Hình Danh Sư Gia

Chương 89: Cách lý giải không hợp lẽ thường



Mạnh Thiên Sở cẩn thận kéo mềm che ra, lộ ngọc thể trần truồng như nhộng bên dưới. Hắn thấy nạn nhân nằm ngửa, hai tay để hai bên thân, hai chân giang ra, nhũ phòng và phía trong đùi có những chỗ ứ huyết dưới da, nhưng không bị tuột biểu bì, cho thấy bị vò bóp tạo thành. Ngoài ra, biểu hiện trên thân thể không có dấu vết nào khác. Sau khi lật thi thể qua, lưng cũng không có vết thương rõ ràng nào. Thi ban đã xuất hiện, vị trí phù hợp với tư thế thi thể, cho thấy thi thể không hề bị di động qua. Thi ban có màu nhạt, còn ở trong thời kỳ trầm lắng. Thi cương đã hình thành, gần như bố khắp toàn thân. Sau khi thử nhiệt độ thi thể, tổng hợp phán đoán, thời gian tử vong ở khoảng 12 giờ đêm, tức là vào khoản canh ba.

Do thi thể không xuất hiện ngoại thương rõ ràng, trọng điểm kiểm tra trong trường hợp này là ở mặt và cổ của người chết.
Kinh qua kiểm tra, phần mặt và cổ của người chết rõ ràng có dấu hiệu tử vong vì nghẹt thở, miệng và mũi có chỗ biểu bì bị toác ra, xuất huyết dưới da, có dấu cấu bóp rõ ràng, miệng, môi và nứu răng có một số thương tổn xuất huyết. Phần mặt và cổ ứ huyết, sưng phù, bầm tím. Kết mô nhãn cầu có xuất huyết và ứ huyết, võng mô cũng xuất huyết, nhưng cổ không có dấu bóp.

Sơ bộ phán đoán, người chết bị người dùng tay áp vào miệng, nhân vì khuyết thiếu dưỡng khí dẫn tới ngộp thở tử vong. Do đó có thể phán đoán đây là một vụ giết người.

Mạnh Thiên Sở án chiếu theo thường quy kiểm nghiệm pháp y kiểm tra âm hộ của người chết, phát hiện xử nữ mô (màng trinh) có dấu rách mới, tiếp theo đó lấy mẫu vật nội dung bên trong âm đ*o, vòm miệng, nhũ hoa và huyết dịch để sau này kiểm nghiệm.

Do người chết là con dâu của chủ bộ trong nha môn, do đó nếu muốn giải phẩu thi thể phải hỏi ý kiến của Viên chủ bộ rồi mới tiến hành.

Từ lời của Viên chủ bộ, hiện trường đã có hai vợ chồng ông ta cùng hai vợ chồng Lâm chưởng quỹ tiến vào, đã bị phá rối ở một mức độ nào đó. Ngoài ra, khi bố trí tân phòng ngày hôm qua và náo động phòng lúc đêm, đưa tân nương vào động phòng, khẳng định có không ít người tiến vào tân phòng này, dấu vết đã có phá nhiều và bị phá hỏng, do đó cho dù có lấy được dấu tay dấu chân cũng không nói được điều gì.

Nhưng mà, hắn vẫn tử tế kiểm tra cửa sổ ở hiện trường, thấy mỗi cánh cửa sổ đều được đóng thật chặt, không có dấu hiệu bị phá ra, và then cài cũng không có cái nào bị gạt đẩy qua.

Mạnh Thiên Sở nhíu mày, cởi bao tay ra bỏ vào rương pháp y, xách rương bước ra ngoài đến giếng trời trong vườn, mời gọi tri huyện Thái Chiêu, vợ chồng Viên chủ bộ và vợ chồng Lâm chưởng quỹ, Trương huyện thừa và các người khác vào.

