Thôi Thiện tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, đắp chiếc chăn lông ngỗng dày bịch, một ý niệm thảng thốt lướt qua trong đầu, cái này có phải được làm từ lông thiên nga không?
Bầu trời trên nóc nhà màu xám xịt, lá thạch lựu khô héo được phủ một lớp tuyết trắng – Tuyết đang tan.
Tuyết tan mang đi toàn bộ những hơi ấm mình có thể mang đi, bao gồm cả chút hơi ấm cuối cùng trong huyết quản. Chăn cơ hồ như cũng bị tuyết làm cho ướt đẫm, da thịt và các khớp xương sắp đông cứng, cái lạnh thấm vào tận xương tủy. Cô ta nhanh chóng mặc áo len và áo khoác lông, giẫm lên đôi dép nhung.
Nếu như tối nay vẫn ngủ ở đây, thì chắc chắn sẽ chết cóng.
Một giây sau, cô ta mới nhìn thấy một người nữa đang nằm ở góc tường, tin rằng mình bị chết cóng mới đúng là may mắn.
Mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám, dáng người cao to, hơn 30 tuổi, làn da trắng bệch dưới lớp tuyết đang tan, tóc cũng bị đóng băng, chỉ có hơi ấm đang phả ra từ mũi là có thể chứng minh được hắn không phải là một thi thể.
Thôi Thiện biết gương mặt này.
Vào ngày thứ 120 – Cô ta vẫn nhớ khắc con số ấy lên tường.
“Lâm Tử Túy!”
Trên trán của người đàn ông đó có một vết thương mới, trên mặt đất có vết máu đọng lại, ngã từ trên tường xuống sao? Hay là bị vứt xuống, giống với cách mà Thôi Thiện bị đưa tới đây? Nên làm gì bây giờ? Cứ nhìn hắn như vậy, để mặc hắn nằm hôn mê rồi từ từ chết cóng?
Cô ta muốn biết – Mình đã bị đưa tới đây như thế nào?
Sương trên môi Lâm Tử Túy đang tan dần, Thôi Thiện ôm lấy hắn, dùng nhiệt độ cơ thể mình để cứu vãn cơ thể đang đông cứng của hắn, cho đến tận khi hơi thở bình thường trở thành thở hổn hển.
Nhìn thấy góc tường vẫn còn một chiếc máy bay giấy, bị ngâm trong nước nên bị nhũn, cô ta nhặt lên rồi giở ra, có một dòng chữ quen thuộc.
“Bất kì lời nào hắn nói, cô cũng đừng tin, nhớ kĩ!”
Đây là những lời X để lại cho cô ta.
Đoạn cuối của phần ghi âm lần trước, Thôi Thiện đưa ra yêu cầu muốn được gặp Lâm Tử Túy – X mới là người đàn ông tốt, hễ có yêu cầu là sẽ đáp ứng.
Cảm ơn anh – người đã nhìn lén tôi!
Nhớ kĩ, cô ta liên tục nhắc nhở chính mình, quay đầu lại, Lâm Tử Túy đã mở mắt.
Đôi mắt của người đàn ông được bao phủ bởi một lớp lông mi dài, sau phút hoang mang ban đầu, nhìn rõ khuôn mặt của Thôi Thiện. Không biết là vui hay là buồn? Hắn xiêu vẹo lùi vào trong khóm cây lựu, chạm nhẹ vào vết thương trên trán, lắc đầu hỏi cô ta:
-Em khỏe không?
-Tôi rất ổn.
Giây phút trùng phùng lại biến thành cái gì thế này?
-Tiểu Thiện, là em đã cứu tôi sao?
Hắn lục tìm túi trong túi ngoài, không thấy di động vã túi tiền đâu, thất vọng chỉnh sửa lại mái tóc đang rối bù.
-Có mùi hương của em. Oh, những ngày qua em đã đi đâu vậy? Để tôi nghĩ xem – Đúng, 4 tháng, anh vẫn luôn rất lo lắng cho em.
-Nếu như ngày tận thế giáng xuống đầu, chỉ có thể mang theo một con vật lên chiếc thuyền Noah – Ngựa, Hổ, Khổng tước, Dê, anh sẽ chọn loài nào?
-Em? Sao lại hỏi cái này?
Đối diện với một Lâm Tử Túy còn đang mơ hồ không hiểu, Thôi Thiện lạnh lùng hỏi:
-Nói cho tôi biết, bốn đáp án lần lượt đại diện cho những gì?
