Phiến Đá Nở Ra Hoa Phù Tang

Chương 81: Anh không ăn giấm



Thích Nguyệt suy nghĩ một lát mới bắt đầu giải thích khả năng đầu tiên: “Trường hợp thứ nhất, Tôn Diễm và Trình Dung xảy ra tranh chấp ở phòng tập thể hình, Trình Dung bị chọc giận nên giết cô ấy. Tang Cẩn cũng nói hung thủ là kẻ biến thái, Tiểu Vạn và em có một lần từng thấy Trình Dung cầm dao mổ loạn trên thi thể, giống như phát tiết gì đó. Em cảm thấy tinh thần cô ấy thật sự không bình thường…”

Thích Nguyệt còn chưa nói xong, Bàng Lỗi đã xen vào: “Cái gì là cảm thấy hả? Không cẩn thận quan sát thì đừng tự mình phỏng đoán.”

Cô thè lưỡi, nhanh chóng nói sang trường hợp thứ hai: “Được rồi, vậy em sẽ nói qua trường hợp tiếp theo. Thông qua kết quả kiểm tra máu của pháp y, trước khi chết nạn nhân là một con nghiện. Dấu vân tay trên sấp tiền cô ta mang theo sau khi đối chứng trùng khớp với cô gái tên Mãn Hiểu Duyệt, cho nên…”

“Hiểu Duyệt?” Nghe tới cái tên này, Tang Cẩn không khỏi kinh ngạc, “Hai người bọn họ có quan hệ gì”

Thích Nguyệt chỉ nghĩ cô hỏi theo thông lệ nên tiếp tục giải thích: “Bọn em nghi ngờ Tôn Diễm và cô ấy liên quan tới một vụ buôn bán ma túy. Liệu có phải trong lúc mua bán chia tiền không đều nên cô ta mới giết người diệt khẩu không?”

Tang Cẩn lắc đầu: “Không có khả năng, dựa vào vết thương trên người Tôn Diễm, hung thủ xuống dao vô cùng dứt khoát, tim, gan, nội tạng lấy ra đều còn nguyên vẹn, hơn nữa hiện trường là ngoại ô thành phố, điều này chứng minh hung thủ có chuyên môn về ngành y tế. Hắn ta có thể là bác sĩ ngoại khoa hoặc pháp y giải phẫu thi thể. Tôi quen Mãn Hiểu Duyệt, cô ấy giống tôi trước kia, xem thi thể càng không dám chứ nói gì tới sờ vào, cô ấy không có khả năng làm những việc này.”

“Mãn Hiểu Duyệt tự có vấn đề của cô ta, đừng kết luận sớm như vậy.” Bàng Lỗi nhắc nhở cô, ý bảo Thích Nguyệt tiếp tục báo cáo.

Thích Nguyệt đem toàn bộ thông tin của Mãn Hiểu Duyệt trình bày, cũng thuận tiện nhắc tới sự cố đánh nhau trong mấy ngày qua, hai nguồn cung cấp ma túy đột nhiên xảy ra xung đột. Khi đó Mãn Hiểu Duyệt cũng có mặt, chỉ là không có chứng cứ xác minh cô ta có liên quan tới vụ việc nên được thả tại chỗ.

Bàng Lỗi lập tức phái người đưa Mãn Hiểu Duyệt về đồn cảnh sát. Tang Cẩn muốn ngăn lại, nhưng không có lý do. Cô vẫn nhớ ngày đầu tiên đi làm, buổi tối liên hoan với đồng nghiệp ở nhà hàng Nhật đã gặp anh em Mãn Thành Uy và Mãn Hiểu Duyệt. Mãn Thành Uy đã tự mình nói với cô, anh nghi Mãn Hiểu Duyệt đang nghiện. Hiện giờ xem ra, cho dù có liên quan tới việc mua bán ma túy hay không, cô ấy rất có khả năng đã bị nghiện.

Sau khi bị đưa tới đồn cảnh sát, gặp Tang Cẩn, Mãn Hiểu Duyệt còn cười chào hỏi cô, sau đó lại nhắc tới Mãn Thành Uy: “Đinh Đinh, hôm đó sau khi tôi đi rồi, cô nói gì với anh tôi thế hả? Anh ấy giống như chịu đả kích rất lớn, say rượu lái xe, xém chút đã xảy ra chuyện.”

Bàng Lỗi lập tức sửa miệng cô ta: “Cô ấy là Tang Cẩn, không phải Đinh Đinh. Còn nữa, cô nên gọi cô ấy là cô Tang, hoặc cảnh sát Tang.”

