Ngày thứ hai.
Sáng sớm, Thôi Thiện bị đánh thức bởi tiếng chim hót véo von, chợt nhớ lại một chuyện đen đủi – Cô ta đã mang thai sáu tuần rồi. Nếu như mẹ cô ta biết được, liệu sẽ rất vui mừng đi chuẩn bị tã lót, hay là tặng cho cô ta một cái tát thật đau rồi ép cô ta đi phá bỏ đứa con trong bụng?
Nhịn tiểu cả một buổi tối, bắt buộc phải ra gốc cây lựu để giải quyết vấn đề, đất trồng trọt tạo thành một nhà vệ sinh thiên nhiên. Ở trên tầng cao, tia tử ngoại rất mạnh, cô ta bắt đầu cảm thấy thương nhớ chiếc kính râm, ô và kem chống nắng. Không có một ngọn gió, y như trong một chiếc lồng hấp. Váy quá mỏng, tuột hết ra cũng chẳng ăn thua gì. Chẳng dám mơ ước cao vời về điều hòa và quạt điện, chỉ cần một bình nước thôi là đã quá đủ rồi. Bất kì cử động nào cũng vô cùng tốn sức, tăng thêm nguy cơ bị say nắng. Để tránh khỏi sự chiếu rọi trực tiếp của ánh nắng mặt trời, cô ta tìm đến góc tường trước giờ chưa từng bị ánh nắng chiếu vào, lưng dựa vào vách tường lạnh lẻo và thô ráp.
Thời gian trôi qua rất chậm, dường như cả một đời người, còn quá khứ thì ngắn đến lạ, bốc hơi như một giọt nước mong manh.
Đêm đến, một con gián từ bắp đùi bò lên, Thôi Thiện sợ nhất loài động vật này. Ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày rất nhiều, bà mẹ nào cũng đều dạy con mình như vậy, ví dụ như thú dữ ăn thịt người, và đàn ông thì còn đáng sợ hơn cả thú dữ. Ngồi xếp bằng ở góc tường, bầu trời của thành phố có đủ loại đèn, nhưng không đủ để chiếu sáng nơi này. Đồng tử dần thích ứng với bóng tối, gần như có thể nhìn rõ từng chiếc lá của cây lựu, cả những con côn trùng chẳng biết tên trên cây ngải, những chú chim nấp trong lùm cây chờ màn đêm đi qua, rồi còn cả đám chuột chạy lung tung trên tường nữa. Dơi và chim hoàn toàn khác nhau, bay theo quỹ đạo hình gấp khúc, mấy chục con cứ thoắt ẩn thoắt hiện, hoá ra chúng vốn dĩ không hề rời khỏi, chỉ là ẩn nấp ở đỉnh toà nhà ít người đặt chân đến này mà thôi. Thôi Thiện không muốn đối đầu với bọn chúng, nhưng mong rằng nước sông không phạm nước giếng – Tao là thợ săn thượng hạng đấy.
Đây là một thế giới đầy rẫy sự nguy hiểm, nhưng nguy hiểm lớn nhất, là không có một giọt nước, cũng không có một hạt gạo, giữa cái nắng nóng mùa hè 40 độ, là một phụ nữ mang thai, cô sắp chết mất.
Ngày thứ ba, vẫn không thấy bóng người.
Lấy giày cao gót làm vật chứa, hứng lấy chút sương sớm, mặc dù chỉ đủ để nhuận họng. Cô trông chờ một con mưa như trút nước – nhưng cuối cùng thứ mà cô đợi được là một bãi phân chim rơi xuống đầu, một bãi “shit” xứng với tên thực của nó.
Giống như một chiếc máy tính chết mainboard[1] được khởi động lại, đối mặt với hàng loạt dãy số đặc kín trên màn hình màu xanh… Thôi Thiện nhớ lại điều bố cô từng dạy, lập tức bỏ gãy thật nhiều cành lựu, cộng thêm cả những cây ngải thảo nhỏ dài nhưng vô cùng chắc chắn, đan thành một cái sọt. Còn về những thanh gỗ, trên mặt đất có rất nhiều nhành cây nhỏ bị rơi rụng. Nhung đi đâu tìm dây thừng bây giờ? Một sợi tóc rủ xuống khoé mắt – mái tóc của phụ nữ lần đầu tiên phát huy tác dụng thực tế của mình. Nghiến răng giật ra một sợi, vẫn nghĩ là không đủ, cuối cùng ba sợi tóc tơ được kết liền lại với nhau, vẫn còn thiếu mồi nhử. Cô bắt lấy mấy con sâu róm trên mặt đất.
