– Bán Biên Tiêu lão thái gia quý nhất là anh hùng hảo hán, nên mới không nỡ lén hạ độc thủ. Ném ngươi bằng một mảnh ngói, chỉ là khiến ngươi giật mình một chút mà thôi. Ba người các ngươi vẫn còn nghĩ ta ở trong phòng sao? Ta đã ra ngoài từ lâu rồi. Thực buồn cười bởi các ngươi còn đứng đó đợi. Với bản lĩnh ấy đòi đi bắt người sao? Đúng là uổng cơm gạo nhà nước nuôi lũ nha dịch các ngươi. Chắc các ngươi cũng không biết lão gia đây là ai hẳn? Nói cho các ngươi biết: Kinh thông loan vệ, Nam, Bắc một dải, đại khái ai cũng biết tiếng Bán Biên Tiêu Tiêu lão Thúc này.
Nói xong, chợt nghe “soạt” một tiếng, nhảy vụt xuống đất, cầm đao đứng nghiêm trang.
Tên phi tặc lớn gan không thèm né tránh, còn hiện thân đứng ở giữa sân. Tay cầm đao, miệng cười ha hả, đưa mắt nhìn ba người, nói:
– Các vị cứ việc lên đây mà bắt ta. Chắc các ngươi chưa biết bản lĩnh của ta. Với thanh đao trong tay, ta có thể địch nổi vài trăm người. Sợ gì quan binh vây quanh? Muốn đi, lúc nào ta cũng có thể đi được! Trên đời này khó có người cản nổi bước chân ta. Ta là kẻ giỏi nhất trong giới phi tặc! Không biết các ngươi muốn bắt ta vì vụ án nào? Nói cho các ngươi biết. Ta gây án nhiều đến nỗi ngay cả ta cũng không nhớ xuể. Ba người các ngươi mau nói cho rõ ràng, xem chúng ta có thể thương lượng được không?
Đại Dũng nghe hắn nói vậy, trong lòng bực bội, nghĩ:
– Tên giặc này lớn lối thực chướng tai! Nghe giọng nói, giống như một nhân vật thời Khang Hy, chẳng hề coi ai ra gì. Dám tự cao tự đại coi thường ta, dám coi khinh Trần mỗ ư? Lúc nữa bắt được ngươi, trói gô tay chân lại rồi sẽ nói cho ngươi rõ!
Hảo hán nghĩ xong, nói:
– Nói cho tên giặc ngươi biết: Ta không nói rõ, ngươi hồ đồ, cho ngươi chết rồi vẫn không nhắm được mắt. Ngươi muốn hỏi ngươi đã phạm tội gì ư? Nghe ta nói đây: Cách thành Thương Chân ba dặm có một nơi tên gọi Lý gia trang. Trong trang ấy có một vị võ cử tên gọi Lý Quốc Thụy, bởi dính dáng việc quan nên phải tới nha môn. Nửa đêm hôm ấy ngươi tới gây án, giết hết bốn mạng cả nam lẫn nữ. Cả bốn người đều bị giết bởi cường đạo, lại mất đi đồ quý ở trong phòng. Có người dâng cáo trạng lên Lưu đại nhân. Đại nhân tiếp nhận, giao cho bọn ta đi tra xét hung thủ. Biết được ngươi gây nên vụ này, do đó ta mới tới đây lùng bắt. Nếu ngươi là hảo hán, hãy mau mau chịu trói, mình làm, mình chịu chớ chối quanh. Về tình, về lý mà nói, ngươi hãy mau chịu trói, đó mới là hành vi của bậc hảo hán đại trượng phu. Ngươi muốn bỏ chạy cũng uổng công. Trần gia quyết bắt ngươi về quy án! Lão gia đây từng bắt không ít kẻ cướp hung dữ, lẽ nào ngươi đã lộ mặt lại có thể chạy thoát hay sao?
