Tắt điện thoại, cô tiện tay ném chiếc điện thoại thông minh màu đỏ của mình lên giường. Chăn màu đỏ, vỏ gối cũng màu đỏ.
Ấm đun nước đỏ bắt đầu kêu trên cái bếp từ đơn, Iguchi Saori lấy ấm
xuống, tắt bếp. Cô từ từ châm nước vào cốc trà đã để sẵn một túi lọc
trà, cốc trà của cô cũng màu đỏ.
Cô đặt người xuống ghế, dùng nước hồng trà vừa châm uống thuốc đau
đầu. Suốt từ sáng đầu cô nặng trĩu, có lẽ thời tiết bắt đầu thay đổi. Cô vẫn luôn bị thế mỗi khi trở trời.
Rút ra một điếu thuốc lá, châm lửa rồi đưa lên miệng hút. Quả nhiên là dở tệ. Nhưng cô vẫn không tài nào bỏ được việc hút thuốc.
Ngay lúc này, bên tai cô vang lên câu quát tháo của nam nhân viên ở quán.
“Cô lại xin nghỉ? Tôi nói cho cô biết, cô ráng tranh thủ mà kiếm, không đến lúc già muốn kiếm cũng không kiếm được đâu.”
Saori phồng má không đáp, thầm nghĩ không cần anh phải lo. Lớn tuổi
một chút thì chuyển sang mấy quán chuyên gái lớn tuổi là được, xã hội
ngoài kia có đầy thằng đàn ông thích gái già.
Cô nhíu mày, đưa tay lên nhu nhu hai bên thái dương, đột nhiên tiếng
điện thoại di động vang lên từ trên giường. Chắc ông chủ lại gọi đây.
Cô chậm rãi đứng dậy, tay dụi đầu điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, với tay lấy chiếc điện thoại. Trên đó hiện tên người gọi là Hiyama,
người này cô không thể không nhận điện thoại.
“A lô,” cô nghe máy.
“À, cô Iguchi phải không? Tôi là Hiyama đây, bây giờ nói chuyện có tiện không?”
“Không có vấn đề gì.”
“Thực ra, có người muốn xin tôi số điện thoại của cô Iguchi. Cũng
không phải ai xa lạ, cô Iguchi cũng gặp người này rồi. Là chồng cũ của
chị Hamaoka Sayoko ấy mà. Anh Nakahara ấy.”
“Là người hôm trước tang lễ…”
“Đúng, đúng là anh ấy. Cô có đồng ý không?”
“Tại sao người đó lại muốn biết số liên lạc của tôi?”
“Anh ta nói có chuyện muốn hỏi cô về chị Sayoko. Tôi nghĩ mình không được tự ý cho, nên mới gọi điện cho cô hỏi trước.”
“Chị Hiyama có biết anh ta muốn hỏi tôi chuyện gì không?”
“Không, tôi không biết. Anh Nakahara muốn nói chuyện trực tiếp với cô Iguchi. Cô có ngại nếu tôi cho anh ta số điện thoại của cô không?”
Nói không thì cũng có gì đó không phải. Có điều, cô muốn biết anh ta
muốn hỏi mình chuyện gì. Dù sao cũng là chồng cũ của người phụ nữ
Hamaoka Sayoko đó.
“Chị cứ cho anh ta đi,” cô đáp.
“Vậy tôi cho anh ấy biết nhé.”
“Vâng.”
“Tôi hiểu rồi. À, sau dạo đó cô thế nào, có khỏe không?”
“Cũng bình thường.”
Sau khi dặn dò Saori giữ gìn sức khỏe, Hiyama Chizuko nói lời chào rồi tắt máy.
Cô đặt điện thoại lên mặt bàn, cầm cốc trà uống dở lên. Chồng của
Hamaoka Sayoko à – cô cố nhớ lại gương mặt người đàn ông tên Nakahara
kia nhưng không tài nào nhớ ra. Có lẽ đêm trước tang lễ cô cũng không
nhìn rõ mặt người đó.
