Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 34: Mắt tiền



Đêm thứ 34 – Mắt tiền

“Từng nghe có người rơi vào trong ô vuông tiền rồi, nhưng vị cục trưởng mắt tiền này là có ý gì?” Tôi dùng kẹp gắp một khối than đã cháy đỏ, đưa điếu thuốc lá qua, không thích dùng bật lửa, thậm chí diêm, cố gắng rời xa từng phần hiện đại, có thể cho bạn loại cảm giác thoải mái thả lỏng. Tôi phun khói thuốc, câu chuyện liền dần dần mở ra giữa sương khói tản mạn.

“Tôi vốn là học máy tính, tiếc rằng học chuyên ngành quá kém, lúc này mới làm công tác tại tòa soạn, đầu năm nay 80% mọi người làm công việc không liên quan đến sở thích của mình nhưng lại liên quan đến cái bụng của mình, đương nhiên, nếu thật sự là như vậy, tôi đây thuộc về 20% người rất may mắn còn lại, bởi vì tôi vẫn cực kỳ thích phần công việc này.

Đại đa số công việc đều phải vượt qua khoảng thời gian thực tập, chuyện vị cục trưởng kia, chỉ sợ là sự kiện khó quên nhất trong kỳ thực tập của tôi. Cục trưởng này họ Ngô, haha, riêng tôi cho rằng trong trăm họ Trung Quốc họ Ngô là khó phối tên nhất, phần lớn đều không hay lắm, cục trưởng Ngô này cũng không ngoại lệ, tên đầy đủ của ông ta là Ngô Đức Học, cục trưởng Ngô này có một đặc điểm rất lớn, yêu tiền.

Đừng hiểu lầm, yêu tiền cùng yêu tài kỳ thật cũng chưa chắc là cùng một chuyện. Ít nhất lúc mới bắt đầu, cục trưởng Ngô vẫn vô cùng chính trực. Ông ta yêu tiền, chỉ là thích sưu tập tiền mà thôi. Từ tiền cổ đại đến tiền phát hành hiện đại, thậm chí nhiều cái hiếm có không còn phát hành nữa ông ta cũng đều có thể nhìn thấy một ít ở chỗ ông ta, có thể tưởng được cục trưởng Ngô si mê tiền tới mức độ nào, song ông ta chỉ thích tiền kim loại, chán ghét tiền giấy, dựa theo cách nói của ông ta tiền kim loại có thể lấy ra chơi, mà tiền giấy quá giống tiền âm phủ có chút điềm xấu.

Cục trưởng Ngô kỳ thật là phó cục, nhưng tất cả mọi người thuận miệng gọi cục trưởng, chỉ có lúc chính cục trưởng ở đó mọi người mới gọi ông ấy là Ngô phó, ông ấy phân công quản lý giám thị dược vật của địa phương, cũng chính là kiểm tra bộ phận chất lượng, phần lớn tiêm chích cùng dùng thuốc lâm sàng đều phải trải qua phê duyệt của ông ấy, quyền hạn to lớn, có thể tưởng được. Lúc vừa nhận chức, cục trưởng Ngô còn làm ra vài hành động thực tế, xét xử chút vụ án rò rỉ thuốc vi phạm lệnh cấm, mà tôi cũng chính vì phải viết bài về ông ta, mới quen biết ông ấy, đối với bài báo nọ, cục trưởng Ngô cực kỳ cao hứng, còn từng khen ngợi ngay trước mặt tôi. Hai người nói đến nói đi, vì vậy tôi cũng thường xuyên sang nhà ông ấy ngồi một chút, do đó chuyện của ông ấy cũng biết một ít.

Nhưng mà, sau này ông ta thay đổi.

