Mọi người qua lại đều quay lại nhìn nó, tỏ vẻ rất thương cảm, họ nghĩ nó vừa mới bị đá.
Một vòng tay nhẹ ôm nó vào lòng. Kỳ Khôi cảm thấy rất thương cô em gái bé nhỏ của mình, một phút trước anh chợt nhận ra rằng anh ko hề biết gì em mình cả. Em của anh biết yêu, yêu một người đàn ông trưởng thành, từng trải. Anh đã nhìn thấy em gái mình hạnh phúc thế nào khi ở cùng người đàn ông kia, đã nhìn thấy em của anh đã cười nhiều như thế nào, những nụ cười rạng rỡ của người con gái đang yêu. Và giờ đây em gái anh đang đau khổ cũng vì người đàn ông kia. Những người ngồi bên kia chỉ có thể nhìn qua bên này, thấy được hai người vui vẻ với nhau như thế nào chứ ko hề nghe được bên này nói gì, nhưng anh thì khác. Anh đã nghe được toàn bộ câu chuyện của hai người qua một thiết bị nghe lén mà anh đã nhanh tay gắn lên người nó khi nó vụt chạy vào xe. Qua đó anh cũng biết rằng người đàn ông kia là thật lòng với em gái anh, anh ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho nó, chắc anh ta cũng đang rất đau khổ. Lúc này đây, anh chỉ biết ôm nó vào lòng, cho nó một bờ vai để dựa vào, bản thân anh cũng ko biết nói gì để an ủ nó.
Ba nhỏ bạn của nó cũng đã chạy qua ngồi cạnh nó, nãy giờ ngoài bên kia, tụi nó cũng thấy được con bạn mình đã hạnh phúc thế nào và bây giờ đau khổ thế nào. Tụi nó cũng chỉ biết ngồi khóc theo nỗi đau của nó chứ cũng ko biết phải làm gì.
Ba người con trai kia cũng đã nhìn thấy, họ biết mình đã thua, thua một người đàn ông xa lạ nào đó. Nhìn nó khóc, họ cũng đau, nhưng họ hoàn toàn bất lực, họ ko phải là người tạo ra nỗi đau của nó nên họ ko có khả năng lấp đi nỗi đau kia, chỉ biết đứng đó nhìn nó khóc với tâm trạng hỗn loạn. Sâu thẳm trong lòng họ, một nỗi đau khác cũng đang giày xéo chính họ, ko có người đàn ông nào thấy người con gái mình yêu rơi nước mắt vì người đàn ông khác mà thấy bình thường cả. Họ cũng muốn nổi giận với nó, muốn cho nó thấy bây giờ chính nó cũng làm cho họ đau thế nào nhưng ko làm được….
Nó ngước mặt lên nhìn Kỳ Khôi, nước mắt càng rơi nhiều hơn, đã tìm thấy chỗ nhõng nhẽo, làm nũng quen thuộc. Nó nắm chặt hai cánh tay của anh, nói trong nước mắt:
– Honey, anh hãy giữ anh ấy lại đi…huhu …huhu … hức … hức…. em xin anh, hãy giữ anh ấy lại cho em đi. Huhu… huhu… Em cầu xin anh mà …hức…. hức….
Kỳ Khôi vẫn im lặng nhìn nó, anh cố ôm chặt nó vào lòng, nhưng nó vẫn cố gắn vùng vẫy, bình thường anh vẫn chiều nó vậy mà, nên nó cố càn quấy như đứa trẻ đòi quà. Kỳ Khôi nhìn nó, anh cũng muốn giữ người đàn ông kia lại, nhưng anh ko thể, giữ anh ta lại chỉ là làm hại anh ta mà thôi ko có gì tốt đẹp cả, và khi đó nó còn đau khổ hơn bây giờ, thôi thà cho nó khổ một lần rồi thôi. Nghĩ vậy, anh đẩy nó ra, hét lớn:
– Em có thôi ngay ko? em muốn anh ta sống ko bằng chết à hay là em muốn tự tay nhặt xác anh ta.
Câu nói của anh làm nó sững sờ, nước mắt vẫn chảy nhưng nó đã ý thức được điều Kỳ Khôi vừa nói, nó thôi ko giãy dụa nữa, chỉ ngồi khóc nất lên làm người ta cũng thấy chua xót.
– Phải, em sẽ hại anh ấy. huhu ….huhu …hức…hức ….
Kỳ Khôi lại ôm nó vào lòng, em gái anh sao lại khổ thế này chứ, sao cuộc đời nó lại bất hạnh vậy chứ, đến người mình yêu cũng phải từ bỏ, mới 18 tuổi mà nó phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau. Cả về tinh thần lẫn thể xác.
Anh bế xốc nó ra xe, anh ko muốn nó ngồi đó thêm giây phút nào như vậy chỉ làm nó khóc nhiều hơn mà thôi, anh cần phải đưa nó về nhà. Nó chỉ biết ngoan ngoãn nằm trong lòng anh mà nấc lên từng hồi rồi lịm đi vì mệt.
Sáng hôm sau, nó ko đi học, Kỳ Khôi cũng ko đến trường, anh sợ để nó ở nhà một mình sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nó lại rơi vào trạng thái vô cảm một lần nữa, nhưng lần này có vẻ nghiêm trọng hơn lần trước. Kỳ Khôi có thể hiểu được, lần trước nó vì có động lực trả thù nên vẫn còn biết ăn biết ngủ, còn bây giờ…. Nó rơi vào trạng thái tuyệt vọng, ko ăn ko ngủ, chỉ nằm dài trên giường, mắt đờ đẫn, nước mắt ko ngừng rơi, nói thế nào cũng ko nghe, anh đến bất lực với nó.
Bầu trời hôm nay ko có nắng, chỉ có gió, nhưng gió cũng mang theo những âm vị của sự buồn bã làm lòng người tê tái theo. Hôm nay, những con chim sẻ ngoài vườn cũng ko hót nữa chỉ có âm thanh vắng lặng thỉnh thoảng vang nhẹ từng tiếng nất của nó.
Đến giờ trưa, cả bọn kia kéo nhau đến biệt thự Hoàng Kỳ, có cả Hạ Vị trong số đó.
Hôm qua, chứng kiến cảnh đó, cô ta cũng thấy đau lòng, thật ra cô ta cũng ko phải là người xấu, chỉ là một đứa con gái muốn thể hiện, muốn người ta nghĩ mình là số một, cũng ko chấp nhận được việc một con nhỏ nghèo lại nhận được sự quan tâm của cả 4 người đàn ông hoàn hảo kia. Hôm qua nhìn thấy nó như vậy, cô ta thấy thương nó, đột nhiên muốn quan tâm nó, muốn làm bạn với nó, muốn chia sẻ nỗi đau kia cùng nó. Hôm qua, cô ta cũng đã khóc. Khóc thật lòng.