Tiêu lão Thúc nghe vậy, nói:
– Câm miệng. Hảo hán không cần nói nhiều lời. Nguơi không phục, chúng ta hãy ra tay. Lão gia đây, quyết cho ngươi mở mắt, biết thế nào là trời cao, đất rộng!
Nói xong, xách đao lao vào hảo hán. Đại Dũng thấy vậy, nói:
– Hai vị hãy canh ngoài cửa phòng, cẩn thận có kẻ từ bên trong bỏ chạy ra!
Chu Văn vội tới chặn trước cửa. Đại Dũng tay cầm đao, chân tiến lên một bước, dùng chiêu Bạt Thảo Tầm Xà đâm vào ngực phi tặc. Tiêu lão Nhi hạ đao xuống gạt. Chỉ thấy “xoảng” một tiếng, hai thanh đao chém vào nhau nháng lửa! Đao pháp của Bán Biên Tiêu thực giỏi giang. Trần Đại Dũng cũng có tài đánh đao hơn người. Một chiêu Tô Tần bội kiếm chém về phía sau, một ra chiêu Hung liên bão nguyệt vung đao đỡ. Trần Đại Dũng ra đơn phong thức đánh tới, Tiêu lão Thúc chuyển mình tránh theo thế Tiên Nhân Hoán ảnh. Hai người giao đấu kịch liệt với nhau, đúng là cao nhân gặp cao nhân, một cặp kỳ phùng địch thủ.
Trần Đại Dũng và Tiêu lão Nhi, tuy xét về bản lĩnh mà nói, bọn họ người tám lạng, kẻ nửa cân. Đó gọi là tam cường tam nhược. Kính thưa quý vị độc giả. Tam cường là gì? Tam nhược là chi? Muốn biết xin hãy nghe tôi nói. Tam cường là chỉ Tiêu lão Thúc mới hơn ba mươi tuổi, đang ở độ tinh thần sung mãn, đó là thế mạnh đầu tiên của hắn. Thế mạnh thứ hai là hắn mắt tinh, tay chân nhanh nhẹn, thân hình linh hoạt. Thế mạnh thứ ba là đao pháp lợi hại. Tam nhược là: Trần Đại Dũng tuổi đã bốn mươi, đã hơi chậm chạp. Đó là nhược điểm thứ nhất. Nhược điểm thứ hai là tay chân không còn nhanh nhẹn, thân pháp không còn linh hoạt. Nhược điểm thứ ba là sợ lỡ tay đao đả thương tặc nhân. Sợ hắn chết sẽ không xử được. Do đó mới có câu “cường, nhược” ở đây.
Lại nói chuyện hai người bọn Chu Văn, Vương Minh, vừa giữ cửa vừa theo dõi hai người đánh nhau. Chỉ thấy tiếng vũ khí va vào nhau kiêng xoẻng, tóe lửa sáng lòa. Chợt lại nghe thấy Đại Dũng lớn tiếng kêu:
– Tặc nhân thực lợi hại, lợi hại!
Vương Minh nói:
– Chu nhị ca, anh em, Trần gia cuống lên rồi. Nay đã gặp phải đối thủ mạnh. Tôi vốn biết tật của anh ta. Hễ cuống lên là mở miệng kêu la. Anh nghe thấy tiếng kêu của ông ta chứ?
Chu văn nói:
– Ông anh à? Kêu la hay không chỉ là chuyện nhỏ. Để hung thủ chạy thoát, đó mới là chuyện lớn. Hai chúng ta cũng là phụng mệnh tới đây, mọi người cùng chung một cảnh ngộ. Theo tôi nghĩ, người trong phòng không đáng ngại lắm. Chúng ta cùng lên giúp Trần gia một tay. Ba người bắt một, vậy mới được!
Vương Minh gật đầu. Hai người lập tức xách binh khí nhảy vào vòng chiến, nói:
– Trần gia, chớ để hắn chạy thoát. Có chúng tôi đây!