Saori uống hết cốc trà, để chiếc cốc trà màu đỏ vào bồn rửa, vừa lúc
đó điện thoại lại reo. Trên màn hình điện thoại là một dãy số lạ.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mới bấm nút nhận, “A lô.”
“A lô, đây có phải số máy của cô Iguchi Saori không ạ?” một giọng nam trầm vang lên.
Đúng vậy, cô đáp, thầm nghĩ có lẽ đây chính là người tên Nakahara.
Đối phương ở đầu dây bên kia xưng tên, quả đúng như cô nghĩ.
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô cho rõ, liệu cô có thể gặp tôi ở đâu đó không?”
“Được thôi. Nhưng anh muốn hỏi tôi chuyện gì?”
“Sau khi gặp tôi sẽ nói rõ, khi nào thì cô có thời gian? Tôi muốn gặp cô càng sớm càng tốt, dù sao tôi cũng đang chuẩn bị cho phiên tòa.”
“Phiên tòa nào?”
“Đương nhiên là phiên tòa xét xử vụ án giết hại Sayoko rồi.”
Tim Saori như dừng lỡ một nhịp đập. “Chuyện anh hỏi tôi có liên quan đến tòa án à?”
“Cái này tôi cũng chưa rõ. Cũng có thể không liên quan gì. Nhưng dù sao tôi cũng muốn hỏi cho chắc.”
“Tôi không liên quan gì đến vụ giết người đó cả.”
“Có thể đúng vậy. Tôi chỉ muốn xác nhận lại vài thứ thôi. Bản thân tôi cũng không muốn làm to chuyện.”
“Ý anh làm to chuyện là sao?”
“Thì đó,” Nakahara im lặng một lúc rồi nói tiếp, “Vì là chuyện cỏn
con, nên tôi không muốn phải nhờ đến phía cảnh sát. Tôi nghĩ mình trực
tiếp gặp rồi hỏi cô thì hơn. Tôi nghĩ cô Iguchi cũng không muốn bị cảnh
sát làm phiền rồi gặng hỏi nọ kia.”
Dù anh ta nói quanh co, nhưng cũng đồng thời đe dọa nếu cô không đồng ý gặp, anh ta sẽ nhờ cảnh sát điều tra gì đó. Một dự cảm bất an dâng
lên trong lòng, cô không biết mình nên giải quyết ra sao.
“A lô, cô Iguchi. A lô?” Saori im lặng một lúc lâu nên Nakahara lên tiếng gọi, “Cô có nghe tôi nói không?”
“Vâng,” Saori đáp, “tôi vẫn đang nghe đây…”
“Cô nghĩ sao? Tôi sẽ không làm mất thời gian của cô đâu, cô có thể gặp tôi được không?”
Dù lời lẽ không hề có một chút ép buộc, nhưng những gì Nakahara nói
như một áp lực đè nặng lên tâm trí cô. Saori nhận ra, nguyên nhân chính ở bản thân mình.
Cô hướng ánh mắt lên trên tủ kệ, nhìn về tấm ảnh đặt trên đó. Trong lòng hạ quyết tâm.
“Tôi hiểu rồi,” cô đáp, “tôi sẽ gặp anh.”
“Vậy à? Khi nào thì cô có thời gian?”
“Lúc nào cũng được… Tôi đang xin nghỉ việc, ngay hôm nay cũng được.”
“Đã vậy thì tôi xin gặp cô luôn hôm nay. Cô cho tôi biết thời gian và địa điểm, chỗ nào cũng được.” Nakahara sốt sắng.
“Lúc nào cũng được, còn địa điểm tôi không biết chỗ nào cả.”
Nghe cô nói vậy, Nakahara hỏi cô xem cô sống ở khu nào. Saori trả lời anh khu Kichijoji cô đang sống.
“Tôi sẽ gọi lại ngay,” nói dứt lời Nakahara tắt máy. Cô nghĩ có lẽ anh ta thử tìm xem có hàng quán nào không.
