Trưa nay khi ăn cơm ở tầng 1, Trần Tiến nghe thấy một người bên cạnh nói con trai và con gái của Phạm Trường Căn về đến huyện, việc đầu tiên là dẫn người đến nhà họ Hà phá phách, nghe nói cái chết của Phạm Trường Căn có liên quan đến người nhà họ Hà, có người báo thù cho nhà họ Hà.
Một người khác nói, thế lực của nhà Phạm Trường Căn ở huyện rất lớn, có thể hô mưa gọi gió, ai mà dám đắc tội với nhà họ, nghe nói mấy người quan trọng trong nhà họ Phạm đều đến cả, dẫn theo một đám người, không những phá nhà họ Hà, mà còn đánh hai bà cháu nhà đó đến mức phải nhập viện, thật đáng thương quá, đứa bé mới bốn năm tuổi thôi, không biết bây giờ thế nào rồi.
Trần Tiến hít một hơi thở sâu, nét mặt bình thản, tiếp tục cầm đũa ăn cơm.
Đến chiều, anh ta gọi taxi, dừng lại ở một chỗ cách nhà họ Hà ba ngã rẽ, rồi đi về phía trước như thể không có chuyện gì.
Khi đi qua sân nhà họ Hà, anh ta nhìn thấy tường bao ngoài sân đã bị đổ một nửa, đồ gỗ, đồ điện ngổn ngang trên sân, cửa mất cánh, cửa sổ ở tầng trên và tầng dưới đều bị vỡ, có hai cảnh sát canh ngoài sân, mấy người tầm tuổi trung niên và người già rỗi việc đứng từ xa thì thào nói chuyện.
Xem ra chuyện nghe được từ hai người lúc ăn trưa là thật, anh ta thầm thở dài, không nhìn về phía nhà họ Hà nữa, không hề dừng bước, mà đi thẳng luôn theo con đường đối diện.
Lúc đi qua chỗ mấy người già đó, anh lắng tai nghe thấy một người nói: “Thằng cháu bị họ đánh cho một trận rất đau, rồi lại bị họ đá ngất xỉu, bây giờ không sao chứ?”
Một người khác đáp: “Không biết, nhà họ Hà không có ai dám đứng ra, ông cậu buổi sáng có đến, còn chưa vào đến nơi đã bị bà vợ lôi về, ai dám can thiệp vào việc của nhà họ Phạm.”
Người đó khẽ thở dài: “Thật là tồi tệ.”
“Nghe nói có người trả thù cho nhà họ Hà, mới giết sạch cả nhà Giang Bình, Lý Cương và nhà Phạm Trường Căn.”
“Ối trời, thế thì cũng kinh khủng thật.”
“Cũng đáng đời lũ đó, ông thấy trước đây con trai nhà họ Hà bị công an bắt, rồi trả về cho cái hộp tro cốt, nó thảm như thế nào!”
…
Trần Tiến không dừng lại nghe tiếp, anh ta bước thẳng đi.
Thôi được, làm được đấy, đánh cả con trai cô ấy! Chúng mày làm mồng một, tao làm hôm rằm, xem ai chết trước!
Nhịp tim Trần Tiến đập rất nhanh, anh ta vội lấy thuốc ra uống, cảm giác hoa mắt chóng mặt nhưng vẫn cố gắng bước tiếp, một lúc sau, khi thấy đỡ hơn, khi đã đi qua được mấy chỗ rẽ, anh ta gọi một chiếc taxi về nhà.
Vừa về đến nhà, anh ta liền thay một chiếc áo khoác lớn, bỏ công cụ phạm tội vào trong túi áo khoác, lấy hai viên thuốc ra uống để ổn định thần kinh, mím môi, đi ra khỏi nhà.
Trương Hồng Ba, vốn là tao định chuẩn bị đầy đủ hơn nữa rồi mới đi tìm mày, nhưng sự việc nhà họ Phạm chúng mày đã làm hôm nay đã khiến tao không thể kiên nhẫn hơn được nữa.
Lần này, anh ta không cần người bạn đó ra tay, anh ta muốn đích thân tiễn Trương Hồng Ba lên đường.
