Tên tôi là Blair Mallory, và tôi chuẩn bị kết hôn, nhưng Ba vị thần mệnh chẳng thèm hợp tác… Tôi ghét cay ghét đắng họ, hử? Chẳng qua cũng chỉ là những mụ già phản trắc vô tri vô giác câm lặng mà thôi.
Tôi ngồi tại bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm
vào cuốn lịch, kiểm tra tất cả các ngày rảnh rỗi còn lại không vướng
vào các ngày có hẹn nào trong xấp giấy xếp lịch làm việc giăng đầy
trên bàn: của tôi, của Wyatt, của bố mẹ, của các cô em, của mẹ
Wyatt, của chị gái Wyatt, của các con và chồng chị ấy… nhiều đến nỗi
chẳng thấy hồi kết thúc. Không hề có ngày nào rảnh cho tất cả trừ
ngàysau lễ Giáng Sinh mà rõ ràng không thể nào là ngày cưới của
tôi được. Nếu chúng tôi cưới vào ngày sau Giáng sinh thì các ngày lễ
kỷ niệm sau này của tôi sẽ tẻ ngắt đến chết mất,, vì hẳn Wyatt sẽ tặng
cho tôi bất cứ thứ gì mà anh có thể nghĩ ra. Không đời nào. Tôi không
phá hỏng bản thân mình đâu.
‘Em đang phùng mang trợn mắt đấy.” Wyatt quan sát mà không thèm rời mắt khỏi bản báo cáo anh đang đọc. Tôi cho
đó là một loại báo cáo nào đó của cảnh sát, vì anh là trung úy của lực
lượng cảnh sát địa phương, nhưng tôi không thèm mở miệng hỏi lấymột câu. Tôi sẽ đợi cho đến lúc anh rời khỏi phòng để đọc tập giấy ấy, điều đó
cho thấy nó có liên quan đến một người tôi quenbiết. Bạn sẽ lấy làm ngạc nhiên về những việc một số người sẽ làm, những người mà bạn sẽ không
thể nghĩ được trong cả triệu năm nữa sẽ tạo ra nhiều phiền toái; tôi dứt khoát là đã được mở mắt từ khi tôi hẹn hò với Wyatt – ờ, đúng ra là từ
khi tôi đọc được các bản báo cáo của anh, thử nghĩ đi, dầu sao đi chăng
nữa cũng là trước cuộc hẹn hò của chúng tôi. Cặp kè với một cảnh sát
thật có nhiều ích lợi, đặc biệt là với một người có chức vụ khá cao.
“Anh cũng sẽ phùng mang trợn mắt nếu
phải cố mà xử lý cho xong cái đống lịch công việc chồng chéo này thay
vì chỉ việc ngồi đó mà đọc thôi.”
“Anh đang làm việc,” anh vặn lại, thú
nhận rằng anh thực đang đọc một loại báo cáo nào đó ; Tôi chỉ hy vọng là nó hay ho, vàrằng nó sẽ bị để quên đấy khi anh đi vào phòng tắm hay
vào đâu đó. “Em sẽ không gặp bất kỳ rắc rối nào với những tờ giấy ấy nếu như em làm theo gợi ý của anh.”
Gợi ý của anh là tổ chức ở Gatlinburg,
một tiệc cưới giản dị và chả cần đồ đạc váy xống gì nhiều. Giải quyết vụ tiệc cưới thì dễthôi, nhưng đã từng trải qua công cuộc khăn gói cho một sự kiện quan trọng, tôi đã học được một bài học đắt giá: bạn luôn có
cái để mà quên. Tôi không muốn trong ngày cưới của mình phải chạy loanh
quanh cố tìm thứ thay thế cho vật mà tôi lỡ quên béng đi mất.
“Hay chúng ta tổ chức cưới ngay tại trụ sở tòa án ở đây?” Anh đề nghị.
