Cái Chết Trần Trụi

Chương 14



Hoặc là các gia nhân bị buộc phải mặc y phục màu đen buồn chán, hoặc ngôi nhà vẫn còn tang chế. Họ lịch sự đưa Eve vào phòng khách cuối tiền sảnh.

Trong khi nhà của Roarke chỉ thể hiện sự giàu có một cách kín đáo thì trong ngôi nhà này lại toát vẻ đại gia lâu đời. Thảm trải sàn thì dày, tường lót tơ lụa. Những cửa sổ rộng tạo tầm nhìn đáng sửng sốt ra những rặng đồi trập trùng giữa làn tuyết rơi. Và thật hiu quạnh, Eve nghĩ. Kiến trúc sư ắt hiểu rõ những người sống ở đây thích tự xem họ là cô độc.

“Chào Trung úy Dallas.” Elizabeth đứng lên. Có vẻ bối rối trong cử động khoan thai, trong thái độ cứng nhắc và, Eve thấy, trong đôi mắt u tối chứa chất nỗi đau buồn.

“Cảm ơn đã gặp tôi, bà Barrister.”

“Chồng tôi đang họp. Tôi có thể ngắt ngang buổi họp của anh ấy nếu cần.”

“Tôi không nghĩ sẽ phải thế.”

“Cô đến về chuyện của Sharon.”

“Vâng.”

“Mời cô ngồi.” Elizabeth chỉ tay về một chiếc ghế bọc bằng ngà. “Tôi lấy thứ gì đó mời cô nhé?”

“Không, cảm ơn. Tôi sẽ cố không giữ bà lâu. Tôi không biết bà đã xem báo cáo của tôi được đến đâu…”

“Toàn bộ,” Elizabeth ngắt lời. “Tôi tin. Báo cáo có vẻ khá chu đáo. Là luật sư, tôi hoàn toàn tin tưởng khi cô tìm ra kẻ đã giết con gái tôi thì cô sẽ xác lập một vụ án rõ ràng.”

“Kế hoạch là thế.” Bà ta đang căng thẳng, Eve nhận định trong lúc quan sát những ngón tay dài, thanh nhã của Elizabeth siết vào, mở ra. “Đây là thời điểm khó khăn của bà.”

“Cháu là con một của chúng tôi,” Elizabeth nói đơn giản. “Chồng tôi và tôi đã là… hiện là… những người đề xuất lý thuyết điều chỉnh dân số. “Hai bố mẹ,” bà ta nói với một nụ cười khẽ. “Một con. Cô có thông tin gì thêm cho tôi biết không?”

“Lúc này thì không, về nghề nghiệp của con gái bà, thưa bà Barrister. Điều này có gây ra va chạm trong gia đình không?”

Vẫn với cử chỉ khoan thai, chậm rãi, Elizabeth vuốt chiếc váy dài chấm cổ chân. “Đó không phải là một nghề nghiệp mà tôi mơ ước con gái tôi theo đuổi. Dĩ nhiên đó là chọn lựa của cháu.”

“Bố chồng của bà hẳn sẽ phản đối. Chắc chắn phản đối về mặt chính trị.”

“Các quan điểm của Thượng nghị sĩ về pháp chế tình dục rất lừng lẫy. Là lãnh đạo Đảng Bảo thủ, dĩ nhiên ông ấy hoạt động để thay đổi nhiều điều luật hiện hành liên quan đến cái được gọi rộng rãi là Luật Đạo đức.”

“Bà có chia sẻ quan điểm của ông ấy không?”

“Không, tôi không chia sẻ, mặc dù tôi không hiểu điều đó áp dụng ra sao.”

Eve nghiêng đầu. Ồ, ở đấy có va chạm, đúng thế. Cô tự hỏi liệu bà luật sư năng động có đồng ý với người cha chồng trực tính về bất cứ điều gì chăng. “Con gái của bà bị giết, có thể bởi một khách hàng, có thể bởi một người bạn riêng tư. Nếu bà và con gái bất đồng về cách sống của cô ấy, không chắc cô ấy đã tâm sự với bà về những mối quen biết nghề nghiệp hoặc riêng tư.”

