Hỡi Người Tình

Chương 31



Mười một giờ đêm. Hàn Đinh và La Tinh Tinh về đến Bắc Kinh. Bắc Kinh, kể cả vào ban đêm, vẫn
sáng trưng đèn điện. Chiếc taxi chở hai người đi vào đường vành đai hai
sáng như ban ngày. Trên đường, xe cộ nườm nượp. Ánh đèn ô tô như sao sa, mặc sức phô bày sự phồn thịnh của chốn đại đô thị. La Tinh Tinh chăm
chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những chiếc xe hơi sang trọng đủ hình
dáng, sắc màu lần lượt vượt lên từ phía sau rồi kênh kiệu vút đi. Nàng
lặng thinh, không nói. Hàn Đinh có thể cảm nhận được: Sự giàu có và náo
nhiệt của Bắc Kinh rất không hợp với tâm trạng nàng lúc này.


lẽ, bởi hai người đã lưu lại Bình Lĩnh quá lâu. Bình Lĩnh không có cảnh
về đêm rực rỡ ánh đèn như thế. Không có dòng người ngược xuôi tấp nập
như thế. Và cũng không có nhiều đến thế những chiếc xe hơi sang trọng,
quý phái!

Hai người ra khỏi đường vành đai hai, đi về Sùng Văn
Môn, rồi đến cửa vào dãy nhà cao tầng nơi có nhà Hàn Đinh ở đó. Ở đây,
họ mới cảm nhận được sự tĩnh lặng của đêm.

Hai người xuống xe.
Hàn Đinh trả tiền xe. Xách chiếc ba lô du lịch của mình, rồi với tay
giúp La Tinh Tinh cầm chiếc va ly của nàng. Sau một hành trình trong im
lặng, cuối cùng, nàng đã cất tiếng:

– Hàn Đinh. Anh cho em vay tạm ít tiền được không?

– Được thôi. Để làm gì hả em?

– Em muốn… Em muốn ra ngoài, ở một mình một thời gian.

Hàn Đinh sửng sốt. Có vẻ như, anh đã lờ mờ hiểu ra điều gì đó, nhưng vẫn dịu dàng hỏi:

– Em định ở đâu?

La Tinh Tinh cúi đầu:

– Em cũng không biết. Em định tới chỗ Lý Quyên ở cầu Tam Nguyên đã…

Hàn Đinh nghĩ ngợi giây lát, rồi nói:

– Thế này vậy. Em cứ ở đây. Còn anh sẽ qua ở chỗ bố mẹ anh.

Vừa nói, anh vừa xách va ly của La Tinh Tinh định đi vào trong. Nhưng nàng vẫn không nhúc nhích. Nàng gọi anh từ phía sau:

– Hàn Đinh. Em không muốn ở đây. Em đã nợ anh quá nhiều. Em làm sao có
thể đuổi anh đi, còn mình thì ở đây được? Em sẽ không ở đây đâu.

Hàn Đinh điềm tĩnh nhìn nàng, nói:

– Em nợ gì anh nào?

– Em đã nợ anh quá nhiều. Nhiều đến không thể nào trả nổi. Anh có thể tha thứ cho em không? Bây giờ, tâm trạng em rất rối bời. Em không thể ở
chung với người khác. Em biết, em như thế là rất có lỗi với anh. Nhưng
thực sự, bây giờ, lòng em rất rối. Anh có thể để em sống một mình một
thời gian không? Rồi sau này, em sẽ tìm anh. Em nhất định sẽ tạ ơn anh.

Mắt La Tinh Tinh ầng ậc nước. Mắt Hàn Đinh cũng đỏ hoe. Những lời ấy của La Tinh Tinh đã làm cho khoảng cách giữa hai người trở nên xa xôi. Nhưng
Hàn Đinh không khóc. Anh nói:

– Tinh Tinh. Em không cần phải cảm
ơn anh. Em cũng không nợ gì anh cả. Dù rằng trước đây, em đã hứa với
anh, rằng sẽ lấy anh, sống cùng anh. Nhưng bây giờ, anh đã nghĩ kỹ rồi.
Anh sẽ không gượng ép em. Không bao giờ! Em cũng không cần thiết phải
nhớ đến lời hứa của em với anh. Long Tiểu Vũ muốn em hãy quên anh ấy đi. Nhưng anh biết, em không thể làm được. Khi đã không làm được, thì em
đừng cố, đừng gượng ép bản thân. Nhất là, đừng vì anh mà gượng ép mình.
Bởi như thế, anh cũng chẳng vui vẻ gì. Anh chỉ muốn hỏi em một câu. Em
có còn coi anh là bạn nữa không? Anh còn có thể làm bạn của em nữa
không? Cứ coi như một người bạn giống như Lý Quyên ở cầu Tam Nguyên,
liệu có được không? Nếu được, thì em hãy cứ ở đây. Sau đấy, từ từ tìm
nhà, tìm việc. Anh có thể giúp em tìm. Đợi đến khi em tự lo được cho bản thân, thì hẵng chuyển ra ngoài, được không? Trước khi em chuyển đi, anh có thể ở chỗ bố mẹ anh. Cũng có thể ở trong phòng đọc sách. Hoặc, anh ở buồng ngủ. Em ở phòng đọc sách. Đều được. Chỉ cần hai đứa nói rõ ràng
với nhau mọi chuyện, anh sẽ không bao giờ gượng ép em. Kể cả làm một
người bạn bình thường cũng được. Không vấn đề gì.

La Tinh Tinh bật khóc. Nàng thút thít:

– Hàn Đinh. Anh đừng như thế. Anh càng như thế, em càng khổ sở. Em cũng
không biết sau này em sẽ như thế nào. Em thật sự muốn quên Long Tiểu Vũ, nhưng em không quên được. Anh hãy tha thứ cho em…

Hàn Đinh bước tới, khẽ ôm nàng vào lòng, không nói thêm lời nào. Đợi đến khi nàng dần bình tĩnh trở lại, anh mới khẽ khàng:

– Đi thôi em. Mình vào nhà thôi.

Anh khoác chiếc ba lô lên vai. Rồi một tay kéo va ly của La Tinh Tinh, một
tay cầm tay nàng, đi về nhà anh. Đây đã từng là nhà chung của anh và
nàng. Nhưng bây giờ thì không.

Dù rằng, sau khi Long Tiểu Vũ xuất hiện, anh và nàng về cơ bản đã không còn nằm chung một giường, nhưng
vẫn sống chung dưới một mái nhà theo phương thức ở riêng. Song, kể từ
ngày hôm ấy, khi mà Long Tiểu Vũ chắc chắn không còn xuất hiện giữa hai
người, La Tinh Tinh không còn nấu nướng cho anh. Buổi sáng, nàng không
còn dậy sớm mua quẩy, mua sữa đậu nành về cho anh. Nàng cơ hồ thành
người vô cảm. Thường xuyên đóng cửa cả ngày, không ra ngoài. Hàn Đinh
vốn để nàng ngủ trong buồng ngủ. Quần áo của nàng đều để trong chiếc tủ ở phòng ngủ. Nàng ở đó tiện hơn. Nhưng nàng nhất quyết không chịu. Hàn
Đinh đành trải một tấm đệm ở phòng đọc sách cho nàng. La Tinh Tinh không còn thích trang điểm nữa. Mặt cũng không son phấn. Quần áo mặc đi mặc
lại hai chiếc. Nàng dường như đã mất hứng thú vào cuộc sống. Không còn
đi dạo phố, mua sắm quần áo, đồ mỹ phẩm – những chuyện trước đây luôn là niềm thích thú của nàng. Trước đây, Hàn Đinh luôn phản đối nàng tốn
tiền mua sắm những thứ ấy. Bây giờ thì ngược lại. Anh rất muốn đưa nàng
đi dạo và sắm đồ. Nhưng nàng không đi. Anh liền mua về cho nàng. Anh mua cho nàng nào đồ mỹ phẩm hiệu Clinique, nước hoa CD, nước hoa Chanel, và những thứ đại loại thế. Mang về nhà, đưa nàng xem. Nhưng nàng cau mày:
“Em không cần. Anh mua những thứ này làm gì? Em không dùng đâu.” Hàn
Đinh xếp những thứ này trong nhà vệ sinh. Nàng không dùng thật. Thậm
chí, không đụng chạm tới. Hàn Đinh đã lén kiểm tra. Những thứ kem bôi
mặt và nước hoa ấy, quả thực, chưa từng được sử dụng. Những thứ anh mang về và duy nhất được nàng sử dụng, chỉ là đồ ăn và nước uống. Nàng không nấu cơm. Tối tối, Hàn Đinh mang đồ ăn, thức uống về, đưa cho nàng. Nàng liền nuốt bừa. Không rõ, nàng có thích những thứ ấy không.