Đàn ông thật chẳng có nổi một cái xương
sườn lãng mạn trong người, mà thật ra thì tốt thôi, vì tôi cũng không
lãng mạn cho lắm, ướt át quá chỉ tổ làm tăng thêm trạng thái kích
động mà thôi. HƠn nữa, tôi thừa biết tiến trình Giải Quyết Mọi Chuyện
Thế Nào,và tôi muốn có những bức ảnh để còn khoe mẽ với đám con cháu sau này.
Và tôi cần phải nhấn mạnh thêm, sinh
nhật lần thứ ba mươi mốt của tôi đã đến và đã qua, đưa tôi đến rất gần
với phương pháp chọc ối (khi sinh con). Bất kỳ em bé nào mà tôi sinh ra, tôi muốn sinh chúng trước khi bước vào thời kỳ mà bác sỹ sản khoa nào
cũng tự động chỉ định phương pháp chọc ối để bảo toàn mạng sống và
tránh nỗi sợ bị kiện tụng sau này.Tôi không muốn bị một cái kim
dài ngoẵng chọc vào trong bụng. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó đụng vào
mắt hay bất kỳ phần thân thể nào của con tôi?Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái pitton (gây mê) đâm vào cột sống của tôi? Trong truyện Peter Pan, con
cá sấu nuốt nguyên một cái đồng hồ và bạn có thể kể rằng con cá sấu đó
càng tiến lại gần thì tiếng tích tắc trong bụng nó càng rõ? Cái đồng
hồ sinh học trong tôi đang kêu tích tắc giống y như con cá sấu chết tiệt đó đấy. Hoặc nó là một con cá sấu Mỹ. Chả vấn đề gì. Thay vì kêu
“tick-tock” thì nó chuyển thành “Amnio” (từ này hoàn toàn chẳng hợp với
nhịp “tick-tock” chút nào.) và tôi đang gặp ác mộng vì chuyện này.
* Amnio: Viết tắt của Amniocentesis
(phương pháp chọc ối). Ở đây ngụ ý thay vì cái đồng hồ kêu tích tắc thì
đồng hồ sinh học của Blair kêu “Chọc ối, chọc ối”, nghe ác mộng thật
rồi.
Tôi phải cưới thật nhanh, để quẳng cho hết cái đống thuốc tránh thai của mình đi.
Còn Wyatt chỉ việc ngồi kia mà đọc bản
báo cáo chết tiệt của anh trong khi tôi gần như khủng hoảng đến mức
thét lác loạn cả lên. Anh thậm chí còn không cố làm tôi vui bằng
cách nói cho tôi biết có gì trong đó vì thế tôi nảy ra một ý tưởng hay
ho là liệusau đó tôi có cần phải nghiên cứu để biết thêm chi tiết hay
không– anh chưa từng để tôi làm thế. Anh là một gã tham lam tuyệt đốikhi dính dáng đến công việc có liên quan đến nghề nghiệp cảnh sát của mình, giữ tất cả làm của riêng.
‘Em bắt đầu cho là điều này sẽ chẳng
bao giờ xảy ra, chúng ta sẽ không lấy được nhau.” Tôi rầu rĩ nói,
quăng cái bút xuống mặt bàn.
Không thèm động đậy tư thế ườn ra thoải
mái của mình, anh ném cho tôi cái nhìn châm chọc. “Nếu em thấy quá
nhiều, anh sẽ xử lý hết mọi việc,” anh lên tiếng. Nếu như có một sự chỉ
trích nhẹ nhàng nào đó trong giọng nói của anh thì là bởi anh bắt đầu
trở nên thiếu kiên nhẫn với việc có vẻ giống như một cuộc diễu hành vô
tận của các trì hoãn và cản trở. Anh muốn cưới tôi; anh không thích nỗi
bất tiện phải ngủ vạ vật tại căn hộ của tôi– chưa tính đến việc anh thấy chẳng có lý do gì để tôi vẫn sống ở đó, thay vì ở đây với anh- và
anh sẵn lòng để tôi xoay sở với những việc lặt vặt dành cho con gái mà
anh cho là có liên quan đến đám cưới, để anh có thể xoay sở với những
việc thuộc lĩnh vực đàn ông. “Em sẽ là Blair Bloodsworth trước khi hết
tuần này.”