[1] MainBoard – Bo mạch chủ, là bàn mạch in chính trong thiết bị điện tử. Là một bộ phận rất quan trọng trong máy tính.
Lưới bắt chim làm xong rồi, cô núp dưới gốc cây lựu, lọn tóc tơ cuốn trên đầu ngón tay. Mệt mỏi, yếu ớt chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ, khi cô sắp ngất đi thì có một chú chim lọt vào trong cái sọt rồi.
Chú chim nhỏ tức giận đập cánh liên hồi trong cái bẫy. Bị cúm gà thì sao? Ngớ ngẩn! Một cành cây sắc nhọn, xuyên qua chiếc sọt đâm vào chú chim nhỏ. Nghe thấy một tiếng kêu đau thương, cô nhắm chặt mắt lại, tay phải run rẩy, đổi sang tay trái. Đâm liên tục nhiều phát liền, giống như bản thân mình bị vô số nhát đâm. Chú chim nhỏ đã chết, một thi thể nhỏ bé thế này, liệu có thế lấp đầy một phần tư cái dạ dày hay không? Hay là đến cuối cùng vẫn cứ là chết đói, ở mười tám tầng địa ngục lại tăng thêm một tầng tội nghiệt?
Thôi Thiện kiên nhẫn nhổ sạch lông chim, dùng cành cây rạch bụng, sợ rằng còn không nặng bằng một xiên tim nưóng nhỏ, nhưng dù gì cũng đủ để cô sống thêm mấy tiếng đồng hồ.
Phải có lửa.
Đùa gì thế chứ? Đánh lửa giống như người vượn Bắc Kinh[1]? Cách duy nhất để sống tiếp. Trong vườn hoa có tổng cộng 6 cây thạch lựu, bắt buộc phải hi sinh cây nhỏ nhất. Bẻ gãy được cây lựu cũng là lúc mồ hôi chảy ướt đẫm lưng, cô chọn ra đoạn gốc to nhất, rồi lại tìm thêm một cành cong, dùng thân cọng cỏ bện lại rồi buộc thành hình cung tên, cô giữ cố định một cành cây tương đối thẳng khác, một đầu đụng trên gốc cây, một tay giữ phía trên, luồn đoạn dây cỏ của chiếc “cung tên” cuốn một vòng quanh cành thang và kéo đánh lửa. Liên tục thử hơn 10 lần, tốn cả một buổi chiều mới thành công. Cô lấy cỏ khô và lá rụng để làm mồi bao quanh ngọn lửa, cẩn thận thổi vào bên trong, dùng cành cây khô để chất thành một đống lửa. Phương thức sinh tồn của người nguyên thủy quả thật không dễ dàng, loài người có thể sống được ngày hôm nay thật sự là một chuyện bất ngờ.
[1] Người Bắc Kinh, trước đây gọi là người vượn Bắc Kinh, là một phần loài người đứng thẳng, tên tiếng Anh: Homo erectus pekinensis.
Khói bốc lên lượn lờ, vấn vít, chim sẻ nướng xong rồi, mùi thơm bốc lên mang theo chút vị cháy. Thôi Thiện tin rằng trình độ quay nướng của mình phải được xếp hạng nhất, cắn một miếng thịt chim sẻ vàng ươm, dầu mỡ nóng hổi trong miệng, đầu lưỡi suýt chút nữa thì bỏng rộp, thịt và những mẩu xương cũng lần lượt từ từ đi vào trong dạ dày. Chẳng cần biết là bữa tối hay điểm tâm, thêm một chút muối và gia vị thì sẽ càng tuyệt vời hơn nửa, là ảo giác sau cơn đói trầm trọng vừa rồi sao? Cô ta thỏa mãn nằm trên mặt đất, vuốt ve sinh linh bé bỏng trong bụng mình…
Không mơ thấy chú chim nhỏ ấy.
Ngày thứ tư, gia cố lại “chiếc sọt”, bắt được con chim thứ hai. Không còn là chú chim sẻ bé đến thảm thương nữa, làm nó chết đi tốn nhiều công sức hơn hẳn. Nhưng cảm giác tội lỗi đã dần giảm đi, giống như thứ mình vừa giết không phải là một sinh mạng mà chỉ là quả trứng gà được rán lên khi thấy đói vào buổi tối.
