Hàn Đinh về đến Bắc
Kinh, về đến nhà. Thấy hoa tươi, luồng không khí mới và cả nụ cười lâu
lắm mới lại xuất hiện trên gương mặt của La Tinh Tinh. Nụ cười giống hệt trong bức ảnh. Làm tan chảy mọi thứ, ngăn cách mọi thứ, bao gồm tất tật những gì anh định nói – những điều anh đã trăn trở trên suốt đường về.
Thế nên, anh không thốt ra được câu nào!
Thấy anh mắt rưng rưng, La Tinh Tinh sửng sốt trèo xuống ghế, hỏi anh bị làm sao. Anh nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Trong thời khắc ấy, những lời anh muốn
nói lại trào lên. Lục bục nơi cổ họng. Lát sau, chúng lại bị nuốt trở
về. Buổi tối, La Tinh Tinh chuẩn bị bữa tối cho anh trong gian bếp sạch
sẽ không còn tí bụi. Thức ăn được dọn lên bàn. Anh và nàng ngồi đối diện nhau. Lúc ấy, anh lại muốn nói. Nhưng vẫn không thể thốt lên lời. Anh
không muốn nhìn thấy niềm hân hoan vì xúc động của La Tinh Tinh. Không
muốn nhìn thấy niềm vui sướng đến phát khóc của nàng.
Thế nhưng,
khi anh xông vào pháp trường, vận hết sức bình sinh kêu oan cho Long
Tiểu Vũ, anh đã không hề nghĩ đến hậu quả tất yếu của nó. Còn bây giờ,
anh buộc phải nghĩ: Anh sẽ lại chỉ có thể chạm tay vào niềm hạnh phúc
vừa chớm trở về. Đấy gần như là điều không thể tránh khỏi.
Anh đã không nói. Lần lữa không nói. Cũng giống như Long Tiểu Vũ, phải chờ đến hạn chót mới kháng cáo. Mục đích là để kéo dài ngày tận thế. Trước ngày tận thế, sự sống vừa quý giá, vừa bi thương. Mỗi giây mỗi phút đều quý
như vàng, nhưng đồng thời cũng đem lại vị đắng bất tận. Xòe tay đếm. La
Tinh Tinh đã phải mất ba tháng ròng để lấy lại trạng thái cân bằng. Nàng cuối cùng cũng đã ra ngoài tìm việc. Cuối cùng cũng đã cùng Hàn Đinh đi thăm bố mẹ anh. Cuối cùng cũng đã vào bếp cơm nước cho anh. Và còn
trang trí căn nhà hai người thật đẹp! Còn nữa, điều có ý nghĩa hơn cả là việc nàng đã lại tối nào cũng ngủ chung với Hàn Đinh. Giống như trước
đây, Hàn Đinh ôm nàng trong vòng tay và hai người cùng đi vào giấc mơ
đẹp.
Ai lấy được La Tinh Tinh, người ấy sẽ thật hạnh phúc. Nàng
thực sự là động lực cho một mái ấm gia đình. Mọi niềm vui, nụ cười, mọi
sự thư thái, thoải mái, mọi niềm hạnh phúc, tất cả đều bắt nguồn từ
nàng, do nàng phát động, do nàng hoàn thành. Hàn Đinh đã hoàn toàn trở
thành người được nhận và kẻ bị động. Thật khó có thể tả được sự hưởng
thụ do bị động mang lại.
