*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Galanthus
Biên tập: Đằng Yên
Linh Gian là địa điểm nổi tiếng vào ban đêm ở thành phố A, sức ảnh hưởng của nơi này không thua gì một công ty trên thị trường. Bởi vì hội viên thường xuyên ở đây đa số đều đến từ những tầng lớp thượng lưu, mà Khổng Dẫn – chủ nhân của Linh Gian còn là một trong những nghi phạm trong vụ ám sát Vưu Chi Nguyên. Hơn nữa, người này có tiếng là rất khó đối phó.
Lúc Đổng Mặc đi tìm Vưu Văn, Ôn Hành Viễn và Tống Ninh cũng đã bắt đầu xuất phát.
Nhưng mọi việc còn phức tạp hơn sự tưởng tượng của họ, Khổng Dẫn không chịu ra mặt gặp họ. Nếu như bình thường, Ôn Hành Viễn nhất định sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để làm cho Khổng Dẫn xuất hiện, cho dù là mạnh mẽ ép buộc giống như Lâm Nam cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mọi việc vừa mới tiến hành được một nửa thì bên cục đột nhiên gọi điện đến đây, nói là bên đường gần chỗ biệt thự xảy ra tai nạn, mà chiếc xe kia chính là chiếc xe của Vưu Nhiên trước đây họ đã từng theo dõi.
Ôn Hành Viễn bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, ngay lập tức đoán ra là xe của Vưu Văn. Anh cảm thấy lạnh cả sống lưng, đột ngột đứng dậy, không quan tâm đến bất kì điều gì mà nhanh chóng chạy sang bên biệt thự.
Anh cúi người, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đổng Mặc, sau đó đặt cằm trên trán cô, nhịp tim sợ hãi vẫn chưa kịp khôi phục bình tĩnh. Trong lòng dường như không còn cảm giác, anh đã từng đảm bảo với Đổng Nghiễn là sẽ bảo vệ cô an toàn. Anh nhìn chằm chằm vào cánh tay nhỏ nhắn của cô, giữ trong lòng bàn tay ấm áp của mình, chờ cô tỉnh lại.
Tống Ninh ở bên ngoài phòng bệnh, viền mắt ươn ướt. Hai bàn tay cũng nắm chặt khiến cho khớp xương trở trên trắng bệch. Dường như cô ta không còn khống chế được chính mình nữa, hy vọng có thể có thể nghe được chính miệng Ôn Hành Viễn nói lý do tại sao anh lại quan tâm đến Đổng Mặc như vậy. Bởi vì cô ta đã ở trong tổ hình sự nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thấy Ôn Hành Viễn bỏ ngang vụ án giữa chừng như vậy, lại mang theo nét mặt căng thẳng rõ ràng như thế.
Đương nhiên, không chỉ có mình Tống Ninh có nghi vấn này, ngay cả những đồng nghiệp nhìn thấy Ôn Hành Viễn như thế này đều không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đa số đều khẳng định chắc chắn cô bé Đổng Mặc này có quan hệ không bình thường với Ôn Hành Viễn.
“Đội trưởng Ôn, bắt được một người trong đó.”
Một đồng nghiệp đột nhiên chạy từ ngoài cửa vào báo cáo với Ôn Hành Viễn, Tống Ninh nhíu mày, cũng bước vào phòng bệnh. Ôn Hành Viễn nghe thấy tin này, xoay người nhìn chằm chằm vào người vừa bước vào báo cáo, sau đó buông Đổng Mặc còn chưa tỉnh lại ra, đứng dậy bước ra ngoài. Vừa mới tới trước của phòng bệnh liền dừng lại, quay đầu nói với Tống Ninh: “Nếu cô ấy tỉnh lại, thông báo cho tôi trước.”
Sau đó còn chưa đợi Tống Ninh trả lời đã bước ra ngoài.
Lúc này trong đội đã trở thành nơi đất trời tăm tối, vì cái chết của Vưu Chi Nguyên, bên ngoài cảnh cục đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp bởi đám phóng viên, thậm chí cảnh sát trật tự cũng được điều động ra để dẹp loạn. Thấy Ôn Hành Viễn từ trên xe bước xuống, nhiều người nhanh chóng bước lên phía trước, giơ microphone lên trước mặt anh.
“Đội trưởng Ôn, xin hỏi vụ án cái chết của chủ tịch công ty Chi Nguyên đã có hướng đi rõ ràng chưa?”