“Giờ đã là thứ Tư rồi, việc đó –“
Tôi ngừng phắt lại, bộ não của tôi đúng là bị đông cứng khi câu nói của
anh ào vào. Không.Không! Tôi không thể đã bỏ sót một việc quá rõ ràng
đến thế, nó lù lù ngay trước mặt ấy chứ. Đơn giản là không thể nào, trừ
phitôi đã mụ hết cả người vì ham muốn đến nỗi không nghĩ được cho thông
suốt. Khi cái cớ này xuất hiện, nó hoàn toàn tác động đến tôi. Quyết
định làm thế nào mà sơ suất lại xảy ra, tuy thế, không bỏ qua được. Tôi
chụp lấy cây bút và viết nguệch ngoạc những lỗi phạm phải, rồi viết thêm lần nữa chỉ đề chắc rằng các dây thần kinh của tôi không bị chập mạch.
Quả là vận đen.
“Ôi không!” Tôi nhìn trừng trừng khiếp
hãi vào thứ tôi vừa viết, thứ mà tất nhiên thực sự chẳng làm Wyatt để
tâm, thứ hiển nhiên là ý của tôi. Không phải là tôi lên kế hoạch cho
những tiểu tiết này, nhưng một khi thời cơ tự nó đến – thì tôi nhìn anh
đầy bi kịch và phát âm rõ đến từng tiếng một, “Em không thể lấy anh
được.”
Wyatt Bloodsworth, một trung úy cảnh
sát, người đàn ông hoàn hảo, gã trai mạnh mẽ từ đầu tới chân và là người tôi tôn thờ, cúi người và đập đầu vào bàn “Sao lại là tôi?” Anh rên
rỉ. Bịch. “Kiếp trước tôi có làm gì sai trái nào?” Bịch. ‘Tôi còn phải
trả giá bao lâu nữa?” Bịch.
Bạn sẽ nghĩ ý của anh là hỏi tại sao mà
tôi lại không lấy anh, nhưng không, anh cư xử như thể một quả bom laze
vậy. Thực ramà nói, tôi nghĩ anh đang cố đóng kịch với tôi, về lý thuyết thì cách tốt nhất là lấy độc trị độc. Tôi không thể quyết định xem
tôibực bội với cái nào hơn, cái ý tưởng anh nghĩ tôi là nữ hoàng kịch
nghệ, hay ý tưởng anh có thể đóng kịch với tôi. Gã đàn ôngnày không tiếp tục mãi được – đừng bận tâm. Tôi không xuống nước đâu.
Tôi vòng tay dưới ngực và chiếu vào anh
cái nhìn giận dữ. Không phải lỗi tại tôi trong việc vòng tay nâng ngực
và kéo chúng gần vào nhau, cũng không phải lỗi của tôi khi Wyatt là
gã đàn ông thích chạm vào ngực, vào chân, vào mông vào vào bất kỳ
phầnthân thể nào khác – phần bạn muốn đặt tên kiểu gì cho nó cũng được – của người phụ nữ– do đó không phải lỗi của tôi khi anhta ngẩng đầu lên
nhìn chằm chằm theo kiểu xuyên thủng vào cái phần hở ra (của bộ ngực)
và quên tiệt đi những gì anh sắp nói. Tôi vừa mới tắm và đang mặc có
mỗi một cái áo choàng khoác ngoài và quần lót, vì thế cũng hợp lý là cái áo choàng được dùng theo đúng chức năng của áo choàng, phần nào đã hở
ra, có nghĩa là tôi cũng chả lỗi lầm gì trong việc hở hang hơn mức cần
thiết.
