Sóng Ngầm (Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2)

Chương 40: Ngoại truyện Phó Tử Ngộ



Một ngày

“Thật ra, kể từ ngày em rời xa, anh như đã chết. Chỉ còn lại cái xác trống rỗng, bình lặng, an ổn qua ngày, tự huyễn hoặc bản thân vẫn đang sống vô cùng tích cực.”

– Phó Tử Ngộ –

“Từ hồi còn rất bé, rất bé, em đã có một mơ ước. Em ước được ở bên anh, đến khi răng long đầu bạc cũng không chia lìa. “

– Hàn Vũ Mông –

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tí tách, chẳng biết bao giờ mới tạnh. Hơi nước mờ mịt bao trùm cả thành phố như trong mộng cảnh. Tay Phó Tử Ngộ bỗng lạnh lẽo. Anh cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình. Cô đang ngủ rất say, nắm chặt tay co mình trong ngực anh, giống như đã dùng hết tất cả sức lực đời này. Phó Tử Ngộ ngắm nhìn chốc lát rồi khẽ mỉm cười. Anh rón rén xuống giường, không làm kinh động đến cô.

Những tia nắng ngày mới còn chưa ló dạng, anh bưng hai phần đồ ăn sáng nhẹ đi ra khỏi phòng bếp. Mấy năm qua phải chăm sóc cho Bạc cận Ngôn, đôi tay chưa từng đụng đến việc nhà đã luyện thành tài năng nấu nướng tuyệt hảo.

Hàn Vũ Mông vừa dậy. Cô ngồi bên giường chải mái tóc dài đen nhánh còn hơi rối. Phó Tử Ngộ tưởng như đã trở lại một ngày nào đó trong quá khứ xa xôi, cô gái bé nhỏ vừa duyên dáng vừa đắc ý ngồi trên áo sơ mi của anh, dịu dàng chải tóc.

Tình đến khó tự chủ.

Hóa ra cảm xúc như mưa rơi trong lòng giờ khắc này gọi là “tình đến khó tự chủ”.

Anh ôm siết cô từ phía sau, lần nữa ấn cô xuống giường hôn say đắm. Hàn Vũ Mông thấy rõ sắc trời ngoài cửa sổ, nhưng không thấy được màu sắc trong mắt anh. Xưa nay, ánh mắt anh trong suốt như sông xanh, nhưng hiện tại lại bí ẩn như cất chứa cả thế giới. Kể từ ngày cô trở về, thế giới ấy chỉ chứa đựng hình bóng cô, bao dung cho cô, lắng nghe lời cô, không để cô phải sợ hãi.

Hai người quấn quýt hồi lâu mới đi ăn sáng.

Cô bật thốt, “Ngon quá!”

Phó Tử Ngộ mỉm cười. “Vậy sao? Anh lại rất hoài niệm hồi mới lên đại học, em đã nướng bánh pizza hải sản hình trái tim mừng anh thi đỗ.”

Nước mắt Hàn Vũ Mông chực trào khóe mi, nhìn anh vẫn cười dịu dàng và trầm tĩnh như thể không hay biết nguy cơ đang rình rập phía trước.

Ăn xong, Phó Tử Ngộ đề nghị ra ngoài tản bộ. Đây cũng là lần tản bộ duy nhất kể từ khi hai người đoàn tụ đến giờ. Hàn Vũ Mông do dự, nhưng không thể cự tuyệt ánh mắt mong mỏi của anh. Tay Phó Tử Ngộ như vô tình lướt qua vành tai cô, phần da thịt mềm mại phía sau có gắn một chiếc máy nghe lén cỡ nhỏ. Thân thể Hàn Vũ Mông khẽ run run, anh nghiêng đầu ôm chặt bờ vai cô.

Giữa hè, lá sen trải kín hồ nước trong khu chung cư như những vòng sóng lăn tăn xanh biếc. Họ đi dạo quanh hồ chốc lát thì thấy hơi nóng, anh bèn mua một cây kem ốc quế cho cô. Hàn Vũ Mông nhận lấy. “Đã lâu lắm rồi em không ăn kem vị trà xanh.”

Phó Tử Ngộ ngạc nhiên. “Vậy sao? Ở đó, em thường ăn vị gì?”

Cô hờ hững đáp: “Vị quế, rượu cocktail. Nam Mỹ chuộng mấy vị này.”

Phó Tử Ngộ “ồ” một tiếng.

Đợi cô ăn kem xong anh mới đứng dậy: “Chúng ta đi xem phim đi.”

