“Ngay từ đầu, khi các vị nhận phi vụ làm ăn này, người bạn tôi đã tìm nhầm người, nói cách khác tức là: người đứng ra thuê các vị đã cố ý bảo anh bạn tôi tìm đến các vị. Khi cầm được thứ kia trong tay, lẽ ra các vị phải lập tức ra đi; nhưng sếp Lưu lại bảo các vị chỉ hoạt động trong phạm vi giữa thành phố J và thành phố M; tôi cho rằng người đứng ra thuê các vị đã không cho các vị biết sếp Lưu là nhân vật như thế nào cho nên các vị lại phải ngờ ngợ nghi hoặc. Huống chi, có lẽ các vị và người thuê lần đầu tiên hợp tác với nhau, các vị không dám chắc sau khi mình chuyển thứ kia đến đích rồi thì bên thuê có thực hiện cam kết của mình hay không; cho nên tôi nghĩ sự việc sẽ không chỉ đơn giản trả tiền là xong. Sau khi đến thành phố J, các vị liên tục chuyển chỗ như kế hoạch đề ra, nhằm né tránh người thuê các vị, mặt khác các vị cũng muốn thể hiện cho họ nhìn thấy năng lực của các vị. Trước khi các vị báo với sếp Lưu rằng hàng đã bị mất, thì các vị đã thỏa thuận điều kiện với bên thuê các vị rồi, cho nên các vị bắt đầu bàn kế hoạch bỏ trốn ra sao; trong thời gian này các vị cảm thấy bất an vì không đoán ra sếp Lưu là con người như thế nào, và thế là các vị bày ra màn kịch bố trí một gã chưa từng lộ diện trong số các vị cầm thẻ bài kia mang đi trước, sau đó các vị bịa ra câu chuyện chứng tỏ thẻ bài đã bị đánh cắp.
Đó là bước thứ nhất trong kế hoạch của các vị, bước thứ hai của các vị là, nghĩ rằng đã diễn kịch thì phải diễn y như thật, cho nên các vị ra sức bịa ra cô này cô kia nhìn thấy cô gái làm tiền đi ra… Tất cả, đã khiến tôi không hiểu tại sao các vị lại đưa cho chúng tôi xem mấy đoạn video kia, và còn nói rằng các video trước đó đã bị người ta tiêu hủy! Mục đích của các vị, một là để cho chúng tôi tin rằng có một cô gái bí hiểm xuất hiện, đánh cắp thứ kia đem đi, hủy bỏ video, và thứ kia đã không còn ở trong khách sạn này nữa. Hai là, trên cơ sở đó, muốn chúng tôi chỉ ra kẽ hở trong các sự việc mà các vị đã bị ra, chúng tôi sẽ cho rằng các vị đã mắc lỗi đánh cắp thứ mà mình phải trông giữ, lỗi ấy chỉ do Mèo Béo hoặc A Thượng chịu trách nhiệm, chúng tôi sẽ không nghi ngờ tất cả các vị. Từ đó chũng tôi sẽ cho rằng nội bộ các vị có kẻ xấu. Các vị lại tiếp tục bố trí A Thượng và Mèo Béo diễn kịch đánh nhau trước mặt chúng tôi nhằm khắc sâu ý nghĩ của chúng tôi rằng các vị có nội gián thật, từ đó chúng tôi lại càng tín nhiệm sếp Bạch và những người còn lại.
Nhưng các biểu hiện của sếp Bạch quá ư kỳ lạ. Tôi nhớ rằng tối qua tôi bảo anh bạn tôi đây đột nhiên quay lại đưa ra suy đoán rằng trong các vị có nội gián, thì sếp Bạch thể hiện đúng như tôi dự đoán: thoạt đầu thể hiện rất mạnh mẽ, mạnh mẽ một cách quá mức; sau đó lại thể hiện bình tĩnh quá mức. Tôi cho rằng mọi biểu hiện của các vị trong các video kia đều nằm trong kế hoạch của các vị cả, còn thứ kia thì nằm ở chỗ Quỷ Hồ, mục đích là nhằm kéo dài thời gian, câu giờ, vì thực ra các vị đã bắt đầu lo lắng người chủ thuê các vị đang giám sát từng hành vi của các vị, sếp Lưu sẽ cử người để mắt đến các vị. Chờ khi các vị đàm phán ổn thỏa với người chủ thuê, thì tiếp đó các vị sẽ đối phó với người của chúng tôi; và thế là sau khi thứ kia được Quỷ Hồ mang đi rồi thì các vị làm cho chúng tôi tin rằng thứ kia vẫn nằm trong khách sạn này, khi tôi xem xong các video, tôi bèn hỏi Lưu… sếp Lưu của chúng tôi…” Suýt nữa Mông Nhân nói luôn là Lưu Siêu!