Tôi luôn sửng sốt với tác dụng của việc hở ngực ra trước một người đàn ông có suy nghĩ bình thường – tạ ơn Chúa.
Tôi cũng không bao giờ thất bại trong việc gửi lời cảm ơn tính chân thực của cuộc sống. Con xin tạ ơn người lần nữa
Nhưng Wyatt được làm bằng thứ vật liệu
mạnh hơn mức trung bình, vì anh không bao giờ quên chỉ ra cho tôi, là
anh đang giúp một gã đàn ông khác vì cảm thấy thương hại gã bằng
việc cưới tôi cho chính anh, thay vì quẳng phứt tôi ra ngoài đường ngoài chợ. Bằng cách nào đó anh đã nảy ra ý tưởng rằng tôi đang luôn cố chơi
trên cơ anh trong mối quan hệ giữa hai người, điều đó cho bạn thấy anh
láu cá đến thế nào. Chết tiệt, tôi ghét là anh đã đúng.
Anh dán mắt vào ngực tôi, khuôn mặt biểu hiện cái nhìn tập trung, không ngừng nghỉ mà các gã đàn ông thường có
khi họ muốn sex và khá chắc là họ sẽ tiến tới luôn. Rồi cái nhìn chằm
chằm thu hẹp lại và chuyển trở lại mặt tôi.
Trước tiên, hãy để tôi nói với bạn rằng
cái nhìn của Wyatt rất mãnh liệt. Đôi mắt anh màu xanh xám có thể
rất lạnh lùng. Anh cũng là một cảnh sát, như tôi đã đề cập đến một hay
ba lần gì đấy, vì thế mà khi anh ở địa vị một gã cảnh sát khó gần
nhìn vào bạn, bạn chắc chắn mình bị ghim chặt như đinh. Nhưng tôi, cũng
được tạo ra từ một loại vật liệu cứng rắn, tôi đã đáp trả lại anh theo
cách mà tôi đã nhận. Một giây sau đó tôi nhìn lại mình như thể tôi chẳng có hiểu biết gì về thứ mà anh đang nhìn chằm chằm vào, tôi giật mạnh
cái áo về vị trí cũ trước khi tiếp tục cái nhìn giật dữ.
“Em cố tình làm chuyện đó.” Anh buộc tội tôi.
“Một cái áo choàng thôi mà.” Tôi chỉ ra. Tôi thích tuyên bố rõ ràng, đặc biệt là với Wyatt. Điều đó khiến anh
thành gã ngốc. “Em chả bao giờ nhìn thấy một cái áo choàng mặc nhà
buộc chặt lại hết.”
“Thế nên em đừng có mà chối.’
Tôi không biết anh lấy đâu ra cái suy
nghĩ rằng nếu tôi không trả lời thẳng vào câu hỏi hiển nhiên tôi đang
thừa nhận bất cứ lời buộc tội nào từ phía anh. Tuy thế trong trường
hợp này, tôi thấy hoàn toàn hợp lý trong việc đưa ra một lời từ phủ nhận không chút do dự, vì việc hở ngực là sự trùng hợp ngẫu nhiên, bất kỳ
người phụ nữ nào cũng nhanh tay chộp lấy cơ hội khi chúng xuất hiện. “Em phản đối.”, tôi nói, có dấu hiệu thách thức trong giọng nói. “ Em đang
cố nói chuyện tử tế, và tất cả những gì anh có thể nghĩ chỉ là sex mà
thôi.”
Tất lẽ dĩ ngẫu anh phải chứng minh rằng tôi sai, anh thả bản báo cáo xuống bàn.”Okay, giờ hãy nói chuyện tử tế nào.”
“Em phát bóng rồi. Bóng đang ở sân bên anh.”