Hàn Vũ Mông có chút hoảng sợ, nhưng Phó Tử Ngộ mỉm cười trấn an cô: “Yên tâm đi, trong rạp đông người, những chuyện không hay sẽ không xảy ra đâu.”

Lòng cô chợt đau nhói. Cô kể với anh quãng thời gian bị gã sát thủ liên hoàn bắt cóc mấy năm qua, bị bắt ép làm những chuyện xấu xa nên phải né tránh cảnh sát. Vì vậy cô không dám về tìm anh, không thể để Bạc Cận Ngôn phát hiện. Anh không nói gì cả, sau đó thật sự không tiết lộ cho bất cứ ai về sự tồn tại của cô, bao gổm cả người bạn thân nhất. Giờ đây, anh nói câu này rốt cuộc là an ủi cô sẽ không bị bại lộ hay đã phát hiện ra điều gì khác?

Nhưng anh nói đúng. Rạp chiếu phim đông người như vậy, bọn họ không thoát khỏi tầm mắt của gã sát thủ, nhưng gã cũng không thể nào ngang nhiên ám sát anh ở nơi công cộng như vậy được.

Hai người cùng xem bộ phim hành động tình cảm vừa công chiếu gần đây. Hình ảnh ban đầu vô cùng đẹp đẽ và nên thơ, nhưng khi xuất hiện cảnh giết chóc tàn nhẫn trong phim, Hàn Vũ Mông lại rủ mắt không muốn nhìn. Anh mắt cô trở nên sắc lạnh. Tận sâu trong suy nghĩ, cô vẫn là cô gái năm xưa căm ghét và kháng cự với tất cả tội ác, mà giờ đây, đôi tay này đã không còn sạch sẽ nữa rồi. Dưới ánh sáng u tối trong rạp chiếu phim, Phó Tử Ngộ nghiêng đầu nhìn cô rất lâu.

Bộ phim chiếu đến cảnh nữ chính ôm nam chính đau khổ gào khóc. Cô ây nói hóa ra họ không thể ở bên nhau. Trời cao đất rộng đẹp đẽ là thế, nhưng cô lại không thể nào đến gần anh nữa. Còn nam chính kiên nghị lạnh lùng chỉ ôm lấy cô, trong đôi mắt như chất chứa nỗi thống khổ cả nửa đời người.

Hàn Vũ Mông đưa tay lên che mặt, lặng lẽ chảy nước mắt. Trong mắt Phó Tử Ngộ dường như cũng có ánh nước long lanh. Bộ phim kết thúc, tiếng nói của anh đã hơi khàn: “Joe, em nói xem hai người kia có giống chúng ta không?”

Hàn Vũ Mông nghẹn ngào, phản đối theo bản năng: “Không, không giống!”

Anh siết chặt tay cô: “Được rồi, chúng ta không giống.”

Họ ăn trưa ở trung tâm thương mại. Phó Tử Ngộ chọn một nhà hàng chuyên món cá tươi sống theo thói quen, ngồi xuống rồi mới kịp nhận ra: “Xin lỗi, quên mất em không thích ăn cá.”

Đúng là Hàn Vũ Mông không thích ăn cá. Bởi cuộc sống phiêu bạt trên chiếc thuyền đến Nam Mỹ, mỗi ngày cô đều phải ngửi mùi cá đến nôn mửa. Nhưng cô vẫn mỉm cười ấm áp: “Không sao, em ăn được mà.”

Món ăn được bưng lên nhưng không ai động đũa. Phó Tử Ngộ gắp con cá vào bát mình, rồi gắp ngó sen và thịt băm trong đĩa cho cô: “Hai chúng ta phân công, em ăn không hết thì anh sẽ phụ trách phần còn lại, giống như trước đây vậy.”

“Được.” Giờ khắc này, lòng cô rất đỗi yên bình. Cô mỉm cười hạnh phúc, lòng khát khao muốn khoảnh khắc an yên ấm cúng này được lưu giữ mãi.

Phó Tử Ngộ lặng đi giây lát mới nói: “Đây là lần đầu tiên em cười vui vẻ trong suốt mấy ngày qua. Đẹp lắm.” Hàn Vũ Mông ngỡ ngàng, lại nghe anh thầm thì: “Giống hệt như trong ký ức của anh vậy.”

Bữa cơm này diễn ra rất từ tốn. Họ ăn xong thì đã là buổi chiều. Hai người làm gì để giết thời gian đây? Thế là họ đi dạo từng cửa hàng trong trung tâm mua sắm. Trước giờ, Phó Tử Ngộ rất chú trọng ăn mặc. Dù sao anh cũng từng nâng cao khiếu thẩm mỹ cho hai tên luôn ru rú trong nhà như Bạc Cận Ngôn và An Nham mà. Nhìn mấy mẫu hè thu mới ra muôn màu muôn vẻ, anh dịu dàng bảo cô: “Chọn mấy bộ cho anh và cho em luôn, sắp giao mùa rồi.”

