Từ Từ Suy Lý

Chương 3: Mì và sườn xào chua ngọt



Về đến nhà chưa được bao lâu Từ Hoãn Hoãn nhận được điện thoại của ba.

“Alo…” Hai chữ “Pa pa” còn chưa bật ra khỏi miệng đã nghe được giọng nói đầy kích động của ba cô ở đầu dây bên kia: “Hoãn Hoãn ơi, ba chắc chắn con không biết ba đang ở chỗ nào đâu!”

Từ Hoãn Hoãn: “Nhật Bản!”

Ông Từ kinh ngạc, con gái ông quả thực đã luyện được thần công xuyên tâm rồi… “Làm sao con biết! Hoãn Hoãn của ba, con đã đạt đến cảnh giới này rồi ư!”

“…” Cô nghe được đầu dây bên kia người ta đang trao đổi bằng tiếng Nhật.

“Ba đang ở Tokyo, đi chơi bảy ngày rồi về!”

“Ba chơi vui vẻ, ba nhớ mua giúp con…”

“Ba gọi để báo với con một tiếng, ba đi chơi đây, tạm biệt Hoãn Hoãn!”

“Ba, ăn…” Đáp lời cô chỉ có tiếng tút tút.

Khi ba của cô còn trẻ, do tính tình nóng vội nên không ít lần vấp ngã, vì vậy ông đặt tên con gái mình là Hoãn Hoãn, ước mong con sẽ chậm một chút. Từ Hoãn Hoãn sống đúng với kỳ vọng của ba, tính tình chậm chạp, hoàn toàn đối lập với ông. Ông Từ chịu đựng đến khi con gái tốt nghiệp, xong xuôi liền xua ra khỏi nhà, còn ông tự do tự tại đi du lịch.

Đặt điện thoại di động xuống, Từ Hoãn Hoãn ngồi ở bàn làm việc, bắt đầu kiểm tra bình luận.

Bình luận (3)

Độc giả 1: Tặng hoa nè!

Độc giả 2: Sao vẫn có cảm giác nam chính không tồn tại…

Độc giả 3: Đồng ý với lầu trên. Lúc trước cảm thấy tác giả viết theo kiểu siêu cấp biến thái, vậy mà nam chính lại quá nhu nhược…

Từ Hoãn Hoãn thầm rơi lệ. Vì hằng ngày cô đều tiếp xúc với nghi phạm, đoán tâm tư của bọn họ như cơm bữa; còn nam chính… Không có ai để cô quan sát!

Từ Hoãn Hoãn phiền muộn gục đầu trên bàn, lắc qua lắc lại.

Lắc bốn vòng, cô đột nhiên ngừng lại. Khoan đã…. Cô quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, hai mắt lóe sáng. Nhà 1202 đối diện, người đàn ông mang đầy đủ đặc điểm của một nam chính ngôn tình kìa!

Thầm thán phục bản thân cơ trí, cô cười khà khà thành tiếng!

Viết xong chương mới, Từ Hoãn Hoãn xoa xoa bụng rỗng, liếc nhìn đồng hồ. Năm giờ rưỡi, cô ra tủ bếp, tính lấy mì ăn, lúc này mới nhớ ra tối hôm qua đã xơi mất gói cuối cùng. Cô mở tủ lạnh, ngoài mấy quả trứng gà và nước sốt chẳng còn thứ gì.

Rầu rĩ khép cửa tủ lạnh, không còn cách nào khác đành lại gói mình thành đòn bánh tét, cầm ví tiền ra ngoài. Đến thang máy mới biết thang hư rồi.

Từ Hoãn Hoãn: “…”

*Gương mặt nghìn chấm*

Lại xoa xoa bụng đói, lẽ nào cô phải lết xuống mười hai tầng lầu, tiếp tục bò lên mười hai tầng lầu à? Từ Hoãn Hoãn đến cửa thang bộ, đang căng thẳng, xoắn xuýt một phạm trù triết học “đi hay ở”, đột nhiên cô trông thấy Từ Tĩnh cầm túi đi lên.