Kể từ khi La Tinh Tinh tham gia buổi
biểu diễn hoành tráng do một công ty rất hách tổ chức và kiếm được hai
nghìn tệ tiền cát-xê, công việc của nàng bắt đầu nhiều lên. Dù sao, nàng vẫn chỉ là người mẫu nghiệp dư. Công việc không phân biệt sang hèn, chỉ cần thù lao nhiều, là nhận. Trong giới người mẫu Bắc Kinh, La Tinh Tinh bị thiệt thòi về chiều cao. Mỗi khi biểu diễn tập thể, trông nàng như
thể con gà lạc giữa bầy hạc. Thế nhưng, nếu chỉ so về hình thức, thì kể
cả trong số những người mẫu chuyên nghiệp ở Bắc Kinh, nàng vẫn có phần
nổi trội. Bởi vậy, chỉ cần nàng không chê, thì việc không thiếu. Hồi ấy, hầu như ngày nào cũng có điện thoại gọi đến tìm nàng. Đương nhiên, Hàn
Đinh tuyệt đối không cho phép nàng chân tay trần thùi lụi tham gia các
sô trình diễn nội y. Còn ngoài đó ra, anh không can thiệp nhiều. Không
phải anh muốn dựa vào La Tinh Tinh để kiếm thật nhiều tiền. Mà anh chỉ
muốn nàng có một cuộc sống phong phú hơn, có được bản lĩnh sống tự lực
cánh sinh. Điều ấy hơn hẳn việc trước đây, ngoài ngủ ra, nàng chỉ biết
có dạo cửa hàng cửa hiệu sắm đồ.
Cảm giác ấy thật tuyệt. Tuyệt
hơn trước đây nhiều. Sáng nào, La Tinh Tinh (thi thoảng thì Hàn Đinh)
cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, hoặc ra ngoài mua đồ ăn sáng. Sau đó,
hai người cùng ăn. Ăn xong, Hàn Đinh đi làm. Trước khi ra khỏi cửa, hai
người ôm nhau, hôn nhẹ người kia, rồi nói lời tạm biệt. Buổi tối Hàn
Đinh về nhà, hầu như cơm canh đều đã sẵn sàng. Nếu La Tinh Tinh bận việc ở ngoài, Hàn Đinh sẽ tới đón nàng. Sau đó, hai người đi ăn tiệm. Muộn
đến đâu thì muộn, anh cũng nhất định chờ nàng xong việc, rồi cùng ăn với nàng. Hàn Đinh đã không còn có thói quen ăn cơm một mình. Một lần, La
Tinh Tinh có buổi biểu diễn ở Thiên Tân, không thể về trong ngày. Tối
ấy, anh không ăn. Vậy mà, cũng không cảm thấy đói.
Cứ cách độ dăm ba ngày, hai người lại tới Ngũ Khỏa Tùng, thăm bố mẹ Hàn Đinh. La Tinh
Tinh và mẹ Hàn Đinh nấu nướng trong bếp. Còn Hàn Đinh và bố nói chuyện
ngoài phòng khách. Một lần, nói đến chuyện cô gái hàng xóm vừa sinh con, mẹ Hàn Đinh cười hỏi La Tinh Tinh ngay trước mặt Hàn Đinh: Thế nào, anh chị định lúc nào thì cho chúng tôi ẵm cháu đấy? Hàn Đinh nhìn La Tinh
Tinh. Nàng cười thẹn thùng, không đáp. Trông điệu bộ nàng như thế, Hàn
Đinh thấy nàng vẫn hệt như một đứa trẻ. Vậy mà mẹ anh lại nói với nàng
chuyện sinh con. Vì thế, anh đã đặc biệt cảm kích trước phản ứng dịu
dàng của La Tinh Tinh khi ấy. Sau một hồi mặt đỏ lựng lên vì xấu hổ,
nàng nũng nịu nói với mẹ Hàn Đinh: – Bác ơi, cháu vụng lắm, sợ không
biết sinh.
Bây giờ, có lẽ chỉ Hàn Đinh mới cố ý không nhắc đến
chữ cưới. Với anh, con chữ ấy đã trở nên quá đỗi lạ lẫm, trúc trắc, xa
vời. Anh nhủ mình nhắm mắt lại, đắm say trong niềm vui sướng giả tạo sắp sửa mất đi. Niềm vui sướng ấy đẹp đẽ, hoàn mỹ khác thường. Nhưng trong
lòng, anh biết rất rõ, đó chẳng qua chỉ là sự chói chang lần cuối của
ánh nắng trước khi tắt hẳn.