“Tôi hiểu.” Elizabeth chắp tay và tự ép mình suy nghĩ như một luật sư. “Cô đang cho rằng, với tư cách là mẹ của cháu, là một phụ nữ có thể cùng chia sẻ một số quan điểm, hẳn Sharon đã trò chuyện với tôi, có thể là chia sẻ với tôi một số chi tiết mật thiết về cuộc đời nó.” Bất kể những nỗ lực của bản thân, mắt Elizabeth mờ đi. “Rất tiếc, Trung úy, không phải như thế. Sharon hiếm khi chia sẻ bất cứ điều gì với tôi. Chắc chắn là không có gì về công việc của cháu rồi. Cháu… xa cách cả bố nó và tôi. Thật sự là xa cách toàn thể gia đình.”

“Bà không biết cô ấy có một người tình đặc biệt hay không, người nào đó mà Sharon có quan hệ cá nhân nhiều hơn? Người có thể đã ghen tuông?”

“Không. Có thể nói tôi không tin cháu có người đặc biệt. Sharon có…” Elizabeth hít một hơi trấn tĩnh. “Một thái độ khinh thường đàn ông. Một sức thu hút đàn ông, đúng vậy, nhưng có thái độ khinh thường ngấm ngầm. Cháu biết nó có thể thu hút đàn ông. Từ thuở còn rất bé nó đã biết thế. Và nó thấy đàn ông là ngốc nghếch.”

“Các cô bạn tình chuyên nghiệp được kiểm tra một cách khắt khe. Thái độ ghét bỏ, hoặc khinh thường, như bà đã nói, thường là lý do để từ chối cấp giấy phép.”

“Con bé cũng là đứa thông minh. Không có gì trong cuộc đời nó muốn mà không tìm ra cách để có được. Ngoại trừ hạnh phúc. Cháu không phải là một phụ nữ hạnh phúc.” Elizabeth tiếp tục nói và nuốt cục nghẹn dường như vẫn lơ lửng trong cổ bà ta. “Tôi đã làm nó hư hỏng, đó là sự thật. Tôi không có ai để đổ lỗi trừ chính bản thân mình. Tôi muốn có thêm con.” Elizabeth áp một bàn tay lên miệng cho đến khi bà ta nghĩ môi mình đã hết run. “Tôi đã thản nhiên chống lại việc có thêm con và chồng tôi cũng có quan điểm rất rõ ràng. Nhưng điều đó không ngăn được cảm xúc muốn có con để thương yêu. Tôi đã thương yêu Sharon quá nhiều. Thượng nghị sĩ sẽ bảo cô là tôi ưu ái, nựng nịu, chiều chuộng cháu. Ông ấy nói đúng.”

“Tôi muốn nói việc làm mẹ là đặc quyền của bà, không phải của ông ấy.”

Câu nói này khiến trong mắt Elizabeth thoáng hiện một nụ cười. “Những lỗi lầm cũng thế và tôi đã sai lầm. Richard cũng vậy, mặc dù anh ấy yêu cháu không kém tôi. Khi Sharon dọn đến New York, chúng tôi đã xung đột với nó về chuyện ấy. Richard nài xin nó, tôi thì răn đe. Và tôi đã đẩy nó ra xa, Trung úy ạ. Sharon bảo tôi là không hiểu cháu – chưa bao giờ hiểu, sẽ không bao giờ hiểu – và rằng tôi chỉ thấy những gì tôi muốn thấy, trừ khi ở tòa án; nhưng những gì diễn ra trong chính ngôi nhà của tôi thì vô hình.”

“Ý cô ấy là sao?”

