Lưu đại nhân thấy võ cử và Cai ngục đã toàn mạng lên tới công đường, đang định thẩm vấn, chợt nghe phía Tây Bắc vang lên tiếng “soạt”, thì ra là một ngôi sao băng to bằng miệng cái chén uống rượu từ phía chính Đông bay qua. Ánh sáng của nó như một sợi dây bằng lửa khiến người ta ai trông thấy cũng phải sợ hãi. Lưu đại nhân thấy vậy, trong lòng nghĩ thầm:
– Có điềm lạ! Chắc hẳn sẽ xảy ra chuyện!
Thì ra đó chính là điềm sau này võ cử lập nên công danh hiển hách. Nhưng đó là việc nước, không nên nói nhiều ra đây.
Lại nói chuyện Lưu đại nhân dặn dò thư lại viết khẩu cung. Thư lại ứng tiếng, đứng sang một bên làm việc. Đại nhân đưa mắt nhìn võ cử nói:
– Lý Quốc Thụy, chuyện của ngươi như thế nào? Tại sao trong nhà ngục lại cùng cai ngục ở một chỗ? Tại sao ngươi lại kêu lên “không được hại mạng”. Chuyện thế nào, mau kể rõ đầu đuôi cho bản đường nghe!
Võ cử nói:
– Khải bẩm đại nhân:
Võ cử quỳ xuống dưới thềm, nói:
– Bẩm đại nhân. Tiểu nhân tên gọi Lý Quốc Thụy, tổ tiên đời đời đều có công danh. Nhà tiểu nhân cách thành Thương Châu ba dặm, nơi ấy tên gọi Lý gia đồn. Năm hai mươi tuổi tiểu nhân thi đậu võ cử, ở trong nhà một lòng rèn luyện kiếm cung, chỉ mong cầu tiến, khỏi phụ lòng mong mỏi của tổ tiên. Không may tháng trước gặp họa lớn, bị tri châu thái gia gọi lên nha môn. Trên công đường kết tội tiểu nhân thông đồng với kẻ cướp bắt phải nhận tội. Tiểu nhân không hề có chuyện ấy, lẽ nào chịu nhận tội mình? Thẩm vấn một chặp không có kết quả, tri châu liền giam tiểu nhân lại. Tối hôm ấy có người vào gặp tiểu nhân nói chuyện. Kẻ ấy chính là nha dịch Chân Năng. Vừa bước vào phòng, hắn đã mỉm cười, nói: “Võ cử hãy nghe tôi nói đây. Tội của anh không nhẹ chút nào. Dám tư thông với lũ cướp để chia phần bất chính! Tôi đã giúp anh nói với quan phủ, mở cho anh một lối thoát thân. Nhưng để lo xong vụ này, nhất thiết phải có đủ vạn lạng bạc. Phải vậy mới mua lại được tính mạng của anh. ” Bẩm đại nhân, tiểu nhân không hề gây ra chuyện, lẽ nào chịu nghe theo yêu cầu của bọn chúng? Ngày hôm sau, tri huyện thăng đường, lôi tiểu nhân lên xét hỏi, bắt tiểu nhân khai nhận tội thông đồng với cướp. Tiểu nhân bị oan nên không nhận, tri huyện lập tức dùng đại hình. Lại viết một đạo công văn, gạch tên tiểu nhân trong hàng võ cử. Lúc đầu tri huyện hạ lệnh đánh tiểu nhân bốn mươi trượng, máu thịt tơi bời, đỏ cả công đường. Sau đó lại hạ lệnh dùng hiệp côn, tiểu nhân không chịu nổi, đành phải thừa nhận. Tri huyện sai tống tiểu nhân vào nhà lao, nỗi khổ này thực không ai thấu hiểu. Mỗi khi người nhà tới đưa cơm, muốn được vào ngục tất phải bỏ ra mười xâu tiền. Ngày hai mươi tháng trước thực là bất hạnh, trong nhà lại bị cướp vào, đã giết người còn lấy đi của cải. Chúng lấy đi không ít đồ quý, lại hại chết bốn mạng