Trên đường áp giải nghi phạm Hoàng Đại Văn về đồn cảnh sát, anh ta bất ngờ gây chuyện, lôi chiếc móc răng từ trong ống tay áo ra định đâm vào mắt tôi. Cũng trong lúc đó, một hòn đá to bằng nắm tay ném vỡ cửa kính xe, khiến Triệu Học vội vàng phanh gấp.
Do quán tính vật lý, tôi, Tử Điệp và Đại Văn đều bị nghiêng ngả theo, đầu tôi va vào hàng ghế trước khiến tôi tối tăm mặt mày, đang định hỏi Triệu Học xem có chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng kính vỡ. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cánh cửa kính bên cạnh Triệu Học vỡ toang, một bàn tay đen nhẻm thò qua chỗ vỡ vào trong xe túm lấy cổ Triệu Học. Triệu Học định lấy súng ra, nhưng đối phương không cho cậu ấy cơ hội đó, bàn tay to tướng kia túm chặt cổ, ra sức kéo khiến mặt của Triệu Học đập vào kính, máu chảy loang lổ cả cửa xe, tiếng kêu đau đớn vang lên khắp trong xe.
Hoàng Đại Văn dường như đã lấy lại tinh thần, có điều, cú va xe vừa rồi khiến cái móc răng của anh ta văng mất, nên a ta dùng chính chiếc còng tay làm vũ khí, túm lấy sau gáy của Tử Điệp, rồi dùng sợi xích ở còng tay thắt vào cổ cô ấy. Tử Điệp định rút súng ra bắn trả, như bị anh ta dùng đầu gối đè lấy.
Mặc dù tôi vẫn thấy tối tăm mặt mũi, nhưng không thể không làm gì. Tôi vùng dậy định kéo Đại Văn ra, thì đúng lúc đó nghe thấy tiếng đập cửa kính vang lên từ phía sau, một bàn tay đầy sức mạnh túm lấy áo tôi, khiến tôi va lưng vào cửa xe. Tôi cảm thấy rất nhiều mảnh kính cứa vào da thịt, đau dữ dội, nhưng nhìn thấy mặt Tử Điệp đã bắt đầu tím tái, e không trụ được bao lâu nữa, tôi định tiếp tục xông vào Đại Văn, song bị bàn tay ở phía sau túm chặt lấy, tay phải thì không cử động được, chỉ một bàn tay trái thì khó lòng mà gạt anh ta ra được.
Trong lúc nguy cấp, tôi chợt nhớ tới tuyệt chiêu mà Tiểu Tương đã dạy tôi, lập tức chìa hai ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái làm thành mũi kiếm, để khí dồn vào đan điền rồi sau đó vận khí lên mũi kiếm tay và chọc thẳng vào cái mông hơi nhỏm lên của Đại Văn, đâm cho tới hậu môn Tuyệt chiêu “Tiên nhân chỉ lộ” của Tiểu Tương quả là rất hiểm, Đại Văn đau tới mức cả người bật lên, hai bàn tay buông cổ Tử Điệp ra.
Tử Điệp lấy lại hơi thở, lập tức gạt Đại Văn ra rồi rút ngay súng. Đại Văn sực tỉnh, định xông vào Tử Điệp, tôi vội vàng túm lấy thắt lưng của anh ta. Đoàng, tiếng súng đanh gọn vang lên ngay bên tai, trước mắt chỉ thấy toàn một màu máu đỏ, mùi khét của thuốc súng xen lẫn với mùi tanh của máu tạo thành một thứ mùi vô cùng khó chịu xộc vào mũi.
Bàn tay kéo ở phía sau tôi biến mất, liền với đó là tiếng chấn động mạnh từ những cú đập vào xe và tiếng kêu gào thống thiết: “Anh cả, anh cả ơi!…”
Qua khe hở ở bên cánh cửa cạnh Tử Điệp tôi nhìn thấy Tế Văn đang ra sức đập vào thân xe và ngửa cổ kêu gào. Tôi không hề nhìn thấy vẻ ngây dại ngày thường trong mắt của anh ta đâu nữa, cũng không hề thấy vẻ tàn bạo của ma núi, mà chỉ thấy vẻ đau đớn cùng cực trong đó…
Đại Văn đã chết, đầu anh ta bị vỡ toác và chết ngay tại chỗ. Triệu Học thì vẫn còn sống, có điều xem ra sau khi vết thương lành thì cậu ấy cũng sẽ phải mang trên mặt rất nhiều vết sẹo rất cá tính. Tế Văn – cũng chính là ma núi trong truyền thuyết không hề có ý định phản kháng và bỏ chạy cho đến trước khi Đồn trưởng Hoa đưa người cứu viện đến, anh ta cứ nhìn xác anh trai mà khóc. Đến khi chúng tôi đưa anh ta về đồn cảnh sát, anh ta cứ ôm chặt lấy xác anh trai không chịu rời ra. Vì anh ta rất khỏe, chúng tôi không biết phải làm gì, cuối cùng đành phải đưa anh ta về cùng với cái xác của Đại Văn.