Viên chủ bộ đương nhiên là người quan tâm đến kết quả nhất, vừa vào vườn đã hỏi: “Mạnh sư gia, kết quả thế nào? Con dấu ta rốt cuộc vì sao mà chết?” Đương nhiên vấn đề này cũng được Thái tri huyện và mọi người quan tâm, nên ánh mắt của họ đều tập trung vào người Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở thở dài, nói với Viên chủ bộ: “Viên đại nhân, con dâu Lâm Tư của ông bị người ta giết chết.”

“Con của ta a!…” Lâm chưởng quỹ khóc lên tồ tồ, Lâm phu nhân thì mềm nhũn thân người đứng không vững sắp ngã xuống đất, mấy nha hoàn vội nhào tới đỡ. Lâm phu nhân cũng khóc rống lên, chủ nhân khóc thì nha hoàn cũng đương nhiên khóc theo. Và thế là, trong chớp mắt cả vườn òa lên tiếng khóc như mưa.

Viên chủ bộ mặt như khói ám, còn Viên phu nhân thì lớn tiếng khóc ròng. Đối với bà ta, nguyên nhân khóc không phải vì thương cho con dâu, vì dù gì thì con dâu mới tới, chưa có cảm tình gì. Bà ta khóc ở đây là vì lo cho con trai, sợ con trai bị lôi vào trường mưu sát tai hại này.

Thái tri huyện xua tay nói: “Các ngươi không được khóc nữa, tra rõ hung thủ là ai mới là trọng yếu.”

Nghe Thái tri huyện nói vậy, mọi người mới từ từ kềm bớt nước mắt.

Thái tri huyện khẽ hỏi Mạnh Thiên Sở: “Tiên sinh, cái này… không sai chứ?”

Mạnh Thiên Sở gật đầu: “Vãn sinh sơ bộ kiểm tra xong, phát hiện miệng mũi của Lâm Tư có dấu vết bị người ta bóp bịt rất rõ ràng. Còn mặt thi thể và các nơi có dấu vết ngạt thở rất rõ, trong khi đó những chỗ khác không phát hiện ngoại thương rõ ràng. Từ đó sơ bộ phán đoán Lâm Tư đã bị người ta bịt miệng mũi mà chết. Nhưng mà, đây chỉ là căn cứ kiểm nghiệm bên ngoài thi thể mà kết luận sơ bộ, muốn đưa ra kết luận cuối cùng phải tiến hành giải phẩu thi thể mới biết được nguyên nhân tử vong chân chính của Lâm Tư.”

Trương huyện thừa nghe thế vỗ tay nói: “Hay hay, phải giải phẩu, Mạnh sư gia nói rất phải, nếu như không giải phẩu thì sao có thể tra rõ chân tướng sự tình chứ.” Đối với lão ta, đương nhiên thì càng náo nhiệt càng tốt.

Viên chủ bộ lúc này không còn lòng nào cãi với ông ta, nghe Mạnh Thiên Sở nói phải giải phẩu, nét mặt hiện vẻ khó coi, đưa mắt nhìn Lâm chưởng quỹ.

Lâm chưởng quỹ sụt sùi: “Con gái ta đã chết quá thảm rồi, sư gia, cầu xin ngài đừng chà đạp thi thể của nó nữa…”

Mạnh Thiên Sở nghe ông ta sử dụng từ “chà đạp”, mặt không khỏi trầm lại: “Lâm chưởng quỹ, giải phẩu thi thể là một sự tình rất nghiêm túc, là phương thức trọng yếu nhất để tra xét nguyên nhân tử vong. Không thông qua giải phẩu thi thể, có những trường hợp không thể nào tra rõ nguyên nhân tử vong. Hơn nữa, chúng tôi tiến hành giải phẩu thi thể trong tình huống bảo mật, nhưng người ngoài không liên quan căn bản không nhìn thấy. Giải phâu thi thể là để tra rõ chân tướng tử vong, minh oan cho người chết. Do đó, hành vi giải phẩu thi thể vốn là sự kính trọng đối với sinh mệnh. Hơn nữa, sau khi giải phẩu kiểm tra xong thi thể rồi, chúng tôi sẽ khớp hết các vết mổ lại trả về nguyên trạng, không tồn tại sự chà đạp nào như ông nói.”