người trong nhà! Ngày hôm sau có người vào báo với nha môn, kẻ tạm giữ ấn tri châu lại không cho tiểu nhân về nhà. Hung phạm tới nay vẫn chưa bắt được, quan trên lại hạ lệnh không cho người nhà tiểu nhân vào ngục thăm nom. Tới canh hai đêm hôm qua, Cai ngục Hoàng Trực vào nhà giam, gọi tiểu nhân uống rượu. Hắn nói: “Tối nay mời ông uống rượu. Nhưng đây không phải là nơi nói chuyện, ông hãy theo tôi sang căn phòng gỗ đằng kia. ” Tiểu nhân nghe vậy, tưởng hắn có ý tốt, vội đi theo. Tới gian phòng gỗ, bày rượu thịt ra, uống với nhau tới độ canh ba, Cai ngục mang hình cụ tới, bảo tiểu nhân phải đeo vào. Tiểu nhân sao dám không nghe? Cai ngục xích tiểu nhân vào giường, muốn động đậy cũng không thể được. Tới lúc ấy hắn mới nói với tiểu nhân: “Nói cho võ cử ngươi biết: Không phải là ta muốn hại người, nhưng vì tri châu dặn ta sao dám không nghe?”. Hắn lại kể cho tiểu nhân nghe chuyện ban ngày Lý Trung dâng cáo trạng, đại nhân nhận đơn rồi về miếu, hẹn sáng hôm sau sẽ thăng đường xét xử vụ án oan. Nếu không hại chết võ cử để đại nhân thẩm vấn, hậu quả sẽ vô cùng. Tri châu dặn hắn nửa đêm hại chết tiểu nhân. Không còn bằng chứng sống, đại nhân sẽ không thể xử nổi! Hắn còn cho Hoàng Trực một đỉnh bạc, hẹn sau khi xong việc sẽ thưởng thêm. Kể xong, hắn lập tức ra tay. Cai ngục cưởi lên bụng tiểu nhân, phun nước lạnh lên mặt, sau đó đắp lên mấy lớp giấy lau. Lại dùng túi cát đè lên. Chỉ một lúc sau, tiểu nhân đã bất tỉnh nhân sự. Sau đó không biết tại làm sao vẫn còn sống, cũng chẳng biết tại sao cai ngục lại ngất lăn ra sàn.
Kể xong, Quốc Thụy dập đầu lạy, miệng kêu:
– Xin đại nhân cứu mạng!
Lưu đại nhân xua tay, nói:
– Không cần phải nói, bản phủ tự biết phải làm sao!
Rồi đưa tay chỉ Hoàng Trực, nói:
– Mau khai cho rõ ngọn ngành!
Cai ngục vội dập đầu lạy, nói:
– Bẩm đại nhân, tiểu nhân xin khai.
Hoàng Trực thấy tang chứng, vật chứng đầy đủ, không dám chối cãi, trong lòng nghĩ thầm: Không khai cũng chỉ chịu đòn oan uổng mà thôi. Chẳng còn đường nào khác, hắn bèn khấu đầu, nói:
– Đại nhân không cần hỏi tiểu nhân nữa. Những lời võ cử vừa nói hoàn toàn là sự thật. chuyện này không liên can gì tới tiểu nhân, vốn do cấp trên sai bảo. Tiểu nhân biết mình đã sai, chỉ mong đại nhân tha mạng.
Lưu đại nhân nghe vậy, cười nhạt, nói:
– Bản phủ hỏi ngươi, tại sao lại hôn mê trên nền nhà?
Cai ngục nói:
– Tiểu nhân thấy võ cử đã chết bèn đứng dậy, nhảy xuống giường bỗng cảm thấy mắt hoa, đầu váng, lại thấy trước mắt có một vầng hồng như lửa rồi ngã lăn ra, bất tỉnh nhân sự. Đại nhân, sau đó không biết tại sao mình tỉnh lại.
Nói xong khấu đầu lạy. Đại nhân nghe vậy, nghĩ thầm:
– Chắc hẳn do thần thánh phù hộ, không để võ cử phải chết. Sau đó lại tới miếu báo mộng cho ta. Người này sau ắt phải giữ chức lớn.
