Trong lúc băng ngang dưỡng trí viện cùng Alonzo về hướng phòng giam cuối cùng, Clarice đã nhắm mắt lại để bỏ ngoài tai những tiếng la hét, rồi cánh cửa đóng, dù cô cảm nhận được không khí đang lướt trên da cô. Áp lực càng lúc càng mạnh, giống như thể cô đi sâu xuống nước vậy.
Sự cận kề các bệnh nhân tâm thần, và hình ảnh Catherine Martin hai tay bị trói lại giao nộp cho một trong đám này, khiến Clarice có thêm nhiều can đảm. Nhưng có can đảm thôi cũng chưa đủ. Còn cần phải bình tĩnh, phải thật nhạy bén hơn cả các loại vũ khí. Cô phải chứng tỏ được sự kiên nhẫn, chống lại cái ý muốn hoàn tất cho thật mau công việc này. Nếu bác sĩ Lecter biết được câu trả lời, chắc cô phải ra sức lục lạo trong mớ ý nghĩ được giấu kỹ của ông ta.
Alonzo nhấn chuông trên khung cửa nặng nề ở trong cùng.
– “Hãy dạy cho chúng con tình thương và sự siêu thoát, hãy dạy cho chúng con biết đến sự bình thản”.
– Xin lỗi cô muốn nói gì thế? – Alonzo hỏi và Clarice nhận ra là mình vừa nói lớn tiếng.
Anh ta giao cô lại cho một người phụ y tá to con đang mở cửa. Cô nhận thấy lúc Alonzo rời xa chỗ này, anh ta làm dấu thánh giá.
– Rất vui được gặp lại cô – người đàn ông kia nói trong lúc đóng cánh cửa lại.
– Chào anh Barney.
Anh ta đang cầm một quyển sách, ngón trỏ để ngay trang đang đọc. Đó là quyển Lý trí và tình cảm của Jane Austen. Clarice đang ở trong tâm trạng nhận thấy đủ mọi việc.
– Cô có muốn đèn sáng hơn không? – anh ta hỏi.
Đèn trong hành lang không được sáng lắm. Ở cuối đầu kia, ánh đèn chói chang của căn phòng chiếu ra đến bên ngoài.
– Bác sĩ Lecter chưa ngủ sao?
– Lúc đêm tối thì không bao giờ dù cho đèn có tắt đi nữa.
– Nếu vậy cứ giữ nguyên như thế đi.
– Tôi muốn tắt cái tivi kia – Lúc này nó đã được dời đến ngay giữa hành lang. – Vài tù nhân có thể nhìn được khi áp sát mặt vào song sắt.
– Hay lắm, nhưng cô vui lòng chỉ tắt âm thanh thôi, vẫn còn nhiều người muốn xem. Cái ghế để chỗ cũ nếu cô muốn dùng nó.
Clarice đi dọc cái hành lang không sáng sủa đó và không dám nhìn trái hay phải. Tiếng chân của cô dường như vang quá lớn. Không có tiếng động nào khác ngoài tiếng ngáy từ trong một căn phòng phát ra, và một tiếng cười khẩy ở một căn phòng khác.
Phòng giam của Miggs đã có một chủ nhân mới. Cô thấy một cặp chân dài nằm trên sàn còn cái đầu thì tựa vào song sắt. Cô nhìn vào khi đi ngang qua đây. Một người đàn ông đang ngồi dưới đất trên một đống giấy bị xé vụn. Khuôn mặt anh ta vô hồn. Hình của tivi phản chiếu trong ánh mắt anh ta trong khi một làn nước dãi nhỏ chảy dài từ khóe miệng đến vai.
Cô tránh nhìn vào phòng giam của bác sĩ Lecter cho đến khi nhìn thấy ông. Cô đi ngang qua đó với hiện tượng nổi gai ở giữa lưng và bước đến tắt âm thanh của tivi.
Trong cái phòng giam sáng trưng, bác sĩ Lecter đang ngồi đó, trong bộ áo ngủ trắng của dưỡng trí viện. Những màu duy nhất là màu của mắt, tóc và cái miệng đỏ trên một khuôn mặt không biết đến ánh sáng mặt trời từ rất lâu nên gần như hòa lẫn với cái sắc trắng bao quanh; ngay trên cổ áo ông ta, nét mặt dường như đang bị treo lơ lửng trong không khí. Ông ngồi tại cái bàn đằng sau tấm lưới nylon giữ ông cách xa song sắt. Ông ta đang vẽ trên giấy với bàn tay trái làm mẫu. Trong khi cô đang nhìn, ông xoay tấm hình lại và xòe hết bàn tay ra, rồi dùng ngón tay út như một cây bút chì đánh bóng mờ, chỉnh sửa lại lằn vẽ bằng than.
Cô tiến lại gần song sắt hơn và ông ngước đầu lên.
– Xin chào bác sĩ Lecter.
Đầu lưỡi ông ta hiện ra, đỏ như như đôi môi vậy. Cô thấy nó đụng ngay giữa môi rồi thụt vào.
– Clarice.
Cô nghe tiếng rè của giọng kim và tự hỏi không biết bao lâu rồi ông không có nói chuyện.