Theo cách anh nheo mắt tôi có thể tả
là anh đang tính toán trong đầu, song anh thông minh nên chỉ mất có
vài giây đồng hồ. “Thôi được, sao em không thể lấy anh? Nhưng trước khi
em bắt đầu, hãy để anh chỉ ra rằng chúng ta đang làm đám cưới, và anh
đang cho em một tuần nữa để tìm ra một ngày phù hợp hoặc tiến hành nó
theo cách của anh nếu anh có phải bắt cóc và lôi em đến tận Las Vegas đi chăng nữa.”
“Las Vegas?” Tôi lắp bắp. “Las Vegas?
Britney đưa Las Vegas lên đầu cái danh sách tồi tệ (tacky list) khi làm
đám cưới ở đó. Em thèm vào cái đám cưới ở Vegas.”
Anh nhìn như thể muốn đập đầu lần nữa. “Em đang nói về cái chết tiệt gì vậy? Britney nào?”
“Đừng bận tâm, Ngài Không Manh Mối (Mr.
Clueless – mình chẳng hiểu nghĩa là gì trong câu này cả. Ý Blair nói là
Wyatt ko liên hệ nổi cái điểm mà Blair ko đồng ý với Wyatt đó). Vứt Las
Vegas vĩnh viễn ra khỏi đầu óc của anh đi”
“Anh không quan tâm cho dù là chúng mình có đứng mà cưới nhau ngay giữa đường cao tốc đi chăng nữa.” Anh sốt ruột.
“Em muốn cưới trong vườn nhà mẹ anh, nhưng giờ thì cần phải xem xét lại vì em không thể lấy anh được. ‘
“Cố quay lại việc này lần nữa. Tại sao không?”
“Vì tên em sẽ là Blair Bloodsworth.” Tôi rền rĩ. “ Anh tự nói ra đấy nhé.” Làm sao mà anh ta lại quên tiệt đi thế chứ.
“Ờ…thì đúng thế.” Anh đáp, vẻ bối rối.
Anh thực sự là chả hiểu gì. “Em không
thể làm thế được. Nghe hay quá đi mất. Anh gọi em là Buffy cũng
được mà.” Yeah, tôi thừa biết mình không cần phải lấy họ của anh, nhưng
một khi bắt đầu thương lượng thì bạn luôn phải xuất phát thật nhanh,
thật chính xác, đúng không nào? Tôi đang thương lượng đây. Anh không cần biết làm gì cho mệt.
Cơn thịnh nộ dâng tột đỉnh, anh gầm. “Cái quái gì mà Buffy? Sao em nói về những người này?”
Giờ thì tôi mới chính là người muốn đập
đầu vào bàn. Anh không bao giờ đọc báo à? Ngoài các trận bóng bánh
và các kênh tin tức trên ti vi thì còn xem cái gì nữa hử? Thật kinh
hoàng khi nhận ra chúng tôi khác biệt hoàn toàn về văn hóa, trừ mỗi môn
bóng đá mà tôi yêu thích, thì chẳng thề ngồi xem ti vi cùng nhau, chẳng
thể có lấy một buổi tối thoải mái, hòa hợp trước ánh sáng lãng mạn của
ngọn đèn. Tôi mà bị buộc tội ngộ sát anh thì chắc cũng chẳng bà
nào trong bồi thẩm đoàn bỏ phiếu kết án tôi.
Trong giây lát tôi hình dung ra được
cuộc sống chung sẽ như thế này này: Tôi sẽ dành riêng cho mình một cái
tivi, điều đó có nghĩa là sẽ phải kèm thêm phòng coi tivi… có nghĩa
ngôi nhà của Wyatt sẽ phải tu sửa lại, hoặc ít nhất là phải sắp xếp lại
đồ đạc. Tôi hết sức hớn hở với ý tưởng này, vì tôi đang tự hỏi trước
tiên làm thế nào tôi báo tin này cho anh biết được. Tôi thực sự thích
ngôi nhà, hay ít nhất là cách bố trí của nó, nhưng mà kiểu trang
hoàng thì lại là hoàn toàn dành cho đàn ông độc thân, vừa đủ để ở. Tôi
cần phải thể hiện dấu hiệu đặc trưng của mình vào ngôi nhà này.