Từ Hoãn Hoãn nhìn anh, rồi liếc túi xách trên tay.

Khà khà khà, tư liệu sống và nguyên liệu nấu ăn đã đến cùng một lúc!

Cho dù vừa leo mười hai lầu nhưng Từ Hoãn Hoãn không nhìn ra được chút mệt mỏi nào trên gương mặt Từ Tĩnh, chỉ đóng mãi khuôn lạnh lùng.

Từ Tĩnh liếc cô một cái, không chàohỏi, đi ngang qua cô.

Nhìn bóng lưng kiên cường, Từ Hoãn Hoãn theo sát đằng sau đến trước cửa nhà Từ Tĩnh, rồi khẽ gọi: “Anh Từ!”

Đang tra khóa vào ổ, Từ Tĩnh ngừng động tác, “Chuyện gì?”

Từ Hoãn Hoãn cúi đầu, ra vẻ tội nghiệp: “Nhà tôi hết đồ ăn rồi, thang máy lại hỏng. Anh có thể cho tôi nhờ một bữa tối? Tôi rất đói!” Cô nỗ lực biểu hiện đáng thương hết sức có thể.

Không biết là do ngữ điệu quá bi thương hay do bản tính thương người của ai đó, Từ Tĩnh xoay người, mở rộng túi, hào phóng: “Cô muốn nguyên liệu nấu nào?”

“Có mì ăn liền không?” Từ Hoãn Hoãn đưa mắt nhìn vào túi nilon, banh mắt tìm món ăn cô yêu mến.

Nghe ba chữ “mì ăn liền”, Từ Tĩnh nhíu mày, từ nét mặt của anh Từ Hoãn Hoãn có thể đọc hiểu, “Tôilại đi mua thứ đồ ăn nghèo chất dinh dưỡng như thế sao?”

Từ Hoãn Hoãn cảm thấy oan ức thay cho mì ăn liền, quyết lấy lui làm tiến: “Vậy có món nào chỉ cần lò vi sóng có thể biến ra được thức ăn không?”

Một lần nữa cô nhìn ra được vẻ mặt ghét bỏ của anh, cô cúi đầu: “Thật sự là không có rồi!”

Còn đang loay hoay tìm coi có món gì thích hợp, Từ Hoãn Hoãn nghe được thanh âm thở dài vàlạnh lẽo, mang theo chút bất lực từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Quên đi! Tôi làm cho cô một phần!”

Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh ánh sáng: “Thật không? Cám ơn!”

Biến hóa trên khuôn mặt của của Từ Hoãn Hoãn quá nhanh, Từ Tĩnh hỏi ngay: “Có phải cô chỉ chờ tôi nói câu này?”

“Đúng!”

Vốn nghĩ Từ Hoãn Hoãn sẽ nói một câu từ chối khách sáo, vậy mà… câu trả lời thật thà này khiến Từ Tĩnh sững người, anh cúi đầu nhìn đôi mắt đầy ý cười và nụ cười thõa mãn của Từ Hoãn Hoãn, khẽ nhếch miệng

Đúng rồi, sao anh lại quên mất một người “ngốc” như cô sẽ không biết nói dối.

Cùng lúc đó, trong đầu Từ Hoãn Hoãn thầm mưu tính: như vậy cô sẽ có thể theo đuôi Từ Tĩnh, quan sát nhà nam thần sẽ như thế nào. Khà khà khà, lại còn quan sát được nam thần nấu cơm ra sao, quan trọng hơn cả là được lấp đầy bụng rỗng.

Đắc ý…. Từ Hoãn Hoãn vừa ngẩng đầu!

Rầm!

Cánh cửa căn hộ 1202 đóng sầm trước mắt cô.

Từ Hoãn Hoãn: “…”

Sao không giống trong phim truyền hình vậy?!!

Từ Hoãn Hoãn đành ôm bụng đói về nhà, cởi chiếc áo khoác dày cộm, cô mở máy tính, âm thanh báo có email mới vang lên ở góc phải màn hình.

