Chiếc áo trắng tinh bị nhuộm máu đỏ tươi có thêu tên Tống Kỳ; thế nhưng Chu Tề Xương đã tra rất kỹ trên hệ thống, hoàn toàn không có thông tin nào về gã. Tựa như Tống Kiều vậy, bọn họ bị vứt bỏ, bị bán, là công cụ kiếm tiền, bọn họ chỉ được đánh số, không ai muốn đặt tên cho bọn họ, cái tên này ắt hẳn do bọn họ tự đặt.
Gã thêu tên mình trên áo, có lẽ gã muốn một ngày nào đó khi gã chết đi người ta sẽ biết đến tên của gã, như một minh chứng cho sự tồn tại của gã trên cõi đời này, không phải là một thứ đồ chơi mà là một con người có tên có tuổi.
Thông qua camera, cảnh sát tìm được nơi ở của Tống Kỳ, là một căn phòng ẩm mốc dưới tầng hầm. Bên trong chỉ có một chiếc nệm cũ nát và ít đồ dùng hằng ngày. Dưới tấm drap trải giường, Cao Lâm tìm được một quyển sổ, là sổ ghi chép thông tin về đám trẻ bị bán năm đó. Chắc chắn gã dùng quyển sổ này để tìm những người bạn khi ấy của mình; tuy nhiên manh mối quá ít, gã chỉ tìm được Tống Kiều.
Trong gian phòng này cũng không có dấu vết của Tống Kiều đã từng đến đây, bao gồm cả camera ghi lại. Thoát khỏi ngôi nhà của Đào Văn Viễn, cô ta cứ như thế mà biệt tích.
Tống Kỳ tự sát, Hứa Văn Đào bị bắt, vụ án này coi như đã xong… Nhưng hình như vẫn chưa kết thúc, bởi vì những tên cầm thú liên quan trong vụ phi pháp năm xưa vẫn chưa tìm ra, đám trẻ bị bán đi vẫn chưa tìm ra. Bọn họ đã chết, hay phải trải qua cuộc sống như Tống Kiều, hay… còn thê lương hơn nữa.
Từ ngày hôm đó, Ngôn Lạc cũng không gửi thêm email nào nữa. Từ Hoãn Hoãn trở về sinh hoạt bình thường như bao ngày: lên giảng đường, thưởng thức món ăn ngon tuyệt của Từ Tĩnh, về nhà viết tiểu thuyết.
Vào một trưa thứ sáu cuối tuần, Từ Hoãn Hoãn nhanh nhanh chóng chóng chạy ra sân bay đón cô bạn thân Cố Thanh du lịch nước ngoài gần hai tháng trời quay về. Sau khi yên vị trên xe Cố Thanh, Từ Hoãn Hoãn mới phát hiện một vấn đề: “Ủa… Hình như tớ đâu cần thiết đến đây đón cậu?!!!” Không phải cô lái xe đến đón Cố Thanh, hơn nữa cô lại không biết lái xe.
Cố Thanh với mái tóc tém cá tính và gương mặt trang điểm đơn giản đánh một vòng lái. Vẻ mặt cô ta không hề có bất kỳ dấu hiệu mỏi mệt nào, so sánh giữa cô ta và Từ Hoãn Hoãn tựa như hai mùa đối lập.
Cố Thanh đáp lời: “Sao không cần thiết? Cậu không đến đón làm sao tớ qua nhà cậu được?”
Từ Hoãn Hoãn chỉ chỉ thiết bị định vị của Cố Thanh: “Đây… Đây có thể hướng dẫn cho cậu.”
Cố Thanh lái xe khỏi bãi đậu xe, nghiêng đầu trả lời: “Cậu không biết tớ mù đường à?”
“…” Một người mù đường vẫn có thể an toàn trở về sau chuyến du lịch ngoại quốc, thật sự quá khâm phục.
Hai người ghé vào một nhà hàng sang trọng dùng bữa. Cố Thanh có yêu cầu khá cao, khẩu vị cũng khá kén nên một người ăn trứng ngỗng hay mì gói đều ổn như Từ Hoãn Hoãn là hai thái cực, các phương diện khác cũng y như vậy. Bạn thân là như thế, là bổ sung cho nhau, kết hợp lại với nhau có thể biến thành một người hoàn mỹ.
Bữa này là Từ Hoãn Hoãn trả tiền, Cố Thanh vốn dĩ không chịu nhưng nghe nói Từ Hoãn Hoãn mới thu được nợ từ nhờ xuất bản mới chịu thu thẻ về.
Ăn xong, Từ Hoãn Hoãn chỉ đường Cố Thanh lái về nhà mình, đậu xe, hai người kéo hành lý vào thang máy.
Cố Thanh thật sự đã đến nhà Từ Hoãn Hoãn khá nhiều lần, nhưng hai tháng rồi mới quay lại, cô ta chợt có cảm giác mọi thứ đều rất mới mẻ. Cố Thanh xoay mòng mòng trong nhà một hồi mới chịu ngồi xuống ghế sofa.
