“Còn qua được bao phen mưa gió,
Thoăn thoắt xuân chừng cuốn vó.
Tiếc xuân những sợ sớm mùa hoa,
Huống nữa đã rụng bao cánh đỏ.”
Âu Dương Tiểu Chi bước vài bước trên sân vận động, quay đầu lại nói với cô học sinh nữ. Không đầy hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, nữ sinh lớp 12 trước mắt cô gợi cô nhớ lại chính mình năm 18 tuổi, dù rằng chẳng ai có thể đoán được tuổi của cô.
“Thưa cô, tại sao cô lại thích bài từ này của Tân Khí Tật ạ?”
“Cuối xuân đầu hạ, là mùa đẹp nhất để chết mà.”
Trên cổ cô quàng chiếc khăn lụa màu tím, gió thổi đến làm tung bay mái tóc dài, vài sợi tóc xòa lên gương mặt, lộ ra ánh mắt mơ màng.
Khai xuân chưa lâu, Âu Dương Tiểu Chi đã hoàn thành nhiệm vụ trợ giảng một năm, cô từ biệt những đứa trẻ người Miêu ở vùng biên cương và cả thị trấn nhỏ phía nam quay về thành phố lớn. Cô được phân về một ngôi trường trong thành phố, đảm nhiệm vị trí giáo viên ngữ văn cấp 3, tạm thời ôn luyện cho lớp thi đại học khối xã hội.
“Trò Thân Mẫn, sao em cứ theo tôi mãi vậy?”
“Cô ơi, cô là một người đặc biệt lắm ạ.”
Cô nữ sinh nhỏ này cực kỳ có hứng thú với Tiểu Chi, có lẽ vì đang ở độ tuổi hoa niên mơ mộng, cô bé tôn thờ Âu Dương Tiểu Chi như nữ thần.
“Ha, ai cũng nói vậy, cả nam lẫn nữ.”
Thân Mẫn to gan đặt một câu hỏi: “Thưa cô, tại sao mãi mà cô vẫn chưa kết hôn?”
“Nhiều năm nay trong lòng cô vẫn luôn thích một người, nhưng người đó không thể nào lấy cô làm vợ.”
“Chẳng lẽ người đó đã có vợ?”
Con gái bây giờ lớn sớm thật, Tiểu Chi cười đau khổ: “Bởi vì – anh ấy đã chết từ lâu rồi.”
Gương mặt cô nữ sinh lớp 12 cũng nghiêm túc hẳn: “Em cũng thích một người, nhưng cậu ấy không thể ở bên em được, vì cậu ấy nói cậu ấy là một linh hồn.”
Âu Dương Tiểu Chi cắn môi nói: “Đừng tin lời bọn con trai! Mau về lớp tự học đi!”
Dõi mắt theo bóng dáng yểu điệu của cô nữ sinh nhỏ giữa ngày xuân đẹp, cô nhặt một cánh hoa héo tàn rơi cạnh bồn hoa, thương cảm đặt lên môi thổi, nhìn cánh hoa bị cơn gió ẩm ướt cuốn đi, trong lòng trào lên một nỗi cảm thương vô hình.
Cô không còn gặp lại Tư Vọng nữa, đến một cuộc điện thoại cũng không gọi – cậu không hề biết rằng cô đã trở về. Điều duy nhất khiến cô lo lắng là, liệu một ngày nào đó có tình cờ gặp cậu trên đường không?
Tiểu Chi cũng không quay lại trường cấp 3 Nam Minh, có hai lần đi qua đường Nam Minh, cô đều cố ý tránh đi theo đường vòng xa hơn.
Bốn giờ chiều, cô mặc quần áo công sở rời khỏi trường học, ngồi tàu điện vào khu phố cổ ở trung tâm thành phố, bên đường có đủ các cửa tiệm nhỏ và hàng ăn. Chiều xuống, nơi này cực kỳ tấp nập vì dân cư xung quanh kéo đến mua sắm và ăn uống.
Cô đến trước cửa một quán Điểm tâm huyện Sa, biển hiệu và mặt tiền cũng tạm gọi là sạch sẽ, chưa đến giờ ăn tối nên mấy người bán hàng đang ngồi buôn chuyện và chơi bài, cô ngồi xuống, gọi một bát vằn thắn.
Người bưng bát vằn thắn lên cho cô là một cậu thanh niên cao gầy, Âu Dương Tiểu Chi đặt tiền lên mặt bàn rồi nói: “Nếu không bận thì ngồi xuống nói chuyện chút đi.”
Đối phương ngẩn người một lát, hai má đỏ hồng ngượng nghịu, ngồi xuống nói: “Cô, thì ra là cô ạ.”
“Sống ở đây có quen không?”
“Tốt ạ.”
Cậu con trai có vẻ chưa đầy 20 tuổi, trên trán có một cái bớt màu xanh nhạt. Cậu ta mặc áo khoác bình thường, tóc bị dầu mỡ nhà bếp hun cho bóng nhẫy, khí sắc và tinh thần đều rất tốt, chỉ có biểu cảm là hơi cổ quái, dường như có nhiều điều muốn nói, ra đến đầu môi rồi lại nuốt vào.