“Ý là tôi làm luật sư giỏi hơn làm mẹ, tôi nghĩ thế. Sau khi cháu bỏ đi, tôi bị xúc phạm, tức giận. Tôi đã lui về, tin chắc cháu sẽ đến với tôi. Dĩ nhiên nó không đến.” Elizabeth ngưng nói một lúc, lưu lại những nuối tiếc của mình. “Richard đến gặp cháu một hai lần, nhưng việc đó không đạt kết quả mà chỉ làm anh ấy khó chịu. Chúng tôi bỏ mặc chuyện ấy, bỏ mặc cháu. Cho đến gần đây, khi tôi cảm thấy chúng tôi phải thử một lần nữa.”

“Tại sao lại gần đây?”

“Năm tháng trôi qua,” Elizabeth thì thầm. “Tôi đã hy vọng Sharon sẽ trở nên mệt mỏi với phong cách sống đó, có lẽ đã bắt đầu hối tiếc về mối bất hòa với gia đình. Đích thân tôi đến gặp cháu khoảng một năm trước đây. Nhưng cháu chỉ giận dữ, thủ thế, rồi lăng mạ khi tôi cố thuyết phục nó về nhà. Richard, dù bản thân đã cam chịu, vẫn đề nghị đến nói chuyện với cháu. Nhưng nó từ chối gặp anh ấy. Thậm chí Catherine cũng thử,” bà luật sư thì thầm và lơ đãng dụi cơn đau trong đôi mắt. “Bà ấy đến gặp Sharon mới chỉ cách nay ít tuần lễ.”

“Nữ nghị sĩ DeBlass đến New York để gặp Sharon?”

“Không có gì đặc biệt. Catherine ở đây để gây quỹ và nhất quyết đến gặp để thử trò chuyện với Sharon.” Elizabeth mím môi. “Tôi yêu cầu bà ấy làm. Cô thấy đấy, khi tôi cố gắng tái lập những mối liên lạc thì Sharon không quan tâm. Tôi đã mất cháu,” Elizabeth lặng lẽ nói, “và hành động quá muộn không gọi nó trở lại được. Tôi đã không biết cách làm sao giành lại cháu. Tôi hy vọng Catherine có thể trợ giúp vì bà là người trong gia đình, nhưng không phải mẹ của Sharon.”

Bà luật sư lại quan sát Eve. “Cô đang nghĩ lẽ ra tôi nên đích thân đến lần nữa. Đó là nơi tôi phải đến.”

“Bà Barrister…”

Nhưng Elizabeth lắc đầu. “Cô nghĩ đúng, dĩ nhiên. Nhưng Sharon đã từ chối giãi bày tâm sự với tôi. Tôi nghĩ mình nên tôn trọng sự riêng tư của cháu, như tôi vẫn luôn thế. Tôi chưa bao giờ thuộc kiểu các bà mẹ xem lén nhật ký của con gái mình.”

“Nhật ký?” Linh tính của Eve trỗi dậy. “Cô ấy có viết nhật ký?”

“Sharon luôn luôn viết nhật ký, ngay từ khi còn bé. Nó đều đặn thay đổi mật mã.”

“Và cả khi trưởng thành?”

“Phải. Thỉnh thoảng cháu đề cập đến tập nhật ký – nói đùa về những bí mật cháu nắm được và bảo những người quen biết sẽ kinh hoảng trước những gì nó viết về họ.”

Không có nhật ký cá nhân nào trong thư mục, Eve nhớ lại. Những thứ như thế có thể nhỏ như ngón tay cái. Nếu máy quét bỏ sót lần đầu…

“Bà có tập nào không?”

“Không.” Đột ngột cảnh giác, Elizabeth nhìn lên. “Tôi nghĩ cháu cất chúng trong két sắt ngân hàng. Nó cất giữ tất cả.”

“Cô ấy có sử dụng ngân hàng nào ở Virginia này không?”

“Theo tôi biết thì không. Tôi sẽ kiểm tra xem có thể tìm được gì cho cô. Tôi có thể xem những gì cháu bỏ lại đây.”

“Cảm ơn bà. Nếu bà nghĩ ra điều gì đó – bất cứ điều gì – một cái tên, một lời bình phẩm, bất kể là vô tình bao nhiêu, xin hãy liên hệ với tôi.”