Cục trưởng Ngô là con trai cả, từ nhỏ đã ham mê đồ cổ, nghe nói tổ tiên trong nhà làm việc trong nhà máy ngọc lưu ly, giặc Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, ông nội của ông ta liền mang theo vài món có giá trị lại dễ dàng mang theo — Tiền cổ, chạy trốn tới miền nam, sau đó cũng ở ngay nơi này lấy vợ sinh con đâm cành kết lá. Cục trưởng Ngô từ nhỏ thường xuyên đau ốm, trong nhà liền thường dùng tiền cổ trấn tà, do đó ông ấy từ nhỏ đã thạo tiền cổ giống như những đứa trẻ thời những năm 80 thạo ảnh thu nhỏ vậy. Theo chính ông ấy nói, lúc sáu tuổi ông ấy có thể thông qua độ gỉ sét để giám định tiền cổ, tôi nghe xong trong lòng có chút không tin, dù sao nhận thức phân biệt gỉ sét cũng không phải chuyện chơi mà là cấp bậc của các nhà sưu tập.

Tiền cổ phần lớn là kim loại, dùng đồng nhiều nhất, tiền cổ hoen gỉ có nhiều loại đa dạng, hiện nay thật giả lẫn lộn, lại có khu vực, phân theo độ nặng nhẹ, phía nam đất đai nhiều mưa ẩm ướt mang theo tính axit, góc hoen gỉ nghiêm trọng mà lại tương đối xốp, gỉ xanh lục bình thường hỗn tạp có màu lam, gỉ màu lục cùng màu đỏ, gọi là “Gỉ hồng lục”, trong màu xanh đồng còn có thể phiếm ra từng mảng hoặc sáng bóng như thủy ngân, gọi là gỉ thủy ngân, phương bắc ít mưa khô ráo, hoen gỉ cứng rắn chai sần, màu gỉ phần nhiều là xanh biếc hoặc lam lục, là bị gỉ xanh cứng. Thể tiền này phần lớn gỉ xanh đầy thân, nên thường nói giữa sông “Bắc Khanh” mò lên tiền cổ, hoen gỉ nhiều màu xám trắng, cứng rắn dị thường, rất khó thanh lý, thường gọi là gỉ cát.

Khi cục trưởng Ngô chậm rãi nói cho tôi biết, tôi thật sự đối với cán bộ phụ trách dược phẩm đồng thời cũng tinh thông tiền tệ này bội phục không thôi. Đương nhiên, ông ta còn từng mời tôi đến tham quan bộ sưu tập của ông ta, chỉ có điều đây chẳng qua là một phần nhỏ bộ sưu tập của ông ta, cực phẩm dựa theo cách nói của ông ta, là có linh khí, chưa tới vạn bất đắc dĩ, tuyệt không cho người lạ thấy được. Tôi cũng đành phải thôi. Nhưng mà, một người mà có sở thích, vậy sở thích đó thường thường chính là nhược điểm.

Còn nhớ có bộ phim truyền hình từng thảo luận, hình như là《 Lý Vệ làm quan 》thì phải, trong phim Lý Vệ trước khi được điều nhiệm tới Dương Châu, Ung Chính lo ngại vị quan này cũng giống mấy vị quan địa phương nhậm chức trước đục ruỗng muối thương, vì vậy để ông ta tới nhà tù xem mấy vị tri phủ tiền nhiệm Dương Châu bị phán tội chết. Có khi là vì sắc, có khi là vì tự, có khi là vì tiền. Tóm lại dựa theo cách nói của muốn thương chính là không tin thế gian này có trứng không có kẽ hở, cho dù là một miếng sắt, cũng cần nung nóng đúc lại mở ra trút muối. Cho nên khi một người bị ngàn vạn kẻ tính kế, vậy thì nguy hiểm rồi.

Cục trưởng Ngô hiển nhiên không ngoại lệ. Ông ta không háo sắc không ham tài không nhìn thể diện nhân tình, vấn đề là ông ta thích tiền cổ. Sau khi những thương nhân, lái buôn dược phẩm xem trúng điểm ấy, cơ hội liền tới. Họ khắp nơi thu gom tài liệu cục trưởng Ngô. Cũng trả giá cao để mua tiền cổ, mới đầu đương nhiên là mũi hít bụi, nhưng dần dần, người ngoài cửa tiến vào, người đi vào ngồi xuống, người ngồi xuống biếu quà, cục trưởng Ngô cũng bắt đầu nhận.

