Mạnh Thiên Sở trở về bàn tiệc, huyện thừa Trương Thỉ không ngừng cười lớn nâng ly lia lịa, dáng vẻ rất vui. Viên Cận và ông chủ Lâm cố giấu sự ngượng ngập, không ngừng mời rượu. Mạnh Thiên Sở biết bọn họ gặp phải chuyện này, vốn rất không vui, nhưng không thể không cười mời khách, cảm thấy rất đồng tình, liền cố ý xóa bỏ chủ đề câu chuyện đó kể những chuyện vui tục tỉu, chọc cho mọi người cười ha hả.
Trương Thỉ dường như cố ý bám lấy vụ xáo động vừa rồi không chịu buông. Y không dám đắc tội Mạnh Thiên Sở, cho nên khi hắn kể thì lắng nghe rất tử tề, chờ hắn kể xong thì cười rồi nói: “Ta sớm nghe con gái Lâm Tư của ông chủ Lâm đẹp như một đóa hoa, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng trách tên thư lại họ Trác kia thà quậy đến đấu phá huyết lưu nhưng vẫn nhất định được gặp mặt lần cuối trước khi lấy chồng.”
Mạnh Thiên Sở hơi bực mình, hừ một tiếng nói: “Trương huyện thừa, ông dù sao cũng là một quan phụ mẫu trong huyện, sao cứ nhăm nhe vào cô dâu mới của người ta, chuyện này truyền ra ngoài không tốt lắm đâu.”
Trương Thỉ không dám đụng chạm Mạnh Thiên Sở, thần tình hơi bối rối.
Thái tri huyện thấy tình hình đã vậy, không còn hứng trí uống rượu gì nữa, đứng dậy cung tay nói với Viên chủ bộ: “Được rồi, rượu đã uống cũng kha khá rồi, bổn quan muốn đi về đây, mọi người từ từ uống tiếp đi. Xin cáo từ!”
Mạnh Thiên Sở cũng cảm thấy thật mất hứng, đứng dậy nói: “Phải rồi, bỉ nhân cũng uống say rồi, cùng ông chủ đi về thôi.”
Viên chủ bộ và ông chủ Lâm cũng vội đứng dậy cung kính tống tiễn hai người.
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở định đi, liền đứng dậy đi theo ra cửa. Mạnh Thiên Sở nói với Thái tri huyện: “Vãn sinh uống rượu hơi nhiều, muốn đi một chút cho tỉnh rượu, thỉnh ông chủ về trước.”
Thái tri huyện gật gật đầu: “Vậy được, tiên sinh nhớ về sớm nghỉ ngơi nghe.” Sau đó ông ta lên kiệu về trước. Mạnh Thiên Sở cung tay chào Viên chủ bộ và Lâm chưởng quỹ, rồi đủng đỉnh tiến bước về nha môn. Mộ Dung Huýnh Tuyết bấy giờ mới ra cửa về nhà. Hướng nhà nàng cũng cùng hướng về nha môn, lúc này các thư lại trong nha môn cũng lục tục đi về, không ai chú ý đến nàng.
Hiện giờ là canh một, nhà và cửa hiệu hai bên đường còn sáng đèn, ánh sáng chiếu rọi ra đường rất rõ.
Mộ Dung Huýnh Tuyết cúi đầu từ từ tiến bước, quẹo qua một góc đường, không ngờ suýt đụng phải một người, khiến nàng giật nãy cả người. Ngước đầu nhìn lên, thấy thì ra là Mạnh Thiên Sở đang tủm tỉm cười nhìn nàng. Mộ Dung Huýnh Tuyết lập tức ý thức rằng Mạnh Thiên Sở cố ý chờ nàng ở đây, không khỏi tim nhảy đồm độp, khẽ gọi: “Mạnh sư gia…”
Mạnh Thiên Sở nói: “Trời tối rồi, ta đặc biệt lưu lại đây đưa cô về nhà.”
“Đạ… đa tạ sư gia quan tâm…” Mộ Dung Huýnh Tuyết cúi đầu không dám nhìn hắn.
Mạnh Thiên Sở cũng Mộ Dung Huýnh Tuyết sánh vai đi trên đường, nhất thời không nói với nhau câu nào. Chầm chậm bước một hồi, Mạnh Thiên Sở chợt hỏi: “Hiện giờ trời còn sớm, ta uống rượu có hơi chuyếnh choáng, hay là chúng ta đi ra bờ tây hồ nhìn cảnh đêm hưởng gió mát cho tỉnh rượu, được không?”
“Dạ… được a…” Mộ Dung Huýnh Tuyết khẽ gật đầu, trả lời nhỏ rí như con muỗi kêu.
Hai người thả bước về phía tây hồ, chẳng mấy chốc đã đến nơi, tìm một bãi cỏ xanh ngồi xuống.
Trời đêm mùa hè có gió mát từ mặt hồ thổi tới, khiến hai người cảm thấy mát mẽ dễ chịu vô cùng. Trên hồ có mấy chiếc thuyền hoa đang lững lờ trôi, bóng thuyền lượn lờ, xa xa có tiếng ca nhẹ nhàng bay bổng của nữ tử truyền lại.