Hàn Vũ Mông từ chối: “Không cần đâu.”

Song anh vẫn khăng khăng giữ tay cô, mỉm cười cương quyết, “Không phải trước đây, em thích tặng cà vạt, áo sơ mi, thắt lưng cho anh sao? Lén để dành tiền tiêu vặt để mua nữa chứ! Em cũng thích anh tặng em mấy chiếc váy hoa mà. Hôm nay chúng ta cùng đi mua nào.” 

Hàn Vũ Mông bị anh lôi đi rất nhanh, bước chân bỗng nhẹ tênh. Cô không nhịn được nở nụ cười thật tươi.

Buổi chiều trôi qua rất nhanh, tay mỗi người đều cầm một cốc nước đá thật to, thật giống một đôi tình nhân trẻ đang yêu đương mặn nồng. Vào cửa hàng bán đồ nữ, anh vui vẻ đi theo cô chọn đồ, chân mày và đuôi mắt đều như đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt ấm áp. Sau đó, cô thử từng bộ đồ trong lời khen ngợi không ngớt của nhân viên bán hàng và ánh mắt sâu thẳm như biển khơi lại lấp lánh như châu ngọc của anh. Những hình ảnh của một thời thiếu nữ nhút nhát và vô tư ngày xưa như ùa về trong tâm trí cô.

Hai người chọn được vài món đồ rồi ghé qua cửa hàng bán đồ nam. Ở đây thì đơn giản hơn nhiều bởi vì anh chọn rất chuẩn, chỉ thử một, hai lần thôi vậy mà mặc lên rất đẹp. Cô cũng chọn cho anh. Vì cô đã quá quen thuộc vóc dáng, kích cỡ và màu sắc hợp với anh, vậy nên anh không cần thử mà trực tiếp tính tiền.

“Này!” Cô cười trêu: “Thu nhập của bác sĩ trong nước cao vậy sao?”

Anh mỉm cười tự tin. “Đương nhiên. Bây giờ, anh là bác sĩ cực kỳ xuất sắc đấy! Hơn nữa còn hợp tác với mấy công ty nữa.”

Có một lần, Phó Tử Ngộ vào phòng thử đồ, Hàn Vũ Mông ngồi đợi bên ngoài. Lát sau, ngẩng đầu nhìn anh đi ra trong bộ trang phục mới, cô chợt thấy người đàn ông trước mắt có chút xa lạ.

Mái tóc cắt ngắn đơn giản, trước anh luôn để tóc bồng bềnh, mặc bộ vest đen, áo sơ mi sáng màu, đường nét xương chân mày và cằm rất sắc, trong nét nhã nhặn toát lên vẻ lãng tử. Bàn tay anh trắng trẻo thon dài, là đôi bàn tay điển hình của bác sĩ ngoại khoa. Anh đã sớm không còn là chàng trai sôi nổi mới hơn hai mươi của năm đó nữa. Anh đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, ôn hòa và trầm lắng.

Hàn Vũ Mông cứ thế nhìn bóng lưng anh đến ngây dại. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô: Dáng vẻ anh hiện tại giống hệt như tưởng tượng của cô trong những ngày họ chia xa.

Lúc này, Phó Tử Ngộ bỗng biến sắc nhìn dáo dác xung quanh. Anh gấp gáp hỏi nhân viên bán hàng bên cạnh: “Cô gái đi chung với tôi đâu?” Anh không nhìn thấy cô đang ở phía sau.

Hàn Vũ Mông lập tức đứng dậy đến bên anh. “Tử Ngộ, em ở đây.”

Sắc mặt Phó Tử Ngộ dần dịu lại. Nhân viên bán hàng bên cạnh cúi đầu cười. Anh nắm chặt tay cô: “Anh sợ em lại biến mất.”

Cô yên lặng chốc lát. “Làm sao có thể như vậy được? Em cũng không muốn rời xa anh nữa.” Câu nói quá êm ái khiến trái tim Phó Tử Ngộ rung động. Anh vứt mấy bộ đồ xuống đất, quay người ôm cô.

Nhân viên cửa hàng không ai nói gì. Người ngang qua chỉ thoáng hiếu kỳ rồi thôi. Họ ôm nhau thật lâu, trong lòng bỗng cảm thấy bình yên đến lạ.