“Bên ngoài có tin đồn rằng nghi phạm lớn nhất trong vụ án này chủ tịch công ty Thích Danh, anh có thể nói rõ ràng với chúng tôi được không?”
“Rốt cuộc khi nào thì cảnh sát có thể điều tra ra kết quả, hiện tại trên danh nghĩa công ty Chi Nguyên cùng với số tài sản…”
“Đội trưởng Ôn, cái chết của Vưu Chi Nguyên có liên quan gì đến cái chết của người vợ thứ hai của ông ta hay không?”
…
Vô số vấn đề cứ kéo nhau mà tới, Ôn Hành Viễn không nghĩ đến giới truyền thông có thể biết được những tin tức quan trọng như vậy. Hơn nữa bây giờ đã tấn công mạnh như vậy, anh chỉ có thể ngậm miệng không nói chuyện, cùng với một vài đồng nghiệp khó khăn tiến về phía cục.
Ôn Hành Viễn ngay lập tức bước về phía phòng phỏng vấn.
Bây giờ trong phòng thẩm vấn có một tên du côn tầm tuổi trung niên, ông ta chính là người ngồi trên chiếc xe màu đen vừa rồi đã đuổi theo Vưu Văn. Bởi vì xe cảnh sát tuần tra ở biệt thự đi qua hiện trường vụ tai nạn, cho nên tìm chỗ bọn họ đang đánh nhau. Bọn họ hoảng loạn mang Vưu Văn, chỉ còn lại một người là ông ta, nhưng đối với cục cảnh sát ông ta cũng không còn cảm thấy xa lạ gì nữa. Trước đây ông ta cũng đã được mời đến vài lần, nên càng ngày càng lì lợm, bộ dạng ngả ngớn ngả người vào sau ghế dựa ngắm nghía ngón tay của mình.
Ôn Hành Viễn vừa tới liền đá văng cửa phòng thẩm vấn ra, trước mặt phát ra một khí thế áp lực. Ông ta nhìn chằm chằm vào người cảnh sát đang tiến về phía mình, trong đầu ầm một tiếng, không khỏi thầm than không xong rồi. Ôn Hành Viễn nhìn đến khuôn mặt này, cũng không thèm nhíu mày, xem ra vẫn là người quen.
Ôn Hành Viễn kéo ghế dựa qua, ngồi xuống nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt gằn từng tiếng: “Đã lâu không gặp.”
Người đàn ông này trước đây đã xảy ra không ít chuyện, cũng đã được nếm thử cơm tù vài lần, đều là bởi vì gây gổ đánh nhau mà bị bắt. Lần này gặp lại ông ta, Ôn Hành Viễn thầm nghĩ: Muốn chết.
Mà đối phương trước mặt cũng không chịu nói gì, chỉ nghĩ không biết tại sao mỗi lần ông ta gặp chuyện đều gặp vị ôn thần này. Nghĩ kĩ mới thấy, mấy lần trước ông ta có cơ hội ăn cơm tù cũng là do bị Ôn Hành Viễn bắt được. Giờ phút này đầu ông ta hoàn toàn hỗn loạn, không biết trả lời như thế nào mới tốt.
Thấy ông ta im lặng, lông mày Ôn Hành Viễn nhíu lại, hiện lên một chút cảm xúc phức tạp, một tay anh bỏ vào túi quần, một tay đặt trên mặt bàn dùng ngón trỏ gõ từng nhịp, âm thanh kia vang vọng trong phòng thẩm vấn yên tĩnh, mỗi một lần vang lên đều khiến cho người đối diện cảm thấy có chút run sợ.
“Tôi nói này đội trưởng Ôn, lần này anh định giữ tôi bao lâu đây?”
Vì không muốn tỏ ra mình bị khí thế của Ôn Hành Viễn áp đảo, ông ta tỏ vẻ khinh miệt hỏi một câu. Bỗng nhiên Ôn Hành Viễn đập mạnh vào cái bàn, đôi mắt dần dần trở nên sâu sắc nhìn chằm chằm vào ông ta, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể chỉ một lúc, cũng có thể cả đời.”
Trong lòng ông ta không khỏi lo lắng, nghĩ thầm, chắc chắn là Ôn Hành Viễn đang đùa, không giết người sao có thể ở cả đời chứ? Hơn nữa cũng đâu có xảy ra đổ máu gì, có người giết người cũng chưa chắc đã phải ở tù cả đời.
