Hồ Sinh Tử

Chương 34



Ngày 19 tháng 6 năm 2011, cùng thời khắc này.

Doãn Ngọc đến trạm xe bus đối diện trường cấp 3 Nam Minh, mặc một bộ đồng phục trắng của trường, túi xách màu đen khoác sau lưng, mái tóc ngắn càng thể hiện sự oai nghiêm hùng dũng, nhưng cũng không thể nào che giấu được khuôn mặt của cô gái trẻ.

Cậu thiếu niên Tư Vọng 16 tuổi đang đợi cô.

Doãn Ngọc bước lại gần: “Này, cậu nhóc! Không phải là cố tình đến đây để gặp tôi đấy chứ? Kỳ thi tốt nghiệp cấp 2 thế nào?”

“Cũng không tệ, đang chờ đợi kết quả thi, hy vọng có thể đủ điểm để vào trường cấp 3 Nam Minh, đến đây để làm bạn cùng trường với chị đấy, còn chị thì sao?”

Cậu dựa người vào bên cạnh biển trạm xe bus, khẽ phẩy cổ áo để thoáng gió, khiến cho bao nhiêu nữ sinh đi qua đều ngoái đầu lại nhìn.

“Mấy hôm trước vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, tôi nghĩ tôi sắp đi Hong Kong rồi.”

“A? Sao chị không nói với tôi?”

“Tôi đăng ký dự thi Đại học Hong Kong, đã qua sơ tuyển rồi.” Cô chuẩn bị phiêu bạt chân trời, khẽ vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình, “Tôi không thích hợp với trường đại học ở đại lục, e rằng cho dù có vào được trường Đại học Thanh Hoa thì cũng nhanh chóng bị cưỡng chế nghỉ học, thà rằng đến Hong Kong, có thể sẽ ít bị bó buộc.”

“Vậy thì, sau này sẽ không gặp được chị nữa?”

“Tôi sẽ thường xuyên quay lại thăm cậu!”

Cô vỗ vai Tư Vọng, cũng dựa vào hộp quảng cáo có lắp đèn, mặc cho ánh chiều tà chiếu nghiêng vào mặt. Không ít các học sinh cấp 3 vừa bước ra khỏi cổng trường, cứ thế nhìn không chớp mắt vào cô nữ sinh mặc váy xinh đẹp, đổ dồn ánh mắt kỳ lạ về phía hai người bọn họ, nghi hoặc cái cô gái tinh quái nổi tiếng này sao lại trò chuyện cùng cậu nhóc đẹp trai xa lạ?

Đột nhiên, cậu hạ giọng hỏi: “Chị đã từng đến khu Ma nữ chưa?”

“Chuyện vặt! Tôi nói cho cậu biết, trước đây, cả khu này đều là nghĩa địa. Mộ của Nguyễn Linh Ngọc cũng ở ngay tầng ngầm khu Ma nữ. Cô ấy là người Quảng Đông, sau khi chết thì được chôn vào khu mộ của người Quảng Đông. Hồi đó còn gọi là Sơn trang Liên Nghĩa, xây đẹp lắm, cứ như là một công viên miễn phí vậy. Tiến vào cửa thì đi qua một cây cầu Kiến, có rất nhiều kiến trúc cổ điển của Trung Quốc, có chỗ đặt quan tài, có chỗ thờ lạy thần phật. Các ngôi mộ phần lớn là xây bằng gạch đá, mang phong vị cổ kính, còn có cả bàn đá, ghế đá, ngựa đá, dê đá, phía sau ngôi mộ hình tròn còn ôm một vòng thạch bích, điển hình loại mộ theo kiểu ghế dựa đặc trưng của phương Nam. Có ngôi mộ mô phỏng theo lăng mộ của đế vương, còn có cả lối đi bí mật dẫn đến thẳng cung điện ngầm dưới lòng đất. May mà là dưới thời Dân quốc, chứ không thì đã bị chém giết cả nhà rồi. So sánh tương quan, mộ phần của Nguyễn Linh Ngọc là đơn sơ nhất, bia mộ cũng chỉ cao hơn một mét, trên bức ảnh sứ, chính là nụ cười cuối cùng của cô ấy. Thời kỳ “cách mạng văn hóa”, cả khu này bị dỡ bỏ, xây dựng thành trường học và công xưởng, khu phong thủy bảo địa của những gia tộc giàu có quyền quý khắp nơi đều thấy xương trắng, khói bụi mịt mù! Phải rồi, thư viện của trường cấp 3 Nam Minh, thực ra cũng là một phần của khu kiến trúc mộ phần năm xưa, là miếu chuyên để bài vị của những người đã khuất.”