Hai tháng sau, Hàn Đinh nhận được
thông báo của Tòa án nhân dân trung cấp Bình Lĩnh. Vụ án Long Tiểu Vũ đã được Tòa án nhân dân tối cao phê chuẩn. Bản án tử hình trước đây sẽ
không còn được thi hành. Nhưng để tuyên vô tội, thì còn cần phải chờ kết quả xét xử đối với hung thủ thật sự. Nếu Tòa kết luận Trương Hùng phạm
tội giết người và ra phán quyết, thì đó mới thật sự là căn cứ pháp lý để sửa lại bản án đối với Long Tiểu Vũ. Hiện nay, công tác thẩm tra Đại
Hùng và đồng bọn đang được tiến hành khẩn trương. Tòa kiến nghị, trước
mắt, Long Tiểu Vũ có thể áp dụng phương thức nhờ luật sư đứng ra bảo
lãnh để được tại ngoại. Như thế, anh ta sẽ được thả và trả lại tự do.
Cú điện thoại của tòa án không hiểu vì sao lại gọi vào số máy cố định trên bàn làm việc của Lâm ở Văn phòng luật sư Trung Á. Hôm ấy, Lâm bận việc
nhà không đi làm. Hàn Đinh nhận điện thoại. Nghe xong ý kiến của tòa án, Hàn Đinh ngay lập tức đồng ý với sự sắp xếp của tòa án, và nói sẽ sớm
bay tới Bình Lĩnh để giải quyết việc này. Đặt máy xuống, anh cố ý nhìn
cuốn lịch điện tử để trên bàn viết. Anh ý thức được rằng, với anh, ngày
hôm nay sẽ là một bước ngoặt và dấu chấm hết có ý nghĩa trọng đại.
Nhưng, ngày hôm nay rốt cuộc là ngày mấy tháng mấy, lúc này là mấy giờ mấy phút. Anh lại nhìn không rõ.
Chiều hôm ấy, anh đi đặt vé máy bay. Hết giờ làm việc, lại tới nhà Lâm, báo
cáo với ông ta về ý kiến của tòa án và xin nghỉ phép. Lúc anh tới, Lâm
đang cùng cậu con trai tất bật tắm cho con chó Tây Thi của vợ cũ để lại. Hàn Đinh ngạc nhiên hỏi:
– Ơ, em tưởng anh đem con chó cho nhà anh Tiền rồi cơ mà? Sao giờ lại về thế này?
Lâm nói, vẻ bất đắc dĩ:
– Thì thế. Nó ở nhà tay Tiền cũng ngon lành lắm. Sang đấy một thời gian
mà lên cân cơ mà. Nhưng hôm nay, vừa trông thấy thằng con tớ, là ả ta cứ đòi theo về cho bằng được. Lúc thằng con tớ định về, cô ả còn buồn rơi
nước mắt cơ đấy. Cậu bảo, thế có tuyệt không? Lúc đầu, tớ cứ tưởng là
khi xa chúng tớ đến nhà tay Tiền, cô ả sẽ phải buồn lắm. Nhưng sau nghe
tay Tiền nói, nó ăn ngủ bình thường, còn nhảy nhót suốt ngày. Có một
dạo, tớ còn không chịu nổi cảm giác ấy ấy chứ. Thế nên sau này, nếu như
có ai đó bảo rằng chó là bậc trung thần, thì tớ cũng đếch tin. Trung
thần thì không được thờ hai chủ. Thà chết cũng không ăn cơm địch. Phải
thế chứ. Vậy mà loài súc sinh này, cứ ai cho bú là gọi bằng mẹ. Thế
nhưng hôm nay, nghe thằng con tớ tả lại, tớ cũng thấy chó là loài tử tế. Vừa rồi, nói chuyện điện thoại với tay Tiền mới biết. Chó là giống động vật có bản năng sinh tồn cực cao. Đến đâu nó cũng có thể thích nghi
được. Chứ chẳng đời nào chịu chết chỉ vì nhịn đái đâu. Nó đã ăn, đã uống của cậu, thì sẽ nhảy nhót, lăn lộn, pha trò cho cậu vui. Nhưng tình cảm thật sự trong lòng thì vẫn không toàn tâm toàn ý dành cho cậu. Chỉ cần
chủ nhân đầu tiên của nó xuất hiện, thì nó sẽ đi theo người đó ngay. Hôm nay, cô ả làm thằng con tớ xúc động lắm. Thế là nó ôm con chó về. Cậu
bảo, cái giống súc sinh này thế mà hay. Con người chưa chắc đã được như
thế!