Ôn Hành Viễn nhìn thấy ánh mắt do dự của ông ta, trong lòng đã sớm đoán được người này chỉ là ra vẻ hung ác, thật ra cũng chỉ là một kẻ nhát gan sợ phiền phức mà thôi.
“Cho nên, tôi cũng chưa tố cáo ông, chỉ cần ông nói ra mọi việc từ đầu đến cuối, nói ra địa điểm mà mấy người đưa anh ta đến là được.”
Ông ta hơi chột dạ, tuy nhiên lại nhớ đến lời dặn dò trước lúc làm việc vẫn cứng rắn giả ngu: “Anh ta nào chứ? Cô bé kia chẳng phải được các anh mang vào bệnh viện rồi sao?” Tuy hai người đều hiểu rõ “anh ta” chính là Vưu Văn nhưng ông ta lại cứ kiên trì giả ngu khiến cho Ôn hành Viễn rất tức giận. Anh cũng không phải được coi là người có tính tình dễ chịu, cũng không thể tốt bụng hơn được nữa.
Nhìn thấy người này có bộ dáng giấu giếm, anh đã không còn đủ kiên nhẫn để dây dưa cùng ông ta nữa.
“Ông tốt nhất là cầu nguyện cho cô bé kia không có việc gì, nếu không, ông cứ ở đời ở trong này, đừng mong ra ngoài được.” Lời nói của anh mang theo sự mạnh mẽ kiên quyết, khiến cho ông ta không khỏi thấy run rẩy một lúc.
“Tôi cho ông một cơ hội.” Anh vừa nói vừa đưa ra một tờ giấy trắng cùng một cái bút bi trước mặt ông ta, “Tôi nghĩ ông là người thông minh, biết cái gì nên viết cái gì không nên viết. Viết ra tôi sẽ thả ông đi, ông có thể tránh mặt họ, không viết ra, ông vĩnh viễn cũng không đi được, cả đời ở nơi tăm tối này ngây ngốc đi.”
Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút thay đổi của Ôn Hành Viễn, cân nhắc suy nghĩ xem có nên khai ra nơi nhốt Vưu Văn hay không. Ông ta ăn qua cơm tù nhiều như vậy cũng không phải tên ngốc. Về phần Ôn Hành Viễn, ông ta cũng đã từng nghe qua, anh là dạng người gì, tác phong như thế nào ông ta cũng không phải không biết. Mặc dù nếu nói ra mình đừng mong chạm đến một phân tiền, lại còn có thể bị truy đuổi, nhưng tưởng tượng đến những lời Ôn Hành Viễn vừa nói, còn hơn cả ăn cơm tù. Mỗi ngày ở trong phòng tối, ông ta thà bị đuổi bắt tận chân trời góc bể nhân tiện du sơn ngoạn thuỷ luôn một lần.
Cho nên nghĩ đi nghĩ lại ông ta vẫn quyết định viết xuống.
“Nếu tôi khai hết, đội trưởng Ôn, tôi có thể trốn bọn theo đuôi tôi sao?” Ông ta nghĩ là không còn việc gì nữa nên tinh thần cũng dần dần buông lỏng.
Ôn Hành Viễn khẽ nhấc khoé môi, ngay sau đó sắc mặt chợt biến đổi, nâng tay đấm một quyền thật mạnh trên mặt ông ta. Ông ta ngơ ngác bị đánh cho một quyền, mạnh mẽ lùi về phía sau, chạm phải bức tường phía sau đưa tay che chỗ bị đánh mở trừng mắt: “Cảnh sát cũng đánh người sao? Không phải tôi đã khai hết rồi sao?”
Ông ta cả người đầy một bụng tức mắng Ôn Hành Viễn, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Tốt nhất là ông hãy cầu cho cô ấy không có việc gì.”
Nói xong bước nhanh ra khỏi phòng thẩm vấn, nhân tiện nói viên cảnh sát canh giữ bên ngoài khoá căn phòng này lại. Ông ta liền đập cửa hét to: “Tao nhổ, mày là đồ lật lọng. Đây là bắt giữ người bất hợp pháp, tao nhất định sẽ tố cáo mày, chờ đó.”
