Xì xì…Con mãng xà khổng lồ thè cái lưỡi ra, lúc chúng tôi đang căng thẳng đến mức cực hạn thì nó chợt cử động.Đây là lần đầu tiên, chúng tôi chính thức trông thấy tốc độ của con mãng xà khổng lồ này, dường như chỉ trong tích tắc, trong cơ thể của nó đã bùng phát sức mạnh khủng khϊế͙p͙, vèo một cái xông đến trước mặt chúng tôi.Mấy cô gái hét lên “A”, Tiền Lệ Lệ nhát gan thậm chí còn sợ đến mức che mắt lại.Pằng!Cùng lúc đó, tôi ngắm bắn vào mắt của con mãng xà khổng lồ, rồi lập tức bóp cò.Trừ phi cặp mắt to như cái đèn lồng của nó có thể vượt qua được khả năng phản ứng của tôi, còn không trong tình trạng nó đang chủ động tấn công, hơn nữa còn ở khoảng cách này, tôi tin là mình sẽ bắn trúng.Xì!Trước mắt tôi chợt hiện lên một màn sương máu, con mãng xà khổng lồ kêu lên xì xì, thân hình khổng lồ của nó đang trườn bò dưới đất, còn chúng tôi thì gào thét điên cuồng rồi lùi lại.“Mãng xà khổng lồ bị thương rồi, mọi người chạy mau!”Tôi hít sâu một hơi, cũng không màng bất kỳ điều gì nữa.
Con mãng xà khổng lồ rất điên cuồng, nên chúng tôi không hề có cơ hội ném quả cỏ Long Diên vào miệng nó.
Tôi hét lên một tiếng, nắm lấy cánh tay Bạch Vi rồi co giò bỏ chạy.Bạch Vi cũng bị tình huống bất ngờ này dọa cho sợ hết hồn, tôi hét lên xong, cô ấy mới phản ứng lại, vội vàng cùng tôi chạy về phía hồ nước, những người khác cũng chạy như bay theo.Chạy được mấy bước, tôi ngoái đầu nhìn lại thì thấy không ai bị rớt lại phía sau, đến Phùng Kha và Tiền Lệ Kệ luôn khá chậm chạp cũng theo kịp.
Còn con mãng xà khổng lồ đó vẫn đang điên cuồng tấn công cây cối ở xung quanh, con mắt phải của nó đã xuất hiện một lỗ thủng lớn.Tôi vừa chạy vừa hét lên: “Mọi người đừng quan tâm đến điều gì nữa, cứ chạy đi, chúng ta thử qua sông xem sao.
Bây giờ con mãng xà khổng lồ đã bị thương nên không thể đuổi theo ngay được, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy”.Những người khác không nói gì, chỉ ừm một tiếng đồng ý.
Sức của mấy cô gái có hạn, từ đây đến hồ nước chắc phải đến bảy, tám trăm mét.
Tôi, Triệu Thư Hằng và Hồ Kiếm thì không sao, nhưng bọn họ thì chắc sẽ hơi đuối.Tôi dứt khoát dừng bước, không nhì nhằng bế Bạch Vi lên, rồi cõng ra sau lưng, sau đó chạy thục mạng về phía hồ nước.Triệu Thư Hằng thấy thế cũng có vẻ mừng rỡ, vội vã bắt chước theo vác cô bé con lên vai, chạy nhanh theo sau tôi.
Cuối cùng đến Hồ Kiếm thật thà, đầu tiên y ngại ngùng nói một câu “Xin lỗi cô chủ”, rồi mới dám vác Hàn Mỹ Kỳ lên vai, chạy nhanh lên phía trước.Nhưng chúng tôi vừa chạy được mấy bước, đằng sau đã có hai giọng nói hơi tuyệt vọng vang lên: “Phương Dương? Mọi người định làm gì đấy?”“Các anh không thể bỏ mặc chúng tôi được! Chúng tôi sắp tụt lại rồi!”Trong giọng nói của Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha chứa đầy vẻ tuyệt vọng và khó tin.Bất đắc dĩ, tôi vội ngoảnh lại nói: “Các cô nghĩ gì thế hả? Nhóm chúng ta nhiều phụ nữ quá, nếu chờ các cô chạy chầm chậm tới, con mãng xà khổng lồ đã sớm hồi phục trạng thái để đuổi theo rồi.
Chúng ta phải cố chạy nhanh, càng xa càng tốt nhân lúc nó đang yếu thế”.Tôi vừa nói xong, Triệu Thư Hằng cũng vừa thở dốc vừa nói khẽ: “Đúng đấy, các cô chờ đấy.
Tôi và Phương Dương đưa giám đốc Bạch và bé con tới đó xong sẽ quay lại cõng hai người”.Phùng Kha và Tiền Lệ Lệ không đáp lời, lặng lẽ chạy nhanh theo sau.
Tôi biết làm thế này là rất có lỗi với họ, nhưng cực chẳng đã, dưới tình thế bắt buộc, tôi chỉ có thể làm vậy thôi..