Con Tây Thi vừa tắm xong. Sau khi được hong khô, lông nó
bồng lên, trông rất đẹp. Hàn Đinh vuốt nhẹ vào đầu nó, thở dài: – Người
cũng thế thôi.
Tối hôm ấy, La Tinh Tinh tham gia một buổi họp báo về thời trang diễn ra tại khách sạn Á châu. Hai người đã hẹn nhau, chín rưỡi tối, Hàn Đinh đến đón nàng. Từ nhà Lâm đi ra, Hàn Đinh tới thẳng
khách sạn Á châu. Anh đón La Tinh Tinh ở cửa sảnh tầng hai khách sạn,
rồi hai người cùng đi thang máy xuống tầng một. Hàn Đinh hỏi:
– Chắc em vẫn chưa ăn gì, đúng không?
La Tinh Tinh:
– Em chưa. Anh ăn rồi à?
Hàn Đinh liền kéo tay nàng, rẽ vào nhà hàng “Ụ tàu cũ” ở tầng một khách
sạn. Đó là nhà hàng nổi chuyên phục vụ món đặc sản miền Giang Nam. Khách hàng ăn trên các khoang thuyền. Nhà hàng này nổi tiếng đã hai năm nay.
Hàn Đinh hào phóng gọi một chiếc thuyền tên là “Cá song chúa”. Anh và La Tinh Tinh vào khoang thuyền, ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn gỗ
xinh xắn. Trên đầu treo một ngọn đèn dầu kiểu cổ. Sóng nước dập dềnh mạn thuyền, làm khuôn mặt hai người lắc lư trong bóng tối của chiếc đèn
dầu. Hàn Đinh gọi món vây cá mập sốt, cá song hấp, và hai bát súp yến
sào. Còn gọi hẳn một bình rượu Hoàng Tửu Thiệu Hưng hảo hạng. Rượu được
hâm nóng trong hai chiếc chung rượu chế tác tinh xảo. La Tinh Tinh ngạc
nhiên nhìn anh. Đợi nhân viên phục vụ đã xuống thuyền, nàng mới mỉm
cười, hỏi:
– Anh hôm nay sao thế? Gọi cả vây cá mập lẫn yến sào. Cứ làm như tiệc chia tay không bằng.
Hàn Đinh ngẩng đầu nhìn La Tinh Tinh. Thiếu suýt nữa thì anh buột miệng:
“Ừ, chúng mình chia tay.” Nhưng vừa thốt ra từ “Ừ”, anh liền sửa lại
thành:
– Ừ, yến sào làm đẹp da.
Anh mỉm cười, rồi tiếp:
– Nhà hàng quy định, đã ngồi trên chiếc thuyền này thì phải tiêu ít nhất ba nghìn tệ. Kể cả không gọi món cũng thế.
La Tinh Tinh ngó nghiêng chiếc thuyền gỗ xinh xắn có mui hai người đang ngồi, rồi ra chiều ấm ức vì bị chém đẹp:
– Mỗi cái thuyền còm này mà ăn một bữa đòi ít nhất ba nghìn tệ ấy à?
Hàn Đinh nhìn như đóng đinh vào La Tinh Tinh. Cái nhìn rất lạ. Và lâu. La
Tinh Tinh tưởng sắp nổi da gà vì sợ. Lúc ấy, anh mới thong thả hỏi:
– Em có biết, đây là thuyền gì không?
La Tinh Tinh nhất thời không hiểu Hàn Đinh đang ám chỉ điều gì. Nàng chớp mắt hỏi:
– Thuyền gì ạ?
– Đây gọi là thuyền mui đen. Xuất xứ từ Thiệu Hưng, Chiết Giang!
Nét mặt hiếu kỳ của La Tinh Tinh liền thay đổi. Sững sờ. Sau một hồi sững
sờ, nó trĩu xuống. Nàng đã đi Thiệu Hưng, nên đương nhiên đã trông thấy, thậm chí, đã đi loại thuyền này. Chỉ có điều, nhất thời nàng chưa nghĩ
ra. Thấy nàng yên lặng, Hàn Đinh liền nói ra câu, mà chắc chắn, sẽ đụng
chạm đến tâm khảm hai người:
– Long Tiểu Vũ… trước đây đã chèo con thuyền như thế.
