Dữ Quân Giai Lão

Quyển 4 - Chương 62: Nói không nên lời



“Đại nhân, Công Tôn tiên sinh!”

Sau khi Triển Chiêu vào gặp Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách, Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách thấy hắn đứng ở trước mắt không chút tổn hao, bộ dáng khỏe mạnh, liền kích động một hồi không nói ra lời. Cho tới lúc Triển Chiêu gọi họ lần nữa, Bao đại nhân mới vui sướng đi tới trước mặt Triển Chiêu, run giọng nói:

“Triển hộ vệ không việc gì chứ?”

Triển Chiêu cười khẽ đáp: “Thuộc hạ không sao, đại nhân yên tâm.”

Nghe vậy, Công Tôn Sách cũng vui mừng nở nụ cười. “Mạnh lão tiên sinh, quả thật là tài giỏi!”

“Đúng rồi, Triển hộ vệ vất vả một hồi. Việc ở Thọ châu thuận lợi chứ? Triển hộ vệ sao lại bị thương trúng độc, người hạ độc là ai?”

“Bẩm đại nhân, thuộc hạ ở Thọ châu công việc thuận lợi không bị ngăn trở, tới hôm qua vẫn còn tốt, cho đến sáng hôm nay…”

Triển Chiêu đem chuyện đã xảy ra từ đầu chí cuối nói lại một lần.

Bao đại nhân nghe xong, trầm tư một lát mới nói:

“Việc này không gấp, Bạch hộ vệ đã truyền tin về Hãm Không Đảo hỏi chuyện ám khí, tin rằng ít ngày nữa sẽ có hồi báo. Triển hộ vệ trọng thương mới khỏi, không thể mệt nhọc, cứ nghỉ ngơi đi đã, đợi ngày mai vào triều hồi bẩm Hoàng Thượng việc ở Thọ châu trước, sau đó chúng ta tính tiếp.”

“Vâng, đại nhân.” Triển Chiêu theo lời, rời khỏi thư phòng, nhưng chưa về phòng của mình, mà đi một mạch tới nam viện. Hơn một tháng không gặp, không biết Hiểu Vân hiện giờ thế nào.

Triển Chiêu vội vàng chạy tới nam viện, không ngờ lại mất công vô ích, Hiểu Vân không ở trong viện, chỉ thấy có Tiểu Thúy ở nhà.

“Tiểu Thúy, tiểu thư nhà ngươi đâu?”

“A! Triển đại nhân! Ngài khỏe rồi!” Tiểu Thúy thấy Triển Chiêu có chút ngạc nhiên. Hai canh giờ trước còn nghe nói bị thương nặng khó qua khỏi mà.

Triển Chiêu cười gật đầu.”Tiểu thư nhà ngươi không ở nhà sao?”

Tiểu Thúy cười: “Tiểu thư đang ở trong bếp nấu thuốc cho Triển đại nhân đó! Tiên sinh kê đơn, tiểu thư tự mình đi sắc thuốc, nói cái gì mà sợ tôi không canh được lửa, tiểu thư đối với Triển đại nhân thật sự dụng tâm đó.”

Triển Chiêu không có cảm giác gì đối với ám chỉ của Tiểu Thúy, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, khóe miệng không nhịn được nâng lên, xoay người đi tới phòng bếp.

Còn chưa đến gần, Triển Chiêu đã ngửi thấy mùi thảo dược nồng đậm. Nhớ tới những phương thuốc mà Công Tôn Sách thường kê, Triển Chiêu nhịn không được nhíu mày, không phải đắng bình thường. Có điều, lúc đi tới gần lại ngửi thấy một mùi hương khác. Mặc dù bị hương vị thảo dược nồng đậm che lấp, nhưng Triển Chiêu vẫn có thể cảm nhận được một mùi hương thơm ngát ngọt ngào.

