_ A, con c.h.ó này bỏ tay ra – Ánh Nguyệt nước mắt lưng tròng nhìn cô bằng ánh mắt căm phẫn, cô không nói gì mà còn cố siết mạnh hơn rồi nói:
_ hừ… Tao đâu có ngu, nhưng tao nể tình mày là ” bạn tốt ” của tao thì tao tha ày cũng được, hừ – rứt lời thì co hất ả ra ròi đạp ả một phát làm ả ngã xóng xoài, nhiều tiếng cười phát ra từ trong lớp khiến ả quê một cục và vùng vằng chạy đi. xong!! Cô và nhỏ cùng đập tay nhau một cái roouf cười thích thú bỏ về lớp. Còn hắn sau khi chứng kiến cảnh đấy thì nhếch môi cười rồi bỏ về văn phòng. Vừa mới đứng trước cửa thì hắn đã nhíu mày khi bên trong phát ra hàng đống tiếng kì là kèm theo cái giọng của con gái hét lên:
* bốp, choang… Choang, rầm *
_ TRIỆU HẢI MINH! ANH CHẾT Ở ĐÂU RỒI HẢ, MỞ CỬA RA CHO TÔIIIIIIIII. TRIỆU HẢI MINHHHHHHHHHHH – nó gào rú bên trong, cứ mỗi lần nó hét thì một đồ vật được ra đi vĩnh viễn. Hắn đưa tay mở cửa thì chẳng biết từ đâu một quyển sách dày cộp bay thẳng vào mặt hắn gây ra tiếng * bốp * nghe mà vui tai. Đen mặt khi trước mắt hắn là căn phòng bây giờ không khác gì bãi rác, sách vở, giáo án, cốc chén nằm moitj đống dưới đất:
_ em quậy đủ chưa.
Nó không nói gì chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt sắc lạnh và vùng vằng bỏ ra ngoài. Nhưng đâu dễ như vậy! Hắn lôi tay nó lại rồi đặt lên môi nó một nụ hôn cưỡng bức ( heo: anh ơi em đau timmmmmm. / hắn: kệ mày, liên quan đến tao à. / heo: huhuuhu đưa em đi bác sỹ. / hắn: * nhếch mép * sửa lại kịch bản đi rồi tao đưa đi bệnh viện, thích ” Đông Khê hay là ” Châu Quỳ “. / heo: * choáng * ối anh ơi anh nghĩ sao mà đưa em zô đấy). Nó bị hắn hôn bất ngờ thì ra sức vùng vẫy nhưng mà cái loại 45 cân thì làm sao mà đấu lại 65 cân thịt ( heo: ối anh ơi bệnh em nặng rồi, dừng ngay lại không em đau tim chết mất. / hắn: khỏi nói đi, nhìn là tao đủ biết bệnh mày nặng đến mức nào rồi). Bất lức nó lấy chân đá vào chỗ….cái chỗ đấy ý… XYZ ý ( hắn: * lườm *), bị bất ngờ hắn vội buông nó ra, mặt trắng bệch không còn giọt máu thì…
* chát *
Cái đau ở ” dưới ” chưa hết thì nó lại thẳng tay tát hắn một phát muốn méo mặt không một chút thương tiếc, nhìn hắn căm thù rồi chạy ra ngoài nhưng sao ngăn được nước mắt. Nó cứ thế chạy đến một góc khuất rồi ngồi thụp xuống khóc nức nở. Nó khóc không phải là do hắn hôn nó maf là do nó đã đánh hắn, nó cũng đâu muốn như vậy đâu chẳng qua đấy chỉ là phản xạ tự nhiên thôi mà. ( Heo: hừ… Hôn đã nhẹ, ta mà ác thêm chút nữa là ta không biết chuyện gì xảy ra đâu nha, chẳng qua là tại nhà người còn bé nên ta mới tha cho chứ ngươi mà lớn thêm chút xíu nữa là ta cho hắn làm thịt ngươi luôn muahahahahahaha * cười man rợ)
+——-
Heo: hức…hức… Có ai cứu Heo với.. hức hức… Dạo này Heo thấy Heo hơi bị biến thái, chẳng biết đứa nào đã đầu độc tâm hồn ” ngây thơ trong sáng ” của Heo rồi huhu.