La Tinh Tinh cúi đầu. Hàn Đinh trông thấy đôi lông mi dài vút của nàng run rẩy. Lát sau, nàng ngước mắt lên, hỏi anh qua ánh sáng vàng dịu của
ngọn đèn dầu:
– Tại sao anh lại nhắc đến anh ấy? Anh đưa em đến đây là vì nghĩ rằng em nhớ anh ấy ư? Anh muốn làm em vui ư?
Nói xong, khóe mắt nàng thấp thoáng ánh lệ. Ánh lệ ấy làm Hàn Đinh không
dám nhìn thẳng. Anh lảng mắt, nhìn ra ngoài thuyền. Bên ngoài thuyền có
một bức tường nước rất lớn. Trong bức tường ấy, các loài cá đủ màu sắc
đang nhởn nhơ bơi lượn.
Anh hỏi lại:
– Em nhớ anh ấy không?
La Tinh Tinh không trả lời. Mãi sau, Hàn Đinh mới nghe thấy một thanh âm khe khẽ:
– Không còn nhớ nữa.
Hàn Đinh lại hỏi:
– Ngày mai, anh đi Bình Lĩnh, giải quyết thủ tục cuối cùng liên quan đến vụ án. Em có muốn đi cùng anh không?
La Tinh Tinh:
– Chẳng phải anh luôn mong rằng em quên anh ấy ư? Em đã cố gắng, và đã sắp quên anh ấy rồi. Sao tự dưng anh lại nhắc đến anh ấy?
Hàn Đinh:
– Tại sao em lại muốn quên anh ấy? Vì anh ư?
La Tinh Tinh im lặng rất lâu, rồi nói:
– Không. Vì em.
Ngừng giây lát, nàng lại tiếp:
– Và cũng vì anh.
Hàn Đinh nâng cốc, nói:
– Vậy thì, anh cảm ơn em.
Nói xong, anh uống một hơi cạn.
La Tinh Tinh cầm cốc, nhưng không uống. Cử chỉ, lời nói của Hàn Đinh tối
nay có gì đấy là lạ. Nàng nhìn anh. Ánh mắt hình dấu hỏi. Hàn Đinh đặt
cốc xuống bàn, cười buồn. Anh không giục nàng uống rượu. Cũng không giải thích.
Đêm. Trời nổi gió. Gió đập thình thịch vào cửa sổ phòng
ngủ. Suốt một mùa hè, chưa bao giờ có trận gió nào cổ quái như thế. La
Tinh Tinh ngủ rất ngon. Càng những lúc mưa gió, nàng càng thích ngủ vùi. Sáng sớm. Hàn Đinh một mình thức dậy. Làm bữa sáng trong bếp. Anh nấu
cháo, rán trứng, nhưng không ăn. Chỉ dọn sẵn trong bếp bữa sáng đã chuẩn bị xong. Cũng không đánh thức La Tinh Tinh. Anh nhẹ nhàng ra khỏi nhà
và lên đường. Trận gió hồi đêm vẫn chưa ngưng nghỉ.
Bây giờ, Bắc
Kinh đã là cuối hạ. Trận gió thổi sạch bay chút nóng cuối cùng còn sót
lại. Lúc Hàn Đinh nhận thụ lý vụ án Long Tiểu Vũ vẫn là mùa đông lạnh
giá. Cây cối khẳng khiu, trụi lá. Hồi ấy, anh tới Bình Lĩnh, bắt đầu một hành trình vô nghĩa dẫu biết rằng mọi nỗ lực sẽ chỉ là công cốc. Tâm
trạng của anh khi ấy nhẹ nhõm hơn bây giờ rất nhiều. Còn nay, mùa hè sắp bị gió cuốn đi, lá cây chẳng mấy chốc sẽ ngả sang màu vàng, mùa thu
hoạch của nhà nông đang đến gần. Và đây có lẽ sẽ là chuyến cuối cùng anh tới Bình Lĩnh, tới đó để thu hoạch thắng lợi của mình… Nhưng trận gió này lại khiến đất trời u ám, mang thêm cả vài giọt mưa rời rạc, báo
trước sự lạnh lẽo của mùa đông. Nó làm anh nhớ lại cái gió xào xạc và
tâm trạng nhẹ nhõm trong chuyến đi lần đầu tiên tới Bình Lĩnh. Còn lần
này, cảnh sắc gần như thế, nhưng tâm trạng anh hoàn toàn khác.