Nghĩ xong quay sang nói với Chu Văn, Vương Minh:
– Các ngươi mau ra tay, lột mũ của tri huyện xuống, cởi bỏ quan bào để bản phủ thẩm vấn hắn. Sau khi thẩm vấn kỹ càng sẽ bẩm lên thánh chúa.
Hai người ứng tiếng, lập tức ra tay, lột mũ, áo của tham quan ra. Tham quan hồn xiêu phách lạc, run cầm cập quỳ dưới công đường. Đại nhân dặn dò:
– Đại hình chờ lệnh!
Tả hữu ứng tiếng, sắp hình cụ ra công đường đợi lệnh.
Đại nhân nói:
– Mau kẹp tri huyện lại hỏi tội!
Đám công sai dạ ran, vội lột hết giày, vớ của tri huyện ra, treo hình cụ lên chân hắn. Đại nhân dặn:
– Gia hình!
Công sai hét vang, hai bên kéo mạnh sợi dây. Món đòn này thực là lợi hại. Tham quan ngất đi. Được tưới nước lạnh tỉnh lại vội kêu lên:
– Đại nhân không cần kẹp nữa. Phạm quan tình nguyện khai nhận!
Đại nhân nói:
– Khai mau!
Tham quan khai lại từ đầu đến cuối một lượt, không khác những gì võ cử đã khai. Lại tình nguyện được chịu tội chết.
Tham quan nhận tội, nói:
– Những lời vừa rồi đều là thật. Chỉ xin đại nhân nới lỏng hiệp côn. Phạm quan có chết cũng được nhắm mắt!
Nói xong gật đầu mấy cái thay cho lễ khấu đầu. Đại nhân ngồi trên công đường, trong lòng vô cùng giận dữ, đưa tay chỉ tham quan, lớn tiếng chửi mắng:
– Cẩu quan lòng dạ như lang sói, độc ác tựa rắn rết thực đáng hận. Hưởng bổng lộc vua ban mà vẫn ăn xương, hút máu của dân! Thực hổ cho một tri huyện giữ ấn tri châu như ngươi. Giả dụ người ta là con cái của ngươi, ngươi có xuống tay tàn độc như vậy không? Nếu bản phủ không sinh nghi, đòi điều tra lại vụ này, lôi ngươi ra thẩm vấn, sao làm rõ được vụ án oan này!
Nói xong dặn dò mang hình cụ lại. Tri huyện sợ lại phải nếm mùi hiệp côn, vội hét lên:
– Xin nhận tội!
Tham quan mới nhìn thấy hiệp côn đã sợ mất mật, nghe đại nhân lại truyền lệnh dùng hình, đã sợ hãi kêu lên:
– Đại nhân không cần phải kẹp. Phạm quan xin được nhận tội.
Đại nhân xua tay, công sai lui xuống. Đại nhân nói:
– Tham quan khai ra!