Tang Cẩn thật muốn hỏi Mãn Thành Uy sau đó thế nào, nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Bàng Lỗi, cô biết thời điểm hiện tại không thích hợp nói chuyện này, nên đành im lặng. Thích Nguyệt nhắc nhở Mãn Hiểu Duyệt, sau đó đưa cô ta đi lấy khẩu cung.

Đứng ngoài phòng thẩm vấn, Tang Cẩn quay đầu nhìn Bàng Lỗi: “Để em vào đi, Thích Nguyệt chắc chắn không hỏi ra gì đâu. Yên tâm, em sẽ không vì việc tư mà làm trái luật.” Khương Duy Dân đã trở về phòng làm việc, cô chỉ có thể thỉnh cầu anh. Theo lẽ thường, bởi vì cô và Mãn Hiểu Duyệt là người quen nên phải tránh mặt.

Điều làm cô không ngờ nhất chính là anh không ngăn cản, còn cùng cô đi vào. Tang Cẩn ngồi xuống cạnh Thích Nguyệt, Bàng Lỗi không ngồi cạnh bàn, chỉ kéo ghế dựa qua một bên duy trì khoảng cách với bọn họ, tiện tay lật xem hồ sơ, dường như không hề quan tâm tới các cô sẽ làm gì.

Thích Nguyệt bắt đầu thẩm vấn Mãn Hiểu Duyệt: “Mãn Hiểu Duyệt, khoảng 19h tối qua, cô tới công viên ở phía Đông làm gì?”

Mãn Hiểu Duyệt đùa nghịch ngón tay của mình, không chút để ý trả lời một câu: “Cô cảnh sát, xin hỏi con mắt nào của cô nhìn thấy hôm qua tôi xuất hiện ở công viên phía Đông hả?”

“Cô và Tôn Diễm có giao dịch trong công viên, tiền cô trả cô ấy có dấu vân tay của cô. Hiện tại cô còn muốn ngụy biện sao?” Giọng Thích Nguyệt tăng lên nửa cao độ.

Mãn Hiểu Duyệt cuối cùng cũng buông tay, cả người dựa ra sau, hai tay ôm ngực: “Tôi quen cô, cô cảnh sát. Hôm đó, chính cô đã gây khó dễ cho tôi. Trí tưởng tượng của cô có phải quá phong phú rồi không? Khi đó cô còn vu oan cho tôi cùng một bọn với đám người buôn ma túy, nhưng rồi chứng cứ đâu? Hiện tại, chỉ vì tôi từng xuất hiện ở đó mà nghi tôi là con nghiện, trên tiền của Tôn Diễm có dấu vân tay của tôi liền nghi tôi xuất hiện trong công viên cùng cô ta giao dịch, chứng cứ đâu? Chỉ bằng mớ tiền giấy có vân tay của tôi sao? Nực cười! Tiền giấy vốn lưu thông ở khắp nơi, nói không chừng trên tờ tiền của cô có dấu vân tay của tôi, liệu tôi có thể nói, tiền trong túi cô là của tôi, là cô trộm tiền của tôi không?”

“Hiểu Duyệt, hiện tại cảnh sát Thích chỉ đang hoài nghi, nếu có nhân chứng chứng minh tối qua từ 19h-22h cô không xuất hiện ở công viên phía Đông, hiềm nghi của cô có thể loại trừ.” Tang Cẩn ở cạnh nhắc nhở.

“Tối qua tôi ngủ ở nhà, đây là chứng cứ, anh tôi chính là nhân chứng. Khoan đã, anh ấy cả ngày cứ như cô hồn, tôi không chắc anh ấy có thể để ý tôi như để ý cô không.”

“Móng tay của cô đẹp như vậy, chắc là chăm sóc cẩn thận, nhưng vì sao lại có một ngón đặc biệt ngắn như vậy? Dưới gốc cây ở sân bóng công viên phía Đông hôm qua cũng có một mảnh móng tay như thế. Có phải cô không đủ kiên nhẫn nên bất cẩn để móng tay quẹt qua thân cây mà mình không biết không?” Bàng Lỗi đột nhiên lên tiếng chất vấn.