Triển Chiêu đi tới cửa, thấy Hiểu Vân đang ngồi quay lưng ra cửa, trước mặt là hai bếp lò đang tỏa nhiệt nóng hổi. Cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, hai tay đặt trên đầu gối, chống cằm, nhìn hai nồi thuốc ngẩn người, tới tận lúc hắn đi tới bên cạnh nàng cũng không nhận ra.

Triển Chiêu cũng không nói gì, cứ vậy đứng, lặng lẽ nhìn nàng, một hồi lâu cho tới khi Hiểu Vân đứng dậy.

Nhìn Triển Chiêu đứng trước mặt, Hiểu Vân nhất thời không kịp phản ứng, ngây ra một lúc.

“Triển đại nhân?”

Triển Chiêu bị biểu hiện mơ mơ màng màng của nàng chọc cười.

“Triển Chiêu mới một tháng không có ở Khai Phong phủ, Hiểu Vân đã không nhận ra rồi sao?”

“Đúng vậy, Hiểu Vân đã hơn một tháng không gặp Triển đại nhân, sắp không nhớ rõ Triển đại nhân dài ngắn thế nào rồi!” Hiểu Vân rất thành thật trả lời.

Triển Chiêu nghe vậy, lắc đầu cười không ngừng. Hiểu Vân cũng nở nụ cười, xoay người lấy một chiếc bát từ trong ngăn tủ ra.

“Thân thể Triển đại nhân không sao nữa rồi?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Triển Chiêu không sao, Hiểu Vân không cần lo lắng.”

Hiểu Vân vừa đổ canh từ trong nồi ra, vừa cười nói: “Có Mạnh lão tiên sinh cùng Mạnh cô nương ở đó, Hiểu Vân có gì phải lo lắng đâu. Nào, uống bát canh này trước đã, đợi chút nữa uống thuốc. Thuốc hại dạ dày, phải ăn trước rồi mới uống được.”

Một chén canh nóng đưa tới trước mặt Triển Chiêu, trong bát canh nổi đầy những nấm hương cùng cẩu kỷ, hương vị ngọt ngào xông lên mũi.

Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, nhận bát canh, môi hơi giật giật, lại không nói câu nào, cúi đầu cầm bát canh đưa lên miệng.

“Chậm một chút, nóng lắm!” Hiểu Vân vội vàng kéo ống tay áo hắn. “Triển đại nhân, nếu bị bỏng họng, chính là mất nhiều hơn được đó.”

Nói xong, xoay người lại lấy cho hắn một cái thìa: “Đây, thổi cho nguội hãy uống. Tôi biết Triển đại nhân có việc, nhưng cũng không cần gấp gáp như vậy.”

Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, khẽ nở nụ cười, đưa tay nhận lấy cái thìa.

“Hiểu Vân, cám ơn!”

Hiểu Vân bị Triển Chiêu nhìn có chút ngượng ngùng, mặt không hiểu sao nóng lên. Vì che dấu luống cuống cùng bất an của mình, Hiểu Vân cười gượng hai tiếng rồi xoay người đi kiểm tra nồi thuốc vẫn ở trên bếp.

Triển Chiêu đứng ở một bên, uống một ngụm canh. Hương vị thơm ngon từ trong khoang miệng tản ra. Nồng đậm, lại một chút cũng không chát. Nước canh nóng trôi qua cổ họng, cũng làm tim hắn ấm lại. Triển Chiêu cảm thấy ngực căng trướng, giống như có cái gì đó không ngừng lớn lên, ngày càng lớn lên, tràn ra trong tim, thỏa mãn không nói nên lời.

“Hiểu Vân.”

“Ừ.” Hiểu Vân lên tiếng, nhưng không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm lò lửa trước mặt. Mặt nàng có chút nóng, tim lại đập dồn dập, nàng không dám nhìn tới khuôn mặt tuấn tú có thể khiến nữ nhân trong thiên hạ thần hồn điên đảo kia, càng không dám nhìn ánh mắt chăm chú của hắn. Đôi mắt của hắn với nàng mà nói có lực sát thương quá lớn, thật sự không muốn rơi vào đó.