Doãn Ngọc nói một tràng vẻ hơi đắc ý, rất nhiều đôi nam nữ yêu sớm đều ở trong thư viện này, nhưng lại không hề hay biết nơi đây đã từng là kinh đường để đầy bài vị…

“Chẳng phải chị nói ở đó đã từng có người chết sao?”

“Người chết? Đó là việc quá đỗi bình thường rồi, có ai sinh ra mà không phải chết đi chứ? Ha ha, cho nên tôi chẳng thích nhất là được hậu táng, sau khi chết cứ đốt thành tro rồi rải xuống biển là sạch sẽ gọn nhẹ nhất!”

“Sao chị lại quen thuộc với mộ phần của Nguyễn Linh Ngọc vậy? Chỉ có chính mình trải qua mới có thể như vậy được. Chẳng phải chị nói, thời kỳ “cách mạng văn hóa” bị phá dỡ sạch rồi sao? Sao chị lại có thể nhìn thấy? Lẽ nào chị tham gia tang lễ của cô ấy?”

“Đúng vậy!”

Cô nữ sinh 18 tuổi trả lời mạch lạc, ngược lại Tư Vọng lại không biết nói gì, ngừng giây lát rồi lại nhớ ra điều gì đó: “Tôi hỏi thêm một câu – chị nói năm 1983, kiếp trước chị sống ở đường An Tức, trong ngôi nhà đối diện xảy ra một vụ hung án, đến nay vẫn không có ai dám đến ở?”

“Đúng vậy, liên quan gì đến cậu?”

“Chị có còn nhớ có một đứa bé không? Năm đó nó 13 tuổi, bà nội nó chính là người giúp việc, sống ở dưới tầng hầm ngôi nhà mà chị đã từng sống.”

“Cháu ngoại của cô Vân?”

“Đúng vậy!”

“Đúng vậy, cô Vân là người giúp việc của tôi – tôi cũng chẳng phải là người giàu có gì, chỉ là hơn 80 tuổi, trong mình đầy bệnh tật, nhà nước vì muốn bồi thường sự oan khuất và khổ nạn của tôi, thông qua Hội ủy viên dân cư, đã thuê cô Vân đến chăm sóc sinh hoạt thường ngày của tôi. Sức khỏe của cô hơn hẳn những người bình thường khác, những công việc bẩn thỉu nặng nhọc gì cô cũng đều làm hết. Cô chỉ có một cô con gái, mấy năm trước bị người ta giết hại, để lại một đứa trẻ côi cút đáng thương. Tôi thương xót cô Vân và cháu ngoại cô, để họ sống trong tầng hầm. Tôi đã quên tên cậu bé đó rồi, chỉ nhớ nó học rất giỏi, còn thi được vào trường chuyên cấp 3.”

Tư Vọng yên lặng lắng nghe tất cả, nét mặt có hơi khác lạ, Doãn Ngọc vẫn nói tiếp: “Tôi nhìn thấy cậu bé đó từ thời học sinh tiểu học, rồi lên đến cấp 2, dù không có bố mẹ dạy dỗ nhưng vẫn không bị hư hỏng. Tôi thường nhìn thấy nó ở dưới tầng ngầm làm bài tập chỉ dựa vào ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn. Nó thích đọc sách lắm, tôi đã từng tặng cho nó một bộ truyện “Liêu trai chí dị”. Bọn trẻ trên đường An Tức không đứa nào muốn chơi với nó, thỉnh thoảng vài lần tiếp xúc thì lại xảy ra ẩu đả, kết quả là lần nào nó cũng bị đánh thâm tím mặt mày. Và nó chỉ là cháu ngoại của một người làm thuê, làm gì dám tìm đến tận nhà để tính sổ? Cô Vân rất mê tín, cứ luôn lo lắng tướng mạo đứa bé này không tốt, có thể tương lai sẽ không sống thọ được.”

Những câu nói này khiến cho người ta càng trầm buồn, cậu nhanh chóng chuyển đề tài: “Mấy hôm nay, tôi đọc rất nhiều sách về khoa học, tôi nghĩ vốn không hề tồn tại cái gì mà chuyển thế đầu thai, chỉ là có một số người khi vừa mới sinh ra có một thứ khả năng siêu nhiên, có thể mang theo toàn bộ ký ức của một người đã chết.”

Sắc mặt Doãn Ngọc khẽ thay đổi, lộ ra sự hoài nghi mà chỉ có người già mới có: “Được rồi, cho dù tôi có ký ức của một người đàn ông, ký ức của một người đàn ông sinh năm 1900.”

