Kim Hiểu Triết cảm thấy lòng dần bình tĩnh trở lại, cùng với sự nhiệt tình của khán giả trường quay, cũng khiến cho cô dần tập trung. Đối với mỗi câu hỏi MC đưa ra, cô đều trả lời khéo léo, thông minh, còn mang theo chút ẩn giấu lãnh đạm, không chỉ khiến MC bật cười, mà khán giả trường quay cũng kích động đến mức sắp không kìm nén nổi xông lên sân khấu. Người đại diện đứng bên cạnh lén giơ ngón tay cái lên với cô. Kim Hiểu Triết mỉm cười.
“…Một câu hỏi nữa.” MC cười vô cùng thần bí, “Cũng là câu hỏi mà người xem tại trường quay thậm chí người xem cả nước vô cùng để ý. Kim Hiểu Triết, cô có bạn trai chưa?”
Bên dưới hét ầm ĩ. Kim Hiểu Triết hơi mỉm cười, hất tay ra hiệu cho mọi người im lặng. Bị hỏi loại vấn đề này, trong lòng cô thực ra hơi rung động, nhưng đáp án tất nhiên là đã sắp xếp tốt rồi. “Cái này là cuộc sống riêng của tôi.” Cô cười đáp, “Trước mắt đối tượng đáng để kết hôn còn chưa xuất hiện. Nhưng khi nào có tin tức tốt, vào thời điểm thích hợp, tôi nhất định sẽ thông báo cho mọi người.”
Dưới sân khấu không ngừng vang lên tiếng hét chói tai và vỗ tay. Kim Hiểu Triết cúi đầu cười, lúc này MC lại hỏi gì đó, giọng nói giòn giã, nhưng cô lại không nghe được.
Bởi vì cô cảm nhận được điện thoại trong túi áo đang rung lên.
Không ngừng rung. Trong khi tiết mục đang ghi hình, lấy di động ra nghe là một hành vi vô cùng bất lịch sự. Trước nay Kim Hiểu Triết chưa bao giờ làm vậy. Thế nhưng vào lúc này, cô đột nhiên ma xui quỷ khiến lấy điện thoại ra. MC sửng sốt, khán giả dưới sân khấu cũng im lặng. Người đại diện lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi. Kim Hiểu Triết nhìn màn hình di động. Trong lúc đó nhất thời quên mất đang ở đâu, đó là một dãy số vô cùng kì quái. Có một lần Phương Thanh dùng điện thoại vệ tinh gọi cho cô, hiện ra đúng là dãy số này.
Cô nhanh chóng bắt máy, để di động bên tai. Toàn sân khấu vô cùng yên tĩnh.
“A lô.” Cô khẽ nói.
Bên đầu kia vô cùng ầm ĩ, như là có thứ gì đó không ngừng va đập. Cô kiên nhẫn chờ, qua mấy giây mới nghe thấy tiếng thở dốc của Phương Thanh, giọng nói khàn khàn truyền đến: “Này, Hiểu Triết.”
Cô đáp: “Ừ.”
Anh lại cười một tiếng hỏi: “Em đang làm gì thế?”
Cô nghe thấy xung quanh ầm ĩ không thể nhận ra được tiếng gì, còn có cả tiếng mưa rơi. “Đang tham gia chương trình.”
Bên dưới sân khấu có khán giả bắt đầu ồ lên, hưng phấn suy đoán. Bên đầu kia yên tĩnh một lúc, anh mới nói: “Bà xã, anh xin lỗi, có khả năng anh thất hẹn rồi. Anh không về được.”
Kim Hiểu Triết cầm di động, không nhúc nhích, không nói lời nào. Bên đầu kia, Phương Thanh lại khàn giọng: “Hiểu Triết, anh…” Điện thoại đã chỉ còn tiếng tít tít. Trên mặt Kim Hiểu Triết không có bất cứ cảm xúc nào, xung quanh trường quay vô cùng yên tĩnh. Cô cầm điện thoại, bấm gọi lần nữa, bấm ba lần, vẫn không chuyển được.
“…Hiểu Triết, Hiểu Triết?” MC đối diện dò xét cười gọi cô, ánh mắt Kim Hiểu Triết mới tập trung lên màn ảnh, dường như mới nhận ra mình vẫn còn đang thu tiết mục có tỷ lệ người xem đứng đầu cả nước.
“Hiểu Triết vừa nhận cuộc gọi rất quan trọng sao?” MC cười nói, “Chúng ta có thể tiếp tục chứ?”
Kim Hiểu Triết từ từ để di động xuống, trong mắt lúc này mới nhìn thấy sự xấu hổ của người đại diện, còn có đám khán giả nhìn cô, vô số ngọn đèn và màn ảnh.