Lợi nhuận của thuốc được bao nhiêu? Trải qua xưởng thuốc, nhà buôn thuốc, người tiếp phẩm, thuốc bệnh viện, hiệu thuốc, bác sĩ, rồi mới đến bệnh nhân. Từng cửa nhiều như vậy sản phẩm rút lông dần, mới đến tay chúng ta, cũng khó trách nhóm nhà buôn thuốc muốn dùng tinh lực tiền tài nhiều như vậy đả động cục trưởng Ngô. Dân gian thậm chí lưu truyền câu nói, nếu không mắc bệnh, tốt nhất nên nhanh chết đi.

Hợp tác thời gian dài cũng yên ổn vô sự, thuốc mặc dù mắc chút, cũng không hết người trị, nhưng không xảy ra chuyện, ít nhất không xảy ra đại sự. Về sau cục trưởng Ngô lui xuống, tự nhiên tặng tiền cổ cũng ít đi. Nhưng có một ngày, phu nhân của Ngô cục gọi điện nói cho tôi biết, trong nhà đã xảy ra chuyện. Có lẽ mọi người cảm thấy kỳ quái, tại sao lại báo cho tôi, bởi vì Ngô cục thật sự không có bạn bè chịu hỗ trợ, ít nhất, tôi còn miễn cưỡng tính là một người, trong điện thoại, phu nhân cục trưởng đem ngọn nguồn sự tình nói cho tôi biết.

Ngày đó Ngô cục vẫn thưởng thức tiền cổ của ông ấy, một vị khách kỳ lạ đến nhà ông ta. Nói hắn kỳ lạ, bởi vì lúc người đến mặc phảng phất như thời Dân quốc vậy, trường y áo khoác dài, mang mũ trùm màu đen, còn đeo đồng hồ quả quýt, mang một cái rương gỗ lim dài hơn một thước, nói thẳng là tới biếu quà. Nhưng Ngô cục trưởng về căn bản không nhận ra hắn, song Ngô cục dựa vào cảm giác, người này không phải người thường, vì vậy vẫn tiếp đãi người này vào cửa. Lúc ấy phu nhân cục trưởng ngay bên cạnh, hiển nhiên cũng nghe được họ nói chuyện.

“Tôi nghe nói cục trưởng Ngô yêu thích tiền cổ, hơn nữa mắt nhìn đặc biệt, nơi này có vài cái đặc thù, tại hạ muốn cho cục trưởng thưởng thức chút.” Người nọ mang theo chút khẩu âm phương bắc, hơn nữa thân hình cao lớn. Cục trưởng Ngô hiển nhiên cao hứng, liền đề xuất muốn xem trước, hai người nói chuyện một lát, người khách còn nói để lại tiền, cho cục trưởng chậm rãi xem, một tháng sau mình lại đến lấy. Cục trưởng Ngô đương nhiên cao hứng, nhiệt tình tiễn hắn ra cửa. Song bắt đầu từ ngày đó, cục trưởng Ngô giam mình trong phòng, trừ ăn cơm đi nhà xí ra, căn bản không bước ra, mặc dù là ăn cơm, cũng vội vã lùa vài đũa, cùng ngày thường trước nay hòa thuận với vợ cũng không thể nói vài câu. Cục trưởng phu nhân rất lo lắng, vì vậy muốn gọi tôi đến khuyên. Miễn cưỡng, tôi đành phải lên đường đến nhà cục trưởng Ngô.

“Âu Dương, là cậu à.” Hoàn hảo, Ngô cục vẫn nhận ra tôi, song tôi sắp không nhận ra ông ta rồi, ngắn ngủi mấy tháng không gặp, ông ta đã sớm mất thần thái lúc trước, lúc tôi đi vào phòng ông ta, ông ta đang cầm một cái kính phóng đại nhào đầu vào nghiên cứu một đồng tiền cổ, cả người giống như một con tôm hùm nướng chín, cuộn tròn thân thể ngồi trước bàn học. Tôi tiến đến đã lâu ông ta mới chú ý tới tôi, bởi vì lúc đó ông ta muốn đứng lên uống nước. Tóc ông ta đã rụng gần hết, con mắt cũng thâm trũng xuống, tất cả đều là tơ máu, tay có khả năng vì thời gian dài uốn cong, đều đã biến dạng. Bước đi đều phải từng bước từng bước, khó có thể tin, ông ta trước kia chính là người từng cùng bạn chơi bóng rổ.