Bình Lĩnh cũng mưa. Sợi mưa mỏng tang. Như có như không. Gió cũng dịu hơn
Bắc Kinh rất nhiều. Hàn Đinh xuống máy bay, đi taxi vào thành phố. Trên
đường đi, anh bảo lái xe dừng lại, mua một chiếc ô, rồi tới tòa án làm
thủ tục. Lúc ra khỏi tòa án, anh do dự một lát, rồi điện thoại cho Diêu
Đại Duy. Anh nói với Diêu Đại Duy rằng, Long Tiểu Vũ đã được thả. Vụ án
này đến đây coi như kết thúc. Những việc còn lại chỉ là mang tính thủ
tục và thời gian. Một lần nữa, nhân danh cá nhân, và thay mặt Lâm, anh
cảm ơn Diêu Đại Duy. Mặc dù Diêu Đại Duy là cảnh sát hình sự phá án, là
người tống Long Tiểu Vũ vào tù, nhưng để rửa sạch mối oan của Long Tiểu
Vũ, cứu Long Tiểu Vũ thoát chết ngay trước mũi súng, ông ta đã công tâm
làm những việc nên làm, giúp đỡ Hàn Đinh rất nhiều. Bởi thế, có cảm ơn
ông ta thế nào cũng không phải là quá lời. Diêu Đại Duy bảo: “Cậu nói
thế là nói ngược rồi. Tớ đã bảo nợ cậu một bữa. Hôm nay, cậu đã đến đây, thì tớ phải trả món nợ ấy cho bằng được. Trưa nay, chắc cậu rỗi chứ hả? Cậu ở đâu để tớ đến đón.” Hàn Đinh xem đồng hồ, lưỡng lự một lát, rồi
nói: “Em đang ở tòa án ạ.”
Loáng cái, Diêu Đại Duy đánh xe đến.
Ông ta mời Hàn Đinh thưởng thức đặc sản Bình Lĩnh. Đặc sản Bình Lĩnh
thường là thủy sản. Món kho tương và hấp rất ngon. Hàn Đinh đã từng được nếm đặc sản Bình Lĩnh, thấy rất hợp khẩu vị. Trong bữa ăn, nhắc đến vụ
án Long Tiểu Vũ, Diêu Đại Duy lại muôn phần cảm khái. Có chút gì đấy tự
chế giễu mình. Lại vừa có chút gì đấy hoài nghi. Tợp xong hai ly rượu
trắng, ông ta bắt đầu ca cẩm về lãnh đạo. Rằng, vụ án này đã làm ông ta
mất mặt với đơn vị. Lãnh đạo không gánh vác trách nhiệm. Đám chuyên gia
cũng không thừa nhận trách nhiệm. Bao nhiêu trách nhiệm đổ hết lên đầu
ông ta. Diêu Đại Duy thậm chí còn nói, bất quá, ông ta sẽ xin ra khỏi
Phòng trinh sát hình sự, xuống làm ở công an huyện. Rất nhiều trưởng
công an huyện trước đây từng là chiến hữu của ông ta. Gì chứ, chiếc ghế
trưởng phòng cảnh sát hình sự huyện bao giờ cũng ưu tiên dành cho ông
ta. Bộ dạng thiểu não của Diêu Đại Duy làm Hàn Đinh có phần cảm thông.
Cảm tưởng như, tình cảnh của Diêu Đại Duy bây giờ hoàn toàn do anh mà
ra. Hàn Đinh liền lựa lời an ủi ông ta. Nhưng đồng thời, anh cũng thầm
hối hận vì đã gặp Diêu Đại Duy, để rồi phải nghe ông ta ca cẩm, trách
móc.