Tham quan nói:
– Bẩm đại nhân! Hồi tháng năm phạm quan đi thăm lúa của dân ngang qua Lý gia đồn, thấy nhà cửa của võ cử giàu có, trong lòng nghĩ đó hẳn phải là nhà của một tay tài chủ. Về tới nha môn, lập tức cho gọi nha dịch Chân Năng vào, hỏi hắn xem đó là nhà ai, chủ nhà làm gì. Bẩm đại nhân, gã Chân Năng này thực biết việc. Nghe phạm quan hỏi vậy hắn nới: “Đó là nhà của võ cử Lý Quốc Thụy, cha ông ta từng giữ chức Hồ Bắc Vũ Xương nha thủ bị, đã qua đời. Trong nhà giàu có, có ruộng đất ngàn mẫu. Cử nhân là người trung trực, không giao tiếp với giới quan lại”. Phạm quan nói: “Bản châu tới đây giữ ấn, việc công khó làm, tay không có tiền, nay tới vay Lý gia hai ngàn lạng bạc, tháng sau sẽ trả. ” Nha dịch một mực xua tay, nói: “Tiền nhiệm thái gia còn chưa cho vay, huống hồ đại nhân chỉ là tạm giữ ấn tri châu. Tốt nhất chớ nên mở lời nói những câu này!” Phạm quan nói: “Ngươi có cách nào kiếm của hắn ít bạc tiêu không? Nếu kiếm được, ta với ngươi cùng chia. Ngươi cũng đỡ khổ ” Tên nha dịch của phạm quan thật biết việc. Hắn cúi đầu nghĩ một hồi, nói: “có rồi”
Tham quan quỳ dưới công đường cung khai, Lưu đại nhân ngồi trên công đường lắng nghe. Chỉ thấy tham quan miệng hô “đại nhân” kể tiếp:
– Chợt nghe tên nha dịch nói: Thái gia, xin hãy nghe tiểu nhân nói: Nếu muốn có tiền thì phải làm thế này. Vô độc bất trượng phu. Đại nhân hãy cho gọi một tên tử ngục lên công đường, nói riêng với hắn, bảo hắn khai bừa Lý võ cử, nói võ cử chứa đồ phi pháp trong nhà. Thái gia hãy hứa với tên tử tù rằng sau khi thành công sẽ cho hắn một con đường sống. Sau đó hạ trát triệu võ cử lên công đường xét hỏi. Thẩm vấn một hồi, nhốt vào phòng kín. Đêm xuống tiểu nhân sẽ vào, nói với hắn rằng đã tìm được lối thoát. Dọa dẫm hắn một hồi, nói rằng nếu hắn không chịu nghe theo sẽ mất mạng. Hắn sẽ hỏi cần bỏ ra bao nhiêu tiền. Tới lúc ấy, chúng ta sẽ đưa ra một cái giá. Chắc hẳn hắn sẽ phải ngoan ngoãn nghe theo. Sau đó phạm quan gọi võ cử lên công đường xét hỏi, ngờ đâu võ cử cứng đầu không chịu khai nhận! Ngày hôm sau phạm quan lại hỏi cung võ cử bắt anh ta nhận tội chứa chấp đồ gian. Lúc đầu võ cử không chịu nhận, sau đó phạm quan dùng đại hình, sai đánh bốn mươi trượng, ép anh ta phải nhận tội. Tiểu nhân sai giam võ cử vào ngục, không ngờ tối hôm ấy nhà anh ta lại gặp hung thần, lũ cướp nửa đêm mò tới nhà, giết chết nam với nữ bốn mạng, lại lấy đi của cải, bạc vàng. Phạm quan có lòng muốn thả võ cử ra, nhưng lại sợ anh ta kiện lên quan trên. Do đó mới không thả cho về, lại ngầm sai người hại chết anh ta. Đại nhân, xin hãy cho bắt nha dịch tới hỏi cung, sẽ thấy phạm quan khai hoàn toàn là thật.
Đại nhân xua tay, nha dịch dẹp hình cụ đi, lại đè tên tham quan đang đau đớn rên rỉ nằm bẹp xuống thềm. Lưu đại nhân hạ lệnh:
– Truyền nha dịch Chân Năng!
Chân Năng lúc ấy đang run rẩy đứng ở một bên, muốn bỏ chạy cũng không chạy nổi. Trong lúc đang kinh sợ, chợt nghe gọi tên. Hắn vội chạy lên công đường, quỳ sụp xuống, miệng kêu:
– Tiểu nhân Chân Năng xin hầu hạ đại nhân.
Đại nhân vỗ công án, nói:
– Lời của tham quan khai khi nãy ngươi có nghe rõ không?
Tên nha dịch không dám lẻo mép, nói:
– Đều nghe rõ cả. Tất cả đều là sự thực. Tiểu nhân xin được nhận tội chết. Đại nhân!