-Ngựa đại diện cho sự nghiệp, Hổ đại diện cho sự tự tôn, Khổng tước đại diện cho tiền bạc, Dê đại diện cho tình yêu, thứ em lựa chọn chính là thứ quan trọng nhất trong lòng em.
-Lúc đầu,tôi trả lời là Dê, còn anh đã chọn Ngựa, đây là sự khác nhau giữa đàn ông và đàn bà sao?
-Rất xin lỗi, đây chẳng qua chỉ là chiêu trò lừa gạt phụ nữ mà thôi, lúc đầu khi mới quen Trình Lệ Quân, anh cũng dùng câu hỏi này để hỏi cô ấy.
Lâm Tử Túy lạnh đến mức run cầm cập, cơ hồ như não cũng không dùng nổi nữa.
-Mặc dù anh thừa hưởng di sản của Trình Lệ Quân, nắm trong tay một công ty niêm yết trên sàn, cũng có rất nhiều cô gái muốn qua lại với anh, nhưng không ai có thể sánh được với em, nhiều đêm, anh thường nhớ đến em.
Thôi Thiện nhét chiếc máy bay giấy của X vào túi áo.
-Tôi chỉ muốn biết, sao anh vẫn chưa chết?
-Đúng. Em ra tay độc ác thật, dùng bình hoa đập vỡ đầu anh, khiến anh hôn mê cả đêm. Ngày thứ hai phục vụ trong khách sạn phát hiện ra anh, đưa tới bệnh viện khâu rất nhiều mũi mới cứu lại được tính mạng này đấy.
-Vậy tôi vẫn chưa đủ ác! Trước khi rời khỏi khách sạn, nên kiểm tra xem anh đã tắt thở chưa, nếu như vẫn chưa chết hẳn thì tốt nhất là cho anh thêm một dao nữa!
Hắn chau mày tiếp tục nói:
-Tiểu Thiện, anh không đến đồn công an để báo cảnh sát, anh nói với bác sĩ rằng mình không cẩn thận bị ngã. Buổi chiều hôm đó, anh ra viện thì phát hiện em đã mất tích rồi. Chủ nhà của em vẫn đang tìm em, anh bảo với chủ nhà rằng em đã chuyển nhà, anh tới giúp em thu dọn hành lí.
-Đồ đạc của tôi ở đâu rồi?
-Cho lên xe chở ra cánh đồng hoang, châm lửa thiêu sạch rồi.
-Tất cả quần áo, túi xách yêu thích của tôi, còn cả đồ trang sức và nước hoa, đều thiêu sạch cả rồi?
-Đây đều là nghĩ cho sự an toàn của em thôi, anh lo rằng trong những thứ đồ đó có thể chứa chứng cứ giết người của em, ngộ nhỡ rơi vào tay cảnh sát thì lại phiền phức.
Quả nhiên là một lí do khiến người ta tâm phục khẩu phục, Thôi Thiện lạnh lùng nói ra chân tướng:
-Nếu như có thể, anh cũng muốn nốt cả tôi đúng không?
-Oh…..
Trong nửa giây Lâm Tử Túy ngập ngừng kia, những gì hiện lên trong mắt hắn mới chính là điều trong lòng hắn đang ấp ủ.
-Ở trong nhà tù trên không này, chẳng ai cần phải nói dối cả.
Lâm Tử Túy bật cười khanh khách:
-Đây là cái bẫy đúng không? Em vẫn muốn lấy lại những thứ không thuộc về mình sao?
-Không, những thứ đó đối với tôi mà nói vốn dĩ không hề quan trọng. Tôi chỉ muốn báo thù cho chính mình.
-Tiểu Thiện, giờ quan trọng nhất là chúng ta làm thế nào để rời khỏi nơi quỷ quái này?
-Nếu như tôi biết cách thoát ra thì đã không gặp anh ở chỗ này.
-Là ý gì? – Hắn như hiểu ra điều gì, nhìn quanh bốn bức tường cao, – Không phải chứ! Em ở đây bao lâu rồi.
-120 ngày.
-Hả?
Lâm Tử Túy cúi đầu nhẩm tính ngày tháng.