“Anh khôngbiết Buffy là ai?” Tôi thì thầm, đôi mắt mở to vẻ đầy khiếp hãi. Vụ đóng kịch này cũng đáng lắm.
Anh suýt phát khóc lên. “Làm ơn. Nói cho anh lý do tại sao em lại quyết định không lấy anh đi xem nào.”
Một sự thỏa mãn dâng lên đột ngột ngập
tràn trong lòng tôi. Thật hài lòng làm sao khi nghe thấy một gã đàn
ông trưởng thành khóc thút thít. Và nếu mà không phải Wyatt đúng là đã
phát ra cái âm thanh ấy thì anh hẳn đang che đậy khá tốt, thế là đủ tốt
đẹp với tôi rồi, bởi vì, hãy tin tôi đi, anh không phải là loại hay khóc thút thít đâu.
“Vì Blair Bloodswortb là hai chữ không
thể chấp nhận được.” Ôi trời ơi, tôi bị toàn chữ B bủa vây. “Mọi người
nghe thấy tên em và nghĩ, okay, hẳn là cô ả tóc vàng hoe, một trong
những kẻ chỉ biết xoắn ngón tay vào tóc và nhai kẹo cao su, Sẽ chẳng ai
đánh giá em nghiêm túc hết.”
Anh bóp trán như thể đang lên cơn đau đầu. “Thế ra chỉ vì Blair và Bloodsworth đều bắt đầu bằng chữ B hả?”
Tôi quăng cái nhìn hướng ra ngoài “Trời tối rồi.”
“Chuyện đó thật vớ vẩn.”
“Và đèn đường vừa sáng lên kìa.”Aaargh!
Khi nào thì cái vụ chữ B dài dòng văn tự này dừng lại nhỉ?. Lúc nào
cũng có chuyện xảy ra với tôi. Khi chuyện gì đó bắt đầu làm tôi phát cáu (lại aaargh), tôi không thể thoát khỏi cái việc cứ lặp đi lặp lại mãi.
“Bloodsworth không phải là cái tên xấu,
tên thánh thế nào thì có quan trọng gì đâu. “ Anh nói, cau có nhìn tôi
. “ Có từ blood (máu) trong đó, vì Chúa. Cũng như là trong từ máu hay
lòng ruột gì đó thôi. Đâu có xấu xa chút nào.”
“Anh thì biết gì? Anh thậm chí còn chẳng biết Britney hay Buffy là ai nữa.”
“Anh cóc cần, vì anh có lấy họ đâu.
Anh đang chuẩn bị kết hôn với em. Sớm thôi. Chắc anh cần đi bác sỹ kiểm
tra lại đầu óc xem sao.”
Tôi muốn đá cho anh một cú. Nói cứ
như thể tôi là một thảm họa không bằng, bao giờ tôi chả dễ sống; thử hỏi bất kỳ nhân viênnào của tôi xem. Tôi làm chủ và điều hành trung tâm thể dục thể thao Great Bods, nhân viên ở đó ai cũng nghĩ tốt về tôi vì
tôi trả lương khá, đối xử tốt với họ. Người duy nhất mà tôi gặp rắc rối
trong việc hòa thuận, trừ cô vợ hiện thời của người chồng cũ củatôi, kẻ
đã cố tình ám sát tôi ấy, thì chính là Wyatt, và chỉ vì chúng tôi vẫn
đang tung mánh khóe ra với nhau để chiếm thế thượngphong – Wyatt và
tôi, chính xác. Vấn đề là tính cách cả hai đều bướng bỉnh, thế nên
phải phân chia phạm vi mối quan hệ ra.