Đại nhân nghe vậy, trong lòng nổi giận đùng đùng, đưa tay chỉ tên nha dịch, quát vang:
– Tên chó chết này đáng chém vạn lần! Ngươi đã xúi giục quan trên hại người ngay. Bởi kế của ngươi nên bốn mạng nhà võ cử chết oan. Tri huyện tham ăn của đút hại người ngay, Cai ngục ăn tiền hại mạng người. Nha dịch đâu! Mau còng ba đứa chúng lại, tống xuống nhà lao! Đợi bản phủ bắt nốt hung phạm rồi lôi ra xử một thể, làm gương cho kẻ khác.
Đám nha dịch tả hữu dạ ran, lập tức thi hành. Ba đứa bọn chúng lập tức bị còng lại. Đại nhân ngồi trên công đường phán.
Đại nhân thấy ba tên quan sai đã bị còng, lập tức phán:
– Võ cử hãy trở về nhà đợi lệnh truyền. Sau khi bản đường bắt được hung phạm sẽ cho gọi lên xử án.
Lúc này trời đã sáng rõ. Tri huyện không mang gia quyến tới đây. Đại nhân sai châu đồng Vương Dạng tạm giữ ấn tri châu rồi rời khỏi công đường, lên ngựa trở về miếu nghỉ ngơi. Lý võ cử cũng về nhà đợi lệnh gọi.
Lại nói chuyện Trần Đại Dũng nhận lệnh của Lưu đại nhân đi tìm bắt hung thủ giết bốn mạng nhà họ Lý. Trần Đại Dũng không dám chậm trễ, lập tức lên đường. Anh ta có một biệt tài là khéo giả dạng người Tây nên đã cải trang giống như một gã Tây, trên vai vác chăn màn, rời khỏi miếu Tam Thánh, đi liền một mạch không nghỉ. Tới khoảng giờ Tỵ, tới cổng Nam thành Thương Châu bèn rời thành theo lối ấy. Thấy bên ngoài thành không náo nhiệt, chàng lại đi thêm hơn mười dặm nữa, thấy phía trước thấp thoáng một tòa thôn trang. Hảo hán liền tiến vào thôn, thấy bên phía Đông có một gian hàng bán rượu và thức ăn. Lúc này đã khoảng giữa trưa, Hảo hán thấy bụng đã đói vội vào quán, ngồi xuống.
Hảo hán chọn một bàn, ngồi xuống, đặt túi chăn màn qua một bên. Tiểu nhị vội chạy tới hỏi:
– Khách quan dùng gì xin dặn bảo, chúng tôi xin phục vụ.
Hảo hán nói:
– Quán bán những gì?
Tiểu nhị nói:
– Bánh, mì, cơm, thức ăn cái gì cũng có.
Đại Dũng nói:
– Hãy cho ta bốn lạng rượu trước, sau đó cho ta một bát đậu phụ. Không cần thái miếng. Lại cho thêm ba cân bánh.
Tiểu nhị lập tức xoay mình, bước đi. Chỉ trong thoáng chốc đã mang tới đầy đủ để cả lên bàn. Hảo hán lập tức rót rượu ra chén, gắp bánh và thức ăn đưa lên miệng. Chợt thấy một người tiến vào quán, một tay xách giỏ mây, một tay cầm chiếc bình, đưa mắt nhìn chủ quán, nói:
– Chủ quán, bán cho ta các món như lần trước. Món gà rán phải cho nhiều hành vào. Cho ta ba cân rượu nặng, hai mươi cái bánh nướng, thêm một bát cà và một bát đậu phụ.
Nói xong ném tiền lên mặt quầy. Chủ quán vội thu lấy. Người ấy chợt quay đầu qua, hai mắt nhìn chằm chằm hảo hán. Hắn nhìn thực lâu. Đại Dũng thầm kinh ngạc: Người này nhìn ta không biết có chuyện gì? Ta thực không thể hiểu nổi! Hảo hán còn đang suy nghĩ, chợt thấy người ấy cất giọng, nói:
– Xin hỏi, lão gia phải chăng mang họ Trần?
Đại Dũng nghe vậy, nói:
– Đúng vậy. Anh có việc gì xin cứ nói ra!
Người ấy tiến lại phía hảo hán, nói:
– Không ngờ qua cuộc nói chuyện này, hảo hán lại biết tung tích của lũ cướp của giết người.