Mông Nhân nói tiếp: “Sếp Lưu dặn dò chúng tôi thận trọng ở khách sạn là được, các việc khác họ sẽ làm. Lúc đó tôi hiểu ngay rằng hễ Quỷ Hồ ra khỏi khách sạn thì sẽ lập tức có người để mắt đến ông ta, nên tôi yên tâm ở lại khách sạn để kéo cưa lừa xẻ với các vị!
Tôi biết Qủy Hồ không phải là tay vừa, ông ta sẽ nhanh chóng nhận ra có người bám theo, thì ông ta có thể đi đâu? Nếu cầm thứ kia đi để tiếp xúc với người đã thuê các vị thì hành vi của người đã thuê các vị chắc chắn sẽ bị lộ tẩy, cho nên ông ta chỉ còn cách quay lại khách sạn này. Thế là Quỷ Hồ và các vị lại diễn một màn kịch mới, bao gồm tiêu cục thật và tiêu cục giả. Quỷ Hồ đứng ra nhận mình là thứ thiệt chính cống, còn các vị là đồ mạo danh. Vì thứ kia đã lại phải đem về khách sạn, bây giờ Quỷ Hồ xuất hiện thì sẽ khiến chúng tôi tin rằng thứ kia đã bị đưa ra ngoài rồi – các vị thừa biết chúng tôi cũng chưa xác định được thứ kia có nằm trong người Quỷ Hồ không, cho nên các vị mới bày trò tung hỏa mù… Nước cờ của các vị cũng cao siêu thật, nhưng sơ hở thì cũng đầy rẫy! Những sơ hở lộ liễu nhất gồm có: một là, lời Quỷ Hồ trả lời tôi về các quy tắc của tiêu cục, thực ra là ông ta cóp nhặt từ các tạp chí và đọc thuộc lòng không sai một chữ. Trí nhớ của ông ta kể cũng đáng nể đấy chứ? Hai là, khi anh bạn tôi nêu ý kiến báo cảnh sát, thì sếp Bạch tán thành ngay và còn ra vẻ mình rất sốt sắng cho công việc, mặc dù anh ta thừa biết chúng tôi không muốn báo cảnh sát.” Mông Nhân nhìn cô A và mỉm cười, tiếng cười của anh càng lúc càng vang khiến tôi giật mình. Có đến mức phải đắc ý như thế không?
Tôi cũng nhớ lại cuốn tạp chí viết về tiêu cục mà tôi đã từng đọc ngày trước, thảo nào, nghe Qủy Hồ thao thao bất tuyệt mà tôi thấy rất quen tai.
Mông Nhân vẫn cười ha hả. Lát sau nói tiếp: “Tôi đã mở máy tính và tìm kiếm trên mạng, có thể dễ dàng đọc thấy các vấn đề về tiêu cục, thế mà ông ta lại dám bê nó ra để chứng minh cho mình! Tư liệu tìm thấy trên mạng đủ để chứng minh ông ta là tiêu cục thứ thiệt hay sao? Có phải Quỷ Hồ cho rằng trên đời này chỉ có mình ông ta đọc tạp chí và lên mạng? Ý nghĩ của ông ta thật đáng thương.”
Sắc mặt cô A càng lúc càng trắng bệch nhưng đôi mắt cô ta đang nảy lửa.
“Có chứng cứ gì không?” Cô A bỗng bắn ra một câu rất có sức nặng, Mông Nhân sa sầm nét mặt, anh mỉm cười rồi nói: “Tiểu thư ạ, tôi không phải cảnh sát và cô cũng không phải phạm nhân mà tôi định bắt, cô bảo tôi đưa chứng cứ ra ư? Cô đọc tiểu thuyết hơi nhiều thì phải? Vẻ mặt này của cô… tôi nói đùa nhé, khi tiểu thuyết miêu tả ai đó hỏi vặn đối phương ‘không đưa ra được chứng cứ thì chẳng làm gì được nhau’, vẻ mặt phải hơi dữ dằn mới đúng chứ?”
“Cuối cùng tôi cần nói cho cô biết, khi nãy tôi bảo cô là thủ lĩnh – thực ra trước đó tôi đã hỏi anh bạn tôi đây rồi, hễ vào phòng này chúng tôi đều thấy cô im lặng làm việc riêng, tỏ ra hoàn toàn không quan tâm, nhưng rõ ràng là những người khác đều rất sợ cô. Khi sếp Bạch và cô đứng ở cửa, anh ta trách móc cô, cô gắt lên ‘im đi’ thì sếp Bạch lập tức ngậm miệng! Các chi tiết đó nói lên một điều: địa vị của cô trong đám người này không đơn giản như sếp Bạch!”