Thôi được, tôi cũng không hợp lắm với
Nicole Goodwin, cô ả tâm thần bắt chước một cách mù quáng đã bị sát hại
trong bãi đỗ xe ở Great Bods, nhưng mà cô ả thì chết rồi nên không tính. Thỉnh thoảng tôi gần như tha thứ cho cô ta vì cô ta tâm thần, vì chính
tên giết người đã đem Wyatt trở lại cuộc đời tôi sau hai năm vắng bóng-
đừng để tôi lại phải nhắc lại vấn đề này – rồi thì tôi nhớ cô ta hẳn là
một cái nhọt trên mông ra sao thậm chí ngay cả khi đã chết nghẻo từ
đời nào, còn tôi vượt qua được vụ này thật chẳng hề dễ dàng.
“Để em giữ hộ anh hóa đơn của bác sỹ tâm thần.” Tôi nói, thu hẹp cái nhìn trừng trừng vào anh. “Đám cưới chấm dứt.”
“Gì thì gì đám cưới vẫn diễn ra.”
“Em không chấp nhận là Blair Bloodworth. Cho dù…” Tôi gõ ngón tay vào cằm và nhìn ra phía hiên nhà còn tối;
những cây lê Bradford trước hiên được thắp sáng bởi những dây đèn màu
trắng khiến cho khoảng sân nhỏ sau nhà của tôi trở nên đặc biệt. Đó là
một khung cảnh rất đẹp và tôi sẽ phải bỏ lại khi chuyển sang chung sống
với Wyatt, vì thế anh bằng cách nào đó phải đềnbù cho tôi chứ. “Em muốn
giữ họ Mallory của mình.”
“Không đời nào.” Anh đáp thẳng thừng.
“Phụ nữ lúc nào mà chẳng giữ lại tên riêng của họ.”
“ Anh cóc cần biết phụ nữ khác làm gì. Em sẽ mang họ anh.”
“Tên Blair Mallory đã có uy tín trong công việc làm ăn rồi. Và em thích tên của em cơ.”
“Chúng ta sẽ có chung một họ. Chấm hết.”
Tôi mỉm cười ngọt ngào với anh. “Ôi, anh thật tốt đã đồng ý đổi sang họ Mallory. Cám ơn. Giải pháp thật hoàn
hảo, và chỉ người có tính cách đàn ông thực sự mới có thể làm được điều
đó___”.
“Blair.” Anh đứng bật lên, cao chót vót
trước mũi tôi, đôi lông mày sẫm màu nhăn lại thành chữ V ngay trên trán. Anh cao 6 feet 2, vì thế nên mỗi khi anh đứng vượt người ta, thì đúng
là lấy thịt đè người.
Không để bị áp đảo, tôi cũng đứng thẳng
lên, quắc mắc giận dữ đáp trả. Thôi được, quả là vẫn có khoảng khác
biệt cả 10 inch giữa hai chúng tôi, nhưng tôi kiễng gót, hất cằm cho
đến khi hầu như mũi chạm mũi. “Mong đợi em đổi tên trong khi anh vẫn giữ tên của em thì thật cổ hủ__”.
Mắt anh hẹp lại, quai hàm bạnh ra, môi
mím lại thành một đường thẳng mỏng dính, anh mở miệng phun ra hàng tràng như thể bắn súng liên thanh. “ Trong thế giới loài vật, con đực đánh
dấu lãnh địa bằng cách tè vào. Mọi điều anh đang đòi hỏi em làm chỉlà
đổi mỗi cái họ sang thành họ anh thôi. Làm đi. Hiểu chưa. “
Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, đó là
một sự thể hiện ra ngoài thực ngu ngốc, vì còn làm thế nào khác
được nữa? “Thách anh dám tè vào em đấy.” Tôi thét lên phẫn nộ. Wyatt
có thể cởi nút áo của tôi ra nhanh hơn bất kỳ kẻ nào, mà tôi đoán là vẫn giữ tháiđộ bình thản, nhưng đó là vì phải mất vài giây trước khi hiểu
được hoàn toàn cái hình ảnh trong đầu ấy và tiếng thét inh tai của
tôi đột ngột biến thành một cái phì cười.