Cô đăng nhập. Tất cả email của cô đều do duy nhất một người gửi, từ năm ngoái đến bây giờ tổng cộng tám mươi lá. Mở lá thư mới nhất, nội dung là một đoạn thơ tiếng anh ngắn, cô lướt qua rồi đóng lại.

Từ Hoãn Hoãn cúi gằm mặt xuống mặt bàn, bụng réo vang ầm ĩ.

Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên, Từ Hoãn Hoãn nhảy phốc khỏi ghế, dùng tốc độ tên lửa bay ra mở cửa, ngoài cửa dĩ nhiên là Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh đã cởi bỏ chiếc áo khoác lông xám nhạt, giảm thiểu không ít sự lạnh lùng vốn có. Anh vẫn còn đeo tạp dề đen, nhìn qua có chút thu hút, mang đến một cảm giác rất đặc biệt. Một người chỉ quan tâm đến đồ ăn như Từ Hoãn Hoãn cũng phải liếc nhìn đắm đuối một lúc, một lúc sau mới chú ý đến hộp cơm màu đen.

“Đây!” Từ Tĩnh đưa cho cô hộp cơm.

Từ Hoãn Hoãn dùng hai tay kính cẩn nhận lấy: “Cám ơn, tôi sẽ ăn sạch sành sanh!”

Mùi thơm của thức ăn ngào ngạt, bị mỹ thực câu dẫn Từ Hoãn Hoãn nhất thời quên mất sự tồn tại của “soái ca” trước mắt.

Rầm!

Cửa phòng 1201 đóng lại.

Từ Tĩnh bị nhốt bên ngoài, anh đứng yên không động đậy gần một phút, sau đó mới xoay người đi về hướng đối diện. Anh chưa đóng cửa, một con mèo trắng ngồi trước cửa, trông thấy anh nó kêu vang meo meo.

Từ Tĩnh cúi người xoa xoa đầu nó, con mèo nũng nịu cạ cạ vào bàn tay anh, “Ăn cơm thôi!”

Từ Hoãn Hoãn nhẹ nhàng đặt hộp cơm trên bàn, vào bếp lấy đũa, không thể chờ đợi, cô mở hộp cơm ra…. Chỉ trong một thời gian ngắn anh có thể nấu được hai món rau, một món mặn, món mặn chính là món sườn xào chua ngọt cô thích nhất!

Từ Hoãn Hoãn cúi sát đĩa thức ăn, hít một hơi thật sâu, lấy đũa gắp một miếng cho vào miệng, nhai nhóp nhép, đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng: Quá ngon! Rất rất ngon!

Cứ như thế, Từ Hoãn Hoãn ăn xong bữa tối, một hạt cơm cũng không còn. Cô dọn dẹp, rửa sạch sẽ, rồi cầm sang nhà đối diện.

Cửa mở,vừa trông thấy Từ Tĩnh cô liền reo vang, ngữ khí chân thành: “Ăn quá ngon! Cám ơn!”

“Không có gì!” Từ Tĩnh nhận lấy hộp cơm, trên gương mặt lộ ra tia đắc ý không dễ phát hiện.

Để biểu đạt lòng biết ơn mãnh liệt, Từ Hoãn Hoãn tiếp lời: “Thật ra, so với việc ôm bụng đói coi phim thì có gói mì đã là tốt lắm rồi! Thật đấy!”

Từ Tĩnh: “…”

Từ Hoãn Hoãn nhìn cánh cửa lại một lần nữa đóng xầm trước mặt mình, cô nhớ lại vẻ mặt của anh khi nãy, nghiêng đầu tự hỏi: Lẽ nào cách thức biểu đạt này của mình đã sai sao? Đây là lời khen chân thành nhất của mình rồi đó nha!

Từ Hoãn Hoãn lắc đầu khó hiểu: Haizz! Tâm tư nam thần thật khó đoán.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.