Ăn xong, Diêu Đại Duy bảo phải về Sở họp, vội vàng chia tay
Hàn Đinh ở ngay cửa nhà hàng đặc sản, rồi lái xe đi. Trời vẫn mưa lâm
thâm. Hàn Đinh che ô, gọi một chiếc taxi, rồi đi theo con đường quen
thuộc, tới trại giam của Sở công an Bình Lĩnh. Thủ tục ở trại giam còn
đơn giản hơn. Hai mươi phút sau, Hàn Đinh ra khỏi Văn phòng trại giam,
tới cổng sau của trại. Anh đứng trong một bốt gác ở bên ngoài cổng sau,
đợi Long Tiểu Vũ đi ra.
Không rõ đợi mất bao lâu. Từng sợi mưa
mỏng tang vẫn rơi đều đều. Giống như sương mờ giăng trong không khí. Mắt Hàn Đinh như nhòa đi. Con tim cũng mịt mùng. Trong lạnh buốt và thê
lương của mưa.
Cánh cổng sắt phát ra tiếng kêu chói tai. Vọng lại rất lâu. Chỗ cửa mở, một nhân viên công an cầm ô, dẫn Long Tiểu Vũ ra
ngoài. Long Tiểu Vũ vẫn mặc bộ quần áo màu lam như lúc bị bắt ở nhà nghỉ Ái Quần ở Ngũ Khỏa Tùng, Bắc Kinh. Tay cầm một chiếc túi nilon, trong
đó chắc đựng một vài thứ mà người ta trả lại cho anh ta. Tất cả chỉ có
thế.
Hàn Đinh ra khỏi bốt gác. Anh thấy viên công an nói gì đó
với Long Tiểu Vũ, rồi quay người đi vào trong. Phía sau Long Tiểu Vũ,
cánh cổng sắt lại kêu một tiếng chói tai, rồi khép lại. Yên ắng lạ
thường. Hàn Đinh cầm ô, đứng đối diện với Long Tiểu Vũ. Giữa hai người
đã không còn bất cứ một vật cản nào. Ngoại trừ tấm bình phong dệt bằng
sợi mưa.
Ánh mắt Long Tiểu Vũ giống như lửa cháy, làm Hàn Đinh
phải thu cái nhìn về tim. Anh không muốn đối mặt như thế với Long Tiểu
Vũ. Ánh mắt như lửa của Long Tiểu Vũ chứa đựng quá nhiều nhiệt thành và
xúc động. Nó không thể chạm vào cơn mưa buồn bực trong lòng Hàn Đinh.
Bởi nếu chạm vào, nó sẽ phát ra tiếng xèo xèo ghê rợn, giống như âm
thanh lúc nước và lửa chạm nhau khi tôi thép.
Hàn Đinh hơi ngoảnh mặt, nói nhỏ: “Mình đi thôi.” Anh chủ động bước tới. Hai người gần nhau trong gang tấc. Anh lại chủ động chìa một tay ra. Cái bắt tay ấy giống
như một biểu tượng, đánh dấu vụ án này cuối cùng đã thắng lợi sau hơn
nửa năm nỗ lực của anh. Đồng thời, cái bắt tay ấy cũng là một phép lịch
sự. Chỉ thế mà thôi. Anh là người đầu tiên đón Long Tiểu Vũ thoát ra
khỏi chốn lao tù. Anh cần phải chúc mừng anh ta đã được tái sinh!
Long Tiểu Vũ không chìa tay. Không bắt chặt bàn tay Hàn Đinh đã chìa ra. Mà
làm một động tác Hàn Đinh không ngờ tới. Anh ta đột nhiên quỳ sụp hai
gối, dập đầu lạy một lạy. Anh ta quỳ trên vũng đất cát ướt nhầy nhụa
trước cánh cổng sắt trại giam. Mãi không ngẩng đầu lên!
Hàn Đinh
sửng sốt trong giây lát. Trái tim như bị một thứ gì đó làm cho cảm động. Anh với tay, giúp Long Tiểu Vũ nhặt chiếc túi nilon anh ta quẳng dưới
đất, rồi đỡ anh ta dậy, kéo anh ta núp dưới chiếc ô. Giọng anh vẫn nặng
nề. Anh nhắc lại câu nói khi nãy:
– Mình đi thôi.