Anh quá giận dữ và nản lòng mất một
giây, nhưng khi anh chiếu cái nhìn chằm chằm vào phần đã hoàn toàn hở
ra dưới cái áo choàng của tôi, nét mặt anh thay đổi ngay và tóm lấy tôi. “ Đừng có lấy làm phiền.”, anh gầm gừ lúc tôi cố kéo cái đai áo vào
đểbuộc lại.
Sex với Wyatt có chiều hướng cực kỳ mãnh liệt. Chúng tôi chạm vào nhau, thế là phản ứng hóa học xảy ra. Tôi
không đời nào thoát được,vì nghĩa là mặc dù chúng tôi đã đính hôn vài
tháng rồi nhưng cái tình trạng này vẫn chẳng giảm bớt đi được chút nào,
anh sẽ nhảy bổ vào tôi mỗi khi chúng tôi ở cạnh nhau, tất nhiên là chỉ
trừ lúc đang ở nơi công cộng.
Anh không cởi áo choàng ngoài của tôi
ra, vì lẽ nó không phải cách của anh, anh chỉ cần tuột phăng quần lót
của tôi. Cái áo giống như một tấm thảm giúp tôi khỏi bị bẩn người,
vì anh đặt tôi nằm xuống sàn phòng ăn, chuyển vào vị trí giữa hai
chân tôi đang giang ra.. Đôi mắt xanh của anh đang ánh lên ham muốn,
chiếm hữu, niềm vui chiến thắng và những điều thuộc về đàn ông không thể gọi tên khi anh nằm đè lên tôi.
“Blair Bloodsworth,” anh nói với chất giọng không hề khoan nhượng, đưa tay vào chỗ cái ấy của anh.”Không thương lượng.”
Tôi thở gấp khi anh đẩy vào tôi, mập
mạp, cứng cáp, chết tiệt là quá kích động đến nỗi tôi khó mà chịu
được. Tôi cào móng tay vào vai anh và ghim chặt chân vào hông anh,
cố giữ anh nằm yên cho dù tim tôi đập thình thình và mắt tôi nhắm chặt
lại.
Anh vòng bàn tay trái quanh đầu gối tôi
và kéo chân tôi tách ra rộng hơn, để anh vào trong tôi sâu hơn. Anh rùng mình, hơi thở khó nhọc và gay gắt. Dù thế nào đi chăng nữa thì cuộc làm tình đã khiến tôi tiêu tan hết, anh đang ở ngay trên tôi đây này.
“Thôi được.” tôi thở hổn hển, với một
chút minh mẫn còn sót lại. “Nhưng anh phải có nghĩa vụ với em! Suốt cuộc đời còn lại anh phải có nghĩa vụ với em.” Không thương lượng, cái mông
tôi ấy; anh nghĩ chúng tôi đang làm cái gì đây?
Anh càu nhàu câu gì đó không thể nào
hiểu được, chuyển động thật mạnh trong tôi lúc anh kéo đầu tôi vào để
hôn lên cổ tôi, và rồi tôi đúng là nổ cả đom đóm mắt.
Hai mươi phút sau cả hai chúng tôi đều
đẫm mồ hôi. kiệt sức thì anh mới ngẩng đầu lên và gạt nhẹ một lọn tóc ra khỏi khuôn mặttôi. “Một tháng.” Anh nói. “Anh sẽ cho em chính xác là
một tháng kể từ ngày hôm nay. Lúc đó hoặc chúng ta kết hôn hoặc sẽ tiến
hành theo cách của anh, không quan tâm đến việc ở đâu hay ai tham
dự. Hiểu chưa?
Huh. Khi nghe vậy tôi liền hiểu đó là
một mệnh lệnh. Tôi cũng biết anh không đùa. Tôi phải vắt chân lên cổ
mà chuẩn bị mọi việc thôi.