Dạo
ấy, Hàn Đinh đã đi làm trở lại. Cũng giống như trước đây, đi sớm về
muộn. Anh thậm chí không biết, ban ngày, La Tinh Tinh đã làm những gì.
Có lúc, buổi tối đi làm về, gõ cửa phòng đọc sách, mới hay La Tinh Tinh
vẫn nằm trên giường, chưa dậy. La Tinh Tinh dường như không thu xếp, dọn dẹp căn phòng. Căn phòng lúc nào cũng bừa bộn. Hàn Đinh giúp nàng thu
dọn vài lần. Nhưng cùng lắm, chỉ một hai ngày sau, nó lại bẩn thỉu, luộm thuộm như ổ lợn.

Rất nhiều lần, Hàn Đinh định nói chuyện nghiêm
túc với nàng. Nếu cứ thế này, nàng sẽ tự hủy hoại mình mất! Nhưng mỗi
lần lời nói ra đến cửa miệng, anh lại thay đổi ý định, dằn lại. Anh
nghĩ, có thể, điều nàng cần chỉ là thời gian. Chỉ có thời gian mới có
thể chữa được vết thương lòng. Bây giờ, có nói điều gì cũng vô ích.

Nhưng dù thế nào đi nữa, trạng thái tinh thần như thế của La Tinh Tinh cũng
đã làm Hàn Đinh suốt ngày rầu rĩ. Anh ít qua lại, gặp gỡ bạn bè hơn. Đến ngay cả nhà bố mẹ đẻ, anh cũng hiếm khi lui tới. Anh không có tâm
trạng! Đồng nghiệp trong văn phòng, ai cưới vợ cưới chồng, ai sinh con
đẻ cái, anh cũng chỉ mua chút quà hoặc tặng phong bì, chứ chẳng bao giờ
tham dự tiệc tùng, ăn uống. Hai tháng sau khi trở về từ Bình Lĩnh. Anh
chỉ có một lần ra ngoài cùng Lâm. Lần ấy là vì Diêu Đại Duy đến. Lâm lôi anh cùng mời Diêu Đại Duy ăn cơm. Anh không đi không tiện. Rốt cuộc,
lúc ở Bình Lĩnh, Diêu Đại Duy đã giúp đỡ anh không ít.

Lâm chọn
nhà hàng tên là Bối Lặc Phủ. Đây vốn là một tứ hợp viện thời nhà Thanh,
khuất sâu trong một con hẻm. Nghe nói, nơi này trước đây từng là dinh
thự của em trai, hay anh trai, hay một người thân thích nào đó của vua
Quang Tự. Mặt tiền không lớn lắm. Nhưng khuôn viên bên trong không hề
nhỏ. Ở cửa có một hòn giả sơn có tác dụng giống như tấm bình phong. Và
cả một cây bách cổ thụ nửa sống nửa chết. Ba người chọn một gian ngách
nhỏ cạnh gian đầu hồi. Lúc ăn phải cởi giày ngồi lên bệ sưởi. Món ăn chỉ là món bình dân. Nhưng giá tiền lại là tiêu chuẩn dành cho các bậc
hoàng thân quốc thích. Dân thường đừng hòng dám động đũa. Lâm bảo, Đến
đây không phải để ăn, mà để tắm mình trong khung cảnh này, để hoài cổ.
Nếu như đám chúng mình sống vào thời ấy, không có hoàng bào, áo gấm, đố
lân la vào được chốn này để làm mấy món tanh đấy! Hàn Đinh lại không
nghĩ thế. Anh ngẩng đầu nhìn lên mấy thanh xà và rui trên nóc nhà, nói: – Xin anh. Phòng này cùng lắm là của đám lính hộ vệ!

Lúc ăn uống,
mọi người lại nói về Long Tiểu Vũ một cách rất tự nhiên. Hàn Đinh sở dĩ
nhận lời Lâm đi ăn với Diêu Đại Duy, trước là để cảm ơn Diêu Đại Duy,
sau là vì rất muốn hỏi han tình hình Long Tiểu Vũ. Không hiểu sao, anh
rất muốn biết về tình hình của Long Tiểu Vũ trước ngày thi hành án: –
Trước khi chết, anh ta có nói gì không? Có còn lời trăn trối nào không?
Lúc bị giải ra pháp trường, tinh thần anh ta thế nào? Lưu luyến cuộc
sống hay chỉ muốn chết cho nhanh?

Trái ngược với suy nghĩ của Hàn Đinh và Lâm, Diêu Đại Duy cười đáp:

– À, cái anh chàng Long Tiểu Vũ ấy à, vẫn chưa thi hành án.

Hàn Đinh ngỡ ngàng.

Lâm nói:

– Làm gì có chuyện? Đã hơn hai tháng rồi cơ mà. Chẳng lẽ, xin ý kiến của
tòa án tỉnh và tòa án tối cao lại mất thời gian nhiều đến thế ư? Theo
quy định, trong vòng bảy ngày sau khi tòa án tối cao phê chuẩn, là phải
thi hành án.

