Trải qua hàng tiếng đồng hồ hành pháp, cả người Mộc Lâm ướt sũng mồ hôi, dù là thế nhưng thân người đàn ông trung niên vẫn cố đứng vững trên đàn phép hướng mắt về Tuệ Liên đang ngồi giữa trận pháp mà hộ niệm, cả căn phòng như rung chuyển, Nhất Trung cảm nhận rất rõ cái cảm giác ấy, anh đứng sát tường cảm nhận luồng khí tức quanh căn phòng đang dồn nén lại và xoáy thành một vòng tròn bao quanh cô bé Tuệ Liên, những ngọn nến bị luồng khí tức thổi làm nó đu đưa như sắp vụt tắt, trong khoảnh khắc vài giây Mộc Lâm như nhìn thấy được gì đó, lúc này mới lên tiếng.
– Thiên Nghĩa, Nhất Trung! Phiền hai người ra ngoài dán cái này ở ngoài cổng và các cửa của ngôi nhà này giúp tôi.
Lão Thiên Nghĩa chậm rãi hỏi:
– Thưa tiên sinh… để… để làm gì vậy?
– Bên ngoài có rất nhiều âm binh bao vây, tôi không biết là lính của ai nhưng chúng đang lâm lê nơi này.
– Cái gì? Sao lúc nãy khi đi vào đây tôi và ông lại không nhìn thấy?
Nhất Trung ngạc nhiên hỏi Mộc Lâm nhưng không nhận được câu trả lời nào ngoài ánh mắt nghiêm trọng, khi đó bên ngoài tiếng chó sủa inh ỏi, tiếng đập cửa bỗng dồn dập bên ngoài làm cho Thiên Nghĩa, Nhất Trung và cả Mộc Lâm ai nấy cũng đều giật mình.
– Đã quá 12 giờ đêm rồi còn ai nữa chứ?
Mộc Lâm vừa thủ ấn vừa trả lời:
– Vậy ông nghĩ xem là ai?
Thiên Nghĩa tò mò:
– Để tôi ra đó mở coi sao?
– Khoan đã! Ông điên à, nghe lời tui đi, dán lá linh phù này lên cửa rồi ngồi yên tịnh trong này và không được mở cửa, nếu bọn chúng tràn vào đây trong khi tôi đã hành pháp như thế này thì không thể nào đánh trả chúng được.
Nhất Trung chớp mắt trong thoáng chốc ánh mắt chuyển sang màu đỏ rực, răng nanh dài và lộ ra.
– Tôi sẽ ra đó tiêu diệt hết đám lâu la đó.
– Không được, cậu lại càng không thể được, dù là bây giờ trời đã khuya nhưng là cương thi như cậu không thể ra ngoài đó múa may quay cuồng với bọn âm binh ngoài đó được, ở trong này tôi không thể tĩnh tâm để giải cho xong bùa này được, cậu có hiểu ý tôi không Nhất Trung?
Nhìn khuôn mặt đang nhễ nhại mồ hôi, tay giữ kết ấn mà cứ rung rung, Nhất Trung dần dần trở lại bình thường, anh vội cùng Thiên Nghĩa mang bùa của Mộc Lâm dán hết lên cửa trước và sau của ngôi nhà. Đến tận hơn một giờ sáng, khí tức trong phòng dần được điều hòa lại, khi mà ấn ký trên người Tuệ Liên đã biến mất hẳn thì Mộc Lâm mới thu ấn lại, hai người đứng bên ngoài cửa là Thiên Nghĩa và Nhất Trung đứng canh bên ngoài nghe tiếng gọi của Mộc Lâm mới vội mở cửa chạy vào.
– Xong rồi! Hai người vào đây được rồi.
– Tuệ Liên, Tuệ Liên à! Con sao rồi?
Thiên Nghĩa vừa nhìn thấy Tuệ Liên nằm ngất dưới sàn nhà cùng mớ hỗn độn của trận pháp, ông vội ôm cô bé vào lòng luôn miệng gọi tên, riêng Mộc Lâm lúc bấy giờ thì ngồi tựa lưng vào bàn cúng thở phì phò vì mệt, Nhất Trung đứng ngay cửa phòng cúi đầu về hướng Mộc Lâm.
– Cảm ơn ông!
– Ơn nghĩa gì, để tui tính coi… bảy bảy bốn chín, vậy tất cả là bốn mươi chín đồng.
Mộc Lâm vừa nói vừa xòe tay ra, Thiên Nghĩa ngồi gần đó lên tiếng:
– Không sao không sao! Giờ con bé Tuệ Liên được cứu rồi, bao nhiêu tôi cũng trả cho tiên sinh.
– Đừng có hiểu lầm nghe mấy ba, tui chỉ lấy tiền đồ cúng và tiền bùa này kia thôi chứ chẳng lấy tiền công gì đâu.
Ngồi nghỉ ngơi một lát rồi Mộc Lâm mới thu dọn đồ đạc lại, xách túi bước đến chỗ Thiên Nghĩa, móc trong túi ra một cái thẻ.
– Đây! Có gì chuyển khoản qua số tài khoản này, không còn gì nữa thì tôi xin phép cáo từ.
– Khoan đi đã tiên sinh! Giờ đã quá khuya, sao không ở lại đến sáng mai rồi hẳn đi.
Mộc Lâm xách trên tay túi đồ ra đến gần cửa phòng mới trả lời:
– Thôi cha, xuất hiện được cả mấy chương truyện rồi, thôi lạc trôi nhiêu đó đủ rồi, tẩu trước đây.
Mộc Lâm bước đến đưa tay đặt lên vai Nhất Trung:
– Tạm biệt cậu! Hẹn gặp lại.
– Cảm ơn tiên sinh, hẹn gặp lại.
Mộc Lâm cười lớn rồi đi thẳng ra cửa và biến mất dần vào màn đêm trong tiếng vọng:
– Hahaha… có duyên sẽ gặp lại.