Tôi và ông ta chào hỏi vài câu, câu chuyện tự nhiên chuyển đến mấy đồng tiền cổ. Vừa nói đến tiền cổ, mắt Ngô cục liền lóe tinh quang, thần thái sáng láng, phảng phất như hút thuốc phiện vậy. “Cậu biết không? Mấy cái này là cái gì biết không?” Ông ta chỉ chỉ tiền cổ trên bàn, tôi là người ngoài ngành, hiển nhiên lắc đầu không nói.

“Tiền cổ ấn theo mức độ hiếm lạ cao thấp chia làm chuẩn 10 cấp, mỗi cấp lại có khả năng chia nhỏ làm ba cấp thượng, trung hạ, mà ‘ngũ thập danh trân’ là cực phẩm trong đó, nếu như ‘Tam Khổng Bố’ của Đông Chu, ‘Tráng Tuyền Tứ Thập’ thời Vương Mãng, ‘Kiến Quốc Thông Bảo’ thời Tống, ‘Thiên Quốc Thông Bảo’ thời Thanh, giá trị của tiền cổ không chỉ do niên đại lịch sử quyết định, chủ yếu là số lượng phát hành cùng lần tái bản, cho dù Thanh triều cách chúng ta gần nhất, rất nhiều đồng tiền cổ vẫn cực kỳ trân quý.” Cục trưởng Ngô nói rất nhanh, tôi cơ hồ nghe không hoàn chỉnh. Không thể làm gì khác hơn là hiếu kỳ hỏi: “Vậy mấy cái này là gì?”

(Tiêu: Những cái tên trên là tên gọi của các loại tiền cổ tương ứng với các thời đại đó.)

Cục trưởng Ngô nhỏ giọng nói: “Có một loại trong đó là hàng thật chỉ tồn tại trên thế giới này hai cái. Một cái trong đó ngay chỗ của tôi.” Tôi càng cảm thấy hiếu kỳ, trên thế giới chỉ có hai cái?

“Có khi nào là đồ dỏm không?” Lời tôi vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy đường đột, hoàn hảo cục trưởng Ngô cũng không ngại.

“Không đâu, tôi nhiều ngày nay một mực lật xem tư liệu, cẩn thận kiểm nghiệm rồi.” Ngô cục cầm hai đồng tiền cổ kia lên, trong mắt tôi hình như dùng Đại Đường Thông Bảo không khác gì nhau, hình tròn, đường kính khoảng 2mm, chung quanh in bốn chữ Đại Tề Thông Bảo.

“Nó tên là Đại Tề Thông Bảo, là tiền Nam Đường. Tiền này hàng thật chỉ phát hiện hai cái, dựa vào văn tự hình dạng cấu tạo gần với Đại Đường Thông Bảo, cho nên xác định là Thăng Nguyên Từ Tri Cáo người lập nước Nam Đường những năm đầu xây dựng đất nước đánh dấu thời Đại Tề đúc thành. Một cách nói khác là cuối thời Nam Đường khi đúc Đại Đường Thông Bảo đúc thành.” Cục trưởng Ngô cầm một quyển sách qua, đem tranh vẽ chữ Nhật trong đó chỉ cho tôi. Song tôi phát hiện tiền trên bức tranh tựa hồ có chút khác biệt với tiền trên tay Ngô cục, nhưng tôi cũng không nói ra, chỉ là nghĩ thầm chuyên gia như ông ta phỏng chừng đã sớm chú ý tới.

“Nhưng qua vài ngày nữa, người kia sẽ lấy lại tiền cổ rồi.” Giọng nói của cục trưởng Ngô đầy vẻ u sầu. Tôi thấy ông ta tựa hồ đã mê mẩn những đồng tiền này rồi.