Cô A nhìn Mông Nhân, lạnh lùng nói: “Có còn điều gì muốn nói nữa không?”
Mông Nhân lắc đầu: “Không! Tôi chỉ khái quát sơ sơ thế thôi. Nếu nói cho tỉ mỉ thì e sẽ tốn rất nhiều thì giờ, thì giờ là vàng bạc, không thể vì khẩu chiến mà lãng phí nó.”
Cô A “hứ” một tiếng rồi nói: “Bây giờ thứ đó đã bị lấy đi mất, chúng tôi chẳng thể biện bạch gì, coi như phi vụ này xôi hỏng bỏng không. Nhưng tôi khuyên các anh chớ nhằm vào chúng tôi. Nếu anh đưa chúng tôi đến cảnh sát thì sẽ có rất nhiều người đứng ra bảo đảm cho chúng tôi, vì chúng tôi đã từng làm việc cho không ít nhân vật tai to mặt lớn.”
Mông Nhân nhún vai: “Chúng tôi không phải cảnh sát, và cũng không muốn giao các vị cho cảnh sát; chúng tôi chỉ muốn xác định xem suy đoán của mình có đúng hay không chứ không có ý gì khác. Cô đừng hiểu lầm. Bây giờ, nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành.”
Cô A hỏi: “Rốt cuộc các anh là ai?”
“Là nhân loại bình thường!” Mông Nhân buông ra một câu rồi đứng lên, gọi tôi cùng ra về. Tôi vẫn ấm ức vì bị bọn người này chơi khăm, nhưng sự việc đã đến nước này rồi thì cũng đành vậy. Vừa đứng lên bước ra đến cửa, thì nghe thấy cô A gọi giật lại: “Các anh không đi nổi đâu. Thứ kia đã mất, chúng tôi không có cách nào để trình bày với cấp trên, chỉ còn cách làm phiền hai anh đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Tôi quay người lại thì nhìn thấy bàn tay cô A đã lăm lăm khẩu súng chĩa thẳng vào tôi và Mông Nhân và hất sang bên: “Bây giờ các người đi vào nhà vệ sinh và tự đóng cửa lại!”
Tôi, sau khi trải quay các sự việc ở sơn động Tỵ Vân, cảm giác sợ hãi đối với súng ống đã giảm đi rất nhiều. Nhìn thấy họng súng của cô A, tôi hầu như không có cảm giác gì, tôi nhìn sang Mông Nhân. Mông Nhân thở dài, rồi nói: “Hà tất phải làm thế này! Cô không thể giết chúng tôi. Nếu giết chúng tôi thì cô cũng không thể trở về báo cáo với cấp trên của cô.”
“Anh thử nghĩ đi, thực ra xác chết cũng là thứ để báo cáo.” Lần này thì cô A cười thật sự, cười rất tự nhiên, nhưng tôi lại cảm thấy hết sức quái dị, bí hiểm.
Mông Nhân vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa nói: “Thế thì chi bằng cô ra chợ mà mua gà vịt gì đó… cũng là xác chết, đem về mà báo cáo.”
“Đừng dẻo mỏ nữa! Vào đi!” Cô A bỗng nghiêm sắc mặt quát tháo hai chúng tôi. Tôi vội cùng Mông Nhân bước vào trong. Mông Nhân đóng cửa nhưng lại mở ra luôn, cô A đứng đó vung tay lên: “Định làm gì hả?”
Mông Nhân mỉm cười: “Nữ hiệp có gạt tàn thuốc lá không? Hoặc cho tôi ít giấy vệ sinh cũng được.”
“Đóng cửa lại! Tôi nói lần cuối cùng!” Cô A gào lên.
Mông Nhân đành đóng ngay cửa lại, rồi anh thở phào, nói nhỏ với tôi: “Mẹ kiếp, vừa rồi tôi sợ chết đi được, nếu nó bóp cò thật thì toi đời.”
Tôi lừ mắt nhìn Mông Nhân: “Tôi thấy cậu bẻm mép như thế, cứ tưởng cậu không sợ chết!”
Mông Nhân bước lại bệ xí, mở nắp, rồi kéo phéc-mơ-tuya quần để tè. “Tôi sợ quá suýt vãi đái ra! Là người, ai chẳng sợ chết?”