Nói Yêu Em 7 Lần

Chương 52



Dù căm hận Tuấn Anh tận xương tủy, nhưng Tùng Linh vẫn phải giả vờ ngoan ngoãn trước mặt ba mẹ mình. Ngoan ngoãn ngồi say yên xe của Tuấn Anh để đến trường. Vẫn như mọi khi, hai đứa chẳng ai nói gì với nhau im lặng đến trường, nhưng trong đầu hai đứa không ngừng toan tính làm thế nào để khuất phục và trả thù nhau. Tuy bình thường trên đường im lặng, Tùng Linh thỉnh thoảng lầm bầm nói xỏ nói xuyên kiểu cho trời biết đất biết…nhưng chủ yếu là để cho cậu nghe. Toàn là những lời than vãn đến ớn lạnh. Vậy mà hôm nay đặc biệt im lặng đến đáng sợ, nhất là sau sự việc bị cấm vận thế này mà cô nhóc chẳng có tí phản ứng nào hết khiến Tuấn Anh chột dạ.

Cậu cứ nghĩ Tùng Linh ít ra cũng sẽ **** chó mắng mèo, nguyền rủa cậu thê thảm lắm chứ. Không phải là Tùng Linh buồn đến mức tự kỷ luôn rồi chứ. Tuấn Anh cảm thấy, mình dường như làm hơi quá tay thì phải. Tuấn Anh nhủ trong bụng, thôi thì đợi thêm vài bữa thì cho phép nhỏ sự dụng lại vậy.

Vừa đến trường thì Tùng Linh đã tót xuống xe ngay lập tức, nhỏ nhổ vai Tuấn Anh một cái, ngún ngẩy bảo rằng:

– Chúc anh ngày ới nhiều tiếng cười nhá.

Nói rồi nhỏ bỏ chạy thật nhanh vào lớp. Tuấn Anh nghi hoặc đưa tay ra sau lưng mò mẫm, cảm thấy sau vạt áo hoàn toàn không có gắn bất cứ thứ gì thì mới an tâm đi vào lớp. Không ngờ Tuấn Anh vừa ra khỏi bãi đỗ xe được một tí thì đã gặp vài bạn nữ đang đẩy xe vào trong, họ nhìn Tuấn Anh không khỏi kiềm nén được mà phá ra cười. Tuấn Anh sửng sốt, cậu lần nữa sờ sau lưng mình, thậm chí hai bên vài xem có gì mà lại khiến các bạn cười đến ngặc nghẻo như thế. Nhưng hoàn toàn không có gì cả.

– Có chuyện gì sao? – Tuấn Anh ngượng ngùng nhìn mấy người bạn nữ đó hỏi.

Nhưng các bạn nữ đó chỉ nín cười rồi lắc đầu tiếp tục đẩy xe vào bên trong. Tuấn Anh bỗng lấy làm khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì khiến họ cười, là cười mình hay là cười việc gì khác.

Nhìn đồng hồ đã gần đến giờ vào lớp, Tuấn Anh cũng không muốn nghĩ nhiều, lo vào trong lớp trước đã. Nhưng mỗi bước chân cậu đi là một tràn cười, những cái chỉ tay sau lưng cậu đầy khó hiểu. Tuấn Anh quyết định quay đầu nhìn về phiá sau mình xem có gì khiến mọi người cười nhiều như thế. Cậu hoàn toàn không thấy gì cho đến khi…..cậu sắp trở thành trò cười cho toàn trường thì Thắng – cậu bạn ngồi chung bàn mới thân của Tuấn Anh lần nữa chạy đến vỗ vai:

– Này, tui thấy ông đủ nổi bật trước toàn trường rồi, đường chơi nổi nữa, kẻo lại bị phản tác dụng đó.

– Còn cười nữa. Mau nói ình biết đã có chuyện gì, tại sao mọi người nhìn mình cười như thế, mình xấu hổ chết đi được.

– Ông đắc tội với ai vậy hả. Hôm trước cho ông trở thành gay, hôm nay cho ông trở thành kinh kong thế – NGười bạn của Tuấn Anh vừa hỏi đùa vừa với tay ra sau quần của Tuấn Anh kéo kéo vài cái khiến Tuấn Anh hiểu ra, thì ra hôm nay Tùng Linh đã đổi chiến thuật chơi cậu, lần này không phải dán trên áo mà dán trên quần, nói chính xác là nhỏ đã luồn vào sợi dây nịt của cậu một sợi dây cột mấy cái dây kim tuyến đầy màu sắc lòe loẹt, trên đó còn gắn tấm bản:”Kinh Kong trở lại”

Tuấn Anh nhìn mấy sợi dây và tấm bản thì tức muốn hộc máu, hại cậu trờ thành chú hế trình diễn cho toàn trường xem. Lúc nãy cậu còn hối hận vì bắt ép nhỏ như thế, còn bây giờ thì cậu còn muốn đóng luôn chân tay của nhỏ lại chỉ chừa mỗi cái đầu mà thôi.

Cứ tưởng như vậy là yên chuyện, nào ngờ khi Tuấn Anh vừa vào trong lớp, vừa bỏ cặp xuống ghế, định ngồi xuống thì …


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.