“Năm 1900, năm mà liên quân tám nước đánh vào Bắc Kinh?”

“Đúng vậy, năm thứ 26 thời Quang Tự, chính biến quốc sự năm Canh.”

“Chị vẫn nhớ chuyện xảy ra năm đó?”

“Cho tôi xin, cậu em à, năm đó tôi vừa mới sinh ra mà!” Cô nhìn ráng chiều tà đang dần dâng lên, đường Nam Minh bị sắc vàng của ánh tịch dương bao phủ, bất giác nhắm mắt lại ngâm nga một câu: “Đạo sĩ trồng đào đi về đâu, năm xưa đã đi giờ quay lại.”

“Câu thơ này nghe quen quá! Để tôi nhớ lại xem nào?”

“Trong ghi chép “U minh lục” của Lưu Nghĩa Khánh ở Nam triều, hai người Lưu Thần và Nguyễn Triệu thời Đông Hán cùng nhau lên núi Thiên Đài, đi vào khe suối như chốn đào hoa tiên cảnh, gặp hai cô thiếu nữ xinh đẹp, đón họ về nhà chơi. Hai người Lưu, Nguyễn như vào cõi tiên, họ cùng người đẹp bầu bạn nửa năm, cuối cùng vẫn nhớ quê hương nên quay trở về. Đợi đến khi hai người xuống núi, thì thôn xóm đã thay đổi hoàn toàn, không còn ai quen biết cả, thời gian đã trôi chảy đến tận triều Tấn rồi, cách thời gian lúc họ đi lên núi hơn 200 năm. Những người năm đó giờ đã đến đời con cháu thứ 7 rồi.

“Nghe có vẻ thật giống với câu chuyện của Washington Irving nhỉ?”

Doãn Ngọc vỗ vai cậu: “Cậu nhóc, cũng coi như là tri kỷ của lão phu! Lưu Vạn Dịch thời Đường mấy lần bị đày ải ra biên cương, khi lần thứ hai quay trở lại Huyền đô quan của Trường An, vật cũ người cũ đã không còn nữa, khiến ông cảm thấy rất thê lương, mới cảm khái than thở như vậy.

“Chị cũng là đi rồi quay lại?” Thấy cô không trả lời, Tư Vọng bèn xin lỗi: “Tôi đường đột quá phải không?”

“Thế kỷ 20, mở đầu bằng năm Canh, tôi sinh ra trong một gia đình học thức suy tàn, may mà có chú tôi làm ăn kinh doanh trợ giúp tiền mới có thể rời xa quê để đi học. Ngày 4 tháng 5 năm 1919, tôi ở trên quảng trường, lửa thiêu nhà họ Triệu cũng có phần đóng góp của tôi. Thật không ngờ năm sau, tôi đã đi sang Nhật du học. Phải rồi, cậu đã xem Aoi sola chưa?” Nhìn sắc mặt cậu có vẻ hơi khó coi, Doãn Ngọc phẩy tay cười cho qua chuyện, “Bây giờ tôi đã là thân con gái, vốn không còn hứng thú đối với thứ này nữa rồi. Nhưng kiếp trước, tôi lại kết mối nghiệt duyên với cô gái Nhật. Trong thời kỳ học tập ở Nagasaki-shi, có một cô gái tên Anna yêu tôi đến mê mẩn, chết đi sống lại, cuối cùng thật không ngờ lại tuẫn tiết vì tình với tôi thật. Tôi không nhớ tên thật của cô ấy, cô ấy theo đạo Thiên Chúa, tôi chỉ nhớ được tên trong đạo thôi.”

“Chị bạc tình thật đấy!”

