Quách Đình bỏ tro của bùa vào trong canh hầm rồi cho vào cặp lồng đem đi. Chúng tôi đã nghĩ là cô ta tới chỗ của Lý Cán Lâm, nhưng theo hướng di chuyển của chiếc taxi chở cô ta mà đoán thì hình như cô ta tới bệnh viện nơi Lương Cẩm đang điều trị. Không lẽ cặp lồng canh ấy dành cho Lương Cẩm, cô ta muốn hãm hại chồng mình?
Lương Cẩm là người bị hại trong vụ việc ở Đài hóa thân, cũng là người duy nhất biết đầu đuôi câu chuyện, còn Quách Đình thì lại có quan hệ tình cảm với Lưu Tân – một trong những người có liên quan nhiều nhất đến vụ án này. Không lẽ cô ta vì người tình mà hại chồng mình? Không biết cô ta có làm điều đó thật hay không, nhưng đề phòng trước vẫn là hơn. Vì vậy, tôi lập tức gọi điện cho Tiểu Na, nói cho cô ấy biết mọi điều về Quách Đình, bảo cô ấy nhất định không được để cho Lương Cẩm ăn món canh mà Quách Đình đem đến.
Vì sợ bị Quách Đình phát hiện ra, chúng tôi chỉ theo sau đến bệnh viện mà không vào bên trong, rồi gọi điện cho Tiểu Na nhờ cô ấy xử lý giúp. Chừng nửa tiếng sau, Quách Đình rời bệnh viện, tôi bảo Trăn Trăn tiếp tục theo dõi cô ta, còn tôi thì đi gặp Tiểu Na để nắm tình hình. Nhưng, đúng lúc tôi chuẩn bị xuống xe thì Trăn Trăn bất ngờ lên tiếng: “Xì, lại đi gặp người tình cũ đấy!”
Tôi hiểu cô ấy muốn ám chỉ điều gì, nhưng tôi giả như không nghe thấy, vẫn xuống xe và đi vào bệnh viện. Đi được mấy bước, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Trăn Trăn vừa lái xe vừa thè lưỡi một cách căm ghét về phía tôi. Không lẽ cô ấy ghen? Tiểu Na đang ở trong buồng bệnh của Lương Cẩm và quan sát tình hình của anh ta. Tôi bước vào, hỏi cô ấy xem Lương Cẩm có ăn món canh mà Quách Đình đem đến không.
“Coi như em đã không phụ sự nhờ cậy của anh. Nhân lúc cô ta không để ý em đã kịp đổi rồi. Anh phải đền cho em một suất canh gà khác đấy nhé!” Tiểu Na nói đùa, không biết có phải cô ấy có ý nhắc tôi phải mời cơm hay không nhỉ?
Đúng như câu, tình cảm con người là trên hết, người ta giúp đỡ mình, mời một bữa cơm cũng là việc nên làm, dù gì thì bây giờ chúng tôi vẫn là bạn bè của nhau. Sau khi hứa sẽ mời cơm, tôi hỏi cô ấy về tình hình vừa rồi.
“Cô ta rất thận trọng…” Tiểu Na kể lại cho tôi nghe mọi việc vừa diễn ra:
“Khi anh gọi điện đến nói rằng vợ của người bệnh sắp đến, em cảm thấy rất lạ. Vì, kể từ khi nhập viện đến bây giờ, chỉ có đồng nghiệp của Lương Cẩm đến thăm, còn vợ của anh ta chưa tới một lần nào. Thêm vào đó anh nói, canh mà cô ta mang tới có thể đã bỏ thuốc vào trong em lại càng lo. Nếu bệnh nhân mà xảy ra chuyện gì lúc đang ở bệnh viện thì chúng em phiền phức to. Vì thế, gác máy xong, em lập tức chạy đi mua một suất canh gà, còn xin của chủ cửa hàng một chiếc bát dùng một lần.