Nói xong, anh đóng tài liệu trong tay lại, đứng dậy đi tới cạnh bàn, đưa mắt nhìn Tang Cẩn, sau đó lại nhìn Mãn Hiểu Duyệt: “Mãn Hiểu Duyệt, nếu cô không nhớ rõ tối qua tới công viên phía Đông làm gì thì tôi sẽ nhắc cô. Cô không giao dịch với Tôn Diễm nhưng lại làm ra chuyện không muốn người khác biết. Cô có cần tôi kể lại cụ thể không?”

“…” Mãn Hiểu Duyệt nhìn anh, khóe môi khẽ giật, sau đó liền nở ra nụ cười, “Không sai, tướng quân chân dài quả nhiên không tầm thường. Được rồi, tôi thừa nhận tối qua có gặp Tôn Diễm ở công viên, cô ta đưa hàng, tôi đưa tiền. Sau khi giao dịch tôi liền rời đi, chưa từng gặp lại cô ta nên không thể có khả năng giết người.”

“Chúng tôi rõ ràng chưa nói cô giết ai cả.” Bàng Lỗi nói lại một câu. Không đợi Mãn Hiểu Duyệt trả lời, anh đã kéo Tang Cẩn đứng dậy, ý bảo Thích Nguyệt tiếp tục ở lại thẩm vấn, “Nơi này có Thích Nguyệt là được, chúng ta ra ngoài trước.”

Mãn Hiểu Duyệt nhìn bóng lưng hai người, không chút e sợ thiên hạ đại loạn: “Tướng quân chân dài đang ghen sao? Chắc chắn là ghen rồi, anh tôi là thanh mai trúc mã của cô ấy, hơn nữa còn là chú chân dài…”

Tang Cẩn nghe Mãn Hiểu Duyệt ồn ào phía sau thì không khỏi xấu hổ. Còn người đàn ông đang nắm tay cô rõ ràng dùng sức rất nhiều.

Cô biết anh đang tức giận nhưng lại không biết phải giải thích thế nào. May là anh không truy hỏi, hai người cùng trở về phòng làm việc, tiếp tục xem lại các manh mối khác.

Không bao lâu Chu Tiểu Vạn cũng tới phòng làm việc của bọn họ, đem tin tức và kết quả có được từ những bộ phận khác tổng hợp lại.

Dựa vào tư liệu có được, Tang Cẩn bắt đầu phát họa chân dung tâm lý tội phạm: “Hung thủ tuổi không quá 40, cụ thể là khoảng 26-40, có nền tảng giáo dục ở Mỹ hoặc các quốc gia phương Tây nhưng hắn ta có thể chưa tốt nghiệp, lại tự đề cao năng lực của mình, cũng rất thích khoe khoang kỹ xảo của bản thân. Hắn ta ngạo mạn, bốc đồng, hành vi không có trách nhiệm, vô cảm với những người xung quanh. Với tính cách đó hắn ta sẽ thường xuyên xảy ra xung đột với đồng nghiệp hoặc lãnh đạo, cũng có khả năng hắn đang thất nghiệp, hoặc là đã từng đi làm nhưng vì sai phạm mà bị cắt chức. Kinh tế khó khăn nên hắn ta có thể làm bác sĩ linh tinh gì đó, vì vậy mà tiếp xúc với không ít thảo dược. Hắn ta có thói quen sống một mình và chắc chắn từng bị cảnh sát bắt. Cho dù là thời điểm nào, hung thủ đều cực kỳ coi trọng bề ngoài, hắn thích mặc áo khoác hoặc những loại áo tay dài. Cuối cùng, hung thủ rất có thể là nam.”

Tang Cẩn dựa vào tin tức hiện có mà bước đầu phác họa chân dung tâm lý tội phạm. Sau đó, cô tiếp tục giải thích.

“Dựa vào tuổi mà suy đoán, sau 40 tuổi, vì trung khu thần kinh bắt đầu thoái hóa nên các hành vi phạm tội biến thái sẽ dần giảm bớt, điều đó đồng nghĩa với việc dưới 40 tuổi, dục vọng phạm tội sẽ tăng mạnh, nhưng chúng ta không thể loại trừ trường hợp kẻ tâm thần sau 40 tuổi phạm tội. Bối cảnh được giáo dục ở Mỹ là căn cứ vào phát âm trong điện thoại di động, đó là người đã nói tiếng Anh từ rất sớm, điều đó có nghĩa hắn ta phải sử dụng tiếng Anh thường xuyên trong cuộc sống mới có thể phát âm như vậy. Căn cứ vào vết thương trên người nạn nhân, hung thủ ít nhất là thạc sĩ, nếu suy tính kỹ, hung thủ hẳn đã ngoài 26-28. Cách hắn ta dùng dao khiến em không khỏi nghi ngờ. Trên người nạn nhân còn giữ mùi thảo dược, nó rất có thể là thứ hung thủ để lại. Thời gian tử vong là khoảng 19h-20h, thời gian đó, trên đường lớn chắc chắn có rất nhiều người. Hung thủ giết người lại có thể rời khỏi công viên, xuyên qua khu vực náo nhiệt mà không bị phát hiện, trong công viên lại không có nước, chứng tỏ áo khoác hoặc áo tay dài đã che vết máu trên tay hắn.”