Cố Thanh tựa vào thành ghế, vừa ăn trái cây vừa nhìn Từ Hoãn Hoãn đang viết tiểu thuyết trinh thám, cô ta mở miệng cảm thán: “Từ khi biết được số tiền nhuận bút của cậu, tớ cảm thấy mỗi một chữ của cậu đều là tiền, toàn màn hình đều tiền là tiền.”
Từ Hoãn Hoãn quay đầu, giọng chân thành: “Kể từ khi biết được nhãn hiệu và giá cả trên quần áo của cậu, tớ liền cảm giác cậu chỉ mặc tiền.”
“Cút!”
Gần đến bốn giờ, điện thoại di động của Từ Hoãn Hoãn vang lên, cô nghiêng đầu nhìn, là Từ Tĩnh gọi.
Từ Hoãn Hoãn nhận điện: “Alo!”
Đầu dây bên kia truyền đếm thanh âm lành lạnh của Từ Tĩnh: “Có lẽ phải ở lại nghiệm thi, tối về trễ, em ăn tối một mình.”
“Ừm! Ok!” Cố Thanh tối nay cũng phải về nhà ăn tối, một mình cô chỉ cần ăn mì là được. Đã lâu lắm rồi chưa được ăn mì.
Một giây sau: “Không phải em sẽ nấu mì chứ?”
“…” Anh có thuật đọc tâm sao? Bị vạch trần, Từ Hoãn Hoãn lúng túng trả lời: “Không đâu!”
Từ Tĩnh khẽ nở nụ cười: “Vậy thì tốt!”
Từ Hoãn Hoãn mau chóng chuyển đề tài: “Tôi sẽ cho mèo ăn!”
“Ừm! Cứ vậy đi!”
“Bye!”
Từ Tĩnh không ngắt điện thoại ngay, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, hỏi “Ai vậy?”, sau đó Từ Tĩnh nghe Từ Hoãn Hoãn đáp lời “Hàng xóm!”, lúc này anh mới cúp điện thoại, nhét vào trong túi áo. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cao Lâm: “Gọi cho ai vậy?”
Ánh mắt Từ Tĩnh còn nhuộm màu ấm áp, anh cụp mi, “Như anh đang nghĩ!”
Đối mặt với câu trả lời của Từ Hoãn Hoãn, Cố Thanh không tin: “Hàng xóm? Tớ còn tưởng là bạn trai cậu đấy!”
Nghe được hai từ bạn trai, Từ Hoãn Hoãn cảm thấy nóng rát hai má, nhưng vội phủ nhận: “Không phải, là hàng xóm ở đối diện nhà tớ, cũng là bạn thời cấp hai.”
“Cậu còn giúp người ta cho mèo ăn?” Cố Thanh vẫn hoài nghi.
“Ừm! Anh ấy là pháp y, có lúc tối không về được, nên tớ giúp anh ấy cho mèo ăn, cơm tối tớ cũng ăn ở nhà anh ấy!” Từ Hoãn Hoãn chỉ muốn biểu thị rằng Từ Tĩnh tốt đến mức nào, cô chỉ muốn “báo đáp” đối phương một chút.
“Anh ấy mỗi ngày đều làm cơm cho cậu???” Cố Thanh nhìn thấu tất cả: “Từ Hoãn Hoãn, anh ấy đang theo đuổi cậu!”
Từ Hoãn Hoãn ngay lập tức xua tay: “Cố Thanh! Cậu biết vấn đề thứ ba trong nhân sinh đại ảo giác là gì không?”
Cố Thanh nhíu mày: “Là cái quỷ gì?”
Từ Hoãn Hoãn nghiêm túc: “Chính là luôn lầm tưởng người ta thích mình.”
Cố Thanh nghe xong không nói gì, chỉ lắc đầu, có hơi chút ngạc nhiên: “Vậy còn hai cái kia là gì?”
Từ Hoãn Hoãn lè lưỡi: “Cái đó tớ cũng không biết!”
Cố Thanh lườm một cái, chống nạnh nhìn Từ Hoãn Hoãn: “Sao không phải chứ? Làm gì có một người hàng xóm tốt như vậy, điều này cho thấy là do anh ấy thích cậu!”
Xưa nay Từ Hoãn Hoãn chưa từng nghĩ đến điều này: Từ Tĩnh thích cô?
Cố Thanh lấy ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu của Từ Hoãn Hoãn: “Tớ đã nói rồi, bớt viết truyện trinh thám đi!”
“…” Từ Hoãn Hoãn oan ức, vừa rồi cô ta mới khen cô viết toàn tiền là tiền đấy thôi!
Từ Hoãn Hoãn im lặng, Cố Thanh tiếp tục: “Mỗi ngày cậu đều viết chém chém giết giết, thế cậu không hoài nghi vì sao người ta hằng ngày đều nấu cơm cho một người như cậu à?”
Từ Hoãn Hoãn: “…” Vận dụng hết đại não suy nghĩ.
Phát hiện ra đề tài hấp dẫn, Cố Thanh nhất quyết không cho Từ Hoãn Hoãn viết tiểu thuyết nữa, buộc cô phải mau mau kể mọi việc đã xảy ra.