Mạnh Thiên Sở uống khá nhiều, đầu óc vốn đã xoay mòng mòng, lúc này bị gió mát thổi như vậy lập tức thanh tỉnh hơn nhiều. Hắn quay đầu nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết đang ngồi bên cạnh, dưới trời đếm thấy gương mặt trắng nỏn của nàng thật mịn màng, cộng thêm đôi mắt đen phản ánh ánh đèn từ thuyền hoa xa xa chiếu tới, lấp lánh lung linh, trong vắt như ánh thủy tinh.
Mạnh Thiên Sở không dám nhìn tiếp, quay đầu lại, đưa mắt nhìn về phương xa, khẽ nói: “Dục bả tây hồ đương tây tử, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi (Định ví Tây hồ như Tây tư (Tây Thi), điểm trang đậm nhạt chẳng hề khác nhau – Trích nội dung bài thơ Tây Hồ của Tô Đông Pha, nhà thơ nổi danh đời Đường). Tây hồ quả thật là đẹp.”
“Đúng vậy, lúc còn nhỏ, tôi thường chạy ra bờ hồ chơi, hái ngó sen hay gì đó. Cha tôi sợ tôi gặp bất trắc, không cho tôi đi chơi, nhưng tôi cứ len lén đi.”
“Ha ha, cô lúc nhỏ nhất định rất bướng và hay quậy phá.”
“Dạ, lúc nhỏ, bà nội và mẹ tôi thân thể còn khỏe, lúc đó cuộc sống rất vui vẻ…” Ánh mắt của Mộ Dung Huýnh Tuyết hiện lên vẻ hồi tưởng về một thời ấm áp xa xưa.
Trong lòng Mạnh Thiên Sở dậy lên nổi thương xót, bất giác đưa tay ra ôm khẽ vai nàng, cảm giác thân hình của nàng hơi rung động, có vẻ vì e thẹn và khẩn trương mà co cứng lại. Hắn đành vỗ nhẹ lên vai nàng, thu hồi tay lại, nói: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”
Mộ Duynh Huýnh Tuyết chuyển mặt lại, nhìn Mạnh Thiên Sở: “Sư gia, rất may là ngài giúp tôi, nếu không tôi thật không biết sẽ như thế nào…”
“Ngốc ạ! Ta là muốn cô một lòng một dạ giúp ta làm việc, bỏ ra một chút thôi mà. Ta cũng không phải là người tốt gì đâu, cô coi chừng đó.” Mạnh Thiên Sở cười đùa nói.
“Sư gia đối với Huýnh Tuyết thật tốt, trong lòng Huýnh Tuyết biết rõ như thế, chỉ mong sẽ làm tốt thật nhiều chuyện cho sư gia, để báo đáp đại ân đại đức của sư gia.”
Mạnh Thiên Sở cầm một khối đá nhỏ lên, dùng lực ném về phía hồ, vỗ vỗ tay: “Cô đừng có khách khí như vậy, ta giúp cô, cô cũng giúp ta. Người sống trên đời này ai không trải qua tam tai ngũ nạn. Khi xưa ta còn chưa ra có gì, nhân vì không có tiền bị người ta bức suýt chút nữa cởi khố trước mặt mọi người. Rất may là có người hảo tâm trợ giúp, mới tránh khỏi bị mất mặt trước mọi người.”
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: “Thật vậy à? Là ai đối với sư gia vô tình đến vậy?”
Mạnh Thiên Sở cười khổ lắc đầu, chuyện này không thể nói với Mộ Dung Huýnh Tuyết. Nhắc đến chuyện này, không không khỏi nhớ lại cô vợ giả mỹ miều Hạ Phượng Nghi của mình, lại còn có tiểu nha hoàn Phi Yến mắt to và nghịch ngợm nữa. Hắn kỳ thật không thể trách gì bọn họ, tất cả đều là do vị Mạnh công tử ăn chơi trước kia gây ra mà thôi.
Hai người nói chuyện ở bờ hồ một lúc lâu, cho đến khi đèn đuốc bên hồ dần tắt, trời đầy sao sáng thì Mạnh Thiên Sở mới ngẩn đầu nhìn sao, bảo: “Được rồi, chúng ta về thôi, trời không sớm nữa, cô mà không về thì cha mẹ sẽ lo lắng lắm đó.” Tiếp sau đó hắn đứng dậy.
“Dạ, sư gia, vậy chúng ta đi thôi.” Mộ Duynh Huýnh Tuyết cũng đứng dậy.
Mạnh Thiên Sở nhìn cô gái mỹ lệ trắng trong bên mình, mượn hơi rượu đưa tay ôm nàng kéo vào lòng. Mộ Dung Huýnh Tuyết lảo đảo ngã chúi vào lòng hắn, hoảng loạn định tránh ra, nhưng bị Mạnh Thiên Sở ôm eo thật chặt.
Mộ Dung Huýnh Tuyết tâm ý hoảng loạn, run giọng nói: “Sư gia…”
“Huýnh Tuyết, sau này chúng ta ở riêng với nhau, đừng gọi ta là sư gia nữa nhé…”
“Vậy…. vậy Huýnh Tuyết phải gọi bằng gì…”
“Gọi ta là Sở ca!”
“…”
Mộ Dung Huýnh Tuyết không biết nói gì, dựa hẳn vào lòng Mạnh Thiên Sở, thân người run rẫy dữ dội hơn. Nàng ngước đôi mắt mê mông, e thẹn rồi dũng cảm nhìn mạnh Thiên Sở.