Bí Mật Của Cha

Chương 7



Betty bắt đầu ý định mạng lại cho tôi một cuộc sống khác.

Chiến lược của cô ấy là đưa tôi trở lại hoà nhập với xã hội bằng cách giúp tôi cảm nhận được những niềm vui giản dị, những thú vui trong sạch, những ham muốn chính đáng.

Nếu như cô ấy làm được, thì đó là vì lúc ôm cô ấy vào lòng, tôi đã thầm chấp nhận việc phải thay đổi, phải tự nâng mình lên cho xứng với tình yêu của chúng tôi và với tương lại vào ngày hôm đó. Chính là tôi đã ôm trong tay một thế giới khác vào ngày hôm đó. Một thế giới trong đó tôi có giá trị nhiều hơn những vụ ăn cắp vặt, những thủ đoạn bịp bợm chỉ mang cho tôi sự phấn khích nhất thời để rồi sau đó để lại trong tôi cảm giác trống rỗng không cảm xúc.

Nếu như cô ấy làm được, thì đó là vì cô ấy đã thực hiện điều đó một cách thông minh.

Cô ấy không đối lập thế giới của cô ấy với thế giới của tôi, không cố hạ thấp uy tín của bạn bè tôi hay tách họ ra khỏi tôi. Ngược lại, cô ấy chơi với cả nhóm chúng tôi, tôn trọng nó và hẳn là cô ấy còn muốn thuyết phục họ về những lợi ích mà việc thay đổi này mang lại.

Cô ấy cũng không áp đặt điều gì cho tôi. Cô ấy chỉ chỉ cho tôi thấy một phương hướng, một con đường rồi để cho tôi tự đi trên con đường mới ấy, giữa những phong cảnh đầy hứa hẹn, và ân cần đi bên tôi. Hết sức khéo léo, cô ấy nói về sự thay đổi trong cuộc sống ấy như là đoạn tiếp khả dĩ và hợp lý cho kinh nghiệm, hoàn cảnh của tôi. Làm cho cái tôi và tham vọng của tôi được tôn lên, cô ấy ca ngợi những lối làm việc khác mà tôi có thể phát huy được ý chí, sự khôn ngoan và cái mà cô ấy gọi là trí thông minh nguyên sơ nơi tôi.

Tôi lặng lẽ theo cô ấy, dần tách mình ra khỏi những thói quen cũ và từ bỏ những nơi thường hay lui tới.

Đọc là một trong những phương cách chính giúp tôi thay đổi.

Cô ấy thường nói về các tác giả yêu thích của mình, kể với tôi về tiểu sử của họ. Rất tinh tế, cô ấy bắt đầu bằng những tác giả theo lẽ tự nhiên, tôi cảm thấy gần gũi với mình nhất: những tên lưu manh, những kẻ cư xử sai trái. Bukowski, Fante, Celine, Kerouac. Cho tới tận lúc đó, tôi vẫn ngu ngốc cho rằng văn chương là do những người giàu có viết ra cho những người giàu có khác.

Nhưng ở đó, tôi khám phá ra cả những kẻ nghiện rượu, những kẻ tù tội, những kẻ hay gây gổ đã trở thành những tài năng được ca tụng. Những con người đã từng biết tới khổ cực, đói khát, bị xa lánh, bị gạt ra ngoài lề xã hội lại có thể làm rung động những con người thuộc tầng lớp trên bằng cách nhúng ngôn từ của họ vào trong thứ mực của khổ đau và máu của thời đại họ.

Có một thế giới nơi những con chữ được sắp xếp một cách khôn ngoan đã có khả năng làm thay đổi cuộc đời tôi, làm nhịp tim tôi dồn dập hơn, làm tâm hồn tôi rung động. Và những vùng đất mới ấy, tôi tìm thấy chúng trên môi Betty khi cô kể lại những cảnh trong truyện hay đọc cho tôi những đoạn văn được viết rất trau chuốt.

Cho đến khi tôi không thể tiếp tục bằng lòng với việc gật đầu hay đặt câu hỏi nữa, cô ấy đã đặt vào tay tôi một cuốn tiểu thuyết: Hãy hỏi hạt bụi của John Fante. Tôi đã đọc nó chỉ trong một đêm, và phát hiện ra rằng mình có khả năng ngấu nghiến hàng trang sách kín chữ trong khi cố chống lại cơn buồn ngủ.

Những từ ngữ giản dị nhưng sắc lẹm như lưỡi dao cạo ấy đã cứa vào tâm hồn tôi. Những hình ảnh bạo lực ấy như những cú đấm thẳng vào giữa mặt tôi. Việc đọc trở thành một hình thức gây lộn khác. Tôi luôn đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa!