-Được rồi, tôi hỏi anh thêm một câu – Thôi Thiện khẽ lau nước mắt, tự nhắc bản thân mình phải kiên cường – Anh biết mẹ tôi Ma Hồng Mai từng là giúp việc của nhà anh, ngày Đông chí 2 năm trước, bà ngã từ cửa sổ tầng ba nhà anh xuống, không may gãy cổ chết. Chuyện này, vợ anh có trách nhiệm hay không? Mẹ tôi từng giúp việc bao năm như vậy, chưa từng xảy ra chuyện tương tự, tôi không tin bà vì mệt mỏi quá độ mà trượt chân ngã xuống.
-Em muốn nghe sự thật sao?
-Nói cho tôi biết, trước khi tôi chết. Nếu không tôi làm ma cũng không tha cho anh.
-Được rồi, anh thừa nhận, người vợ đã chết của anh, Trình Lệ Quân, cô ấy ngược đãi người giúp việc trong nhà.
-Khốn kiếp!
-Em biết là Trình Lệ Quân mắc chứng trầm cảm nặng mà. Tính cách buồn vui bất chợt, có lúc thì rất tốt với Ma Hồng Mai, có lúc lại lớn giọng chửi rủa. Nhưng tính cách của mẹ em rất tốt, trước giờ chưa từng có nửa câu nào oán giận, bởi vì Trình Lệ Quân trả tiền lương vô cùng hậu hĩnh. Cô ấy cảm thấy Ma Hồng Mai là một người rất kì quái cho nên rất hiếu kì, cũng chính vì nguyên nhân đó nên bắt Ma Hồng Mai làm việc rất khắc khổ. Ngày Đông chí đó, vốn dĩ không cần thiết phải lau cửa sổm, nhưng Trình Lệ Quân lại bắt bà ấy leo lên bệ cửa sổ tầng 3. Ma Hồng Mai nói mình đã có tuổi, mệt rồi muốn xuống dưới nghỉ ngơi nhưng cô ấy vẫn cứ bắt bà tiếp tục làm việc. Trình Lệ Quân còn ngồi nói chuyện cùng bà ấy, cũng chẳng biết là nói những chuyện gì. Cuối cùng, Trình Lệ Quân nhẹ nhàng đẩy một cái, người giúp việc liền rơi xuống dưới.
-Kẻ giết người.
Tay Thôi Thiện lúc này đang làm tư thế tiêm thuốc.
-Nhưng mà, không phải cô ấy cố ý giết người, cô ấy hòan toàn không ngờ được hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Tầng 3 mà, nhiều nhất thì cũng chỉ gãy xương mà thôi, nhưng mẹ em thật không may, ngã gãy cổ.
-Lúc ấy anh không có ở đó.
-Đúng thế.
-Anh tin lời của vợ mình?
-Không biết, nhưng cô ấy có động cơ giết người sao?
-Tôi nên sớm giết cô ta đi mới phải!
Lâm Tử Túy nhìn ánh mắt của cô, cảm thấy có một tia sợ hãi, xua xua tay nói:
-Đủ rồi, em đã làm được rồi.
-Nghe tôi nói – Trình Lệ Quân – Không phải do tôi giết.
-Cái gì?
-Ngày 22 tháng 6, 5 giờ hơn, sáng sớm, tôi quả thực có đột nhập vào phòng của cô ta, cũng chuẩn bị tiêm thuốc cho cô ta rồi sau đó ngụy trang thành tự sát. Nhưng tôi nghe thấy dưới tầng có tiếng động, liền sợ hãi chạy ra ngoài,lúc đó trong nhà anh vẫn còn người thứ 3.
-Sao anh lại không biết nhỉ?
-Nếu như người đó không phải là anh, tôi cũng chẳng nghĩ ra là ai nữa.
-Trình Lệ Quân không phải do em giết?
Lâm Tử Túy nghi hoặc lắc đầu, tự nói với mình:
-Lẽ nào…..
-Còn có ai?
-Không, không thể nào!
Thôi Thiện nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng không cách nào xác thực được hắn có đang nói dối hay không.
Hai người yên lặng, căng thẳng trong rất lâu, cơ hồ như có thể nghe thấy âm thanh của tuyết đang tan, cô đổi một câu hỏi khác.
-Anh có biết kết thúc của “Hồ thiên nga” không?
-Oh?
-Hồ thiên nga – “Hồ thiên nga” của Tchaikovsky.
Lâm Tử Túy mù mờ lắc đầu:
-Sao em cũng? Đợi đã … Em là….
-Ai là Odette? Ai là Odile?