“IM LẶNG!” Anh hét to khiến cho những cảnh sát quanh đó không dám có động tĩnh gì, vị cảnh sát canh phòng đá mạnh vào cánh cửa ngăn ông ta lại. Mà Ôn Hành Viễn vừa đi tới cửa phòng, đã thấy Đổng Mặc đang chậm rãi đi tới đây.
***
Ôn Hành Viễn vừa đi chưa được bao lâu thì Đổng Mặc đã tỉnh lại, cô chỉ thấy toàn thân rã rời. Thật vất vả mới có thể chống thân mình ngồi dậy, liền thấy đôi mắt hồng hồng của Tống Ninh không nói gì cứ nhìn chằm chằm vào cô. Cô đang định mở miệng nói chuyện thì Tống Ninh lạnh lùng mở miệng: “Cô và đội trưởng Ôn có quan hệ gì?”
Thân hình Đổng Mặc bỗng nhiên cứng đờ, sững sờ ở trên giường.
“Anh em? Chú cháu? Người thân?” Cô ta lại gần bên người Đổng Mặc, “Tôi nhớ cô cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp không lâu, hồ sơ thành tích cũng không có gì nổi bật, cũng chưa từng qua thực tập ở thành phố A, đã trực tiếp đến đội trọng án ở thành phố B, trong nhà không có chút quan hệ nào sao có thể vào đây chứ?”
Đổng Mặc cúi đầu, không nghĩ đến việc trả lời vấn đề của Tống Ninh. Cô kéo chăn qua một bên, từ trên giường bệnh ngồi dậy, rút kim chuyền trên tay, cầm lấy áo khoác một bên mặc vào, chuẩn bị bước ra ngoài.
“Đổng Mặc, vụ án này tôi nhất định tìm ra hung thủ trước cô.” Cô ôm hai cánh tay thấy Đổng Mặc dừng lại một chút rồi lại bước đi, Tống Ninh cắn môi dưới ánh mắt dần trầm xuống.
Ra khỏi phòng bệnh, Đổng Mặc thấy một cảnh sát đứng cách đó không xa liền hỏi Ôn Hành Viễn đang ở đâu, biết được anh đang ở cục liền vội vàng đi về cục, vừa vặn đuổi đến khi Ôn Hành Viễn vừa ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này cô thở hổn hển nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lãnh đạm của Ôn Hành Viễn, tầm mắt chuyển đến bàn tay đang nắm lấy tờ giấy của anh, vừa định mở miệng nói chuyện liền nghe thấy âm thanh quát tháo từ phòng phỏng vấn: “Ôn Hành Viễn, đồ tiểu nhân lật lọng, thả tao ra!”
Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì, cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy, sau đó ngẩng mặt hỏi: “Đội trưởng Ôn, Vưu Văn ở đâu?”
Cô chỉ nhớ rõ, đám người kia bao vây cô và Vưu Văn, sau đó cả hai bên đều xảy ra tranh chấp, cô vừa đuổi đến bên cạnh Vưu Văn liền mất tri giác, khi tỉnh lại đã thấy mình ở bệnh viện.
Viền mắt cô đầy tơ máu vẫn chưa tản đi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ban đầu bây giờ chi chít vết thương nho nhỏ. Đôi môi khô nứt cắn chặt, Ôn Hành Viễn có chút không đành lòng: “Mau trở về đi, vụ án này trước hết cô đừng tham gia nữa, dưỡng thương thật tốt rồi nói sau.”
Anh cự tuyệt trả lời vấn đề của cô, vừa mới chuẩn bị bước qua cô, cánh tay đã bị cô giữ lại: “Tôi biết, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ thật tốt là tôi sai. Mặc kệ Vưu Văn có phải là đối tượng bị tình nghi hay không, bây giờ anh ta bị bắt đi, ngộ nhỡ sự việc được điều tra ra, nếu anh ta đúng là đối tượng tình nghi thì không nói, nhưng nếu anh ta không phải thì chẳng phải chúng ta đang dung túng cho người hại anh ta hay sao? Hơn nữa bây giờ chúng ta còn chưa có khẩu cung của anh ta, vụ án không thể cứ thế mà dừng lại, vụ án này liên quan đến…”
“Đổng Mặc.”
Anh quay đầu gọi cô, nhân tiện dứt khoát ngắt lời cô nói: “Còn hơn cả vụ án này, là em phải thật khoẻ mạnh. Cha em còn chờ em chăm sóc, hơn nữa vụ án này không phải không có em thì không thể phá.”