Niềm ham đọc của tôi khiến cô ấy hạnh phúc. Có quá nhiều sách phải đọc đối với ngu dốt của tôi. Trong cuộc khám phá này cần phải khẩn trương. Tôi có thể dánh ra hàng ngày trời để cố bắt kịp sự chậm trễ của mình, thế nhưng tôi cũng phải kiếm sống nữa. Làm việc ư? Cô ấy cũng đã nói với tôi về việc đó như một khả năng hiển nhiên khác.

“Một khoá đào tạo về thương mại. Em đã tìm thấy một khoá học như thế. Anh thông minh, anh biết cách thể hiện, anh có sức cuốn hút, anh sẽ thành công thôi.” cô ấy lập luận.

Cho tới tận lúc đó, Betty vẫn chưa bao giờ nhầm lẫn về điều gì tốt cho tôi. Vì vậy, tôi nghe lời cô ấy. Thật tuyệt khi cảm thấy bạn bị cuốn theo tham vọng và ước muốn của người phụ nữ yêu bạn. Trước đây, chưa bao giờ người ta nghĩ đến việc tôi phải làm gì, điều gì sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi. Kể từ lúc đó, một cơn khát mới ám ảnh tôi. Cô ấy là bạn gái tôi, tình nhân của tôi, cô giáo của tôi, tâm tình của tôi.

Và chắc chắn là cả mẹ tôi nữa.

Cô ấy là hòn đảo của tôi.

JEAN

Ba ngày

Ba ngày không có rượu. Thân thể gã không còn thuộc về gã nữa. Tất cả gói gọn thành một cơn đau ở rất nhiều chỗ. Các cơ co cứng lại đến mức trở thành những cơn chuột rút khủng khiếp khiến gã không thể cử động. Những cơn run rẩy chân tay không thể kìm lại được gây đau đớn, và những đợt co thắt quặn lên trong ruột khiến gã phải gập người lại, như khi phải chịu đòn. Mỗi thớ thịt trên cơ thể gã đều như đang kêu đòi cái cảm giác tê dại có khả năng xoa dịu đi mọi đau đớn của thứ chất lỏng kỳ diệu kia. Óc gã giống như một thứ quả khô đang nện vào sọ còn da gã như chảy nhão ra làm ướt đẫm quần áo.

Gã đã từng theo những đợt cai nghiện rượu, bị nhốt trong một trung tâm bảo trợ xã hội dù không hề muốn như vậy, được các bác sĩ của tổ chức tình thương tiêm hàng đống thuốc, để có thể ngẩng cao đầu khi quay trở lại đường phố làm một con người một cách xứng đáng. Nhưng việc cai nghiện trả lại cho gã sự sáng suốt và những bóng ma xuất hiện trở lại. Thế nên gã tiếp tục uống và lại trở thành cái kẻ say mèm mà người dân trong khu phố gọi là Nhà Thơ.

Jean cuộn tròn người lại, lăn lộn hòng ngăn cản cơn thèm rượu, rên rỉ và thở hổn hển.

Tại sao bọn chúng không giết gã? Cần phải kết thúc, nhanh!

Akim nhìn gả co giật với một niềm thích thú lộ rõ ra mặt.

– Tên khốn! Con tin thét lên trong một cơn cuồng loạn không thể kiểm soát được. Mày vui thích khi thấy tao đau đớn! Không cần phải tra tấn tao mà vẫn có thể vui thích!

– Tao thích thú vì nhìn thấy thứ tao sẽ không bao giờ trở thành nhờ vào những luật lệ của Đấng Toàn Năng, hắn trả lời, trưng ra cái nụ cười mỉa mai cay độc muôn thuở.

– Đấng Toàn Năng à? Người đã ra lệnh cho mày không được uống cũng nói với mày hãy giết chóc nhân danh ông ta à?

Miệng Akim méo xẹo đi theo một nụ cười nhếch mép lộ vẻ kinh tởm.

– Mày thì có thể hiểu gì về những điều đó? Mày chỉ là một thằng nát rượu. Mày không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài rượu, cái thứ mày đang thèm khát biết bao.

Jean những muốn trả lời, phản bác lại bằng những lập luận rõ ràng, ném vào Akim những suy nghĩ gay gắt để hắn thấy cuộc chiến mà hắn dành cả đời theo đuổi thật ngu ngốc, nhưng hắn có lý. Cơn thèm rượu khiến gã không đủ khả năng sắp xếp suy nghĩ một cách có trật tự. Gã không thể chắp nối được hai câu mà không nghi ngờ khả năng kết thúc chúng.

Một lát sau, Lagdar mang cho gã vài viên thuốc và giúp gã uống cùng với một ít nước. Akim không phản đối, bằng lòng với việc đứng quan sát cảnh tượng với vẻ khinh thường.