Nghe xong, Chu Tiểu Vạn liền nhìn cô, sau một lúc lâu mới hỏi: “Chị Tang Cẩn, chị thật sự chỉ đi học nửa năm sao? Cấp bậc của chị hiện tại hoàn toàn khác xa nửa năm trước.”

“Cậu đang mắng tôi trước kia ngu ngốc hả?” Tang Cẩn cười hỏi.

Chu Tiểu Vạn cũng bật cười. Bàng Lỗi lại hỏi: “Vì sao cuối cùng mới xác định giới tính của hung thủ? Em còn nghi ngờ Trình Dung không?”

Tang Cẩn biết anh chắc chắn sẽ phát hiện lỗ hổng này nên trực tiếp thừa nhận. Vốn dĩ cô có thể xác định hung thủ là nam, bởi vì sự biến thái tinh thần của nam giới mạnh hơn nữ giới, cho nên đa số sát thủ liên hoàn đều là nam. Trường hợp của Tôn Diễm cũng có khả năng như vậy. Nhưng nghĩ tới Trình Dung, hơn nữa nhớ lại cuộc trò chuyện của bọn họ hôm qua, cô quyết định giữ lại một chút không gian nghi ngờ.

Chu Tiểu Vạn lập tức giải vây cho cô: “Những gì chị Tang Cẩn nói cơ bản đều phù hợp với Trình Dung, cô ấy du học Mỹ trở về, không đúng, cô ấy từ nhỏ đã sống ở Mỹ, với lại tính tình cũng không được tốt cho lắm, lạnh lùng, ngạo mạn, khó mà sống chung. Em nghe nói cô ấy thường xuyên xảy ra xung đột với lãnh đạo, đồng nghiệp, thời gian trước cô ấy còn nghỉ phép dài hạn. Dù sao em cũng cảm thấy cô ấy rất khả nghi. Trong quá trình thẩm vấn, cô ấy không thừa nhận, cũng không phủ nhận, rõ ràng là gây khó dễ cho em.”

Chu Tiểu Vạn lấy ra mấy phần tư liệu đưa cho hai người: “Kết quả DNA của sợi lông để lại hiện trường đã có, nhưng trong kho tài liệu bọn em không tìm được người phù hợp. Trên di động có dấu vân tay của hai người, một là Trình Dung đã xác định, dấu vân tay còn lại bọn em cũng không tìm thấy người phù hợp. Tất cả tư liệu trong điện thoại đều gửi tới cho Trình Dung nhưng người gửi lại nặc danh, cho nên chúng ta cũng không tra được người dùng là ai. Còn nữa, hiện trường để lại hai dấu chân một lớn một nhỏ, số đo dấu chân nhỏ vừa đúng với cỡ giày của Trình Dung. Boss, với chứng cứ hiện tại đều cho thấy Trình Dung là hung thủ, mà cho dù không phải, cô ấy ít nhất cũng là tòng phạm.”

Bàng Lỗi lập tức phản đối: “Hung thủ có thể loại bỏ DNA và vân tay của mình khỏi tài liệu, hắn ta có thể là một hacker, hoặc là từng tiếp xúc với giấy kiểm tra sức khỏe hoặc cảnh sát, nhưng người đó chắc chắn không phải Trình Dung. Hai người cũng đã nói, cô ấy ngoại trừ thích nghiên cứu thi thể, đối với chuyện khác đều không chút hứng thú. Hung thủ xóa tài liệu của mình khỏi kho hồ sơ, điều đó tương đương với việc nói cho chúng ta biết ai là hung thủ, cũng từ đó để lộ một tin hung thủ và Trình Dung quả thật có quan hệ. Về phần dấu chân, không phải của cô ấy.”

Chu Tiểu Vạn căng lớn hai mắt, khó khăn lắm cậu mới kêu Trình Dung cho cậu tự mình đo chiều dài chân để xác định điểm này, vì sao hiện tại lại bị anh phủ định kia chứ?