Mặt Doãn Ngọc chợt đỏ ửng, hổ thẹn cúi đầu: “Do đó, tôi đã rời khỏi Nhật, ngồi thuyền đến Pháp du học. Đầu tiên là Paris, sống ở Montmartre, về sau đi đến Provence, thành phố ngập tràn mùi hoa oải hương. Ở Paris, tôi là bạn cùng học với Jean-Paul Sartre[18]. Trong cửa hàng sách Shakespeare, tôi thường nhìn thấy Hemingway, James Joyce. Cậu đã đọc cuốn “Mặt trời vẫn mọc” chưa? Tôi đã đọc được bản thảo lần đầu tiên, ngay trước mặt Hemingway. Tôi sống ở Pháp bốn năm, thực sự là một thế giới phồn hoa nhiều cám dỗ, nên đã đưa ra một sự lựa chọn nhiệt huyết nhất và cũng thời thượng nhất – đến Moscou! Khi tôi xuyên qua đại lục châu Âu, đến được Moscou băng tuyết dày đặc, nhìn thấy mộ Lê-nin trên Quảng trường Đỏ, nhìn thấy ngôi sao đỏ trên nóc tòa giáo đường điện Kremlin, trong lòng cảm thấy cảm động dạt dào, trào dâng cảm giác thán phục và hào khí. Tôi thi được vào trường Đại học Trung Sơn của Moscou, nhìn thấy thầy hướng dẫn và nhà tiên tri thần tượng của lòng mình. Năm 1930, tôi bị cuốn vào một vài sự việc bẩn thỉu, bị Liên Xô đuổi ra khỏi biên giới, trường Đại học Trung Sơn Moscou cũng vì thế mà bị đóng cửa.”

“Chị đã về nước à?”

“Đúng vậy, nhưng tôi bắt buộc phải mai danh ẩn tính, sống trong địa phận tô giới, nếu nhỡ may bị Quốc dân Đảng bắt được thì sẽ bị giam vào ngục, thậm chí xử tử. Tôi cũng không thể tham gia cách mạng, họ cho rằng tôi là kẻ phản đồ, là bọn chó săn đồng bọn với Trần Độc Tú. Tôi cũng chỉ có thể trà trộn trong nhóm văn nhân, cả ngày ngâm thơ đối rượu tìm vui. Vì kế sinh nhai, tôi đã làm giáo viên, phóng viên, biên tập, viết những truyện kiếm hiệp dài kỳ cho tòa báo nhỏ. Tôi đã từng biên tập cho cuốn “Chốn sinh tử” của Tiêu Hồng. Mấy năm sau đọc cuốn “Hô Lan hồ truyện”, mặc dù chỉ gặp gỡ vài lần, nhưng trong lòng tôi thực sự yêu thích người con gái vùng Đông Bắc đó, rất muốn viết một cuốn tên “Hồ sinh tử” trong lúc còn sống.

“Hồ sinh tử?”

“Còn cả vong xuyên thủy và canh bà Mạnh! Nổ ra cuộc kháng chiến, tôi lưu vong các vùng Vũ Hán, Trùng Khánh, Thành Đô, cuối cùng là Côn Minh ở sát biên thùy, giống như Lưu Vạn Dịch bị đày ải nơi biên cương. Liên quân Tây nam không cho phép sự dị đoan này của tôi, tôi tự mình vượt qua ngọn núi đến khu Tạng, cho đến tận núi tuyết mênh mông. Tôi đang sống ẩn cư ở trong vùng cách xa hẳn thế giới bên ngoài, sau khi cuộc kháng chiến thắng lợi, tôi lại trở về, lúc đó đã hơn 40 tuổi, cho đến khi gặp cô ấy.”

“Chị đang nói đến… cô Tào?”

“Cô ấy là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh, tôi đã bị cô ấy làm cho mê mẩn. Nhưng cô ấy là người phụ nữ đã có chồng, chồng cô ấy lại là một quan chức, cô ấy không hề yêu anh ta.

Trong tiếng đốt pháo vang rền năm 1949, chồng cô ấy đã ngồi lên chiếc thuyền chạy sang Đài Loan, bỏ rơi cô ấy. Cô ấy có cơ hội đi đến Hong Kong rồi từ đó chuyển hướng đi tìm anh ta, nhưng lại chọn lựa ở lại đây.”

“Bởi vì chị sao?”

“Nhưng tôi lại bị coi là kẻ phản đồ, còn cô ấy thì lại là vợ của quan viên Quốc dân đảng. Cô ấy ở lại vì tôi, nhưng tôi lại xa rời cô ấy ba mươi năm, đến khi gặp lại thì đã ngoài 80 tuổi, và cô ấy cũng trở thành bà lão. Ngôi nhà mà tôi dẫn cậu tới chính là ngôi nhà mà bố cô ấy đã để lại, nhà nước lại phân phối ngôi nhà cho cô ấy. Chúng tôi sống trên cùng một con đường, mỗi năm khó khăn lắm mới gặp nhau được vài lần. Ha ha, như vậy cũng tốt, thế để cho đỡ phải ảnh hưởng đến tinh thần của nhau. Trong cuộc đời tôi đã từng yêu rất nhiều người, cũng từng hận rất nhiều người, nhưng cuối cùng số phận trắc trở, cũng chẳng tìm được người phụ nữ để mình có thể kết hôn. Đương nhiên cũng chẳng để lại con cháu nối dõi được – đây có lẽ là điều đáng tiếc nhất trong kiếp trước của tôi thì phải!”