Dưới tác dụng của thuốc, cơ thể con tin chầm chậm duỗi ra. Gã thậm chí còn cảm thấy não mình dịu đi. Bình tĩnh hơn một chút, gã bắt đầu muốn gây sự với Akim.

– Nào? Nói cho tao biết Chúa Trời đã định trước điều gì cho tao? Tao sẽ chết như thế nào? Bởi vì chính Chúa là người truyền mệnh lệnh cho mày mà, phải không?

Akim nhanh chóng tiến lại gần Jean, túm lấy tóc gã.

– Nghe đây, đồ chó má, mày không ở địa vị để có thể mỉa mai được đâu.

Jean bắt chước thái độ coi thường của Akim.

– Tại sao lại trở nên hung bạo như thế? Mày theo đạo mà, phải thế không? Một con người sáng suốt.

– Im mồm, thằng khống, Akim hét lên.

Hắn cưỡi lên người tù và siết cổ gã.

Nhưng Jean chưa kịp bị ngạt thở thì cửa mở ra trong âm thanh ồn ĩ. Người đàn ông đội mũ trùm đầu ào vào, ngắm nhìn cảnh tượng rồi gật đầu ra hiệu với tên đang tra tấn. Tên này buông con tin ra, đứng dậy, đùng đùng nổi giận bước ra khỏi phòng.

Tên còn lại đưa mắt về phía khuôn mặt Jean, gã con tin cố tìm kiếm một cách vô ích một thứ tình cảm nào đó trong đôi mắt ấy.

– Ông là ai? gã gào lên.

Người đàn ông vẫn điềm tĩnh. Hắn lùi lại, đi ra ngoài và khóa cửa.

DANIEL

Tại sao Jérôme không hiện lên với tôi nữa? Thằng bé đã không nói chuyện với tôi kể từ khi tôi tới Luân Đôn. Tôi tìm nó trong đêm tối, gọi nó, cầu xin nó trở lại, nhưng không thành công. Nó có nhìn thấy tôi không? Nó có biết tôi đang định làm gì ở đây không? Sự vắng mặt của nó liệu có phải là cách tỏ ý không tán thành kế hoạch của tôi?

Có thể sự trả thù không tồn tại trong thế giới của nó.

Sự trả thù thuộc về thế giới của tôi.

Nó trở thành lý do duy nhất để tôi sống.

Tôi không thể chịu được việc sống trong một xã hội mà tên sát nhân đã giết con trai tôi lại tiếp tục đòi hỏi những người vô tội phải chết. Bởi vì tôi không che giấu đi bộ mặt của mình: động lực của tôi không hề là cứu những đứa trẻ khác, những người dân khác chưa từng tham gia vào các cuộc chiến mà các tôn giáo tạo ra. Tệ hơn, tôi biết rằng cái chết của kẻ đã gây ra tội ác ấy cũng không thay đổi được gì. Hoặc không thay đổi được gì nhiều, bởi sẽ có một kẻ khác thay thế hắn, bởi có rất nhiều kẻ muốn ngồi vào vị trí thủ lĩnh quân nổi dậy được hàng vạn kẻ cực đoan ca tụng.

Có quá nhiều kẻ có thể lợi dụng những yếu kém trong hệ thống dân chủ đã già cỗi của chúng ta, sử dụng nguồn vốn trợ cấp của các hệ thống này để cấp kinh phí cho các tổ chức tôn giáo, để len lỏi dọc trên các vỉa hè nhằm tuyên truyền lôi kéo những đứa nhóc đang đi tìm bản sắc và lý tưởng cho riêng mình. Có quá nhiều kẻ có thể tìm đến giới truyền thông đang khát những hình ảnh gây sốc để cho đăng tải thông điệp của mình và có quá nhiều kẻ có thể sống mà không bị trừng phạt giữa những người chúng coi là kẻ thù.

Nền dân chủ liệu có biện hộ được cho việc chúng ta để bạo lực và sợ hãi len vào cùng một thế giới phương Tây đang bị lòng nhân đạo theo kiểu hạ cố ban ơn xâm chiếm? Chắc chắn là không.

Mà tôi muốn những kẻ đó cũng phải sợ hãi, muốn chúng biết rằng trước những tội ác chúng gây ra, chúng tôi không phải chỉ có những tời tuyên bố suông để chống lại.

Tôi muốn rằng cuối cùng chúng cũng sẽ phải cân nhắc đắn đo trước khi quyết định thực hiện một vụ đe dọa nào đó.

Tôi muốn chúng phải coi các gia đình nạn nhân như những mối nguy hiểm tiềm năng.

Không, toàn chuyện vớ vẩn!

Tôi đơn giản chỉ muốn tên thủ lĩnh phải chết.