“Tôi muốn làm cái giả, nếu không trực tiếp nói với hắn tôi làm mất tiền này rồi, mặc dù táng gia bại sản, tôi cũng nhất định phải mua đồng Đại Tề Thông Bảo này vào tay!” Vẻ mặt Ngô cục đột nhiên trở nên rất đáng sợ, diện mục dữ tợn trong nháy mắt tôi dường như không còn nhận ra ông ta nữa, nguyên lai dục vọng chiếm hữu dễ dàng thay đổi con người nhất.

Mọi người trầm mặc một hồi, tùy tiện hàn huyên tán gẫu rồi cáo từ, trước khi đi Ngô cục cầm lấy tay tôi, than thở nói: “Âu Dương à, cũng chỉ có cậu sau khi tôi về hưu vẫn còn đến thăm tôi.” Tôi cười cười, cuối cùng ông ta còn hỏi dò mãi gần đây trung ương đối với việc cải cách thuốc có động tác gì, tôi nói không rõ lắm, ông ta lại còng lưng trở vào.

Một đoạn thời gian sau, công tác bộn bề, tôi cơ hồ quên mất chuyện Ngô cục, nhưng Ngô phu nhân lại gọi điện thoại tới, song lần này thanh âm rất gấp gáp: “Lão Ngô nhà chúng tôi không thấy đâu nữa!” Câu đầu tiên tôi đã cảm thấy kỳ quái, không thấy nữa thì báo cảnh sát chứ, sao khẩn trương vậy. Nhưng ngại giao tình ngày xưa, tôi vẫn đến nhà ông ta một chuyến.

Một người sống sờ sờ như thế sao lại không thấy đâu nữa? Quá buồn cười. Nhưng căn cứ theo lời phu nhân của Ngô cục, Ngô cục từ ngày hôm qua sau bữa cơm chiều vào phòng rồi thì không thấy đi ra, hôm nay lúc bà vào phát hiện bên trong không có một ai.

Tôi cẩn thận nhìn bàn học một chút, phía trên chất đầy bộ sách về tiền cổ, đặt một kính phóng đại, còn có rất nhiều hộp thủy tinh, bên trong đều là tiền cổ, còn có Đao tệ, Nghị Tị tệ của nước Tề thời Xuân Thu. Trên tường treo một thanh kiếm gỗ đào, chỉ dùng để khảm tiền cổ mà chế thành. Trong phòng không lớn cơ hồ mỗi dạng đồ vật đều hoặc nhiều hoặc ít có liên quan đến tiền cổ. Ngô phu nhân rót nước đưa qua cho tôi, mà tôi thì ở trong phòng tiếp tục xem xét.

Phòng cùng ban công nối liền, nhưng cũng không thể nói cục trưởng Ngô từ ban công chạy thoát chứ, chẳng lẽ ông ta mang theo đồng tiền cổ kia đi rồi? Chưa đến nỗi thế đâu, hơn nữa càng kỳ quái chính là, tôi ở trên giá sách ông ta tìm được một cái hộp, bên trong cư nhiên đựng đồng Đại Tề Thông Bảo kia.

“Quá kỳ quái, tiền cư nhiên còn đó.” Tôi vốn định đặt nó lại chỗ cũ, chợt lòng hiếu kỳ lạ lùng lại khiến tôi đem nó ra. Đương nhiên, tôi đeo bao tay vào —— Đây là Ngô cục trước kia luôn yêu cầu tôi mãi, bởi vì mồ hôi trên tay có khả năng sẽ phá hủy món đồ cổ trân quý này.

“Thật tốt đến vậy sao.” Tôi nhìn đồng tiền cùng tiền bình thường không khác là bao này, trên tay cũng không có cảm xúc gì đặc thù lắm, lúc này, xuyên thấu qua cửa sổ phòng, một chùm sáng bắn vào. Nói đến cũng khéo. Đường sáng nọ vừa vặn chiếu trên lỗ chính giữa đồng tiền. Tôi sợ bị nắng chiếu lâu không tốt, vừa muốn thu hồi, lại phát hiện một chuyện rất kỳ quái. Tiền vốn chính giữa trống rỗng, ánh sáng kia cư nhiên không cách nào xuyên qua, tôi lại thử lần nữa, quả nhiên, ánh sáng cư nhiên không cách nào xuyên qua lỗ vuông chính giữa bắn tới mặt đất. Tôi đưa tay xỏ vào, thông suốt không trở ngại, nhưng ánh sáng lại tiến vào không được.