Vợ của Lương Cẩm vừa bước vào buồng bệnh, lập tức đã định đổ canh ra cho bệnh nhân ăn, em bảo hộ lý giúp, gọi cô ta ra ngoài, sau khi cô ta ra khỏi, em lập tức đổ canh trong cặp lồng của cô ta ra bát, rồi đổ suất canh em mua vào trong cặp lồng và nhanh chóng thu dọn ổn thỏa.
Em vừa thu dọn xong thì cũng là lúc Quách Đình quay trở lại buồng bệnh, cô hộ lý nói, hình như cô ta cảm thấy có điều gì đó bất ổn nên không thể giữ được lâu hơn. Hơn nữa, sau khi trở lại buồng bệnh, cô ta lập tức kiểm tra cặp lồng canh để trên tủ giường, may mà em chú ý từng chi tiết nhỏ, nên cô ta không phát hiện ra vấn đề gì. Sau khi nhìn Lương Cẩm húp sạch cặp lồng canh, cô ta thu dọn cặp lồng rồi mới hỏi em về tình hình của người bệnh.
Cô ta hoàn toàn không hỏi xem người bệnh lúc nào thì hồi phục như những người khác, mà lại hỏi có phải người bệnh cứ điên điên dở dở như thế này mãi không. Những câu hỏi ấy của cô ta, xét theo góc độ tâm lí học thì dường như là không hề mong muốn thấy người bệnh hồi phục, mà chỉ mong người bệnh luôn ở trong trạng thái ấy mãi. Em đã nói thật với cô ta rằng, khả năng người bệnh có chuyển biến tốt trong một thời gian ngắn là rất nhỏ. Phản ứng của cô ta đúng như phán đoán của em, đó là vẻ của người vừa trút được gánh nặng. Sau đó cô ta còn hỏi một số vấn đề có liên quan đến chi phí điều trị, khi biết là do Đài hóa thân chi trả xong thì cô ta ra về…”
Kể xong, Tiểu Na đưa bát canh đổ từ cặp lồng của Quách Đình cho tôi, tôi đưa lên mũi ngửi một cái, không thấy có mùi vị lạ, chẳng có gì khác với bát canh khác. Có lẽ phải để cho Duyệt Đồng làm xét nghiệm thử xem, nhưng nói thật, tôi cũng không hi vọng vào việc đó nhiều lắm.
Khi chào tạm biệt Tiểu Na, cô ấy mỉm cười vẫy tay với tôi: “Hãy nhớ lời anh nói đấy nhé!” Xem ra, không thể trốn được việc mời cơm rồi.
Bước vào phòng làm việc của Đội kĩ thuật chẳng hề có bóng dáng một người nào, không lẽ đi ngao du ngoại ô cả rồi? Tôi đặt bát nước canh lên bàn của Duyệt Đồng rồi đi tìm mọi người. Đi hết một vòng chẳng tìm thấy đâu, nhưng khi quay lại thì đã thấy tất cả đang trong phòng làm việc.
“Vừa rồi mọi người đi đâu vậy?” Tôi hỏi.
“Đến hiện trường lấy chứng cứ! Bận từ sáng đến giờ, đói gần chết rồi, anh đến định mời cơm tôi đấy à?” Vẻ mặt của Duyệt Đồng rất giống với quan tham vòi hối lộ.
“Cơm thì không có đâu, nhưng canh thì có một bát đấy, cô có muốn ăn không?” Tôi chỉ về phía bàn làm việc của cô ấy và lập tức phát hiện ra bát canh không còn ở đó nữa.
Tôi đang rất sửng sốt thì tiếng của Lang Bình vang lên từ phía sau: “Anh nói đến chiếc bát này chứ gì?”
Tôi vội gật đầu, thấy Lang Bình một tay cầm bát, một tay cầm nắp bát. Tôi vội bước đến giành lại bát canh, nhưng bát canh gà vốn rất đầy giờ đây chỉ còn lại một chút, làm tôi không kìm được ngửa đầu lên kêu: “Trời đất ơi, ai cho cậu ăn, đó là vật chứng đấy!”