Saori vừa hút thuốc vừa nhìn điện thoại đợi cuộc gọi lại. Cô vô tình
liếc mắt nhìn vỏ bao thuốc lá, trên vỏ bao có dòng chữ cảnh báo “Đối với bạn, hút thuốc lá…”. Dòng chữ khiến cô bực mình. Cô bắt đầu hút thuốc lá từ khi mười mấy tuổi, thậm chí một ngày hai bao. Có lần khi đang hôn khách hàng đã cằn nhằn cô bị hôi mùi thuốc lá, vậy mà cho đến giờ cơ
thể cô vẫn không hề có gì bất thường. Chỉ có đầu óc là càng ngày càng
tệ. Hút thuốc làm giảm tuổi thọ, thì cô cũng mong nó sớm lấy giùm cô cái mạng giẻ rách này đi.
Điếu thuốc dở tệ trên tay cô dần biến thành tro tàn, Saori đang định
rút thêm một điếu thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Nakahara gọi
lại.
Qua điện thoại, anh ta gợi ý hẹn gặp cô lúc 6 giờ chiều, tại một quán rượu ngay gần ga Kichijoji. Saori cũng biết quán rượu đó.
Tôi đã biết, nói rồi cô tắt máy.
Quán rượu nằm trên tầng 2 một tòa nhà hỗn hợp. Cô nói tên Nakahara
với nhân viên nữ ở cửa ra vào, ngay lập tức được chỉ đến phòng trong
góc. Ngồi đợi cô trong phòng là một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.
Người này hơi gầy, mặt nhỏ, tóc cắt gọn, thoạt nhìn rất sáng sủa. Cuối
cùng cô cũng nhớ lại được gương mặt này.
Thấy Saori bước vào phòng, Nakahara đứng bật dậy, “Xin lỗi hẹn cô lúc bận rộn thế này.”
“Không sao,” cô chỉ đáp lại bằng câu xã giao ngắn ngủi. Người kia vẫn đứng, vì thế cô cũng không đành ngồi xuống. Như nhận ra tình huống,
Nakahara vừa ngồi xuống vừa nói, “À, cô ngồi đi”, Saori ngồi xuống ghế
đối diện anh ta.
“Cô uống gì? Những chỗ này bình thường người ta thường gọi bia đầu tiên.” Nakahara hỏi.
“À… vậy bia cũng được.”
“Được.”
Nakahara bấm nút gọi nhân viên, chỉ một lúc sau nữ nhân viên quán đã đến, anh gọi hai vại bia và một đĩa đậu nành lông xóc muối.
Sau khi nhân viên đi khỏi, anh mở lời hỏi, “Cô có hay đi uống với Sayoko không?”
“Không, uống rượu thì…”
“Vậy à? À tôi hỏi thế thôi, vì cô ấy tửu lượng cũng mạnh.”
Có lẽ Nakahara đang muốn làm dịu không khí nói chuyện. Nhưng Saori
vẫn không thể thả lỏng, cả người cứ cứng đơ lên. Chuyện liên quan đến
tòa án rút cục là chuyện gì.
“Anh này, tôi hút thuốc anh có phiền không?” mắt cô nhìn về phía gạt tàn để bên cạnh.
“À, không sao. Cô cứ tự nhiên.”
Khi cô đang châm lửa lên điếu thuốc, nhân viên đã mang bia và đậu nành lông lên.
Nakahara uống một hơi, rồi lấy tay quẹt miệng, nhìn cô bằng ánh mắt hơi nghiêm túc, “Cô và Sayoko đã trao đổi những chuyện gì?”
“Chuyện gì à… anh đọc tạp chí là biết ngay.”
“Chuyện cô có thói ăn cắp vặt à?”
“Vâng,” cô đáp, mắt nhìn xuống dưới nhưng miệng vẫn tiếp tục hút thuốc.
“Ngoài ra còn chuyện gì nữa?”
Saori gạt tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, đưa tay cầm lấy vại bia còn lại.
“Nhiều chuyện linh tinh, như sở thích chẳng hạn.”
“Ra là thế. Sở thích của cô là gì vậy?”