Diêu Đại Duy tợp một ngụm bia, nói:

– Chả là anh chàng đó sau này lại kháng cáo. Kháng cáo lên tòa án tỉnh. Đến giờ, tòa án tỉnh vẫn chưa mở phiên tòa.

Hàn Đinh ngạc nhiên:

– Anh ta đã bảo là không kháng cáo rồi cơ mà? Lúc đầu, anh ta đã nói rõ ràng là không kháng cáo.

Diêu Đại Duy:

– Thời hạn kháng cáo là mười ngày cơ mà? Đến ngày thứ mười thì anh ta xin kháng cáo. Hôm ấy, vừa bảnh mắt, anh ta đã đập cửa phòng giam ầm ầm.
Nhân viên trực ban đến hỏi anh ta muốn gì. Anh ta nghệt ra một lúc, rồi
bảo không có gì. Nhưng đến trưa, lại đập cửa phòng. Nhân viên trực ban
tới, hỏi rốt cuộc anh còn muốn gì. Chỉ còn có mấy ngày, mà đã chán sống
đến mức ấy rồi à. Anh ta đờ đẫn không nói gì. Nhân viên trực ban vừa
quay đi, thì anh ta lại hét tướng lên là: Tôi muốn kháng cáo!

Lâm và Hàn Đinh há hốc mồm nghe. Thấy câu chuyện có vẻ ly kỳ quá.

Diêu Đại Duy lại uống bia, rồi buông đũa, nói:

– Chẳng còn cách nào. Đây là quyền của anh ta theo luật định. Trại giam đành phải báo cáo chuyện này lên tòa án.

Hàn Đinh hỏi:

– Anh ta mời ai làm luật sư?

Diêu Đại Duy:

– Anh ta không mời ai. Cũng chẳng có tiền mà mời. Tòa phúc thẩm chỉ định cho anh ta một luật sư ở cơ quan hỗ trợ tư pháp.

Lâm thốt lên:

– Thế sao được? Ấy. Ý tôi không phải là luật sư ở cơ quan hỗ trợ tư pháp
không chuyên tâm. Vấn đề là, vụ án này, Hàn Đinh khi ấy đã phải rất tốn
công tốn sức, vậy mà vẫn không thể lật lại được, không còn cơ hội để
thay đổi bản án. Huống hồ bây giờ, tòa phúc thẩm lại chỉ định một luật
sư để bào chữa vài câu cho anh ta theo kiểu nghĩa vụ, thì phỏng có ích
gì.

Diêu Đại Duy giải thích:

– Tôi nghe người ở trại giam
nói, cũng chẳng phải anh ta muốn sống. Anh ta vốn đã chuẩn bị sẵn sàng
cho cái chết. Lúc vào tù, trên người anh ta có một chiếc vòng đeo tay
ngọc trai. Chiếc vòng ấy, trại giam đã thu giữ và bảo quản hộ anh ta.
Sau khi tòa sơ thẩm tuyên án, anh ta còn nói với nhân viên trại giam là
muốn lấy lại chiếc vòng ấy cơ mà. Anh ta bảo là lúc chết, muốn đeo nó.
Nghe nói, chiếc vòng ấy là kỷ vật gia truyền của anh ta. Sau này, anh ta đòi kháng cáo, là chỉ muốn nhân cơ hội ấy sống thêm vài ngày. Anh ta
nói với nhân viên trại giam là anh ta có một cô gái bên ngoài. Tình cảm
hai người rất tốt. Anh ta không nỡ ra đi một mình sớm như thế. Sống trên thế giới này với cô gái ấy được thêm ngày nào là tốt ngày ấy. Dù sao,
trên đầu vẫn có chung một mặt trời, một mặt trăng. Nhìn trời, ngắm
trăng, vẫn có thể trao đổi tâm tình với nhau. Tôi đã gặp không ít tử tù. Nhiều người đều thế cả. Lúc chết đến nơi đều không muốn chết. Kẻ có ác
đến mấy, không còn nhân tính đến mấy, đến lúc chết, cũng đều rất hướng
thiện. Chỉ nghĩ đến bố mẹ, vợ con. Long Tiểu Vũ không còn ai thân thích, nên nghĩ đến cô gái tốt với anh ta. Âu cũng là thường tình.