“Tôi sẽ làm thế. Sharon không bao giờ nói về bạn bè, Trung úy ạ. Tôi lo ngại về điều đó, dù tôi dựa vào đó để hy vọng rằng tình trạng không có bạn bè sẽ lôi kéo cháu quay về gia đình. Ra khỏi cuộc sống nó đã chọn. Thậm chí tôi còn dùng đến một trong số những người của tôi – bạn bè của tôi, vì nghĩ là anh ta có sức thuyết phục hơn tôi.”

“Người đó là ai?”

“Roarke.” Elizabeth lại ứa nước mắt và cố kìm lại. “Chỉ vài ngày trước khi cháu bị giết, tôi đã gọi điện thoại cho anh ấy. Chúng tôi quen nhau đã nhiều năm. Tôi hỏi Roarke có thể sắp xếp cho cháu được mời đến một buổi tiệc nào đó mà anh ấy sẽ tham dự không. Có thể làm như tìm ra cháu không. Roarke tỏ ra miễn cưỡng. Anh ấy không phải kiểu người xen vào việc riêng gia đình. Nhưng tôi đã viện đến tình bạn. Hỏi xem anh ấy chỉ cần tìm cách làm bạn với Sharon thôi có được không, cho nó thấy rằng một phụ nữ quyến rũ không cần phải dùng dáng vẻ bề ngoài để cảm thấy mình đáng giá. Roarke đã làm việc ấy vì tôi, và vì chồng tôi.”

“Bà yêu cầu anh ta phát triển mối quan hệ với cô ấy?” Eve thận trọng hỏi.

“Tôi yêu cầu anh ấy làm bạn với Sharon,” Elizabeth chữa lại. “Có mặt bên cháu. Tôi yêu cầu Roarke vì không tin ai hơn. Cháu đã tự cắt đứt khỏi tất cả chúng tôi và tôi cần người nào đó tin cậy được. Anh ấy sẽ không bao giờ hại nó, cô thấy đấy. Anh ấy không bao giờ làm hại bất cứ người nào tôi thương yêu.”

“Vì anh ta yêu bà?”

“Quan tâm.” Richard DeBlass thốt lên từ ngưỡng cửa. “Roarke rất quan tâm đến Beth và tôi, và một vài người chọn lọc khác. Còn tình yêu ư? Tôi không chắc anh ấy tự mạo hiểm với một cảm xúc không ổn định như thế.”

“Richard.” Cơ thể Elizabeth chao đảo khi bà ta đứng lên. “Em không ngờ anh đã tới.”

“Bọn anh xong sớm.” Ông ta đi đến bên Elizabeth, phủ đôi bàn tay mình trên bàn tay vợ. “Lẽ ra em nên gọi anh, Beth à.”

“Em không…” Bà luật sư sững lời, bất lực nhìn chồng. “Em đã hy vọng xử lý được một mình.”

“Em không phải xử lý bất kỳ việc gì một mình cả.” Richard vẫn phủ bàn tay mình trên bàn tay vợ trong khi quay sang Eve. “Cô là Trung úy Dallas?”

“Vâng, thưa ông DeBlass. Tôi có vài câu hỏi và hy vọng sẽ dễ dàng hơn nếu đặt câu hỏi trực tiếp.”

“Vợ tôi và tôi sẵn lòng hợp tác theo bất cứ cách nào chúng tôi có thể.” Ông ta vẫn đứng, cái tư thế mà Eve đánh giá là tư thế của quyền lực và cách biệt.

Không có vẻ căng thẳng hay yếu ớt của Elizabeth trong người đàn ông đang đứng bên cạnh vợ kia. Eve hiểu ông ta đang nhận trách nhiệm che chở người vợ cũng như bảo vệ cảm xúc của mình với mức độ quan tâm ngang nhau.

“Cô đang hỏi về Roarke,” Richard nói tiếp. “Tôi có thể hỏi tại sao không?”

“Em bảo Trung úy là em đã yêu cầu Roarke gặp Sharon. Để cố gắng…”

“Ồi, Beth.” Với một thái độ vừa mệt mỏi vừa cam chịu, ông ta lắc đầu. “Anh ấy có thể làm gì? Tại sao em lôi anh ấy vào vụ này?”