“Xem phim…”
“Ồ, từ trước cô đã thích xem phim rồi à?”
“Vâng, có chuyện gì sao?”
“À không, tôi chỉ thắc mắc khi còn ở dưới quê cô thường đi xem phim với ai. Cô đi với bạn à?”
“… ở dưới quê?”
“Vâng, hình như cô là người ở Fujinomiya nhỉ. Tôi nghe chị Hiyama nói lại.”
Cô không hiểu câu chuyện này đang đi đến đâu, nhưng cô có một dự cảm
không lành. Saori uống một ngụm bia, vừa định hút tiếp điếu thuốc thì
nhận ra đầu thuốc đã cháy gần đến đầu lọc. Cô vội vội vàng vàng dập tàn
thuốc xuống gạt tàn.
“Cô có kể cho Sayoko những chuyện hồi còn ở Fujinomiya không?”
“Có không nhỉ? Chắc là tôi có nói, tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
Cô vừa dứt lời, Nakahara nghiêng đầu, “Vậy à. Tôi lại không nghĩ vậy đâu.”
“Vì sao?”
“Thì Sayoko vì muốn tìm tư liệu viết về bệnh nghiện ăn cắp vặt mới
quen biết cô. Nhất định cô ấy sẽ tìm hiểu vì sao cô lại mắc bệnh đó, như vậy chắc chắn cô đã nói chuyện quá khứ của mình cho cô ấy biết. Theo
như tôi đọc bài báo cô ấy viết, khi mới mười mấy tuổi cô đã vài lần tự
tử không thành. Nói cách khác, trước khi lên thủ đô, chắc chắn trong
cuộc đời cô đã xảy ra một việc gì đó vô cùng quan trọng.”
Những lời nói xoáy liên tiếp của Nakahara khiến Saori hối hận. Đáng
lẽ cô không nên nhận lời đến đây, không nên đồng ý gặp người này.
“Cô Iguchi,” anh ta hơi rướn người lên, “Xin cô hãy cho tôi biết, cô và Sayoko đã nói những chuyện gì?”
“Cũng không có gì… chúng tôi không nói gì cả.”
“Không thể có chuyện đó. Cô hãy nói thật cho tôi biết đi.”
Saori định rút thêm một điếu thuốc, nhưng lại dừng tay, cất bao thuốc vào túi, đứng dậy, “Tôi về đây.”
“Lúc nãy tôi đã nói qua điện thoại,” Nakahara lên tiếng, “Nếu cô
không nói cho tôi biết, tôi chỉ còn cách nhờ đến cảnh sát. Tôi sẽ nói
cho cảnh sát biết hết mọi chuyện tôi tìm hiểu được ở Fujinomiya. Như vậy cô có đồng ý không?”
Saori đang định quay ra phía cửa phòng, đột nhiên đứng sững lại. “Anh đã đến Fujinomiya à…?”
“Đúng thế. Tôi đã đi loanh quanh khu nhà cô ngày trước, gặp vài người học cùng cô hồi cấp hai. Đa số họ đều ở lại quê làm việc, nên tôi cũng
không mất nhiều công lắm.”
Saori nhìn xuống, cô không biết nên tỏ ra như thế nào.
“Trước hết cô cứ ngồi xuống đi đã. Bia của cô vẫn còn kìa.”
Cho dù cô có chạy trốn ngay lúc này cũng không giải quyết được gì, nhận ra điều đó Saori đành ngồi lại xuống ghế.
“Trường trung học cơ sở Fujinomiya số 5…” Nakahara như cảnh báo, “Là trường cô từng theo học phải không?”
“Đúng vậy.”
Nakahara gật gù.
“Người đó cũng vậy. Chính người đó cho tôi biết tên trường này. Cô nghĩ người đó là ai?”
Saori im lặng không đáp, Nakahara lại lên tiếng, “Chính là anh
Nishina Fumiya.” Vậy nhưng cô vẫn im lặng không nói gì. Nakahara tiếp
tục, “Quả nhiên cô không hề ngạc nhiên. Dù sao đó cũng không phải cái
tên bất ngờ gì với cô.”