Phó Tử Ngộ đứng dưới lầu chung cư, dõi mắt nhìn theo chiếc xe màu đen tầm thường cô lái rời đi trong ánh hoàng hôn giăng kín. Một ngày đã qua. Một ngày may mắn được bầu bạn bên cô lần nữa đã qua rồi. Anh mỉm cười nhưng nước mắt đong đầy bước lên tầng như đang tiến vào chốn đồng hoang.

Anh bật đèn lên, cả căn nhà lặng ngắt một màu xám trắng. Anh đứng trước cửa sổ thật lâu, cứ như muốn đứng như vậy cho đến cuối đời.

Hàn Vũ Mông quay về nơi trú ngụ bí ẩn. Bên trong tối đen, người kia không hề yên tĩnh ngồi đợi cô trước cửa sổ như thường ngày. Cô cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, gần như muốn ngã quỵ, những túi đồ trong tay cũng rơi phịch xuống đất.

Giây lát, có người từ phía sau ghìm chặt cổ cô. Toàn thân cô run rẩy, còn phải giả vờ mỉm cười điềm tĩnh và hưởng thụ.

“Cô đi với hắn cả ngày à?” Đối phương thì thào vào tai cô.

Cô cười khẽ: “Đây chẳng phải là kế hoạch của anh sao? Dụ dỗ anh ấy, lừa gạt anh ấy, cuối cùng kéo anh ấy và Simon King cùng nhau rơi xuống vực?”

“Phải.”” Hắn buông tay, đẩy Hàn Vũ Mông ngã xuống đất. Đầu cô va vào tường, máu tươi chảy ròng ròng trong bóng tối khiến đôi mắt hoen mờ.

* * *

“Tử Ngộ, xin anh hãy tin tưởng em. Em không bao giờ lừa dối anh.”

“Anh biết.”

“Chờ cơ hội thích hợp, chúng ta sẽ cùng nhau cao chạy xa bay.”

“Được.”

“Vì em, anh phải rời xa những người bạn của mình, anh có bằng lòng không?”

“… Bằng lòng.” Anh mỉm cười ưng thuận. “Cận Ngôn đã có Giản Dao rồi. Cho dù anh rời đi với em cũng thấy yên tâm.”

“Em xin lỗi, Tử Ngộ! Bắt anh phải từ bỏ nhiều thứ như vậy vì em.”

“Nhưng anh lại có được em mà.”

“Anh thật sự… tin tưởng em sao?”

“Anh tin em.”

“Tại sao?”

“Bởi vì em là tình yêu cả đời này của anh.” 

Ngày họ trốn đi, tất cả đều tiến hành thuận lợi. Đến thời gian giao hẹn với tên sát thủ mặt nạ, Hàn Vũ Mông nhanh chóng tháo máy nghe lén sau tai ra. Lúc đó, trong mắt anh hiện lên vẻ mịt mờ như mưa phùn giăng kín.

Sau đó là một loạt kế hoạch trốn chạy. Cô dùng kế điệu hổ ly sơn đánh lừa tay súng bắn tỉa ở tòa nhà đối diện, rồi kim thiền thoát xác đổi sang một chiếc xe giống y hệt. Trên chiếc xe này không có bom mà tên sát thủ mặt nạ đã cài sẵn, hơn nữa còn chạy về phương hướng hoàn toàn khác.

Cô chắc chắn tên sát thủ mặt nạ giờ này đang ở công viên Anime phía Tây, vì vậy đưa Phó Tử Ngộ chạy về phía Bắc, dự định thẳng tiến vào thảo nguyên Mông Cổ. Sau đó, họ sẽ vượt biên sang Nga, đến vùng Siberia lạnh giá rộng lớn. Ngay cả tên sát thủ mặt nạ cũng không cách nào tìm được dấu vết một con chim nơi đây.

Tất thảy vốn đang tiến triển rất trôi chảy.

Lúc chạng vạng, xe của họ chạy băng băng trên xa lộ. Cô nói giọng gấp gáp: “Tử Ngộ, em xin lỗi đã lừa anh! Tên sát thủ mặt nạ luôn khống chế em. Thế lực của hắn vượt xa những gì các anh dự liệu, thậm chí còn hùng mạnh hơn cả Tạ Hàm mà Simon King từng bắt được. Em vẫn luôn chờ đợi cơ hội này. Từ nay, chúng ta cao chạy xa bay, hắn sẽ không thể uy hiếp làm hại bạn của anh được nữa.”

Phó Tử Ngộ cầm tay cô trấn an: “Ừ. Em lái mệt thì đến anh lái. Anh lái xe cũng được lắm.”