“Hiểu Vân, Triển Chiêu có chuyện muốn nói với nàng.”

“Triển đại nhân có chuyện cứ nói đi.”

“…” Triển Chiêu nhìn nàng tiếp tục xoay lưng về mình, thở dài một tiếng, bước lên ngồi xuống đối diện với nàng.

Có lẽ vì bếp lò, mặt của Hiểu Vân hồng rực như vầng mây đỏ giữa chiều hè. Triển Chiêu cũng đột nhiên có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, lại đứng dậy.

“Hiểu Vân, chuyện ngày ấy, kỳ thật là do nàng hiểu lầm. Triển Chiêu muốn nói…”

“Sư huynh ~ sư huynh ~~!”

Nhìn Xuân Ny xuất hiện ở cửa phòng, Hiểu Vân chậm rãi thở ra. Mới vừa rồi lúc Triển Chiêu muốn nói chuyện hôm ấy, nàng vậy mà khẩn trương tới không dám thở. Nàng không rõ cảm giác này là chờ mong, hay sợ hãi.

Nàng chờ mong cái gì? Sợ hãi cái gì?

Sự xuất hiện của Xuân Ny, nàng không biết là thấy may mắn, hay ảo não.

“Sư muội!” Triển Chiêu ngạc nhiên đi tới gần.

Xuân Ny rảo bước vào phòng bếp, nhấc ống tay áo của Triển Chiêu: “Sư huynh, cha tìm huynh.”

“Được. Ta đi đây.” Triển Chiêu đáp rồi quay đầu nhìn Hiểu Vân.

Hiểu Vân nâng khóe miệng cười nói: “Triển đại nhân đi trước đi, chút nữa ta sẽ mang thuốc qua đó.”

Triển Chiêu gật đầu, xoay người cùng Xuân Ny rời đi.

Nhìn bọn họ sóng vai đi xa dần, trong lòng Hiểu Vân tràn ngập một loại tư vị không nói nên lời. Có chút chua chát, có chút xót xa, có chút cay đắng, làm cho người ta muốn ôm ngực.

Tiểu Thúy đi vào phòng bếp, thấy Hiểu Vân đang ngây người nhìn ra cửa, tay trái ôm chặt vạt áo trước ngực, đầu ngón tay trắng bệch.

“Tiểu thư! Cô làm sao vậy?”

Hiểu Vân lúc này mới hồi phục tinh thần, ngẩng đầu thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Thúy đang nhìn mình, cười lắc đầu: “Không có việc gì.”

“Tiểu thư…”

“Thúy nhi, ta thật sự không có việc gì!” Hiểu Vân ra vẻ thoải mái nhún vai.

Tiểu Thúy trong lòng biết chủ tử kỳ thật đang cậy mạnh, nhưng không muốn chạm tới nỗi đau của nàng, đành nhịn miệng. Nhưng mà trong lòng thầm oán Xuân Ny kia tự dưng chạy tới xen vào giữa Triển đại nhân cùng tiểu thư.

Hiểu Vân thấy Tiểu Thúy bĩu môi, vẻ mặt oán niệm, không khỏi nở nụ cười.

“Em như vậy là sao? Ai không biết còn tưởng ta ngược đãi em đây!” Nói xong đứng lên chọc chọc vào môi Tiểu Thúy.

“Được rồi, nhọn đến có thể treo đồ rồi. Thuốc này một chung trà nữa là được, em trông cho kỹ, trăm ngàn đừng tính sai thời gian. Sau đó đưa tới chỗ Triển đại nhân, nhất định phải đúng giờ, bằng không sẽ không có tác dụng. Ta mệt rồi, về nghỉ trước.”

Tiểu Thúy nhấp nhấp miệng: “Đã biết, tiểu thư, Tiểu Thúy nhất định sẽ không tính sai giờ.”

“Ừ, ngoan. Ta đi đây.”

Hiểu Vân cười gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Vừa quay lưng, nụ cười trên khóe miệng giống như hoa tàn mà biến mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.