“Anh nói gì tôi không hiểu.”
“Thật vậy sao? Nhưng bạn học cùng khóa với cô lại nhớ rõ lắm, chuyện
cô và đàn anh trên một khóa Nishina Fumiya từng hẹn hò với nhau.”
Trong một giây, tim cô như đập nhanh hơn.
Bạn cùng khóa của mình là ai được nhỉ? Cô không hề công khai chuyện
hẹn hò với Fumiya, chỉ có điều cũng có lần có người bắt gặp ở trên phố
và hỏi han.
“Sayoko quen biết cô trong quá trình tìm tư liệu viết bài, chỉ một
thời gian ngắn sau đó bị giết hại trên phố. Hung thủ lại chính là ba vợ
của người từng là người yêu cô. Tôi không nghĩ đây chỉ là sự tình cờ
ngẫu nhiên. Không chỉ tôi, mà bất cứ ai khi nghe đến đây đều cũng sẽ
thấy kì lạ. Vì thế, cô Iguchi ạ, nếu cô biết điều gì, xin cô hãy nói cho tôi.”
“Tôi không…” đang định rút một điếu thuốc ra hút, thì điếu thuốc
lại rơi xuống sàn. Cô vội vàng muốn nhặt nó lên, nhưng đầu ngón tay cô
không ngừng run, không thể cầm được mẩu thuốc. Cho đến khi cô nhặt được
điếu thuốc lên, cô chỉ đáp lại, “Tôi không biết gì hết.” Trong giọng nói của cô nhận thấy rõ sự run rẩy.
“Vậy tôi sẽ nói chuyện này với cảnh sát. Nghe xong lời giải thích của tôi, chắc chắn cảnh sát sẽ không ngồi im. Cô cũng biết cảnh sát mà đã
tra hỏi thì không nhẹ nhàng dễ chịu gì đâu.”
Saori im lặng, rút bật lửa châm điếu thuốc vừa đặt lên môi. Nhưng tay cô run run không thể nào bật được lửa. Mỗi khi căng thẳng cô lại bị như thế. Vậy nên cô mới không thể trở thành chuyên viên thẩm mỹ được.
“Cô Iguchi,” Nakahara lên tiếng, “Đã có chuyện gì xảy ra ở biển rừng vậy?”
“Hả?” cô ngẩng đầu lên trong vô thức. Bắt gặp ánh mắt người đối diện, cô lại ngay lập tức tránh ánh mắt đi chỗ khác.
“Tôi có nghe chị Hiyama nói. Trong phòng cô có để ảnh chụp ở biển
rừng. Rồi Sayoko cũng đi đến đó chụp ảnh. Tôi buộc phải nói chuyện này
cho cảnh sát biết. Vậy có được không?”
Mãi cô mới châm được lửa lên đầu điếu thuốc. Cô đứng dậy hút, nhưng
hoàn toàn không cảm nhận được mùi vị của điếu thuốc. Hai ngón tay kẹp
đầu thuốc vẫn không ngừng run.
“Cô biết Sayoko chết lúc nào?” Nakahara đột nhiên chuyển chủ đề, “Chị Hiyama có nói lại, rằng sau khi vụ việc xảy ra, cô gọi điện cho chị ấy
thông báo về vụ việc. Chị ấy có nói cô xem tin tức nên mới biết. Bản tin cô xem là bản tin nào, phát lúc nào vậy?”
“Tôi nhớ thì… đó là bản tin ngay ngày hôm sau xảy ra vụ việc.”
“Bản tin đó đưa tin về người phụ nữ tên là Hamaoka Sayoko bị giết hại à?”
“Vâng. Thế nên tôi mới bất ngờ…”
Nakahara nghiêng đầu, nói thầm, “Lạ thật.”