Trong phòng thẩm vấn ở đồn cảnh sát, Tế Văn đã khai toàn bộ sự việc với chúng tôi, giúp chúng tôi vén bức màn bí mật bí hiểm đã gây chấn động bản Long Động, thậm chí là cả huyện Xung Nguyên suốt hai mươi năm qua:
“Tôi lớn lên cùng với Tú Lan, ngay từ bé tôi đã rất thích cô ấy, song vì tôi và Đại Văn là những đứa trẻ không cha không mẹ, nhà nghèo rớt mồng tơi, hơn nữa để lấy tiền cho anh Cả đi học, chúng tôi còn mang thêm một món nợ, vì thế tôi không dám nói với cô ấy rằng tôi thích cô ấy. Không phải tôi sợ bị cô ấy từ chối, tôi biết cô ấy không phải là người tham giàu chê nghèo, mà chỉ vì tôi sợ nếu lấy tôi cô ấy sẽ phải khổ lây.
Sau đó, cô ấy kết hôn với Kiến Quân, dự tiệc cưới của cô ấy xong, tôi trở về nhà và khóc một trận, song tôi vẫn chúc phúc cho họ. Nhưng, thằng khốn Kiến Quân không biết quý trọng và thương yêu cô ấy sau khi kết hôn hai người thường xuyên cãi nhau, mỗi lần nhìn thấy cô ấy khóc vì đau khổ, trong lòng tôi rất buồn nhưng chẳng biết làm gì để giúp đỡ.
Sau ba tháng thành vợ chồng, một hôm họ cãi nhau rất to, Tú Lan trong lúc nghĩ quẩn đã uống thuốc sâu tự vẫn. Khi mọi người phát hiện ra thì cô ấy đã uống hết chai thuốc sâu, lúc đó trong bản chưa có bệnh viện, nên mọi người chỉ biết đổ nước cho cô ấy, cuối cùng thì tất nhiên là không thể nào cứu được. Cô ấy chết khiến tôi rất đau lòng. Là tôi đã hại cô ấy, nếu tôi bày tỏ tình cảm với cô ấy sớm, nhất định cô ấy sẽ lấy tôi, và cho dù vất vả, nhưng ít nhất thì tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.
Vào ngày thứ hai sau khi chôn Tú Lan thì đến lượt tôi và chú Toàn đến gác ở rừng thông, nhưng thím Toàn sắp sinh, nên chú ấy muốn về chăm sóc vợ. Khi anh cả đi học đại học, chú Toàn cũng là người đã cho chúng tôi vay tiền, vì vậy chú ấy về tôi cũng không dám nói gì. Sau khi chú ấy đi khỏi, một mình tôi trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện của Tú Lan, mộ của cô ấy cách ngôi nhà gỗ chưa đầy một trăm mét, tôi cứ có cảm giác cô ấy đang gọi tôi và muốn nói với tôi rất nhiều điều, còn tôi trong lòng cũng đâu có ít những điều muốn nói với cô ấy!
Tôi rời khỏi giường, ra khỏi ngôi nhà gỗ và đi tới trước mộ của Tú Lan, nói với cô ấy tất cả những lời giấu kín trong lòng bấy lâu.
Thế rồi, bỗng nhiên tôi cảm thấy Tú Lan đang gọi tên tôi, cô ấy nói rất muốn nhìn thấy tôi, rất muốn được tôi ôm vào lòng, còn tôi thì cũng rất muốn được nhìn thấy mặt cô ấy. Thế là, tôi dùng tay không bới đất trên mộ, ngày thường tôi cũng hay dùng tay bới khoai ở ruộng, vì thế chẳng mấy chốc đã nhìn thấy quan tài. Tuy nhiên, nắp quan tài được đóng rất chặt, không có dụng cụ thì khó mà mở ra được. May sao, tấm gỗ dùng làm nắp quan tài rất mỏng, không mở ra được thì tôi sẽ đập cho vỡ, sau đó bê Tú Lan lên.