“Thú vị thật.” Tôi cười cười, cư nhiên còn có loại sự tình này, vì vậy đưa tiền đến gần hơn chút nữa nhìn. Toàn thân tiền cổ vàng nhạt đỏ thấu, tôi nhiều ít cũng từng ở với Ngô cục thời gian ngắn, đối với tiền cổ có chút hiểu biết, căn cứ vào hàm lượng đồng, gỉ sét và màu sắc của tiền cổ cũng không giống nhau, tiền đồng thời Ngũ Đại chứa đồng nhiều hiện ra màu đỏ tươi. Tôi dùng mắt gắt gao quan sát tiền cổ, tôi muốn nhìn xem, nếu ánh sáng không cách nào xuyên qua lỗ vuông kia, vậy mắt nhìn có thể nhìn thấy gì không.

Tôi quả thực đã nhìn thấy, đưa mắt chậm rãi tiến đến, song đến giờ tôi vẫn luôn hối hận vì quyết định kia. Đôi mắt của tôi thấy được một con mắt khác. Chuẩn xác mà nói là con ngươi.

Già nua, bi thương, thậm chí lộ ra màu xám chết cứng, con mắt nọ phảng phất như con mắt của người chết vậy. Tôi bị dọa giật mình. Tiền cổ trong tay cơ hồ rơi xuống mặt đất. Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở, hiện vào một người.

Phu nhân Ngô cục vào tới, đưa trà cho tôi còn càm ràm vài câu. Tôi hỏi bà ấy, người khách kỳ quái kia về sau có từng trở lại không. Phu nhân Ngô cục lắc đầu, nói từ sau lần đó, đã gần nửa tháng, người nọ tựa hồ đã quên việc này, mấy nay Ngô cục vui mừng như đứa trẻ vậy. Vốn mấy ngày nay ông ta thường xuyên đọc báo, nghe tin tức, mỗi lần đều khẩn trương muốn chết, còn gọi điện thoại mãi.

“Điện thoại?” Tôi hiếu kỳ hỏi, “Biết gọi cho ai không?”

Ngô phu nhân khinh thường khoát tay, “Còn không phải mấy lão buôn thuốc trước kia hay đến sao, họ thường xuyên mang tiền cổ tới nhà chúng tôi tìm lão Ngô, nói cái gì . . . . . .” Ngô phu nhân đột nhiên tự giác mình nói lỡ, không nói gì thêm nữa, tôi cũng khéo kéo, liền uống trà, uống xong trà, bà hỏi tôi vừa rồi có phát hiện gì không, tôi nói tạm thời không có, bà liền lui ra, còn nói mãi muốn tôi ở lại ăn cơm.

Đầu giường của Ngô cục, đặt rất nhiều tin tức chính trị cùng một ít sách báo nội bộ cục dược phẩm, ông ta không phải đã lui về từ lâu rồi sao, thế nào mà vẫn quan tâm như vậy chứ, khó trách có nhóm cán bộ nói lui thân tâm không lui, người lui nói không lui.

Tôi lại nhìn tiền cổ trong tay một chút, tiền kia đỏ đến ghê người, tôi nhớ mang máng lần trước nhìn thấy cũng không đỏ đến vậy. Tôi không nguyện ý tin thứ vừa rồi đã nhìn thấy lắm, nhưng không có dũng khí nhìn lần nữa, vì vậy tôi nghĩ ra một biện pháp, dựng tiền đồng lên, sau đó dùng máy ảnh ở chỗ cực gần chụp một tấm. Cũng không biết ánh sáng chụp này có ảnh hưởng gì tới tiền cổ không.