Lang Bình ợ một cái, rồi chỉ vào Duyệt Đồng, ngượng nghịu: “Là Đội trưởng cho tôi ăn đấy chứ.”
Tôi trừng mắt lườm Duyệt Đồng, giận dữ chất vấn cô: “Sao cô lại bảo Lang Bình ăn hết vật chứng thế?”
Duyệt Đồng làm ra vẻ việc đó không liên quan gì đến mình: “Anh đâu có viết lên đó là vật chứng, tôi về thấy trên bàn có một bát canh gà vẫn còn nóng, cứ nghĩ rằng của người khác đi ăn mang về cho tôi. Tôi không thích vị canh có kỳ sâm, mà nếu bỏ đi thì tiếc nên đã cho Lang Bình ăn.”
Tôi đang định tiếp tục trách mắng họ, nhưng chợt nhớ đến công việc bèn thôi ngay. Trong bát vẫn còn lại một chút canh, nếu làm xét nghiệm chắc cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, Quách Đình chỉ trộn vào đó là ít tro giấy, nếu có làm xét nghiệm cũng chưa chắc đã có phát hiện gì lớn, nhưng nếu đã tìm được một con “chuột bạch” ăn chỗ canh đó thì chẳng phải càng dễ biết được trong bát canh đó có thứ lạ lùng gì sao?
Tôi đổi bộ mặt cười, ôm lấy vai của Lang Bình, cậu ta mỉm cười vẻ áy náy với tôi. Tôi vỗ mạnh vào vai cậu ấy, hỏi: “Sau khi ăn xong bát canh ấy thì cảm thấy thế nào?”
“Thực lòng xin lỗi, tôi không biết bát canh ấy là vật chứng.” Cậu ấy đưa tay vò đầu rồi cúi xuống xin lỗi.
“Không sao, ăn hết rồi thì thôi.” Tôi lại vỗ vào vai cậu ấy, hỏi lại: “Cảm giác thế nào?”
Hình như cậu ấy tưởng tôi đang gây sự nên cứ cúi đầu xin lỗi, buộc tôi phải ôm chặt lấy vai của cậu ấy, lắc mấy cái rất mạnh, lớn tiếng gầm nên: “Tôi hỏi cậu, ăn xong món canh ấy rồi có thấy cảm giác gì đặc biệt không?”
Cậu ấy bị tiếng gầm của tôi làm cho sửng sốt, một lúc sau mới khẽ đáp: “Cũng không có cảm giác gì đặc biệt, không thấy miệng khô có lẽ không có mỳ chính…” Lang Bình ngây ngô một lát rồi mới sửng sốt kêu lên, “Trong bát canh ấy không có độc đấy chứ?”
“Làm sao tôi biết được, nếu không muốn chết một cách không rõ ràng thì nhanh chóng đi làm xét nghiệm đi!” Tôi đưa bát canh cho cậu ấy, cậu ấy vội chạy nhanh vào phòng làm xét nghiệm.
Sau khi Lang Bình đi khỏi, Duyệt Đồng hỏi tôi: “Bát canh ấy anh lấy từ đâu về vậy?” Tôi nói lại sự việc của Quách Đình cho Duyệt Đồng nghe, rồi lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số ra, chuyển ảnh chụp lén được sang máy tính cho cô ấy xem.
“Người đàn ông này thật lợi hại, có điều vẫn kém Tiểu Tương, chắc chắn là anh không ổn rồi!” Đang định bàn về tình hình vụ án với cô ấy, thì cô ấy lại bình luận về nhân vật nam trong bức ảnh và lại còn trêu chọc tôi nữa.