Elizabeth lùi ra xa chồng, nét mặt đầy vẻ tuyệt vọng, khiến cõi lòng Eve tan nát. “Em biết anh đã bảo em bỏ mặc, rằng chúng ta phải để cho nó đi. Nhưng em phải cố thử lần nữa. Richard, có thể con đã liên lạc với anh ấy. Roarke có cách.” Lúc này bà ta bắt đầu nói nhanh, từ ngữ tuôn ra, vấp váp lên nhau. “Có thể anh ấy đã giúp được con mình nếu em yêu cầu sớm hơn. Nếu đủ thời gian, những gì Roarke không làm được là rất ít. Nhưng anh ấy không có đủ thời gian. Con của em cũng thế.”

“Được rồi,” Richard thì thào, đặt một bàn tay lên tay vợ. “Được rồi.”

Elizabeth lấy lại tự chủ, lùi lại, hít vào. “Trung úy, giờ đây tôi còn làm gì được ngoài việc cầu xin công lý?”

“Tôi sẽ đem lại công lý cho bà, bà Barrister.”

Elizabeth nhắm mắt, bám víu lấy câu nói đó. “Tôi nghĩ cô sẽ làm được. Tôi đã không tin chắc điều đó, ngay cả sau khi Roarke gọi cho tôi để nói về cô.”

“Anh ta đã gọi cho bà… để nói về vụ án?”

“Anh ấy gọi để hỏi thăm chúng tôi… và để nói rằng anh ấy nghĩ không bao lâu nữa cô sẽ đích thân đến gặp tôi.” Elizabeth gần như mỉm cười. “Hiếm khi anh ấy lầm. Anh ấy bảo tôi sẽ thấy cô có năng lực, làm việc hiệu quả và dám dấn thân. Cô đúng là thế. Tôi biết ơn đã có cơ hội để tự mình chứng kiến và biết rằng cô đang phụ trách điều tra vụ giết con gái tôi.”

“Bà Barrister,” Eve do dự chỉ trong một giây trước khi quyết định mạo hiểm. “Nếu tôi nói với bà Roarke là nghi can thì sao?”

Mắt Elizabeth mở to, rồi điềm tĩnh lại gần như tức thì. “Tôi sẽ nói là cô đang đi một bước sai lầm khủng khiếp.”

“Vì Roarke không có khả năng giết người?”

“Không, tôi không nói thế.” Nghĩ đến điều ấy thật nhẹ lòng – dù chỉ trong khoảnh khắc – bởi nó được phát biểu bằng những lời lẽ khách quan. “Không có khả năng làm hành vi vô nghĩa thì đúng. Anh ấy có thể lạnh lùng giết người, nhưng không bao giờ giết người không có khả năng tự vệ. Roarke có thể giết người, tôi sẽ không ngạc nhiên nếu anh ấy làm thế. Nhưng liệu anh ấy có làm những việc như kẻ nào đó đã làm với Sharon – trước, trong, sau khi đó? Không. Roarke thì không.”

“Không,” Richard lặp lại và bàn tay anh ta lại tìm bàn tay vợ. “Không phải Roarke.”

Không phải Roarke, Eve suy nghĩ lần nữa khi cô trở vào taxi và đi về ga xe điện ngầm. Thế quái nào mà Roarke không nói cho cô biết anh ta đã gặp Sharon DeBlass vì thiện ý với mẹ của cô gái? Còn những gì khác mà anh ta đã không nói?

Tống tiền. Với lý do nào đó Eve không xem Roarke là nạn nhân bị tống tiền. Anh ta không thèm để ý đến những gì được phát biểu hoặc phát sóng về mình. Nhưng tập nhật ký đã thay đổi mọi sự kiện khiến tống tiền trở thành một động cơ thúc đẩy mới và đầy mưu mô.

Chính xác thì Sharon đã ghi chép về ai, và những tập nhật ký trời đánh ấy ở đâu?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.