Hàn
Đinh ăn bữa “cơm cung đình” ấy trong tâm trạng nặng trĩu. Không phân
biệt nổi vị chua ngọt đắng cay của thức ăn. Anh hoàn toàn có thể hiểu
được việc Long Tiểu Vũ yêu cầu kháng cáo trong những giây phút cuối cùng và tâm lý muốn mượn cách kháng cáo để sống thêm vài ngày của anh ta.
Anh căm ghét Long Tiểu Vũ. Nhưng không hiểu sao, anh luôn bị anh ta làm
cho xúc động. Thái độ của Long Tiểu Vũ trước cái chết – từ việc bỏ kháng cáo để được chết nhanh hơn cho đến đòi kháng cáo để kéo dài thêm hơi
thở sự sống – đều là vì người con gái anh ta yêu là La Tinh Tinh. Anh ta thật đáng gọi là một kẻ nặng tình! Có thể xoay vần chữ “yêu” đến chết
đi sống lại!

Hôm ấy, Hàn Đinh mua ở Bối Lặc Phủ mấy chiếc cảo
rán, gói ghém mang về cho La Tinh Tinh. Mấy hôm nay, tinh thần của nàng
đã xuất hiện dấu hiệu cải thiện. Trước tiên là: Nàng đã bắt đầu trang
điểm. Bắt đầu dùng Clinique và Chanel. Ăn uống cũng tốt hơn trước. Loáng cái, nàng đã ăn hết sạch hộp cảo rán Hàn Đinh mua về. Hàn Đinh mừng
thầm, hỏi: “Có no không em? Hay để anh đưa em ra ngoài ăn chút gì điểm
tâm buổi tối nhé?” La Tinh Tinh nghỉ ngợi giây lát, rồi nói: “Thôi. Em
no rồi.” Hàn Đinh liếc mắt. Thấy phòng đọc sách hôm nay rõ ràng đã được
quét dọn. Dù chưa thể gọi là sạch sẽ, nhưng chăn gối trên giường được
gấp ngay ngắn. Không có đồ vung vãi trên sàn.

Anh thật sự rất
muốn tìm một việc gì đó hay một câu chuyện gì đó làm La Tinh Tinh vui.
Thiếu chút nữa thì anh buột miệng kể chuyện Long Tiểu Vũ vẫn còn sống.
May mà kìm được. Long Tiểu Vũ cuối cùng rồi cũng sẽ chết. Anh không nên
dùng chuyện ấy để lại kích động nàng, để lòng nàng – khó khăn lắm mới có thể lắng dịu – lại dậy sóng.

Ăn xong cảo rán, La Tinh Tinh chủ
động vào bếp rửa đĩa. Hàn Đinh bật chiếc tivi – vốn lâu nay chỉ nằm xếp
xó một chỗ. Trong tivi phát ra tiếng nhạc. Được phụ họa bởi tiếng nước
chảy rào rào trong phòng bếp. Cảm giác ấy khiến Hàn Đinh tưởng như lại
trở về với ngày xưa – những năm tháng ngọt ngào anh và nàng say đắm bên
nhau. Đã hơn hai tháng nay, chưa bao giờ anh có được cảm giác khoan
khoái như thế.

La Tinh Tinh từ phòng bếp đi ra. Thấy anh đã bật
tivi, và ngồi ở ghế sofa. Nàng đứng ở cửa bếp. Bất động. Dường như, nàng đang do dự. Không biết nên trở về phòng đọc sách, hay nán lại một chút ở phòng khách. Kể từ khi nàng và Hàn Đinh ở riêng. Gian phòng khách ở
giữa phòng của anh và nàng rất ít được sử dụng. Hai người đều ở trong
phòng riêng của mình. Hàn Đinh thấy nàng do dự, liền vỗ vào chiếc đệm
lót trên ghế sofa, chủ động mời mọc: “Em ngồi một lát đi.” La Tinh Tinh
không trả lời. Nhưng nàng đi tới. Ngồi xuống chiếc sofa đơn ở cách Hàn
Đinh một đoạn. Khoảng cách ấy, không biết nàng vô tình hay cố ý.

Hai người dường như không biết nói chuyện gì, chỉ xem tivi. Tivi đang chiếu một buổi nhạc giao hưởng. Xem được một lát, hai người đều cảm thấy có
phần khô khan, đơn điệu. Hàn Đinh đưa chiếc điều khiển cho La Tinh Tinh, bảo: “Em thích xem kênh nào thì em chỉnh”. La Tinh Tinh cầm lấy chiếc
điều khiển, nhưng không đổi kênh. Mắt vẫn dán vào buổi nhạc giao hưởng.
Rồi bất ngờ, nàng chủ động lên tiếng:

– Ngày mai, Lý Quyên rủ em
tới Thâm Quyến Plaza để thử sàn. Có một công ty tổ chức dạ hội, cần
tuyển hai mươi người mẫu. Ngày mai, Lý Quyên tới đó thử sàn. Cô ấy rủ em đi cùng.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở về từ Bình Lĩnh, La
Tinh Tinh muốn ra ngoài làm việc. Hàn Đinh đương nhiên rất vui. Anh nói
luôn:

– Ừ. Em đi thử xem thế nào. Có cần anh đưa em đi không?