Lâm chưởng quỹ cũng cảm thấy mình dùng từ ngữ không đúng, nức nỡ khom người: “Mạnh sư gia, tiểu nhân lỡ lời, tiểu nhân chỉ là đau lòng cho con gái chết thảm, không muốn nó chết rồi mà còn bị cắt xẻo thụ tội … hu hu hu.”

Mạnh Thiên Sở đương nhiên lý giải tâm tình của ông ta. Thứ tâm tình này rất phổ biến ở những người có người thân mất, xem ra án này thật rắc rối. Hắn quay đầu nhìn Viên chủ bộ, có câu “con gái đi lấy chồng như bát nước đã múc đi”, nếu như Lâm Tư đã gã về nhà Viên chủ bộ, thì coi như là người nhà ông ta, giải hay không giải phẩu dù sao thì do ông ta quyết định.

Viên chủ bộ rất khó xử. Con dâu chết trong phòng tân hôn, con trai đã nói rồi là lúc ngủ thì đóng cửa rất chặt, như vậy người ngoài không thể tiến vào. Nếu như con dấu chết vì người khác giết, thì hung thủ có khả năng chính là Viên Thiết Hà con trai ông ta.

Cho dù là con trai có nhấn mạnh là không giết Lâm Tư, nhưng trong tình huống này ai sẽ tin con trai ông ta? CHo dù là ông ta cũng chính vì xuất phát từ tình phụ tử, hơn nữa ở trước mặt Thái tri huyện cùng mới người có nên mới cường điệu con trai mình không thể nào giết người. Nhưng quả như bỏ đi tình thân, bản thân ông ta cũng bán tín bán nghi. Ông ta nghe Mạnh Thiên Sở nói con dấu bị người ta giết, vốn đã tuyệt vọng rồi, nhưng vừa rồi Mạnh Thiên Sở nói đó chỉ là kết luận sơ bộ, cuối cùng phải giải phẩu thi thể mới kết luận chính xác, cho nên vẫn nuôi hi vọng trong lòng.

Cho nên, đối với bản thân ông ta, ông ta đương nhiên hi vọng tiến hành giải phẩu, đây là cấp cho con trai tìm được hi vọng sống cuối cùng. Nhưng mà, là Lâm chưởng quỹ báo quan, kiên trì khép tội con gái Lâm Tư bị Viên Thiết Hà giết chết, vừa rồi đã kiên quyết không đồng ý giải phẩu, trong tình huống này, nếu như ông ta buông lời đồng ý, như vậy là sẽ dẫn đến sự mẫu thuẫn giữa hai bên. Lâm gia đây không phải là gia đình thường, tài lực hùng hậu, nếu như tìm khắp mọi chỗ cáo phát loạn lên, như vậy thì phiền phức rồi. Lâm gia hiện giờ đang tức khí, cho nên biện pháp tốt nhất là khoan làm ngược lại ý nguyện của Lâm gia, xem xét trước rồi tính sau, nếu thực tế không ổn mới yêu cầu giải phẩu.

Viên chủ bộ ho khan, nói: “Thái đại nhân, Mạnh sư gia, vợ của Thiết Hà chết thảm, chúng tôi rất thương tâm. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không thể hủy tổn di thể của con nó. Sư gia phá án như thần, kẻ có thể tiến vào tân phòng giết chết vợ của Thiết Hà nhất định có phạm vi không lớn, với bản lãnh của sư gia, nhất định có thể không giải phẩu mà vẫn tra rõ án. Nếu là như vậy thì không còn gì hơn nữa.”