Lúc ấy, Trần Đại Dũng đang nóng lòng sót ruột. Chỉ sợ tặc nhân chạy mất. Nghe hai người kia nói vậy, vội nói:
– Hai vị lên đi?
Chu, Vương hai người, một người múa thương, một người vung thước sắt, nhằm Tiêu lão Nhi thi nhau đánh tới. Bán Biên Tiêu thấy vậy, bật cười ha hả, nói.
Phi tặc thấy có thêm hai người xông vào, bật cười lớn, nói:
– Hảo hán lẽ nào cần người khác giúp sức? Chó dựa oai người thực chẳng ra gì? Họ Trần kia, ta nói ngươi đâu có sai. Với bản lĩnh như vậy mà đòi bắt ta sao? Dù có thêm hai tên kia cũng vô dụng. Chỉ nhìn bộ dạng cũng biết chúng vốn chẳng ra gì. Nếu là anh hùng, hãy đấu một chọi một, chỉ đám phụ nữ mới phải nhờ tới kẻ khác. Không phải lão gia đây bốc phét, nếu bực lên, ta sẽ cho ngươi đi gặp Diêm quan bất cứ lúc nào!
Nói xong, dậm chân nhảy vọt về phía Vương Minh, chém một đao, miệng hét:
– Tên kia, chớ chạy! Xem đao đây!
Thanh đao chém xuống thực hiểm độc. Vương Minh vội vung thước sắt lên đỡ. Khá khen thay cho Tiêu lão Nhi, lại rút đao về chém sang phía Chu Văn. Chu Văn vội lui về phía sau. Lưỡi đao của Tiêu lão nhi lại lao về phía kẻ địch, nhằm Đại Dũng bổ xuống. Hảo hán vung đơn đao đỡ lại. Ba người vây lấy Bán Biên Tiêu. Thước sắt, thương, đao nhất tề đánh tới. Giỏi thay phi tặc Tiêu lão Thúc, một thanh đao trong tay địch với ba người. Đánh thêm hồi lâu vẫn bất phân thắng bại. Tiêu lão Nhi quay đầu nhìn thấy rõ:
Tiêu lão Nhi một mình địch với ba người, một thanh đơn đao trong tay vung múa như ba, không chút sợ sệt. Hắn chợt ngẩng đầu lên, thấy bên phía Tây có một cây táo lớn, trên cây quả sai lúc lỉu. Lúc này mới vào độ tháng bảy, đang vụ táo chín. Tiêu lão Nhi thấy vậy, vung đao chém ngược lên trên, lại nhún chân nhảy vọt lên ngọn cây, cài đao vào thắt lưng, nói:
– Đùa với các ngươi một hồi, cơn thèm rượu của lão gia lại nổi lên rồi. Đợi ta ăn vài quả táo, ép cơn thèm rượu xuống đã.
Rồi dùng tay hái táo ăn, bộ dạng rất buồn cười.
Lại nói chuyện ba người đang vây đánh tên cướp, chợt thấy Tiêu lão nhi tung mình nhảy lên cây. Ba người thấy vậy, cuống lên, nói:
– Tên giặc giỏi thực, tên giặc giỏi thực. Đúng là phi tặc!
Vương Minh nói:
– Trần gia, ông cũng lên cây bắt hắn đi.
Đại Dũng nói:
– Trên cây không như trên mái nhà. Hai nơi ấy hoàn toàn khác nhau! Ta không thể lên trên đó.
Chu Văn nói:
– Vậy phải làm sao đây? Chúng ta chớ nên đứng đây nói chuyện dông dài nữa. Mau vây kín cái cây ấy, xem hắn chạy đi đâu!
Ba người nói xong, đứng phía dưới, vây quanh gốc cây.