– Không ạ.

– Mai mấy giờ em đi? Nhớ cầm theo ít tiền. Tiền anh để ở ngăn kéo bàn viết.

La Tinh Tinh không nói gì, nhưng gật đầu. Ngắm khuôn mặt trang điểm nhẹ
của nàng, anh thật muốn lao đến, ôm lấy nàng, hôn nàng. Nhưng anh không
dám.

La Tinh Tinh bảo:

– Em ngủ trước đây. Ngày mai còn phải dậy sớm.

Hàn Đinh mỉm cười gật đầu:

– Ừ, em đi nghỉ đi.

Tối ấy, Hàn Đinh cũng đi ngủ rất sớm. Ngày hôm sau, anh dậy rất sớm. Rồi
nhẹ nhàng ra khỏi nhà. Ra quán sữa đậu nành đầu phố mua quẩy và sữa đậu
nành. Về đến nhà, thức ăn vẫn còn nóng hôi hổi. La Tinh Tinh đã ngủ dậy. Đang trang điểm trong phòng vệ sinh. Lúc nàng đi ra, Hàn Đinh thấy
trước mắt anh là một cô người mẫu xinh đẹp, thời thượng. Cảm giác xúc
động y như lần đầu tiên anh trông thấy nàng trên sàn diễn chữ T ở khách
sạn Thế kỷ ở Bình Lĩnh!

Thấy Hàn Đinh đang chăm chú nhìn mình, La Tinh Tinh cười bẽn lẽn. Lâu lắm rồi, nàng mới cười như thế. Đẹp mê hồn. Nàng bảo:

– Lâu lắm em không trang điểm, giờ thấy vụng quá. Anh trông có được không?

Hàn Đinh làm ra vẻ quan sát thận trọng như một vị giám khảo. Nhưng thực ra, lời khen đã có sẵn từ trước:

– Sao lại không được? Trông em rất tuyệt!

La Tinh Tinh xem đồng hồ, bảo không kịp rồi. Nhưng nàng vẫn nghe lời Hàn
Đinh, ăn vội ăn vàng nửa chiếc quẩy và uống vài ngụm sữa đậu nành. Lúc
nàng lúi húi đi giày ở cửa, Hàn Đinh đứng bên cạnh đỡ nàng. Lúc nàng đi
giày xong và đứng thẳng người lên, hai người gần như đồng thanh chào
“tạm biệt”. Sau giây lát nhìn nhau, hai người bất ngờ giang tay ôm lấy
nhau. Đơn giản. Chân thực. Giống như trước đây hai người vẫn thế trước
khi Hàn Đinh đi làm.

La Tinh Tinh mỉm cười, rồi mở cửa, ra ngoài.

Hàn Đinh đứng ngơ ngẩn hồi lâu bên khung cửa. Anh cơ hồ không ngờ rằng, khoảnh khắc ấy lại đến đột ngột thế.

Suốt ngày hôm ấy, Hàn Đinh không thể nào tập trung được để làm việc. Chỉ
mong sao cho chóng hết giờ làm. Làm xong, anh không mua đồ ăn ở phố, mà
đi tàu điện ngầm, vội vàng về nhà. Về đến nhà, thấy La Tinh Tinh đã về
từ khi nào. Đang chọn quần áo của nàng trước tủ quần áo trong phòng ngủ. Nhìn thái độ của La Tinh Tinh, anh đoán nàng đã được công ty kia tuyển
chọn. Hỏi ra mới biết, đó là một công ty rất hách, đang tổ chức một hoạt động rất hoành tráng. Họ hứa trả cho mỗi người mẫu được tuyển chọn hai
nghìn tệ tiền cát-xê.

Hai nghìn tệ! Chưa bao giờ La Tinh Tinh có được khoản tiền cát-xê nhiều đến thế.