Trần Tiến ngồi vào trong ô tô, lái xe đến một con đường dưới tòa nhà là trụ sở công ty bất động sản của Trương Hồng Ba, cũng có vài chiếc ô tô đỗ ở hai bên đường, bây giờ là buổi chiều, lại trong giờ làm việc, trên đường khá vắng người.
Anh ta lái xe vào một góc đối diện phía bên kia phố, mặc dù anh ta rất muốn nhanh chóng ra tay, thậm chí không thể kiên nhẫn hơn được nữa, nhưng anh ta vẫn nhắc nhở mình bằng lý trí, nhất định phải bình tĩnh, phải lên kế hoạch hoàn chỉnh rồi mới ra tay, như vậy mới có thể thực hiện hành vi phạm tội một cách hoàn hảo.
Lần phạm tội này rủi ro rất lớn, vì lần này anh ta định giết người trực tiếp ở cự ly gần.
Anh ta hít một hơi thở sâu, để tâm trạng bình tĩnh lại, tập trung tinh thần, nhìn về phía tòa nhà văn phòng, anh ta cần quan sát để vạch định kế hoạch, tìm cơ hội thích hợp.
Lúc này, anh ta nhìn thấy ở một chỗ không xa bên đường dưới tòa nhà có một chiếc xe Santana màu đen, vẫn đang nổ máy, ống khói sau xe thỉnh thoảng lại phụt ra một luồng khói trắng.
May mà là mùa đông, nếu là mùa hè, anh có lẽ sẽ không để ý thấy luồng khói màu trắng ở đuôi xe đó.
Anh ta nheo mắt nhìn về phía chiếc Santana quan sát, có hai người ngồi ở ghế lái chính và ghế lái phụ phía trước xe, một người đang ăn mì tôm, người kia mở một nửa ô cửa sổ để hút thuốc lá.
Trần Tiến quan sát mấy giây, trong lòng thấy nghi ngờ, liền xuống xe đi vào một quán cafe ở bên cạnh, trên đường đi vẫn liếc nhìn chiếc xe Santana, phát hiện thấy hai người đó không hề nhìn mình.
Tất nhiên, thời gian từ lúc dừng xe đến lúc xuống xe chưa đầy một phút, mọi hành động của Trần Tiến đều rất tự nhiên.
Anh ta vào quán cafe, chọn một chỗ gần cửa sổ, gọi đồ uống và đồ ăn vặt, ngồi ở đầu xa cửa sổ một chút của chiếc salon, im lặng tiếp tục quan sát chiếc Santana.
Anh ta quan sát một lúc lâu, thấy hai người đó không hề xuống xe, mà cứ một chốc lại lấy thuốc lá ra hút, có lúc đưa mắt quan sát bốn xung quanh, tất nhiên là họ không thể nhìn thấy Trần Tiến.
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, khi sắp đến giờ ăn tối, ô tô trên đường bắt đầu nhiều lên.
Lúc này, một chiếc ô tô Honda màu đen đi đến cạnh chiếc Santana, cửa sổ xe Honda được kéo xuống, người trong xe nói gì đó với hai người trong chiếc Santana, sau đó chiếc xe Honda đỗ ở bên cạnh chiếc Santana, chiếc Santana liền rời đi.
Trong chiếc xe Honda cũng có hai người, hai người này cũng không xuống xe, sau khi dừng xe, họ quan sát một vòng xung quanh, tiếp đó cũng giống như hai người khi nãy, lại hút thuốc lá, thỉnh thoảng nói chuyện mấy câu, có lúc lặng lẽ quan sát bốn xung quanh.
Tất nhiên, Trần Tiến đang ngồi ở một góc salon phía sau ô cửa sổ, đã quan sát thấy toàn bộ những việc này.
Được đấy, các anh đều là diễn viên giỏi, diễn rất thật, làm cảnh sát mặc thường phục đúng là không xứng với tài năng của các anh.
“Cho tôi thanh toán.”
Trần Tiến đứng lên rời khỏi quán cafe, cảnh sát mặc thường phục thay phiên nhau túc trực để bảo vệ Trương Hồng Ba, cũng chỉ có thể giúp cho gã này được sống thêm vài hôm nữa mà thôi.