*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
cô không thể phủ nhận chuyện này, những người đó thích nhất các trận chiến đẫm máu, tuy rằng cô đã sớm biết Vincent rất đáng sợ, nhưng cô vẫn vì sự lạnh lùng tàn khốc và nhẫn tâm của tên đàn ông đó làm cho không rét mà run. Thấy sắc mặt cô trắng bệch, tự giác phòng bị bao bọc lại chính mình, A Phong đè nén cơn giận đang hiện lên, dùng thái độ bình tĩnh nhất, nhìn cô nói: “anh mới sử dụng các bước cơ bản nhất trong bộ pháp tránh né, gọi là tam tài bước. Nếu em muốn học như em nói, anh có thể dạy em.”
không nghĩ được anh sẽ nói như vậy, cô ngẩn ngơ.
“anh định dạy em ư?”
“Em không biết cách né tránh cơ bản, so với anh không thể nổ súng với người khác thì không hơn là bao.” anh nhìn cô, vạch trọng điểm: “Tụi anh dùng súng đa số là lấy ra đe dọa, còn như so với việc nổ súng với người khác thì đánh cận chiến sẽ có nhiều cơ hội hơn. Em có biết quy tắc 2 thước anh* không?”
cho dù cô rửa sạch cái dĩa nhỏ, đem bỏ vào máy sấy để hong khô, cũng sớm đến đây rồi.
Đáng chết, nếu chiêu này không dùng được, anh phải nghĩ phương pháp khác làm cho cô chủ động tiếp cận anh.
Bởi vì quá mức phiền chán, anh không không hề kéo dãn gân cốt, rõ ràng đứng dậy luyện một bộ tiểu bát cực. Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng bước chân của cô, cô đi ra, đi về hướng phòng khách, nhưng tới cầu thang lại dừng lại, anh không để cho mình quay đầu nhìn, chỉ là bắt buộc chính mình chú tâm, thực hiện xong bài quyền cơ bản kia. Khi anh dừng lại thì cô đã đi vào rồi, đứng bên trong cửa, nhìn anh, há mồm mở miệng.
“Em muốn học.”
cô biết ý tứ của anh, trên thực tế, anh cũng thực sự dựa vào việc di chuyển những bước chân liền có thể né tránh các đòn tấn công của cô. Lúc nãy đi tới đây, cô đã chuẩn bị tâm lý biết chuyện này không có khả năng chỉ đơn giản như vậy liền có thể thực hiện được. Từ sau khi gặp anh, mọi chuyện cần thiết đều không theo kế hoạch của cô. Dù sao, cô không đánh lại anh, lại không ép anh đi được, lại không thể chạy trốn, phút giây này, ngoại trừ việc nhận ra rõ ràng sự thậy, đi một bước tính thêm một bước, cô cũng không có cách làm gì nữa.
Hít sâu, cô nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt này, chấp nhận nói. “Được rồi, anh bắt đầu dạy từ đầu đi.”
Tuy rằng không luyện qua quyền thuật, cô cũng biết cốt lõi rất quan trọng, không phải học qua một bộ pháp liền có thể giải quyết mọi vấn đề. Nghe vậy, anh nhếch môi, lộ ra răng trắng.
“Hôm nay tới đây thôi, buổi tối em đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai năm giờ, đúng giờ có mặt tại sân thượng.”
“Năm giờ? Sao phải là lúc đó?” Năm giờ cũng quá sớm đi.
“Ngày mai anh sẽ nói cho em biết.”
anh nói không chớp mắt xong, xoay người đi.