Mấy ngày liền chỉ uống nước sương, đến lúc gần chết khát, trời đổ mưa. Cô ta nằm trên mặt đất, há miệng thật rộng điên cuồng uống nước mưa. Trong nước mưa có chút vị chua kì lạ, có thể là do không khí ô nhiễm quá nặng.
Nước mưa không thể ngấm vào được bùn đất ở đây, nước rơi xuống chảy thành những đường nhỏ hẹp, mưa to hơn chút nữa là có thể tích nước. Thôi Thiện nhìn thấy rồi – khuôn mặt – bốn bức tường dưới bầu trời u tối, cả khuôn mặt của người phụ nữ bị vây quanh bởi mái tóc rối bù. Nhan sắc đang bị hủy hoại, theo những giọt mưa lại dần được phục hồi. Cô ta do dự lắc đầu, gào lên mấy tiếng, người phụ nữ trong làn nước kia cũng có hành động y hệt. Cái bóng phản ngược trong làn mưa, thoạt đầu nhìn thấy giống một nữ ăn mày, quần áo tả tơi, dáng người tiều tụy, chẳng khác nào cái xác không hồn. Cô ta nằm bò ra trên tấm gương dễ vỡ, dùng nước mưa lau sạch những cáu ghét, để lộ ra dung nhan vẫn được xem như còn trẻ. Đường viền cằm của khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh to và dài, lông mày lâu ngày chưa tỉa tót, đôi môi mỏng xám xịt và nứt nẻ, tóc mai nhỏ giọt nước mưa. Nếu như bôi lên chút kem nền, đánh thêm phấn mắt, rồi tô son môi cho thật đoan trang thì đây sẽ là một khuôn mặt đẹp, có thể chiếm được trái tim cùa một số nam nhân, bất kê người đó 15 hay là 50 tuổi.
Dùng chân đạp vỡ chiếc gương ở trên mặt đất, những hạt nước li ti bắn vào trong mắt, hòa vào dòng nước mắt đang cuộn trào…
Đột nhiên, trong vũng nước vụt qua bóng của một người đàn ông.
Thôi Thiện kinh hoàng thét lên một tiếng chói tai, sau đó liền phấn khích quay đầu lại nhìn, trong vườn hoa trên không tuyệt nhiên không có một bóng người, nhưng ở bên bức tường phía nam có một bóng người đang đi lại.
Mưa ngừng rồi, người đó cứ tự mình đi, không hề nhìn thấy cô.
– Cứu mạng! – Cô ta gào thét rát cổ bỏng hầu.
– Này! Cứu mạng!
Nhưng mà, người đàn ông kia đang giả ngây giả ngốc hay sao? Người đó nhìn qua cũng tầm khoảng 40 tuổi, đầu hói một nửa, da đen thui, mặc một chiếc áo may-ô cổ lỗ sĩ màu xám, sau lưng đầy vệt mồ hôi.
Chính là người này đưa mình đến đây sao?
Kiểu ăn mặc và hình dáng đó, phân nửa là dân công ở trên công trường đang thi công, tuy rằng nhìn mặt có vẻ rất lạ nhung cô ta lại cảm thấy có chút quen mắt – Trước đây đã từng gặp qua người này chưa?
Bất luận thế nào, phải khiến cho người đó nhìn xuống đây đã. Thôi Thiện tiếp tục gào thét điên cuồng, gần như rách cả cổ họng, giống như một người biểu diễn tạp kĩ trên không trung, nhưng anh ta vẫn cứ không chút động lòng.
– SB, anh là người câm điếc sao?
Anh ta biến mất rồi.
Cho dù cô ta có tiếp tục kêu gào rồi đập nện vào tường, hi vọng có thể thu hút được ai khác tới chỗ này, nhưng bầu trời vẫn chẳng hề bị phá tan.
Cô ta tuyệt vọng ngã xuống nền đất, liên tục đập gáy sau vào bức tường cho đến tận khi hoa mắt chóng mặt ngất đi.
Thôi Thiện dùng đất khô và cành cây, vây thành một hồ nước nhỏ trên nền xi măng, chỉ to bằng khoảng một cái chậu rửa mặt. Lại một trận mưa nhỏ qua đi, trong hồ tích đầy nước đục ngầu. Qua một đêm để’ cặn bẩn chìm xuống đấy là có thể rửa mặt gội đầu được rồi. Cô ta dùng những cành cây nhỏ làm thành một chiếc lược đơn giản, mái tóc được gội sạch xõa xuống bờò vai, giống như một cô gái bước ra từ trong phòng tắm.