Còn hắn thì sao?? Lúc nó chạy đi thì để lại hắn trong phòng đang vật lộn với cơn đau quằn quại, đứng không nổi mà ngồi chẳng xong nhưng vẫn phải cố lết ra khỏi phòng để đi tìm nó. Chạy qua chạy lại thì hắn cũng hết đau nhưng biết tìm nó chỗ nào, hắn lên lớp cũng không có, sau trường cũng không. Nản lòng định bỏ về nhà thì thấp thoáng thấy hình dáng quen thuộc đang ngồi bó gối trong góc tường, hắn từ từ bước đến nơi mà nó đang ngồi khóc, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó mà không gây một tiếng động. Còn nó cho dù có gục mặt xuống nhưng nó vẫn cảm nhận được có người đang bên cạnh mình, nó từ từ ngẩng đầu dậy và ngước đôi mắt nặng chĩu nước lên nhìn, một thoáng bất ngờ, một chút vui vui khi nhìn thấy hắn nhưng…. Nó cứ nghĩ đến cái lúc hắn và Ánh Nguyệt hôn nhau thì lí trí lại không cho phép như vậy, nó nhìn hắn sắc lạnh rồi lạnh lúng nói:
_ anh đến đây làm gì, anh cút đi.
Hắn không nói gì chỉ nhìn nó rồi đưa tay lên định lau đi giọt nước mắt trên mặt nó nhưng nó lạnh lùng hất thẳng tay hắn ra, bàn tay hắn chới với trên không rồi buông xuống. Nó đứng dậy bỏ chạy thì từ sau một vòng tay ấm áp ôm ngang eo nó, bất ngờ l, nó đứng im như tượng thì giọng nói ấm áp của hắn lại vang lên bên tai:
_ đừng đi, nghe anh nói một lần thôi có được không.
_ bỏ ra, tôi với anh bây giờ chẳng là gì hết nên chẳng có gì mà nói cả, bỏ raaaaaaa.
_ em không có nhưng anh có.
_ hừ… Muốn nói thì anh đi mà nói với cô bạn gái bé nhỏ của anh đấy, anh có nói thì tôi cũng không muốn nghe… Buông ra, tốt ghét anh.
Nó gắt lên.. Bàn tay hắn từ từ nới lỏng eo nó rồi buông ra hắn. Nhìn nó lạnh lùng đi qua hắn mà tim hắn như co thắt lại, cổ họng hắn như nghẹn lại, đôi mắt cũng vì thế mà rơi ra vài giọt nước trong suốt nhưng mà lại đắng đến tận tim.. Phải!!! Hắn khóc rồi! Khóc vì một người con gái hắn yêu vì hắn đã không biết nắm bắt, và chính hắn cũng chán ghét bản thân mình kinh khủng vì đã để nó hiểu lầm cho hắn….
++–++——++-+-
Trở lại thời gian hắn đợi nó ở sau trường…
Sau khi nhắn tin cho nó xuống thì lòng hắn hí hửng như trúng số, từ phía sau hắn nghe thấy tiếng bước chân thì tưởng là nó nên quây người lại, miệng thì cười toe toét nhưng nụ cười trên môi tắt lim khi trước mặt hắn bây giờ không phải là người con gái hắn mong, không phải là nó mà là Ánh Nguyệt. Nhíu mày nhìn Ánh Nguyệt rồi hỏi:
_ sao cô ở đây.
_ vườn trường thôi mà, đâu phải chỉ có mình thầy được đến đây chứ, đúng không.
Hắn không nói gì chỉ quay mặt đi. Bỗng trên môi Ánh Nguyệt nhếch lên thành nụ cười ma mị khi nhìn thấy ai đó. Ánh Nguyệt kéo tay hắn lại và lôi hắn xuống rồi hôn. Hắn bất ngờúng túng định hất ả ra rồi tá hoặc chửi ột chận nhưng chưa kịp ra tay thì hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên… Vâng!! Chính là nó. Còn mọi truyện sau đó ra sao thì ai cũng biết rồi nhỉ nên sẽ không nhắc lại nữa.