Lại nói chuyện Tiêu lão Thúc nhảy lên cây nghỉ ngơi một hồi, ăn mấy trái táo, cúi đầu xuống nhìn, thấy Vương Minh đang ngửa mặt ngó lên. Tiêu lão Nhi thấy vậy, với tay hái một bọc táo to, vận lực nhằm mặt Vương Minh ném xuống. Quả táo ném trúng mặt Vương Minh khiến anh ta bật kêu lên “ối cha”, nói:
– Không xong rồi, có mưa đá, đập sưng cả mặt tôi rồi này!
Đại Dũng hỏi:
– Sao vậy.
Vương Minh nói:
– Có mưa đá!
Tiêu lão Nhi trên cây cười vang, nói:
– Thằng nhãi, đâu phải mưa đá. Là táo đó, ta hái cho các ngươi ăn? Nếu không các ngươi lại nói ta ăn một mình mà không sợ bội thực.
Đại Dũng bực tức, nói:
– Tên giặc này giỏi thực, dám khinh người thái quá. Đợi ta chặt đổ cây này rồi sẽ bắt tên hung đồ ngươi.
Đại Dũng thấy vậy, trong lòng càng buồn bực, chửi lớn:
– Hung đồ giỏi thực. Ngươi đã giết người, đúng ra phải chịu trói để ta giải tới nha môn xử lý. Xử tội xong sẽ lôi ra chém để răn đe kẻ khác, thi thể, thủ cấp bêu ngoài chợ. Giết người đền mạng vốn là lẽ thường tình. Hảo hán dám làm dám chịu, dám làm dám chịu mới xứng là anh hùng. Vậy mà ngươi nay lại đánh cả công sai. Loại cướp như ngươi thực lớn mật!
Hảo hán càng chửi mắng, cơn giận trong lòng càng trào dâng, tay nắm chắc thanh đao trong tay. Bán Biên Tiêu nghe vậy bật cười ha hả. Hắn vừa nhổ hột táo, vừa nói:
– Người kia chớ sốt ruột. Chuyện gì cũng phải từ từ thì mới thành công. Ngươi sốt ruột nhưng ta không nóng vội. Theo như ngươi nói thì Tiêu lão thái gia đây làm càn ư? Hay nói rằng các ngươi còn non tay. Nếu các ngươi có bản lĩnh, võ nghệ cao cường thì hãy bắt lấy ta mà trói. Nếu được vậy, ta không hề oán trách các ngươi đã hại ta, chỉ oán ta võ nghệ không tinh mà thôi. Hãy lên mà bắt ta giải về nha môn trị tội, xử tội xong cứ việc hành hình. Nếu Tiêu lão thúc ta có một cái nhăn mày, làm quỷ ngàn kiếp vẫn chưa hết tội. Chẳng lẽ ta chỉ biết hại người thôi sao? Kẻ khác hại ta, ta mà oán hận thì có khác nào loại thất phu? Lão thái gia đây năm nay mới ba mươi hai tuổi, cũng có đọc thi thư, lẽ đời ta đây hiểu rõ nhất. Ta đây không phải vì tham sống mà bỏ chạy, chỉ vì các ngươi bản lĩnh kém cỏi. Ngươi không biết nghĩ sao? Khi nãy lão gia ở trong phòng, các ngươi ở bên ngoài kêu gào ầm ĩ. Ta nhảy ra khỏi phòng theo lối cửa sổ nếu ta bỏ đi, liệu các ngươi có biết hay không? Chỉ là ta muốn nhìn mặt các ngươi, thế mới thực đáng mặt đại anh hùng đương đại. Không cần biết quan phủ lệnh cho các ngươi ra sao, nhưng vụ án này, theo các người liệu có phá nổi không? Chẳng qua chỉ là phí sức của ta. Ba vị chớ vội. Đúng là bản lĩnh kém cỏi vẫn cứ là bản lĩnh kém. Nếu là không phải ta khoác lác đám đổ tôn ta (ở tại huyện Nhiệm Khâu) dạy còn giỏi hơn các ngươi.