Mỗi buổi sáng sớm, bụng đói cồn cào, bắt buộc phái bổ sung loại dinh dưỡng khác, protein, chất đường…
Cô ta bắt lấy một con gián thật to, nhắm mắt nhắm mũi nhét vào miệng, đôi cánh và 6 chiếc chân gián vùng vẫy tràn trong khoang miệng và đầu lưỡi, cô dùng răng cắn rồi nhai thật kĩ. Nói thật là, có chút hôi thối. Cô học được cách dùng cành cây dụ kiến ăn, lượng nước trong sâu róm thì khá nhiều, còn có mùi vị giống như bánh ngọt. Ở một góc nào đó trên quả địa cầu này, chắc chắn sẽ có một ai đó cũng đang sống cuộc sống giống như thế này.
Chắc là vì nhiều lần sát sinh cho nên Thôi Thiện bị muỗi đốt rất nhiều. Cô ta vẫn mặc chiếc váy họa tiết hoa nhỏ, bẩn đến mức chẳng thành hình hài, từ trên xuống dưới thủng rách tả tơi, lộ ra những phần hết sức nhạy cảm. Cả người, bao gồm cả tóc đều bốc ra mùi hôi thối – mùi phân và nước tiếu trong đất, mùi nội tạng và tanh của chim, mùi côn trùng sau khi bị nhai nát, còn cả mùi hôi và chua vĩnh cửu của mồ hôi nữa.
Nhưng vẫn chưa sinh bệnh, là sức khỏe phi thường trời ban sao? Hay là ở trong bước đường cùng này sức đề kháng lại được tăng cao, chống lại sự xâm nhập của mọi loại phong hàn và tà độc? Thôi Thiện rõ ràng đã gầy đi rồi, eo và bắp đùi nhỏ hẳn đi, có khi phải sụt mất 6-7 kilogam rồi, không biết thai nhi trong bụng có còn không? Buổi sáng thức dậy có cảm giác huyết áp tụt, có lúc còn đột nhiên ngất đi, không biết lúc nào thì chết đây.
Thi thoảng nằm ở góc tường nghỉ ngơi, ngóng lên đủ loại biến đổi của bầu trời, thường trông thấy một đàn bồ câu xếp theo hàng lối chỉnh tề, dẫn đầu là một chú bồ câu trắng cao quý, lạnh lùng và đẹp đẽ, theo sau là một đoàn bồ câu màu xám. Bọn chúng sẽ đậu ở trên chóp tường, phát ra những âm thanh gù gù hỗn độn, rồi để lại trên nền đất đầy phân chim xám trắng. Thôi Thiện không hề quan tâm xem bọn chúng có đẹp hay không mà chỉ muốn bắt lấy hai con, bịt lỗ mũi. Cô ta bắt được một chú bồ câu lìa đàn, có lẽ đã quên mất đường về nhà, cứ bay quanh quấn trên bầu trời của thành phố cho đến khi rơi vào cái bẫy này. Ăn chim bồ câu chắc dạ hơn nhiều so với ăn thịt chim sẻ, mặc dù không cắt tiết thì ăn sẽ rất tanh.
Đêm dài đằng đẵng, chi cần có một chút sức lực là Thôi Thiện sẽ sẽ nhảy thùm thụp trên nền xi măng – khi bạn bị tiếng bước chân ở trên lầu và các loại tiếng động làm cho không thể ngủ nổi, thì sẽ dễ dàng dẫn đến việc báo cảnh sát vì mâu thuẫn giữa những người hàng xóm với nhau. Tiếng thô ráp của nền xi măng cứ dán chặt bên tai, suy đoán xem người đang sống ở phía dưới kia là ai. Là một gia đình có ba người với thu nhập thuộc bậc trung? Là quý tộc độc thân giàu có? Là một nữ cán bộ lãnh đạo thuê phòng? Hay là kiểu thuê phòng tập thê? Gay go nhất chính là kiểu phòng trống, hoặc là cũng đang giam cầm một người phụ nữ tương tự thế này, mỗi ngày cũng đều cầu nguyện hàng xóm ở tầng trên xuống cứu mình. Nếu như kẻ ngu đần nào đó nhận định rằng phía trên lầu là phòng trống, tất cả những gì nghe thấy đều chỉ là triệu chứng ảo giác của bệnh tâm thần phân liệt, cô ta cam chịu số phận.
Người đàn ông giống như câm điếc kia không hề xuất hiện lại nữa.
Ngày thứ bảy, cô tìm thấy một viên đá cứng, khắc trên tường một số “7”.