“À.” Cô khẽ đáp, “Chúng ta tiếp tục đi.”
MC cười một tiếng, dường như chuyện nhỏ vừa rồi chưa từng xảy ra, tiếp tục hỏi: “Vậy Hiểu Triết có một câu nữa người hâm mộ của cô rất muốn biết, tiếp theo cô sẽ mang đến tác phẩm gì cho mọi người?”
“Tiếp theo…” Một số từ ngữ đã chuẩn bị giống như máy móc nhảy vào đầu Kim Hiểu Triết, cô nói rõ ràng, “Tôi luôn là người thích khiêu chiến, nhưng không quá an phận, tôi nghĩ tiếp theo sẽ lựa chọn một ít đề tài chính kịch lịch sử.”
“Oa, tốt quá!” MC nói, “Vậy có muốn hợp tác hay là có khả năng hợp tác với đạo diễn nào không?”
“Có. “Kim Hiểu Triết đáp, “Ví dụ như là đạo diễn Trâu Siêu, đạo diễn Mộ Lê…” Cô chậm rãi nói, nhưng mà chẳng biết từ lúc nào, trường quay đột nhiên mất đi tất cả tiếng động, đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh. Cô còn đang nói dường như cũng không phát hiện gì. Cho đến khi cô trả lời xong câu hỏi này, MC yên lặng rút tờ khăn giấy đưa cho cô, Kim Hiểu Triết mới phát hiện trước mắt mình đều không thấy rõ. Nước mắt cô đầy mặt. Toàn trường quay không ai nói chuyện. Kim Hiểu Triết giữ chặt mấy tờ khăn giấy, che mặt, cúi đầu nức nở khóc. Người tôi yêu là một anh hùng cái thế. Anh là cảnh sát hình sự cường tráng có thể chạy dọc một vòng tường thành theo sau tôi. Anh là người đàn ông tôi muốn vứt bỏ thế nào cũng không vứt bỏ được. Anh luôn cúi đầu hút thuốc mỉm cười nhìn chằm chằm tôi. Tôi thường sợ hãi anh sẽ rời xa tôi. Hiện tại anh thật sự không trở lại nữa rồi.
Mưa lớn không ngừng rơi xuống, trên mặt đất ẩm ướt đầy bụi, Phương Thanh nằm im không nhúc nhích. Ngôi miếu này đã sắp sập, chỉ còn mấy xà nhà và tượng Phật vẫn còn đứng sừng sững. Vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Thanh thấy rõ địa hình xung quanh, lăn qua lăn lại lăn được đến dưới tượng Phật, trong căn phòng này thiết kế tương đối trống trải, quả nhiên giúp anh tránh được đống gỗ đổ sụp xuống, còn cả một đống đất cát lăn từ trên núi xuống, chỉ có một ít đập vào người anh, tuy đau nhưng chưa đến mức mất mạng. Nhưng một xà gỗ rơi xuống, đập thẳng vào người anh. Hai đùi anh đều bị chặn, hoàn toàn không nhúc nhích được. Anh biết rõ vừa rồi đợt sập kia chỉ là trước khi xảy ra đất lở, còn từng tiếng ầm ầm trên núi sắp đến rồi. Trong tình huống nguy cấp thế này, đồng đội bên ngoài cũng không có cách nào cứu viện. Vào lúc này, trong đầu anh vô cùng rõ ràng. Anh biết thời gian không còn nhiều, có lẽ còn không đủ gọi một cuộc điện thoại. Vì thế lần đầu tiên trong đời anh cân nhắc việc công hay là anh em. Cuối cùng anh lựa chọn gọi cho cô gái kia, trước khi chết anh muốn nói với cô mấy câu.
“Này…” Nghe thấy giọng cô, nghe tiếng đất đá trên núi cuồn cuộn rơi xuống, trong lòng anh lại vô cùng bình tĩnh thoải mái. Cô gái kia đúng là bình thản, nghe anh nói xong chả có chút phản ứng nào. Trong lòng anh khẽ cười, quả nhiên đây mới là người anh yêu có thể một mình dũng mãnh xông pha. Chỉ là trong lòng anh có rất nhiều áy náy, anh biết chắc chắn cô đang đau lòng, chắc chắn đang cô độc, anh muốn nói: Xin lỗi, Hiểu Triết, anh không có cách nào ở bên em nốt quãng đời còn lại rồi. Nhưng mà những lời này cũng không kịp nói ra miệng. Anh nói: “Hiểu Triết, anh…” Anh ngẩng đầu, nhìn thấy nóc nhà còn lại của ngôi miếu cũng lập tức bị bóng tối nuốt chửng sụp đổ. Anh nhìn thấy một tượng Phật cao lớn nhất đang đổ xuống phía mình.