“Tôi đã hỏi ba mẹ Sayoko, không có một người quen nào của họ gọi điện nói rằng họ xem ti vi biết cô ấy bị giết hại. Tôi thấy là lạ, nên thử
lên mạng tìm xem hôm đó người ta đưa tin như thế nào về vụ việc này. Tôi có tìm ra, nhưng họ chỉ đưa tin là phát hiện thấy một phụ nữ nằm trên
đường, bị chảy máu, tử vong trên đường được đưa đến bệnh viện. Tin tức
không hề nói gì về tên người phụ nữ này. Có lẽ lúc người ta đưa cô ấy
đến bệnh viện, người ta vẫn chưa tìm ra danh tính của cô ấy. Bằng lái
xe, rồi điện thoại di động đều bị lấy đi. Cảnh sát tra hỏi xung quanh và điều tra ra danh tính nạn nhân, nhưng họ không hề công khai thông tin
này. Bản thân tôi mãi đến khi thanh tra điều tra đến tìm mới biết về vụ
việc. Ba mẹ cô ấy cũng vậy, chị Hiyama cũng thế. Vậy nên tôi mới thấy
lạ. Tại sao bản tin cô xem lại có nói đến tên của Sayoko được nhỉ?”
Lại một lần nữa, Saori muốn chạy khỏi nơi này ngay lập tức. Cô định
nói, anh muốn cho cảnh sát biết hay thế nào thì tùy, nhưng nghĩ đến tình cảnh bị những cảnh sát mặt sắt hỏi cái này, nói cái nọ cô lại thấy sợ.
“Cô Iguchi này, nếu tôi không làm gì, tôi không thể nhìn mặt Sayoko
được.” Nakahara đột nhiên chầm chậm nói. “Có lẽ cô cũng biết, tôi và cô
ấy từng trải qua một bi kịch kinh khủng. Chính vì thế chúng tôi mới chia tay. Từ ngày đó, tôi sống mỗi ngày, chỉ muốn sớm chạy thoát khỏi những
ký ức đau thương ấy. Nhưng Sayoko không như tôi. Cô ấy không hề chạy
trốn, thậm chí còn chấp nhận nó, đương đầu với nó, đấu tranh không ngừng để bi kịch ấy không lặp lại. Tôi vẫn nghĩ vụ việc lần này xảy đến với
cô ấy có nguyên nhân xuất phát từ quá trình đấu tranh kia. Vì thế, tôi
muốn biết sự thật, rút cục chuyện gì đã xảy ra. Tôi xin cô, cô Iguchi,
chuyện cô đang che giấu, dù có là việc liên quan đến pháp luật đi chăng
nữa, tôi cũng sẽ không hé răng một lời cho cảnh sát. Tôi cũng không nói
với bất kì ai khác. Tôi hứa với cô. Thế nên, xin cô hãy nói thật cho tôi biết. Tôi xin cô.” Anh đặt hai bàn tay lên mặt bàn, đầu cúi thấp.
Con người ngồi đối diện khiến Saori xúc động đến câm nín. Người đàn
ông này đã phải trải qua đau đớn nhường nào, cô đã nghe Sayoko kể lại.
Chính người phụ nữ tên Sayoko đó lại bị giết vô lý như thế, đương nhiên
anh ta hẳn muốn biết được sự thật.
Cô như nghe được lời Hamaoka Sayoko nói với mình:
“Tôi không thể làm được gì. Tôi không có tự tin mình sẽ cứu rỗi được
cô. Nhưng, dù vậy, nếu như những khổ đau trong quá khứ tôi từng trải qua có thể giúp ích cô phần nào trong quãng đường tìm kiếm câu trả lời cho
bản thân, thì tôi mong cô cũng hãy mở lòng nói hết với tôi.”
Nếu mình không để những lời lẽ đó xao động tâm can, thì có lẽ người
đàn ông này giờ cũng không phải chịu tang thương đến nhường này. Quả
nhiên sự tồn tại của chính mình là tội ác khó dung tha, đáng lẽ mình nên biến khỏi thế gian này sớm hơn… Saori thầm nghĩ, mắt vẫn hướng về
phía người đàn ông đang cúi gập đầu.