Tối hôm ấy, Hàn Đinh và La Tinh Tinh cùng ra phố ăn cơm. Hàn Đinh bảo, sự
kiện này rất đáng để chúc mừng. Không phải vì số tiền cát-xê cao hay
thấp. Mà vì sự trở lại sàn diễn của một người mẫu thiên tài! Tối hôm ấy, La Tinh Tinh rất vui, nói chuyện tươi tỉnh. Hai người tìm một nhà hàng
hạng sang đánh chén một bữa thỏa thê. Còn uống cả rượu vang. Ăn xong, cả hai vui vẻ ra về. Buổi tối, Hàn Đinh bảo: “Mấy hôm nay, em nhất định
phải nghỉ ngơi cho khỏe. Em vào phòng ngủ mà ngủ. Kẻo kém ngủ, mắt có
nếp nhăn thì chết.” La Tinh Tinh không nói gì, nhưng cũng không phản
đối. Tối ấy là lần đầu tiên sau nhiều tháng liền, Hàn Đinh ngủ chung một giường với La Tinh Tinh. Tắt đèn xong, anh ôm nàng. Hết sức dịu dàng
hôn lên mặt, lên cổ nàng. Nàng để anh hôn, và cũng chủ động vuốt ve anh. Nhưng khi anh sờ soạng cởi áo lót nàng, thì nàng khẽ bảo: “Đừng anh.
Hai hôm nữa, em phải diễn rồi.” Nhưng nàng không thật sự kháng cự những
động tác tiếp theo của anh. Sau khi vào bên trong cơ thể nàng, Hàn Đinh
đạt cao trào rất nhanh. Anh hổn hển với La Tinh Tinh đang nằm gọn trong
vòng tay:

– Anh yêu em vô cùng. Thật đấy! Thật đấy! Thật đấy!

Cuối cùng, anh dừng lại. Phủ phục lên người nàng. Đắm đuối ngắm nhìn nàng.
La Tinh Tinh không nói gì. Nàng khóc. Nàng để mặc cho nước mắt trào ra
từ hai khóe mắt. Nàng cũng ôm anh. Giữ anh ở lại trong cơ thể ấm áp, ướt át của nàng. Rất lâu. Rất lâu.

Ngay sau hôm La Tinh Tinh trở lại sàn diễn, Hàn Đinh bất ngờ nhận được điện thoại của Diêu Đại Duy từ
Bình Lĩnh gọi lên. Diêu Đại Duy bảo với anh rằng, vụ án Long Tiểu Vũ đã
được tòa án tỉnh xử phúc thẩm xong. Kết quả, tòa bác đơn kháng cáo, giữ
nguyên bản án sơ thẩm. Do vụ án này sự thực đã rõ ràng, chứng cứ đầy đủ, luật sư bào chữa và người kháng cáo đều không có thêm chứng cứ mới, nên tòa án tỉnh vừa mở phiên phúc thẩm là đã tuyên án ngay rồi. Diêu Đại
Duy bảo, hôm nay, ông ta làm việc ở tòa án. Nghe nói, tòa án tối cao đã
phê chuẩn lệnh tử hình Long Tiểu Vũ. Chỉ vài ngày nữa là sẽ thi hành án. Vì cậu rất quan tâm đến vụ án này, nên tớ mới điện thoại báo cho cậu
biết tình hình thế. Diêu Đại Duy thấy Hàn Đinh lặng thinh không nói, còn lựa lời an ủi anh: – Dù sao, cậu cũng đã tận tâm, tận lực với anh ta
rồi. Chẳng nói gì anh ta, mà đến ngay cả tớ, cũng khâm phục sự nghiêm
túc, tận tụy của cậu. Sau này, nếu tớ chẳng may có phạm tội gì, tớ cũng
không nhờ tay Lâm, mà sẽ nhờ cậu! Diêu Đại Duy cười khà khà. Rồi thêm
vài câu khách sáo. Bảo Hàn Đinh khi nào rỗi xuống Bình Lĩnh chơi. Nói
xong, ông ta cúp máy.

Hàn Đinh thở dài nặng nề. Anh không rõ cảm
giác của mình lúc này là gì. Như trút được gánh nặng. Hay buồn. Thật
lòng, khi ấy, tâm trạng anh rất bâng khuâng. Còn bâng khuâng vì cái gì,
thì anh không thể cắt nghĩa thành lời.