Câu nói này của tên phi tặc thực đã khiến Đại Dũng nổi trận lôi đình.
Quý vị độc giả thử nghĩ xem. Những lời Bán Biên Tiêu vừa nói khi nãy đúng là vừa cao ngạo, vừa đúng với sự thực. Hơn nữa, qua mấy hồi trước, ngu hạ đã kể rõ với quý vị, đám anh em kết nghĩa của Tiêu lão Nhi đâu có ai là người kém cỏi? Ai cũng biết, vào thời Càn Long lão phật gia, ai chẳng biết tiếng Thường Thất Thốc Tử và Yến Vĩ Tử? Gã Thường Thất Thốc Tử và vị lão gia tại miếu bên ngoài Đức Thắng Môn bản tính ngang nhau. Sau đó, vì bọn chúng kết bè kết đảng làm phản nên mới bị nhà nước vây bắt, chết tại Bá Châu.
Lại nói chuyện Trần Đại Dũng hét lớn một tiếng, chân trái dậm mạnh, chẳng ngờ giày bị rách, chàng đành phải dùng dây xâu tiền buộc lại. Trong lòng hảo hán lúc này vô cùng nóng nảy. Chu, Vương hai người cũng luôn miệng kêu:
– Đáng ghét, dáng ghét! Phải làm sao đây.
Chu, Vương hai người còn chưa nghĩ ra cách, chợt nghe thây Đại Dũng quát vang:
– Tên đáng ghét kia thực khiến ta tức chết đi được!
Lại thấy hảo hán chỉ tay lên cây, quát mắng:
– Tiêu lão Nhi nghe cho rõ đây. Mồm miệng trơn tru khó lòng thoát tội. Đợi lát nữa bắt được ngươi giải về nha môn, xử ngươi lăng trì lại chém đầu. Tới lúc ấy xem người có sợ hay không. Nay ngươi đang ở trên cây, lão gia sẽ đợi người đến mai, sai người đốt cây, đốt chết tên hung đồ to gan ngươi!
Vương Minh nghe vậy, nói:
– Không cần đốt cây, lệnh cho quân sĩ vào bắn tên là xong.
Câu này đã nhắc nhở Trần Đại Dũng. Sắc mặt của hảo hán lập tức tươi tắn trở lại, nói:
– Nhờ câu nói này của Vương huynh. Nếu không, tại hạ thực lo không biết nên dùng cách nào.
Nói xong lớn tiếng gọi binh tình. Bên ngoài ứng tiếng, một đám đông quân sĩ chạy vào. Đại Dũng hạ lệnh, nói:
– Bọn ta vây dưới gốc cây, các vị mau mau bắn tên, đừng để cho phi tặc trốn thoát?
Binh sĩ ứng tiếng, dương cung, rút tên. Tiêu lão Thúc nghe thấy vậy nghĩ thầm:
– Nếu chúng bắn tên, chỉ e tên lạc trúng ta mất. Chi bằng, nhân lúc này nhanh chóng chạy đi, đợi lúc nữa chỉ e không kịp!
Nghĩ xong, phi tặc chú tâm theo dõi, thấy trên ngọn cây cách mặt đất chừng bảy xích có dư. Tiêu lão Thúc nhìn xong, tung mình lên. Chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng, đã nhảy lên mái tòa đại điện. Đại Dũng thấy vậy cũng vội nhún mạnh đôi chân, lập tức đuổi theo phi tặc, trong lòng nghĩ thầm: Ta phải tóm lấy lưng hắn. Nghĩ xong, dùng chiêu hổ đói vồ mồi tung mình lên, đôi tay giơ ra, định ôm lấy phi tặc. Tiêu lão Nhi nhanh mắt, chân trái tung lên, đá hậu. Đại Dũng kêu lên “ối cha” một tiếng, rơi xuống đất.