Nhìn thấy Tú Lan, trong lòng tôi dậy lên một nỗi xúc động không thể tả thành lời, tôi ôm cô ấy, nói với cô về tình yêu giấu kín trong lòng. Mặc dù cô ấy không trả lời, nhưng tôi biết cô ấy đã nghe thấy tất cả những lời tôi nói và cô ấy cũng rất yêu tôi. Thế rồi, tôi không kìm được và hôn cô ấy, sau đó vội vàng xé toang bộ quần áo trên người cô ấy…
Sau phút giây điên cuồng, tôi mới ý thức được rằng mình đã làm ra chuyện mà trời đất khó dung thứ, mọi người mà biết nhất định sẽ đánh chết tôi, hơn nữa còn làm liên lụy đến anh cả, khiến anh ấy cả đời cũng không ngẩng được đầu lên. Lúc đó, trong lòng tôi rất rối ren, không biết phải làm gì. Rồi, trong đầu tôi bất chợt hiện lên hai chữ “ma núi” lạ lùng, chỉ cần đem tội ấy đổ cho ma quỷ chẳng phải là sẽ xong ư?
Thế là, tôi lập tức chạy về thôn, gõ cửa từng nhà, đánh thức tất cả mọi người dậy. Mọi người cứ tưởng có người tới ăn trộm nhựa thông, nên cùng nhau lên núi bắt trộm, kết quả tất nhiên là không bắt được trộm mà là phát hiện ra xác của Tú Lan đã bị hãm hiếp. Mọi người bèn quay về, hỏi tôi rút cục đã xảy ra chuyện gì, là ai đã làm chuyện đó?
Lúc đó, tôi chỉ nói duy nhất một câu, rằng ma núi định bắt tôi, dù ai hỏi gì tôi cũng chỉ nói một câu ấy. Mọi người nghĩ tôi đã bị điên, bàn nhau xem có nên gọi anh trai tôi về không. Tôi biết, nhất định mọi người sẽ không gọi anh trai tôi về, vì anh tôi đang thực tập nếu bây giờ mà về thì khó lòng mà tốt nghiệp được, tôi thì đã điên, vì thế sẽ không thể trả tiền cho họ được. Quả nhiên, mọi người không dám nói cho anh tôi biết ngay mà chờ anh ấy thực tập xong mới nói.
Tôi chỉ định giả điên trong một thời gian, chờ anh trai về bàn với anh ấy xem sau này sẽ làm thế nào. Nhưng, anh ấy chưa về thì người tôi bắt đầu xuất hiện những thay đổi. Sau đêm ấy không bao lâu, tôi thường cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt bộ phận ấy rất khó chịu, còn trong đầu thì toàn nghĩ đến cảnh tượng đêm hôm ấy và thường mơ thấy chúng.
Khoảng hai tháng sau đó, có một phụ nữ trong thôn chết vì khó đẻ. Vào cái đêm chôn cất người ấy xong, tôi không sao kìm được lại bỏ chạy vào rừng thông rồi đi đến trước mộ của người ấy. Khi đào mộ, tôi cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, chỉ loáng một cái là đã đào xong mộ, hơn nữa bật nắp quan tài cũng không cảm thấy tốn sức lực. Khi tôi nhìn thấy cái xác mặc tang phục, tôi kích động tới mức không thốt nên lời… sau phút giây điên cuồng trút bỏ, tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu, cảm giác đau nhức cũng biến mất và tôi biết mình đã mê cái việc mà trời đất không thể dung thứ.
Anh cả về, tôi nói cho anh ấy biết chuyện của mình, anh ấy không trách gì tôi mà ngược lại rất lo lắng cho tình hình sức khỏe của tôi, vì anh ấy nghi tôi bị trúng độc xác chết. Anh ấy định đưa tôi đến bệnh viện khám, nhưng tôi làm sao có thể để cho mọi người biết tôi đã làm một việc xấu xa đến cùng cực ấy, huống chi cho dù có đến bệnh viện cũng, chưa chắc đã khám ra bệnh gì. Mặc dù anh ấy học nha khoa, nhưng anh ấy biết rõ trên thế giới này rất hiếm người bị như tôi nên bác sĩ cũng chẳng làm được gì.
Sau đó, dục vọng của tôi đối với xác chết mỗi ngày một mãnh liệt, nếu trong một thời gian dài mà không được trút ra thì sẽ đau nhức khắp thân mình. Anh cả không nỡ nhìn thấy tôi phải chịu đớn đau nên đã dùng chất liệu kém chất lượng để hàn răng cho người trong thôn, và chỉ chọn nhũng phụ nữ còn trẻ, xinh đẹp để ra tay. Những phụ nữ này sau khi hàn răng một thời gian sẽ phát điên, rồi khoảng một năm sau thì sẽ chết, như vậy tôi sẽ thường xuyên tìm được xác chết để thỏa mãn.