– Cô thức quá khuya cho một ngày học.
– Không phải một ngày học – cô đáp lại với niềm hy vọng giọng của mình đủ lớn – Hôm qua tôi đã đến Virginie…
– Cô bị thương à?
– Không, tôi…
– Cô bị băng mà.
Và cô nhớ lại.
– Tôi chỉ bị xước nhẹ tại cạnh hồ bơi trong ngày hôm nay. – Cái băng nơi cổ chân cô không thể nhìn thấy được. Chắc ông ta cảm nhận đó thôi. – Hôm qua tôi đến Virginie. Ở đó người ta tìm được một cái xác, nạn nhân cuối cùng của Buffalo Bill.
– Chưa là cái cuối cùng đâu, Clarice.
– Cái áp cuối.
– Đúng.
– Nó bị lột da đầu. Đúng như những gì ông đã nói với tôi.
– Cô có phiền là tôi vẫn tiếp tục vẽ trong khi chúng ta trò chuyện không?
– Ồ không sao hết.
– Cô có xem xét cái xác không?
– Có.
– Cô có nhìn thấy những lần thử trước của hắn không?
– Không, chỉ thấy trên hình mà thôi.
– Cô cảm thấy những gì?
– Nỗi sợ hãi, nhưng sau đó tôi quá bận…
– Rồi sau đó?
– Tôi bị rối trí.
– Nhưng cô có thực hiện nhiệm vụ của cô một cách bình thường không?
– Hoàn toàn.
– Vì Jack Crawford à? Hoặc giả ông ta chỉ gọi điện cho cô từ nhà ông ta?
– Ông ta có mặt ở đó.
– Này Clarice, cô làm cho tôi vui lòng nhé. Cô hãy nghiêng cái đầu qua một bên như thể cô vừa ngủ đi. Thêm một chút nữa. Cám ơn, như thế được rồi. Nếu cô thích, cô cứ ngồi xuống. Cô có kể lại cho Crawford những gì tôi nói cho cô nghe trước khi người ta tìm thấy cái xác đó không?
– Có, nhưng ông ta không quan tâm.
– Và sau khi ông ta nhìn thấy cái xác?
– Ông ta đã trao đổi thật lâu với một chuyên gia của trường đại học…
– Alan Bloom.
– Đúng vậy. Bác sĩ Bloom nói Buffalo Bill đã nhập vào vai nhân vật mà báo chí tạo ra, hình ảnh của một Buffalo Bill lột da đầu được các báo giật gân nhắc đến. Bác sĩ Bloom nói là bất cứ ai cũng có thể tiên đoán việc đó.
– Bloom có tiên đoán à?
– Đó là điều ông ta đã nói.
– Ông ta đã tiên đoán nhưng không nói với bất cứ ai. Tôi hiểu rồi. Nhưng cô nghĩ như thế nào, Clarice?
– Tôi không biết phải nghĩ gì nữa.
– Cô biết vài khái niệm về tâm lý học cũng như về pháp y. Cô đang câu ngay nơi mà hai khoa đó gặp nhau, có phải không? Thế cô có bắt được cái gì không, Clarice?
– Đâu có dễ vậy.
– Hai môn nó đã dạy cho cô những gì rồi về con người Buffalo Bill đó?
– Theo sách vở, hắn là một tên tàn ác.
– Cuộc đời không thể nào được tìm thấy trong sách vở, Clarice à; sự giận dữ mang dáng vẻ của sự dâm dãng; bệnh lupút bị xem như mày đay. – Bác sĩ Lecter đã vẽ xong bàn tay trái và chuyển qua vẽ bàn tay phải bằng với bàn tay trái cũng đẹp không kém. – Cô vừa mới nói đến cuốn sách của Bloom.
– Phải.
– Cô có đọc những gì ông ta viết về tôi không?
– Có.
– Thế ông ta mô tả tôi như thế nào?
– Như một người chống đối xã hội.
– Theo cô, bác sĩ Bloom không bao giờ sai lầm phải không?
– Tôi vẫn chờ ông ta nói đến tính nông cạn của tình trạng xúc động.
Nụ cười của Bác sĩ Lecter làm lộ mấy cái răng trắng nhỏ của ông.
– Không thiếu chuyên gia, Clarice – Bác sĩ Chilton nói về Sammie, đang đứng đằng sau cô, là một tên tâm thần phân liệt biến dạng, không thể cứu chữa được. Ông ta đã bỏ anh ta vào trong phòng của Miggs bởi vì ông ta cho rằng Sammie đã nói vĩnh biệt với cuộc đời rồi. Cô có biết những người tâm thần phân liệt biến dạng kết thúc cuộc đời của họ như thế nào không? Cô đừng có ngại, anh ta không nghe được đâu.
– Đó là những người khó chữa khỏi nhất. Thông thường điều đó kết thúc bằng sự khép mình lại và sự tự hủy nhân cách mà thôi.
Bác sĩ Lecter rút một cái gì đó từ trong chồng giấy của ông ta và bỏ nó vào mâm truyền thức ăn. Clarice kéo sợi dây.
– Hôm qua Sammie đã đưa cho tôi cái này cùng với bữa ăn tối.