Sau khi vội vã cáo từ, tôi liền lập tức đi rửa ảnh. Rất nhanh, bức ảnh được rửa ra, sau khi tôi phóng to nó, để dưới đèn. Về cơ bản hoàn toàn là chụp lỗ tiền kia, chờ tôi vừa nhìn, cơ hồ kinh hãi nói không ra lời, tôi rửa tất cả ảnh ra, mỗi bức ảnh cơ hồ đều không sai biệt mấy.

Trong lỗ tiền hình vuông kia, cư nhiên có một khuôn mặt người, khuôn mặt người không chút biểu cảm. Song từ góc độ đến xem, tựa hồ là cách miệng lỗ rất xa. Khuôn mặt kia tôi không thể quen hơn nữa, chính là cục trưởng Ngô. Nhưng bởi vì tối om, mặt ông ta luôn không trọn vẹn, nhìn không rõ lắm, có thể thấy chỉ có con mắt nửa mở nửa khép kia mà thôi.

Tôi đem tất cả ảnh và âm bản thiêu hủy, sẽ không ai chấp nhận một cục trưởng về hưu cư nhiên mất tích trong “mắt tiền” của một đồng tiền cổ. Qua vài ngày, tin tức đã đưa lên nói, nguyên lai quá trình phê duyệt thuốc của Ngô cục xảy ra vấn đề, tại lâm sàng dùng thuốc cư nhiên đã chết hai người, còn có mấy người đang ở phòng săn sóc đặc biệt, người có liên quan đều đang chờ bị bắt. Nhưng trong tin tức cũng không chỉ ra tên cụ thể của Ngô cục, nhưng có nói địa danh còn có tên dược phẩm. Thời gian xảy ra sự cố, chính là mấy ngày trước, tôi bỗng dưng hiểu được dụng ý Ngô cục cực kỳ quan tâm đến cục dược phẩm.

Tôi lại tìm đến nhà Ngô cục, muốn nhìn chút xem đồng tiền cổ kỳ dị kia. Nhưng phu nhân Ngô cục cư nhiên nói với tôi ngay ngày hôm qua, người khách kỳ quái kia cư nhiên đã trở lại, muốn lấy đồng Đại Tề Thông Bảo kia. Ngô phu nhân vẫn vẻ mặt u sầu, nói với tôi đã báo cảnh sát, nhưng vẫn không có tung tích của Ngô cục. Tôi âm thầm nghĩ, nếu thật sự kể cho bà biết, chỉ sợ bà lại không tin đâu.

Sự cố dược phẩm lần đó kết thúc không có gì rõ ràng, Ngô cục trưởng cùng người khách thần bí kia cùng tiền cổ giá trị không xác định được kia đều bặt vô âm tín. Không lâu, người thay thế cục trưởng Ngô đã nhận chức, nghe nói người này dễ dàn xếp hơn cục trưởng Ngô, hắn thích tiền giấy, hơn nữa tốt nhất là tiền đô.” Tôi lại hút xong một điếu, khói thuốc tán đi, câu chuyện cũng kết thúc.

“Đồng tiền cổ kia đến tột cùng là gì? Lỗ chính giữa sao giống hố đen vậy? Cư nhiên có thể hút người ta vào đó? Nhưng những người khác nhìn lại không xảy ra chuyện gì mà.” Lâm Tư Bình kỳ quái hỏi tôi. Tôi nhún vai, đành chịu nói: “Tôi đây cũng không biết, tôi chỉ kể ra những gì tôi biết. Sớm biết thế để lại một bức hình, đáng tiếc bức ảnh đó nhìn lâu rất tà môn, tôi nghĩ cũng không kịp nghĩ, toàn bộ tiêu hủy.” Lâm Tư Bình nhìn qua Kỷ Nhan.

Kỷ Nhan không biết từ đâu cầm đến một đồng tiền cổ, thảy lên trong tay. “Con người sẽ không rơi vào mắt tiền, rơi vào đó, chẳng qua là sự tham lam của con người mà thôi.” Nói xong, tiền cổ trên không trung nhào lộn vài vòng, rơi xuống bàn tay Kỷ Nhan. Ngoài phòng đã dần dần có sắc xanh, xem ra trời cũng sắp sáng. Ba người lại uống chút rượu, gối đầu lên nhau cùng ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.