Hàn Vũ Mông bỗng giật thót. Hóa ra, anh đã biết hết, biết hết tất cả rồi. Cô quay đầu nhìn anh, nước mắt chợt tuôn rơi: “Tại sao mấy ngày qua anh không hỏi gì cả?” Chỉ cam tâm tình nguyện đi theo em.

Phó Tử Ngộ vẫn nhìn cô dịu dàng, vẫn là dáng vẻ anh tuấn, hòa nhã thường ngày.

“Vũ Mông, anh cũng nghĩ đến việc có nên nói việc này cho Cận Ngôn biết hay không. Nhưng anh biết, bất kể bây giờ em có còn bị tên sát thủ mặt nạ khống chế hay không, mấy năm qua, tay em nhất định bất đắc dĩ đã nhuốm đầy máu tươi rồi. Cận Ngôn xem cái ác như thù địch. Nếu nói cho cậu ấy biết thì không được, cậu ấy và cả Giản Dao sẽ đều khó xử, chắc chắn em cũng phải vào tù. Cho nên anh đã ích kỷ giữ kín bí mật này, không thể tiết lộ cho cậu ta biết.

Anh biết đi theo em sẽ gặp nguy hiểm. Anh cũng biết rõ từ đây bản thân phải sống cuộc đời lưu lạc. Ngay ngày đầu tiên em trở lại, anh đã nghĩ thật lâu về nửa đời sau của mình, về những điều anh còn trăn trở. Anh nghĩ tới Cận Ngôn và bạn bè. Nhưng dù không có anh, họ vẫn có thể sống rất tốt. Anh bận tâm đến người thân của hai nhà chúng ta. Nhưng thật ra kể từ lúc em rời xa, anh đã không mấy thân thiết với họ nữa. Anh quan tâm đến sự nghiệp bác sĩ. Nhưng nếu theo em đến Siberia, nơi băng tuyết giá lạnh, anh có thể mở một phòng khám, chữa bệnh cho những người Eskimo cũng được mà.

Nhiều năm qua, anh cho rằng mình sống rất tốt. Anh chăm sóc Cận Ngôn, cứu giúp nhiều bệnh nhân, quen rất nhiều bạn gái. Nhưng hiện tại anh mới phát hiện, thật ra kể từ ngày em rời xa, anh như đã chết, chỉ còn lại cái xác trống rỗng, ôn hòa bình lặng, an ổn qua ngày, tự huyễn hoặc rằng bản thân vẫn sống vô cùng tích cực.

Em từng nói, tiêu chuẩn đánh giá hạnh phúc không phải là cuộc đời dài ngắn, mà là chúng ta vẫn luôn yêu nhau. Đến giờ, anh mới thật sự tỏ tường hàm nghĩa câu nói này. Theo em đến đâu, sống được bao lâu, nguy hiểm cỡ nào đều không còn quan trọng nữa. Anh yêu em, cả đời này chưa bao giờ thay đổi. Có thể đoàn tụ với em dù chỉ là một phút một giây, anh đều thấy hạnh phúc.”

Đến khi trời tối, Phó Tử Ngộ cầm lái, Hàn Vũ Mông lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng của anh trong sắc trời nhá nhem. Khoảnh khắc này là giây phút hạnh nhất cả đời cô. Cô biết anh cũng vậy. 

Vô tình, cô ngẩng đầu nhìn hàng cây bạch dương ven đường, mơ hồ thấy được một mặt nạ chú hề màu xám trắng dữ tợn phía rừng cây.

Trong tích tắc, tim cô như rơi xuống hầm băng, toàn thân run rẩy. Cô chậm rãi quay đầu nhìn Phó Tử Ngộ bên cạnh. Anh không hề phát hiện gì cả, khóe miệng còn ẩn chứa nét cười ngọt ngào. Thấy cô nhìn mình chăm chú, anh nhẹ nhàng cầm tay cô.

Sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Tên sát thủ mặt nạ sao lại xuất hiện ở nơi này? Rõ ràng cô đã thấy hắn đi đến phía Tây Bắc Kinh rồi cơ mà? Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở đâu?

Nhưng không thể nào biết được nữa rồi. Khi Phó Tử Ngộ bị bọn họ kéo ra khỏi xe, Hàn Vũ Mông lôi khẩu súng lục dưới ghế ra bóp cò xối xả. Tiếc rằng, cô sao có thể là đối thủ của bọn họ được? Cô giơ súng lên, nhắm ngay huyệt thái dương của mình, nhắm hai mắt lại.

HẾT TẬP 1


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.