“Chị muốn có con sao?”

“Dù sao thì cũng hơn là chuyển thế đầu thai như bây giờ chứ, có một đứa trẻ có thể mang gen của cậu, rồi lại truyền lại cho con của nó, như vậy thì sinh mạng của cậu mới thực sự kéo dài vĩnh viễn. Những năm cuối đời của tôi dài dằng dặc và thê lương, cô Tào là người duy nhất tôi có thể giao lưu. Cũng có khi có phóng viên nước ngoài đến phỏng vấn tôi, toàn hỏi về những việc riêng tư của các nhân vật lớn có thể hô phong hoán vũ năm đó, khiến tôi vô cùng chán ghét. Tôi muốn chết sớm đi một chút, nhưng không ngờ lại có thể sống đến tận 92 tuổi, mới nằm xuống.”

“Sống lâu quá khiến chị cảm thấy tuyệt vọng? Nếu như mất đi ngay lúc còn trẻ trung thì phải làm sao?”

“Bạn Tư Vọng, bạn không hiểu được đâu!”

“Câu hỏi cuối cùng, cuốn “Hồ sinh tử” của chị đã viết xong chưa?”

“Ở Thanh Hải nhàn rỗi không có việc gì làm nên ngồi viết, mất khoảng thời gian ba mươi năm, nhưng sau đó bị tôi đốt cháy rồi.”

“Tại sao?”

“Thực ra, từng giây từng phút trong quá khứ của tôi đều là đang viết cuốn sách “Hồ sinh tử” này, cậu cũng như vậy đấy!”

Cậu thiếu niên trầm mặc giây lát, rồi mới dãn đôi lông mày, chắp hai tay như người thời cổ: “Doãn Ngọc huynh, mặc dù, tôi không biết kiếp trước huynh tên là gì? Nhưng chúng ta có thể trở thành đôi bạn vong niên, cũng coi như là mối duyên phận. Hôm nay từ biệt, cũng không biết bao giờ mới gặp lại, xin hãy trân trọng!”

Cô cũng chắp tay: “Được đấy! Tiểu đệ Tư Vọng, tôi phải quay về ký túc xá để sắp xếp hành lý đây, sau này gặp lại!”

“Đem đến hai cốc rượu là được!”

“Mười chín năm trước, khi tôi chuẩn bị đi xa, ông Lý Thúc Đồng vừa mới từ Hổ Bão – Hàng Châu cạo tóc đi tu. Chú tôi là bạn thân của ông, đã đi cùng tôi đến Bắc Kinh, Lý Thúc Đồng đã tiễn chúng tôi, cùng hát bài hát do ông viết lời.”

Doãn Ngọc nói, rồi hào sảng cất tiếng hát:

“Bên ngoài đình, bên con đường cổ, cỏ xanh tới tận chân trời.

Gió đêm đưa tiếng sáo tàn, tịch dương núi xa mờ núi

Chân trời góc biển, bạn tri âm phiêu dạt

Một đấu rượu uống cạn niềm vui, đêm nay tiễn biệt.”

Ca khúc hết, người chia ly.

Cô không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười, trong tư thế hùng dũng hiên ngang của người đàn ông, thật không ngờ vẫn lộ ra vài phần nghiêng nước nghiêng thành.

Doãn Ngọc bước sang trường cấp 3 Nam Minh ở phía đối diện bên kia đường, mới đi được mấy bước, lại quay lại nhìn Tư Vọng, cậu kinh hãi thét lên:

“Cẩn thận!”

Một chiếc xe tải giống như con trâu đực mất đi khả năng khống chế, từ phía tây đường Nam Minh cứ thế lao thẳng tới.

Tiếng rít phanh gấp chói tai, tiếng kêu thét cũng không làm giảm được tốc độ của đầu xe, bánh xe cuộn trào lên cát bụi, đâm vào cô ấy bay giữa không trung.

Cô ấy đang bay.

Trong khoảnh khắc, Doãn Ngọc rơi từ trên cao xuống trước mặt Tư Vọng, xuống mặt đường rải nhựa cứng chắc.

Cậu ngẩn người kinh hãi trước tai nạn đột ngột này, giữa tiếng kêu thét thất thanh của các nữ sinh xung quanh, mới từ từ run rẩy quỳ xuống, ôm lấy cơ thể cô đã mềm nhũn biến dạng.

Máu nhòe nhoẹt khắp mặt và trán cô, cũng trào từ trong miệng ra…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.