Từ Hoãn Hoãn ngẫm nghĩ, bắt đầu chậm rì rì kể lại: “Khoảng thời gian trước xảy ra liên tiếp các vụ án mạng…”
Cố Thanh đưa hai tay làm dấu chéo: “Ngừng, không cần kể chuyện vụ án, chỉ cần nói những việc liên quan đến hàng xóm là được.”
Từ Hoãn Hoãn ngừng một chút: “Hic… Anh ấy thường mang găng tay nghiệm thi…”
Cố Thanh: “…”
Vất vả lắm Cố Thanh mới moi được hết tin về Từ Tĩnh.
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của Cố Thanh: “Hai người ôm cũng đã ôm, lại còn nói là không có ý với nhau?”
Từ Hoãn Hoãn rụt cổ: “Hôm đó tớ sợ quá!”
Cố Thanh không tài nào nắm bắt được dòng suy nghĩ của Từ Hoãn Hoãn, thở dài: “Cậu đã từng thấy hàng xóm an ủi người nào, hoặc ôm người nào chưa?”
“Không có!” Có thể xung quanh Từ Tĩnh đều là cảnh sát.
Cố Thanh liếc Từ Hoãn Hoãn, lại dùng ngón trỏ xỉa xỉa đầu cô: “Vậy thì cậu tự nghĩ tiếp đi!”
Từ Hoãn Hoãn: “…”
Chờ đến khi Cố Thanh chuẩn bị ra về, chuông cửa đột nhiên reo lên, Từ Hoãn Hoãn ra mở cửa, là nhân viên giao thức ăn.
Trông thấy Từ Hoãn Hoãn, cậu ta mỉm cười đưa hộp cơm lên: “Chào chị Từ, đây là phần ăn chị đã đặt.”
Từ Hoãn Hoãn nghĩ là giao lầm: “Tôi không gọi thức ăn.”
Cậu ta giải thích: “Là anh Từ ở nhà 1402 đặt bọn em giao qua nhà 1401. Chúc chị dùng bữa ngon miệng!”
Cố Thanh cũng chạy ra cửa hóng chuyện, biết được tình hình vẻ mặt cô ta đắc ý, “Quả nhiên không ngoài dự liệu của mình!”
Từ Hoãn Hoãn nhận lấy, túi đồ rất nặng, quay đầu liền trông thấy Cố Thanh đang suy tư.
Cố Thanh chà chà hai tiếng: “Đấy, cậu xem đi. Không về được nên còn gọi thức ăn ngoài cho cậu.”
— Ông giời ơi! Sao mình không va phải người đàn ông hoàn mỹ như thế!
Vấn đề làm cô ta oán hận chính là Từ Hoãn Hoãn hầu như không nhận ra được!
Từ Hoãn Hoãn thật sự không ngờ Từ Tĩnh đặt thức ăn cho cô. Nếu như là trước đây, bản thân cô sẽ nghĩ là do Từ Tĩnh ghét cô ăn mì gói, nhưng hiện tại sau khi nghe Cố Thanh nói thế, trong lòng Từ Hoãn Hoãn có chút dao động.
Từ Hoãn Hoãn đặt túi lên bàn, lấy ra từng hộp. Cố Thanh nhìn tên cửa tiệm liền ồ lên: “Người đàn ông có phẩm vị nha!” Đây là nhà hàng cô thường ăn.
Hai món mặn, một món rau, một món canh, phần cơm đủ cho hai người. Cố Thanh lập tức hiểu ra, chắc là trước đó Từ Tĩnh nghe thấy giọng của cô ta nên gọi hai phần.
Cố Thanh chợt cảm giác trái tim rung động của thiếu nữ đã chết từ lâu của mình được phục sinh.
Từ Hoãn Hoãn gọi cho Từ Tĩnh, nhưng sợ anh bận nên nhắn tin: Thức ăn đến rồi! Cám ơn anh!
Lát sau, Từ Tĩnh gọi cho cô.
Khi tiếng chuông điện thoại reo lên, nhìn tên Từ Tĩnh trên màn hình, không hiểu sao tim Từ Hoãn Hoãn lại đập thình thịch, cô bắt máy: “Alo!”
“Ừm! Sao?!”
Thanh âm trầm thấp của Từ Tĩnh vang lên bên tai cô, Từ Hoãn Hoãn nhẹ nhàng lên tiếng: “Thức ăn đến rồi! Anh gọi hai phần sao?”
Từ Tĩnh ừ một tiếng: “Em có bạn?”
Từ Hoãn Hoãn quay đầu liếc Cố Thanh: “Vâng! Có bạn tôi ở đây!”
Nhìn vẻ mặt của Cố Thanh, cô ngại ngùng dời sang chỗ khác.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng của ai đó gọi Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn không dám cản trở công việc của anh, vội nói: “Anh làm việc đi!”
“Ừm!”
Vẫn không có câu nói tạm biệt, điện thoại cũng không ngắt máy, Từ Hoãn Hoãn cắn cắn môi: “Tối gặp!”
Mấy giây không nghe thấy tiếng động, Từ Hoãn Hoãn nghĩ anh đã cúp máy, đúng lúc này, truyền đến giọng nói trầm ấm của anh.
“Được!”