Mạnh Thiên Sở cười khổ. Hắn đương nhiên có thể lý giải cách nghĩ của Viên chủ bộ, thầm nghĩ ông ta nói cũng không phải không có đạo lý. Những người bị hiềm nghi phạm tội có phạm vi khá nhỏ, hãy tra khán trước xem có thể trực tiếp tìm ra hung thủ hay không rồi tính. Như thế đương nhiên không cần giải phẩu nữa rồi. Cho nến hắn gật đầu, nói: “Như vậy được, tạm thời không giải phẩu, Viên đại nhân, trong phủ có hầm dưới đất mát mẻ nào không để bảo tồn thi thể?”

“Có một hầm dùng để chứa tạp vật.” Viên chủ bộ quay sang nhìn Lâm chưởng quỹ, “Thân gia có băng khối trong hầm băng, có thể chuyển tới bảo tồn thi thể.”

Lâm chưởng quỹ gật đầu: “Tiểu nhân lập tức cho ngừơi vận chuyển băng đến.”

Giang Nam là quê hương của cá và gạo, lại nhiều đặc sản miền biển, giàu khắp thiên hạ. Lâm chưởng quỹ là đại hộ có số ở Hàng châu, tại lực hùng hậu, cho nên ở nhà có một hầm băng chuyên môn trữ lạnh đồ đạc.

Thái tri huyện nói: “Như thế rất tốt, mau đi an bài đi.”

Mạnh Thiên Sở trước hết cho ngỗ tác trong nha môn điền tả thi cách, sau đó cho Viên chủ bộ phái nha hoàn dùng xe bản đưa thi thể chuyển đến hầm ngầm. Lâm chưởng quỹ cũng nhanh chóng phái người vận chuyển băng đá lạnh tới. Có băng lạnh, trong thời gian ngắn thi thể sẽ không thể hủ bại.

Lúc bọn họ bận bịu đưa thi thể đi, Thái tri huyện, Mạnh Thiên Sở và Trương huyện thừa đến phòng khách nghỉ ngơi. Mạnh Thiên Sở nhất mực không mở lời, ngầm suy nghĩ xem nên phá án này như thế nào.

Xử lý thi thể xong, Viên chủ bộ và Lâm chưởng quỹ đều đến phòng khách. Thái tri huyện hỏi Mạnh Thiên Sở: “Tiên sinh, án này có manh mối gì không?”

“Theo lời của Viên Thiết Hà, tân phòng chỉ có một mình hắn, trong khi đó cửa và cửa sổ đóng chặt, như vậy hung thủ là ai cũng không cần điều tra chi nữa.”

Viên chủ bộ vội cười trừ: “Khuyển tử không thể nào giết người, huống chi lại giết vợ mới cưới của mình. Mà có giết cũng không giết trong tân phòng đóng chặt cửa lớn cửa nhỏ, còn đem chuyện đóng chặt cửa đó đi báo cho người. Điều này không hợp lẽ thường chút nào. Do đó, khẳng định là xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó, hoặc là hung thủ vốn đã nấp sẳn trong phòng. Dù sao đi nữa, thỉnh sư gia tất phải tra rõ chân tướng vụ này, ti chức tin rằng khuyển tử vô tội.”

Mạnh Thiên Sở gật đầu: “Ông nói cũng không phải là không có lý, vừa ra ta cũng nghĩ quá, nếu như Viên Thiết Hà giết thật, thì không có lý do gì nói cửa đều đóng chặt, như vậy không phải là tự trói mình hay sao, đích xác là có điều không ổn. Như vầy đi, chúng ta trước hết khoan chú ý đến vấn đề cửa nẻo chi đó, chờ một lát tra hỏi lại Viên Thiết Hà là biết ngay. Hiện giờ hãy đem những người có khả năng phạm tội kể ra hết, xác định phạm vi những kẻ bị hiềm nghi.”

“Đúng đúng! Đa tạ sư gia chí công tra án!” Viên chủ bộ chấp tay xá lia lịa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.