-Anh không biết…. Em điên rồi!
Anh ta túm tóc vò đầu mình, đẩy Thôi Thiện ra.
-Em nói cho anh biết, là ai đã đem em tới đây?
-X.
-Em nói ai?
Ánh mắt của Thôi Thiện nhìn hướng lên đỉnh đầu:
-Anh ấy là bạn trai mới của tôi.
-Mẹ kiếp! Hắn sờ vào vết thương trên trán, muốn chửi rồi lại thôi, nhìn bức tường cao vợi.
-Hình như có người, từ đằng sau tao?
Cô hiểu đây là cái bẫy hoàn hảo mà X sắp đặt.
Đột nhiên, Lâm Tử Túy chồm lên người cô, hai tay siết chặt cổ cô, mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ rực, khí nóng liên tục dồn lên mặt, phát ra những câu nói mơ hồ nghe không rõ.
-Sao mày vẫn chưa chết?
Thôi Thiện gầy yếu không còn sức phản kháng, để mặc cho đôi bàn tay to thô ráp của người đàn ông giống như móng vuốt của dã thú dần dần thít cổ và khí quản. Cô cảm nhận được rõ ràng sợi dây chuyền bị kéo đứt, thiên nga từ lồng ngực văng ra, sải cánh bay qua ánh mặt trời trong tuyết trắng.
Cũng lúc đó, não thiếu ô-xy, cảm giác buồn ngủ ập tới.
Trước khi mất đi ý thức, cô nhìn thấy mùa đông lạnh lẽo ven hồ Lưu Hoa, tuyết phủ trắng khắp mặt đất, cô con gái 7 tuổi và bố – chạy nhanh để thả diều, bầu trời sạch sẽ và trong xanh giống như bảo thạch, mẹ đang ở bờ bên kia ngắm nhìn mình.
Ngày thứ 120.
Đổi mặt.
Ma Vương: Ta muốn hỏi Odette, nếu ngươi muốn cứu tiểu tử này, vậy ngươi có đồng ý làm vợ ta không? Thế nào Odette, có đồng ý trao trái tim cho ta không? Đồng ý thề rằng sẽ yêu ta không?
Hoàng tử: Không thể thề được, Odette, em đừng quan tâm đến anh! Không thể trao trái tim cho Ma vương được.
Ma vương: Odette, thế nào? Có phải là giết hắn đi không?
Công chúa: Đợi đã.
Hoàng tử: Không thể đồng ý, Odette.
Ma vương: Mau nói đi, em sẽ thề yêu ta, hay là để ta giết tên nhãi này! Nói! Nói! Nói!
Hoàng tử: Odette, ta nguyện chết vì nàng!
Ma vương: Nói đi, Odette.
Công chúa: Rothbath, ta từ trong lòng… ta từng trong lòng…..
Hoàng tử: Im miệng!
Trong khoảnh khắc, bản nhạc giao hưởng của Tchaikovsky nổi lên như sấm dậy, đinh tai nhức óc vang tới tận mây xanh, Hoàng tử tránh được nhát kiếm của Ma vương, không màng tất cả đâm thẳng vào lồng ngực mình, tỏa ra những tia sáng vàng óng hủy diệt tất cả. Hai cha con Ma vương hóa thành chim cú mèo, bị thiêu thành tro bụi trong tiếng kêu thảm thiết, nhà tù trên đỉnh tháp cao phút chốc sụp đổ. Mặt trời xuất hiện trong làn mây mịt mờ, rất nhiều thiên nga từ Hồ thiên nga bay vụt qua, những võ sĩ đá sống lại, chim chóc trong lồng được tự do, Hồ thiên nga trở lại vẻ bình lặng vốn có. Khi một thanh bảo kiếm cắm trên một khóm hoa hình trái tim, hoàng tử… và công chúa Odette tỉnh lại, họ có nhau trong đống hoang tàn dưới ánh mặt trời.
Năm Thôi Thiện 7 tuổi, trong chiếc tivi ở quê cũ, từng xem bộ phim hoạt hình cổ của Nhật Bản này, chỉ là đã quên mất kết thúc.
Cô chỉ nhớ duy nhất một cái tên: Odile.
Mặt B:
Chúng ta ra sức chèo, dốc sức đấu tranh với sóng cả.
Cuối cùng lại bị đánh dạt về với những ngày xưa của chính mình.
“Gatsby vĩ đại” – F.Scott Fitzgerald