Tối hôm ấy, Hàn Đinh đã
hẹn với La Tinh Tinh là đưa nàng tới thăm bố mẹ anh. Cũng có thể vì cú
điện thoại của Diêu Đại Duy buổi chiều, nên suốt đường đi, nét mặt anh
cứ buồn buồn. Ngược lại, La Tinh Tinh cứ ríu rít bên tai anh, kể về buổi biểu diễn tối qua. Đại loại như, nhân vật nổi tiếng nào đến dự, người
mẫu nổi tiếng nào biểu diễn. Đến nhà bố mẹ Hàn Đinh, hai ông bà vẫn như
trước đây, thân mật săn đón, hỏi han La Tinh Tinh. Trước khi đến, Hàn
Đinh và La Tinh Tinh đã bàn và thống nhất với nhau về kế hoạch nói dối
ông bà, để giải thích lý do vì sao đã lâu lắm nàng không đến thăm. Dù
rằng bà mẹ Hàn Đinh luôn miệng ca cẩm, tỏ ý hoài nghi: Công ty các cháu
sao lại bắt các cháu đi diễn xa lâu thế? Người ta không sợ các cháu nhờ
nhà à? Nhưng cuối cùng, bà vẫn cứ tin lời cậu con trai. Bố mẹ Hàn Đinh
đều là phần tử tri thức. Mà phần tử tri thức thì thường rất dễ mắc lừa.

Hai người ăn cơm ở nhà bố mẹ Hàn Đinh. Ăn cơm xong, La Tinh Tinh giúp mẹ
Hàn Đinh rửa bát đĩa trong bếp. Bố Hàn Đinh nói chuyện với cậu con trai ở ngoài phòng khách.

Bố anh hỏi:

– Chuyện các con, cuối cùng, các con tính thế nào? Bố mẹ góp ý, tại sao các con không chịu nghe nhỉ?

Hàn Đinh thảng thốt:

– Bố mẹ góp ý gì ạ? Bọn con đã không nghe lời bao giờ?

– Thì bố mẹ đã nói với con từ lâu rồi. Các con chưa lấy nhau mà đã sống
chung như thế, là rất ảnh hưởng đến bố mẹ. Một là cưới. Hai là ở riêng
ra. Mà ở riêng thì hàng ngày vẫn có thể bên nhau chứ sao. Còn nếu không
được nữa, thì các con chuyển hẳn về đây ở. Bố mẹ cũng đều rất quý Tinh
Tinh. Các con chuyển đến ở đây đi. Tinh Tinh ở phòng ngủ nhỏ. Còn con ở
phòng khách. Có các con, bố mẹ cũng đỡ buồn.

Hàn Đinh nghĩ ngợi một lát, mới nói:

– Bố để bọn con về bàn bạc với nhau đã.

Rồi tiếp lời:

– Làm con trai bố mẹ cũng phức tạp quá.

Rời nhà bố mẹ. Lúc đợi tàu ở bến tàu điện ngầm để về Sùng Văn Môn, Hàn Đinh nói lại với La Tinh Tinh lời của bố anh. Anh hỏi: – Ý em thế nào? Chắc
là em không muốn ở chung với bố mẹ. Vậy thì chúng mình cưới đi. Em thấy
thế nào?

La Tinh Tinh cúi đầu, không trả lời. Nàng nhìn chăm chăm vào móng chân. Không biết đang nghĩ gì. Hàn Đinh cũng không gặng hỏi.
Anh lảng sang đề tài khác. Anh ngầm đoán trong lòng, chắc nàng lại nghĩ
đến Long Tiểu Vũ.

Nhưng đồng thời, anh cũng biết rằng, nàng sẽ đồng ý lấy anh. Nàng sớm muộn rồi cũng sẽ nhận lời. Sớm muộn.

Về đến nhà, La Tinh Tinh vào phòng vệ sinh tắm. Lâm gọi điện thoại vào máy di động của Hàn Đinh. Vừa cất lời, Lâm đã trách:

– Cậu vừa ở xó xỉnh nào đấy? Gọi di động mà máy toàn báo ngoài vùng phủ sóng?

– Lúc nãy, em ở tàu điện ngầm. Anh tìm em có việc gấp ạ?

– Tay Tiền vừa điện thoại cho tớ. Bảo gọi di động cho cậu không được, nên gọi cho tớ. Tiền đang thụ lý một vụ án ở Hàng Châu. Hôm nay, tay ấy
nghe người ở trại giam Hàng Châu nói, chỗ họ có một tên phạm nhân. Cách
đây hai hôm, tên này khai ra một tên phạm nhân khác tên là Trương Hùng,
bảo rằng, năm kia, Trương Hùng đã giết một người tên là Tứ Bình. Tiền
nghe tên thấy quen, đoán có thể liên quan đến vụ án ở nhà máy chế dược
Bảo Xuân. Nên tay ấy bảo tớ hỏi cậu xem cậu có muốn đi Hàng Châu để tìm
hiểu thêm tình hình không?

Hàn Đinh sửng sốt. Mãi sau, không biết từ đâu trên cơ thể anh, một âm thanh hoài nghi mới từ từ bật ra:

– Trương Hùng? Đã giết Tứ Bình?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.