Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi

Chương 28



Không gian tựa như ngưng đọng ngay tại khoảnh khắc này, đôi tay Dư Hân hơi run lên, trong đôi mắt giờ đây, tưởng chừng mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại gương mặt thân quen ngày đêm nhớ nhung kia. Nhưng trái tim trong lồng ngực trái lại nhói đau, cái cách người nhìn, cái ngữ khí nói chuyện ấy… sao lại xa lạ đến vậy?

“Cô giáo?” Đôi mắt thâm sâu đen láy của Minh Hiển hơi nheo lại.

Dư Hân như bừng tỉnh, giây sau không hiểu sao liền tỏ thái độ tức giận: “Sao cậu dám ngủ trong tiết học của tôi hả? Lát hết tiết, lên văn phòng gặp tôi nghe chưa?”

Cả lớp trợn ngược mắt kinh ngạc, thái độ của hai người này là sao đây? Sao không giống trong phim gì hết trơn vậy? Lừa người! Mấy tình tiết trong phim đều là lừa người.

***

“Du Minh Hiển.” Dư Hân như rít từng chữ qua kẽ răng: “Cậu không có gì để nói với tôi sao?”

Minh Hiển không trả lời câu hỏi đó của Dư Hân mà chỉ hỏi lại: “Cô muốn em viết bản kiểm điểm?”

“Cậu… Này, Du Minh Hiển?” Giọng Dư Hân hơi run run, trong tâm trí xuất hiện một dự cảm chẳng lành: “Cậu không nhớ tôi sao? Cậu…”

Minh Hiển trầm âm giây lát, một lúc sau mới mở miệng nói: “Cô giáo, rốt cuộc cô gọi em tới đây để làm gì? Nếu không có việc gì, em xin phép về lớp.” Dứt lời liền cúi người chào lễ phép rồi mới rời đi.

Bàn tay đang cầm tài liệu của Dư Hân run lên, cô siết chặt tay. Hai năm qua, chuyện gì đã xảy ra với Minh Hiển? Thái độ của hắn đây là sao? Giống như không còn nhận ra cô nữa rồi.

Giận. Thật sự giận lắm. Năm ấy, giận cái cách người bỏ đi chẳng lời từ biệt. Bây giờ người quay trở về, bản thân lại giận cái cách người thờ ơ vô cảm, tỏ ra xa cách với ta. Phải chăng thời gian thật sự đã làm thay đổi một con người, khiến người thay đổi cả trái tim. Ta dùng bốn năm thanh xuân để chờ người mòn mỏi, để chứng minh cho người thấy, hai năm qua, tình cảm ta giành cho người vẫn còn nguyên vẹn đấy. Người lại dùng bốn năm thanh xuân đấy để quên đi ta, để chứng minh rằng ta ngu ngốc ra sao.

Có điều cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý mà nói Minh Hiển phải tốt nghiệp cấp ba từ hai năm trước rồi cơ chứ, sao bay giờ lại đùng đùng xuất hiện thực hiện chương trình học lớp mười hai thế này? Cô cảm thấy bản thân mình nên xem lại hồ sơ của hắn.

Dư Hân đưa tay lên trán, nở một nụ cười đầy thống khổ. Thật sự đã quá ngốc nghếch rồi.

“Dư Hân, có người tìm em kìa.” Cô giáo Bích gọi.

“Vâng.”

Cô gái từ ngoài cửa bước vô, tiến lại gần bàn làm việc của Dư Hân.

Dư Hân đưa ánh mắt nhìn một lượt cô gái, khẽ gật đầu một cái. Ừm, cô gái này? Muốn xinh đẹp có xinh đẹp. Muốn giàu sang có giàu sang, nhìn trang sức trên người cô ta cũng đủ biết. Muốn khí chất có khí chất, là khí chất cao sang của người giàu quý phái. Có điều… Lãng Dư Hân cô không quen cô ta.

Cô gái hơi ngơ ngác, vị giáo viên trước mặt cô sao lại nhìn cô gật đầu? Cô ta gật đầu cái gì chứ?

“Chào cô Lãng, tôi là Tiểu Tố và là…” Cô gái trước là liền chào hỏi, sau liền giới thiệu bản thân.

“Ờm, vậy Tiểu Tố tiểu thư tìm tôi có việc gì? Tôi cũng không…” Dư Hân cắt ngang lời cô gái.

“Và là vị hôn phu của Minh Hiển.”

Dư Hân nuốt cụm từ “quen biết cô” lại vào trong, đôi mắt nhìn cô gái dần trở nên âm u một cách lạ thường. Dư Hân cười nhạt: “Thì sao? Liên quan gì tôi?”

Tiểu Tố che miệng cười: “Lãng tiểu thư thật biết đùa.”

“Đùa cái gì?” Dư Hân đặt tay lên bàn chống cằm, nụ cười nhợt nhạt kia càng lúc càng âm u: “Thời đại nào rồi còn vị hôn phu? Cô đấy, đọc nhiều teenfic quá nên bị ảo tưởng à? Khổ lắm, nhìn vậy mà đầu óc lại có vấn đề. Có bệnh thì đi bệnh viện, tôi cũng không phải bác sĩ. Vì thế, mời Tiểu Tố tiểu thư ra cửa, rẽ phải, đi thẳng, không tiễn.”

Tiểu Tố chẳng những không giận dữ, ngược lại còn cười tươi hơn: “Chúng tôi mới đính hôn cách đây không lâu, chỉ là do cả hai vẫn chưa đủ tuổi nên chưa thể kết hôn. Dự định khi Minh Hiển tốt nghiệp xong mới tổ chức đám cưới.”

“Rốt cuộc cô tới đây để làm gì? Nhắc nhở tôi năm sau đi tham dự đám cưới của hai người hả? Yên tâm, cho dù các người có mời tôi cũng không đi đâu.” Dư Hân càng nói về sau càng cười tươi hơn.

Nụ cười trên môi Tiểu Tố cứng đờ lại, cô ta khẽ ho khan: “Lãng tiểu thư, chị có cần độc miệng vậy không?”

“Cô đoán xem.” Dư Hân cong môi cười giễu cợt. Hừ, đối với tình địch thì cần gì lịch sự. Huống chi… Cô ta lại còn dám cùng Minh Hiển chuẩn bị cưới nhau. Cướp người cô yêu, còn muốn Dư Hân cô chúc phúc cho? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.

Khóe môi Tiểu Tố giật giật hai cái: “Lãng tiểu thư, tôi đến đây không phải để cãi nhau với chị.”

“Ừ.” Dư Hân cực tỉnh bơ gật đầu một cái.

Tiểu Tố nhất thời cạn lời, Dư Hân cô ta “ừ” cái gì? Dư Hân cô ta gật đầu cái gì? Bị bệnh à? Tiểu Tố nói tiếp: “Tôi muốn chị hãy giúp Minh Hiển.”

Dư Hân cười khẩy, tựa như vừa nghe được một câu chuyện hài, cô tiếp lời: “Nực cười, tại sao tôi phải giúp cậu ta chứ?”

“Cậu ấy cần chị.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.