Thảo luận với Duyệt Đồng chuyện này, người bị thiệt chắc chắc sẽ là tôi, vì vậy tôi không thèm để ý đến cô ấy nữa, mà định chuyển mấy bức ảnh về bùa giấy chụp được cho Vĩ Ca. Duyệt Đồng thấy tôi định chuyển qua hòm thư điện tử, bèn hỏi: “Anh không định lập một trang ảnh nóng đấy chứ?”
“Tôi mà lại vô duyên đến thế sao?” Tôi bực bội đáp.
Cô ấy đáp, vẻ rất nghiêm túc: “Đó không phải là vô duyên, mà gọi là biến thái mới đúng. Trăn Trăn thường nói với tôi rằng, anh là một gã đại biến thái.”
“Chúng ta quen nhau đã mấy năm rồi, tôi có biến thái hay không cô còn không rõ à?”
Sau khi gửi ảnh đến hòm thư của Vĩ Ca xong, tôi gọi điện cho anh ta nói rõ đầu cuối về sự việc, bảo anh ta tra trên mạng, xem có tìm ra tác dụng của loại bùa chú đó không. Tuy nhiên, anh chàng này sau khi biết tôi chụp được không ít cảnh nóng thì bèn ngọt nhạt đòi tôi gửi tất cả những bức ảnh ấy đến cho anh ta.
“Anh bớt nói những lời vô ích đi, muốn tôi gửi những bức ảnh khác cho anh cũng được, nhưng trước hết anh phải cho tôi biết, bùa chú ấy có tác dụng gì.” Để nâng cao hiệu quả làm việc của anh chàng a ma tơ này, tôi dành phải thỏa hiệp.
“Được rồi, quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất biện!” Xem ra, hiệu quả rất rõ, anh ta vội vàng gác ngay máy.
Nói chuyện với Vĩ Ca xong một lúc thì Lang Bình cầm kết quả xét nghiệm ra, nhìn vẻ mừng rỡ của cậu ấy, tôi biết món canh gà không có vấn đề gì. Quả nhiên, cậu ta mỉm cười, nói: “Không tìm thấy chất có độc chỉ phát hiện thấy một lượng than nhỏ, có lẽ là tro của giấy sau khi bị đốt cháy, không gây chết người. Ồ, mọi người đang xem trang cảnh nóng à?”
Duyệt Đồng đang xem những bức ảnh ghi lại cảnh hoan lạc giữa Lưu Tân và Quách Đình, cô ấy không hề tỏ ra xấu hổ chút nào, đưa tay chỉ về phía tôi, bình thản nói: “Những bức ảnh đồi trụy này là do gã đại biến thái kia mang về.” Lang Bình nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, tôi bèn giải thích với cậu ấy về nguồn gốc của những bức ảnh đó.
“Thì ra là như vậy. Cô gái đó cũng xinh đấy chứ, tiếc là phóng đãng quá!” Lang Bình nói những câu đó trong khi mắt vẫn nhìn như dán vào màn hình máy tính. Rút cục thì ai mới là biến thái nhỉ? Tôi thì lại cho rằng hai người bọn họ mới đúng là như vậy.
Gọi điện thoại cho Trăn Trăn, máy vừa nối thông đã nghe thấy giọng nói bóng gió của cô ấy: “Cuối cùng thì anh cũng đã thân mật xong với người tình cũ rồi à?”
“Đúng thế! Chúng tôi vừa thuê phòng, bây giờ đang mệt chết đi đây!” Tôi cũng trả lời bằng giọng ỡm ờ.
“Đồ biến thái chết tiệt! Nếu chưa chết thì mau về mà làm việc đi! Bây giờ Quách Đình đang ở cùng với một bác sĩ.” Cô ấy nói cho tôi biết một địa chỉ xong thì cúp máy.