Hai
người đi chuyến tàu hỏa tối hôm ấy về Bắc Kinh. Quê Long Tiểu Vũ ở Thiệu Hưng. Nhưng hai người đều hiểu, vì sao họ phải cùng nhau đến Bắc Kinh.
Rạng sáng. Con tàu tiến vào Bắc Kinh. Trời vẫn mưa. Qua tiết mục dự báo thời tiết trên đài phát thanh, họ mới biết, trận mưa dầm dề suốt một ngày
một đêm ấy gần như đã bao phủ một nửa diện tích Trung Quốc. Chiếc taxi
chở hai người đi vào đại lộ Trường An. Sau khi được nước mưa gội rửa,
con đường càng trở nên rộng rãi, khang trang hơn. Đại lộ thênh thang
khiến một người bấy lâu nay bị giam cầm trong gian tù mấy mét vuông như
Long Tiểu Vũ ngập tràn xúc động. Đến mé tây quảng trường Thiên An Môn,
chiếc taxi rẽ về hướng Sùng Văn Môn. Khi xe đến Sùng Văn Môn, đỗ xịch
trước tòa nhà nơi Hàn Đinh ở, thì mưa chợt tạnh. Mặt trời xé mây, ló ra. Hàn Đinh trả tiền xe. Trước khi xuống xe, anh thấy Long Tiểu Vũ – lúc
này đã xuống xe – đang đứng đối diện với mặt trời mới hửng, ngẩng đầu
lên nhìn chăm chăm vào một vuông cửa sổ nào đó trong tòa nhà cao tầng.
Lúc Hàn Đinh mở cửa nhà, thì La Tinh Tinh vừa ngủ dậy, đánh răng rửa mặt
xong, và đang ra khỏi nhà vệ sinh. Vừa trông thấy anh bước vào phòng
khách, nàng đã chạy tới ôm lấy anh, miệng thỏ thẻ nũng nịu và hờn trách: “Anh đi công tác về rồi à? Hôm qua anh đi, sao không đánh thức em dậy?” Hàn Đinh khẽ vỗ lưng nàng, nói khe khẽ: “Anh mang đến cho em một
người”. Nói xong, anh quay đầu nhìn ra cửa. Anh dùng ánh mắt của mình
dẫn dụ ánh mắt của La Tinh Tinh hướng ra phía cửa. Anh để nàng nhìn
thấy, trong bóng khuất ở cửa, còn có một người đang đứng. Người đó tiến
lên trước một bước. Ngay lập tức, khuôn mặt đen sạm, gầy gò ấy thấm đẫm
ánh nắng vàng rực rỡ buổi bình minh. Ánh nắng làm khuôn mặt vốn có phần
tiều tụy ấy trở nên tràn trề sức sống, và trẻ trung muôn phần!
Hàn Đinh rời khỏi La Tinh Tinh. Một mình đi vào gian bếp. Uống một ngụm
nước. Rồi đi ra. Anh đi qua lối đi, ra tới cửa. Anh mở cửa. Bước chân
chậm rãi bước ra ngoài. Phòng khách vẫn mở cửa, nhưng La Tinh Tinh và
Long Tiểu Vũ đều không để ý thấy anh đã ra khỏi nhà. Anh cũng không nhìn họ. Anh không muốn nhìn thấy cảnh họ ôm chầm lấy nhau cuồng nhiệt,
không muốn để cảnh tượng ấy làm anh xúc động, làm anh nhói đau, và lưu
lại trong ký ức của anh. Anh không nghe thấy họ đang nói gì, thậm chí,
không nghe thấy họ gọi tên nhau. Nhưng khi bước chân ra khỏi nhà, anh
nghe thấy họ khóc, tiếng sụt sùi buồn vui lẫn lộn. Tiếng sụt sùi ngắt
quãng ấy quện với nước mắt trong lòng Hàn Đinh, làm thành tiếng nấc
nghẹn của cả ba người. Lúc trầm lúc bổng.