Chúng tôi làm việc này rất kín kẽ, mọi người trong thôn đều đến nhờ anh cả hàn răng, nhưng anh ấy chỉ chọn những phụ nữ trẻ, xinh đẹp để ra tay, vì thế mà chẳng ai nghi ngờ chúng tôi. Mọi người đều nghĩ mọi chuyện là do ma núi làm, là do ma núi đã nguyền rủa bản chúng tôi và xâm phạm xác chết. Cảnh sát địa phương chỉ như phường giá áo túi cơm, hơn hai mươi năm qua không hề nghi ngờ gì chúng tôi, cũng cho rằng ma quái hãm hiếp xác chết như dân chúng trong bản. Ngoài việc thỏa mãn hết yêu cầu này đến yêu cầu khác của dân chúng trong bản ra, họ chẳng làm việc gì.
Chúng tôi đã tưởng rằng mọi chuyện sẽ cứ như thế, cho đến mấy ngày trước, nghe dân chúng trong bản nói bên trên đã cử cán bộ cấp cao về điều tra, thì tôi mới thấy bất an. Hôm đó, tôi nhìn thấy xe cảnh sát vào trong thôn, tôi đã lén đi theo sau và nghe trộm được câu chuyện giữa mọi người.
Mặc dù hướng hoài nghi của anh có phần hơi lệch, nhưng cách nghĩ của anh có sự khác biệt rõ rệt so với những thùng cơm kia, nên sau khi biết chuyện anh chị sẽ tới Long Động, tôi bèn nảy ra ý định tới đó để giết chết hai người.
Từ nhà bà Ba ra, tôi tới gặp anh trai và bàn với anh ấy về chuyện giết mọi người. Anh ấy cho tôi biết, các anh định đưa người bệnh lên bệnh viện lớn để kiểm tra, và như vậy thì mọi người sẽ nhanh chóng nghi ngờ anh ấy, nên chúng tôi cần phải nhanh chóng giết chết các anh.
Đầu tiên chúng tôi tới trạm phát điện để lấy dầu và giấu ở gần lối vào hang, sau đó kiếm một cái đầu người treo trong hang, tiếp đó, tôi nấp vào sau tượng Long Vương, còn anh cả sẽ chờ các anh ở bên ngoài, hễ mọi người vừa vào hang là anh cả sẽ đẩy xe dầu đến và đổ xuống từ cửa hang, còn tôi thì sẽ dọa để mọi người chạy trở ra.
Chúng tôi đã nghĩ rằng các anh không chạy kịp và bị phi dầu đè vào sau đó thì sẽ bị thiêu chết. Đáng tiếc là việc phối hợp về thời gian không khớp, còn các anh thì lại biết chạy ra theo lối của sông Long Hà, vì thế mà thoát được nạn.
Không giết được các anh ở trong Long Động, chúng tôi bèn tính cách giết chết các anh trong rừng thông. Sau khi các anh đi, tôi luôn mai phục ở rừng thông, định chờ khi các anh về sẽ giết chết. Đáng tiếc là những gã cảnh sát chỉ biết đến ăn cơm kia đã làm hỏng kế hoạch của chúng tôi.
Chúng tôi biết, nhất định các anh sẽ nghi ngờ anh cả, vì vậy, hôm nay khi trời vừa sáng tôi đã chờ sẵn trên con đường mà từ đồn cảnh sát ra nhất định phải đi qua và định sẽ giết hết các anh, rồi sau đó cùng anh cả chạy trốn. Nhưng, không ngờ, kết cục cuối cùng lại như thế này…
Cái gọi là ma núi, cái gọi là lời nguyền ma quỷ hóa ra lại là tội ác của cặp anh em táng tận lương tâm. Để trút bỏ dục vọng biến thái của mình, người em đã hết lần này đến lần khác xâm phạm những xác chết. Còn người anh không những không ngăn em lại mà còn không sợ nguy hiểm tìm cách giết hại dân chúng trong bản để cung cấp xác chết cho em thỏa mãn.
Trước pháp luật, hai kẻ này là những tên thủ ác không thể dung thứ. Nhưng về tình nghĩa gắn bó hoạn nạn có nhau giữa anh và em phần nào cũng được người đời thông cảm.