Địa chỉ mà Trăn Trăn nói là ở khu phố cũ, bây giờ đang cho những công nhân nơi khác có thu nhập thấp thuê. Điều kiện vệ sinh ở đây rất kém, trị an cũng rất không tốt. Tôi rất lấy làm lạ vì sao Quách Đình lại tới một nơi như thế này, nói cách khác, điều làm tôi ngạc nhiên là làm sao cô ta lại quan hệ với những người ở một nơi như thế này. Theo như quan sát lúc trước, cô ta là người nhìn thấy tiền thì sáng mắt, không qua lại với những người nghèo. Có điều, em gái cô ta thì lại luôn cặp kè với những sinh viên nghèo, có lẽ chúng tôi sẽ phát hiện ra điều gì đó ở đây.
Khi gặp Trăn Trăn, đúng vào lúc Quách Đình đang diễn lại “phim hành động yêu đương”, nhưng lần này chúng tôi không may mắn như cuối giờ sáng, không tìm được vị trí tốt nhất để mà “thưởng thức”. Tuy nhiên, không xem được thì vẫn còn có thể nghe được, vì Quách Đình đang cùng người tình khác của mình “biểu diễn” trong một căn nhà mái bằng cũ nát cánh cửa sổ không còn ô kính nào nguyên vẹn chẳng thể nào ngăn được âm thanh dâm dục từ trong đó.
Tôi và Trăn Trăn ngồi xổm dưới cửa sổ, tiếng da thịt chạm vào nhau từ trong nhà vọng ra rất rõ, đến mức tôi còn muốn đẩy ngã Trăn Trăn bên cạnh mình. Nhưng vì trên mặt đất đầy vũng nước bẩn, nếu tôi vật ngã cô ấy thật thì cô ấy không đánh cho tôi như một con lợn mới là chuyện lạ.
Tuy nhiên, tình hình cua Trăn Trăn cũng chẳng tốt hơn là bao, mặt cô ấy đỏ bừng như quả táo chín khiến tôi không khỏi thấy xao xuyến. Tôi rất muốn hôn cô ấy một cái, nhưng vì chưa mua bảo hiểm, nếu chẳng may bị cô ấy đánh thành tật thì nửa đời còn lại chẳng biết sẽ sống như thế nào. Nghĩ lại, buổi trưa không bị cô ấy ném xuống dưới gác cũng đã là được Trời Phật phù hộ lắm rồi.
“Màn diễn trò tình yêu” diễn ra chừng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc. Tiếp đó, từ bên trong vọng ra tiếng hai người thì thầm. Lên tiếng trước là giọng của một người đàn ông: “Em yêu, tuyệt lắm!”
“Em yêu anh đến chết đi được, chỉ có anh mới làm cho em dễ chịu như vậy!” Mặc dù đã hành sự xong, nhưng giọng của Quách Đình vẫn rất gợi tình.
“Thật không? Có thật dễ chịu thế không, sau này cứ theo anh là được.” Giọng của người đàn ông.
“Em cũng muốn theo anh suốt đời, nhưng bây giờ chưa phải lúc ôi…” Quách Đình kêu lên mấy tiếng, rồi nói, giọng đứt quãng: “Anh có biết không, bây giờ em đang rất cần… rất cần tiền, rất rất nhiều tiền. Ôi… Chờ đến khi em kiếm được đủ tiền, em sẽ, em sẽ, ôi…” Cô ta không nói được hết câu, “màn diễn” lại tiếp tục.
Theo lý thuyết, đối với loại phụ nữ kinh nghiệm tình trường phong phú như Quách Đình thì độ nhạy cảm của cơ thể không cao lắm, nguyên nhân để tiếng rên rỉ vang lên liên tục không ngoài hai điều: “Một là, người đàn ông kia có ngón nghề hơn hẳn người khác, hai là, Quách Đình giả bộ làm như vậy. Tôi cho rằng, nhiều khả năng là nguyên nhân thứ hai.”
“Màn diễn lần hai” có vẻ càng mùi mẫn hơn lần trước, tiếng rên không ngớt vang lên…