“Boss, sao anh biết dấu chân đó không phải của Trình Dung? Vậy người đó là ai?”

Bàng Lỗi đứng dậy đi tới trước tấm bảng, bên trên dán đầy hình ảnh cùng tài liệu liên quan. Anh chỉ vào bước ảnh chụp hai dấu chân: “Hai dấu chân này, một sâu một nông. Rốt cuộc thì ai mới có dấu chân như vậy? Rõ ràng là người tàn tật, hoặc là kẻ say rượu, còn có một khả năng khác, hắn ta đang trong cơn nghiện nên không ý thức được những gì xung quanh. Với ba trường hợp này, Trình Dung đều không phù hợp. Còn một điểm nữa đã bị hai người xem nhẹ, Trình Dung là người ngạo mạn, đi đường luôn có thói quen ngẩng đầu ưỡn ngực, cho nên gót chân sẽ sâu hơn bình thường nhưng dấu chân nhỏ lại hoàn toàn tương phản, trước sâu sau cạn.”

Tang Cẩn và Chu Tiểu Vạn đều bị anh dọa cho kinh sợ, chi tiết nhỏ như vậy cũng bị anh phát hiện. Dấu chân này xuất hiện trong khu rừng nhỏ ở công viên, cấu tạo và tính chất của đất không giống đường xi măng, nếu cẩn thận quan sát quả thật có thể phát hiện điểm này.

“Nói như vậy, hai người kia rất có khả năng đều uống rượu hoặc dùng ma túy. Dấu chân lớn này là của hung thủ, vậy dấu chân nhỏ sẽ là của ai?” Trong đầu Tang Cẩn đã nghĩ tới một người, cô đưa mắt nhìn Bàng Lỗi.

Anh cũng nhìn cô, dùng ánh mắt xác nhận suy nghĩ của cô, sau đó lại chuyển hướng qua Chu Tiểu Vạn: “Người này là ai, sau này mới giải thích. Tiểu Vạn, cậu lập tức đem bức họa này cho cục trưởng duyệt, kêu ông ấy nhanh chóng công bố ra ngoài. Sau đó phái người đến bệnh viện, phòng khám, cho dù là công lập hay tư nhân, cá nhân đều phải kiểm tra một lần. Còn nữa, phái người tới trại cai nghiện, tìm xem có ai trùng khớp hay không. Tiếp tục thẩm vấn Trình Dung. Đợi đã…” Bàng Lỗi nhíu mày, tựa hồ có chút băn khoăn, “Vẫn là để bọn tôi đi thẩm vấn, cậu nhanh đi làm những việc khác đi.”

Chu Tiểu Vạn cầu còn không được, lập tức đứng dậy, tươi cười rời khỏi phòng làm việc.

Văn phòng nhanh chóng trở về an tĩnh, chỉ còn hai người bọn họ. Anh đột nhiên vươn tay về phía cô: “Lại đây.” Giọng nói lộ ra vị chua chua.

Tang Cẩn không tới, chỉ hỏi anh: “Vừa rồi lúc anh nhắc tới việc hacker xóa thông tin DNA và vân tay trong tài liệu, em liền nghĩ tới ván cờ khi trước. Anh không phải cũng cảm thấy án này có liên quan tới ván cờ kia sao?”

Bàng Lỗi nở một nụ cười: “Em qua đây rồi anh nói.”

“…” Bất đắc dĩ, cô đành đứng dậy nắm lấy tay anh, vòng qua cái bàn đi tới cạnh anh, chờ anh tiếp tục.

Chờ cô tới gần, anh liền dùng sức, cả người cô lập tức ngã ngồi lên đùi anh. Sau đó, anh liền dùng hành động để nói với cô, tuy rằng anh không ăn giấm, cũng không tức giận nhưng cần phải bồi thường!

Tang Cẩn bị anh hôn mới nhớ với việc đó, tên lừa đảo này căn bản không muốn giải thích với cô.

Đương nhiên, nụ hôn này chỉ là lướt qua bởi vì phía trước còn vụ án giết người chờ bọn họ giải quyết. Hai người nhanh chóng rời phòng làm việc tới phòng thẩm vấn, tiếp tục nói chuyện với Trình Dung.

Vừa vào, Khương Duy Dân liền kêu người tới gọi bọn họ qua văn phòng của ông.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm vô cùng ngưng trọng, xem ra chuyện bọn họ đoán trước cuối cùng vẫn xảy ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.