“Này, cô xinh đẹp của cậu lại tới rồi à!” Có người đầu bếp trêu cậu chàng, vỗ vào vai cậu rồi đi, “Nó rất thích chỗ này, ngày nào cũng sống rất vui vẻ, cũng cố gắng làm việc lắm.”
“Kế Tông, thật mừng cho cháu.”
Cậu ta ngại ngùng gãi gãi đầu: “Trừ việc lĩnh hai ngàn tệ tiền lương hàng tháng có hơi ít, thì tất cả đều rất vui, mọi người ở đây đối xử với cháu rất tốt, cháu định làm thêm một hai năm nữa rồi tự kiếm tiền mở một cửa hàng nhỏ.”
“Tốt quá rồi, nếu cháu cần thì tới lúc đó cô sẽ cho cháu mượn một ít tiền, nếu không thì cứ coi như cô góp vốn đầu tư là được. Nhưng mà cô làm giáo viên, lương không được cao, nhiều lắm cũng chỉ góp được mười ngàn tệ thôi đấy nhé.”
“Hì hì!”
Lộ Kế Tông cười ngốc nghếch, hở cả hàm răng, như một anh chàng vui vẻ dưới ánh mặt trời, hoàn toàn khác hẳn với con người mấy tháng trước đây. Lúc đó cả ngày cậu ta chơi điện tử, động một cái là đánh nhau trên phố, chẳng có người bạn nào bên cạnh, về đến nhà chẳng nói với mẹ được một câu, ánh mắt nhìn người lạ không khác gì ánh mắt của một tội phạm giết người vừa bị kết tội tử hình.
Trong một năm ở thị trấn nhỏ phía nam đó, Âu Dương Tiểu Chi hy vọng nhờ việc tiếp cận Lộ Kế Tông mà lần ra tung tích của Lộ Trung Nhạc. Giả sử tên tội phạm bị truy nã đó còn sống, thì đứa trẻ có cái bớt màu xanh đang ở trước mặt cô đây chính là người duy nhất đáng để hắn quyến luyến.
Thực ra cô luôn có cảm giác Lộ Trung Nhạc đang lởn vởn quanh đây, cũng có thể hắn đang lẩn khuất trong một góc sâu tăm tối nào đó. Bởi thế mà mỗi lần lên đường quay về khu người Miêu, cô đều cực kỳ cẩn thận, trong túi lúc nào cũng mang theo bình xịt chống sói.
Kẻ đó y như ma quỷ, chưa bao giờ xuất hiện trước mắt cô.
Cuối cùng, một tháng trước, cô dẫn con trai Lộ Trung Nhạc rời khỏi thị trấn. Đó cũng là kết quả mà đứa trẻ đó mong mụốn. Nó không muốn ở lại cái nơi ngạt thở này nữa, nó cũng biết mỗi ngày ngồi trong quán net đánh điện tử là một kiểu tự sát dần dần. Nó nằm mơ cũng muốn quay trở lại thành phố lớn xa xôi đó, dẫu biết rằng sẽ phải trả giá cho điều đó. Mẹ nó cũng biết không giữ nổi chân nó nên đành giao phó nó cho Âu Dương Tiểu Chi – “em họ” của Lộ Trung Nhạc, “cô họ” của con mình.
Lần đầu tiên Lộ Kế Tông rời khỏi thị trấn, nó vừa hồi hộp vừa phấn khởi. Cậu chàng hết lên xe bus rồi lại chuyển sang tàu hỏa, mất mười mấy tiếng mới tới được đây. Tiểu Chi tìm giúp nó công việc ở quán Điểm tâm huyện Sa này, ông chủ là người Phúc Kiến đôn hậu, đã giải quyết hộ cậu ta vấn đề nơi ăn chốn ở, dù đó chỉ là căn phòng có ô cửa sổ nhỏ hẹp trông ra tường kính của những tòa nhà chọc trời.
Cậu ta nhanh chóng đổi số điện thoại, không muốn liên lạc với mẹ nữa. Cậu ta còn đặc biệt dặn dò Tiểu Chi rằng nếu mẹ cậu có gọi điện thì cứ nói là không biết tung tích cậu ở đâu. Âu Dương Tiểu Chi chưa từng làm mẹ, nhưng có thể hiểu được tấm lòng của Trần Hương Điềm. Thế nhưng cô vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của thằng bé, cô lo rằng nếu cô lừa nó, sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nó được nữa, như thế công sức một năm nay sẽ đổ sông đổ bể.
“Kế Tông, cô hỏi cháu câu này nhé.” Tiểu Chi nghĩ ngợi mãi, ăn hết vằn thắn, nhìn vào cái bớt xanh trên trán cậu thiếu niên, “Dạo này quanh đây có người nào đặc biệt xuất hiện không?”
“Không ạ.”
Cậu chau mày nghĩ ngợi một lúc, hoang mang lắc đầu.
“Nếu có người kỳ quái nào đến tìm cháu, hoặc gặp phải chuyện gì đó đặc biệt, cháu phải lập tức gọi cho cô nhé!”
“Vâng, cháu nhớ rồi.”
Bỗng nhiên Lộ Kế Tông trở nên hấp dẫn hơn, ngày mai sẽ có cô bé ở tiệm mì bên cạnh sang chơi với cậu ta.
Cậu thiếu niên này, chẳng qua chỉ là mồi câu của cô mà thôi.