— ———

Tôi vẫn chưa bao giờ biết mình sẽ hành động. Tôi ghi chép lại tất cả những gì nhìn thấy, nghe thấy, đọc được hoặc tưởng tượng ra về mục tiêu của mình: tính tình của hắn, những thói quen của hắn, những tên sát thủ của hắn, giờ giấc hoạt động của hắn, những khoảng thời gian thư giãn của hắn, những thói xấu có thể có của hắn…

Tôi dựng lên các kịch bản như người ta lập các bản phân tích đánh giá sản phẩm: các lập luận thuyết phục, ưu điểm, nhược điểm,…

Đôi khi tôi sợ sẽ làm cho lòng căm hận của mình suy yếu giữa những dòng ghi chép tóm tắt, sợ nhìn thấy nó tan biến đi sau hàng giờ, hàng ngày suy nghĩ, phân tích, đánh giá, thăm dò… Tôi e sợ hành động nổi loạn của mình sẽ nhường chỗ cho việc sắp xếp tổ chức và người chiến binh là tôi sẽ biến thành một nhà chiến thuật đơn thuần. Vậy nên, khi cuộc sống thường nhật tóm được tôi để bắt tôi phải nhận thức rõ về tình cảnh của mình, bắt tôi hiểu rõ thực tế dưới ánh sáng của lý trí mà tôi đã vứt bỏ.

Tôi nhắm mắt lại và nghĩ về ngày hôm đó, về cú điện thoại, về cái quan tài chỉ chứa những mảnh thi thể rời rạc, về nỗi sầu não đau khổ của Betty và Pierre. Tôi cứ đào bới trong nỗi đau đớn mất mát ấy của mình, cho đến khi loại bỏ được hết khỏi óc mọi suy nghĩ thoáng qua, mọi dấu vết tình cảm có khả năng khiến cho ý định của tôi chìm xuống và kết thúc bằng việc tìm lại được nguyên vẹn khao khát được chém giết.

Đôi khi chỉ cần một hình ảnh hoặc một từ ngữ ném vào cái kho mà nỗi đau đớn của tôi trốn trong đó là đủ để nỗi đau ấy bùng lên nạp đầy năng lượng cho tôi.

— ———

Betty phải thú nhận mọi chuyện với gia đình cô ấy.

Cô ấy đã giấu được bố mẹ cô ấy về mối quan hệ của chúng tôi trong sáu tháng đầu. Sau đó, cô ấy kể về tôi nhưng vẫn còn lấp lửng ở một vài chi tiết liên quan đến cuộc sống của tôi.

Bố cô ấy đã mắng cô ấy một trận ra trò. Bà mẹ thì mang bộ mặt như của một nữ thánh bị phản bội, vẻ mặt thể hiện nỗi đau đớn cam chịu. Cô ấy, con gái một, được mẹ cưng chiều, được bố ca tụng lên tận mây xanh, là một sinh viên Luật sáng giá được hứa hẹn một tương lai tươi sáng, lại đi chọn một gã trai không có chút địa vị xã hội nào. Còn tệ hơn nữa là họ chẳng biết gì về quá khứ của tôi, những chốn tôi hay lui tới, những nơi tôi hay dẫn Betty theo và những người mà tôi giới thiệu với cô ấy.

Khi họ yêu cầu gặp mặt, một năm đã trôi qua kể từ nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.

Trong suốt nữa tối hôm ấy, cho tới giờ tôi vẫn giữ một cảm giác nhục nhã, tôi đã cố hết sức cố gắng để tỏ ra lịch sự, tinh tế, thông minh. Những nỗ lực mà sau đó tôi đã rất hối hận bởi vì với tôi, thật là hèn hạ khi cố biến thành người khác để được chấp nhận. Tuy nhiên, chính sự khổ sở ấy cuối cùng đã thuyết phục được Betty rằng tôi là người đàn ông của cuộc đời cô ấy, bởi vì cô ấy biết trân trọng việc vì cô ấy mà tôi phải chịu mất mặt như thế nào.

Nhưng dù thế nào đi nữa, những cố gắng của tôi hòng chiếm được cảm tình của họ cũng vô ích, bởi vì ngay sau buổi tối đó, bố cô ấy đã buộc cô ấy phải lựa chọn giữa họ và tôi.

Sáng hôm sau, cô ấy đến bấm chuông cửa nhà tôi, nước mắt lưng tròng, với một chiếc va li trong tay.

— ———

Anh còn nhớ những giọt nước mắt của em, tình yêu của anh, tấm thân nóng bừng và run rẩy của em, những tiếng khóc nấc liên hồi của em, cái va li không bao giờ tìm được chỗ để trong đám đồ đạc lộn xộn của anh, ánh nhìn đẫm nước mắt của em lướt khắp căn hộ mà em dã biết rõ nhưng kể từ lúc đó, với cả lo sợ và hy vọng, em sẽ coi đó là khung cảnh sống của mình.

Anh còn nhớ mình đã nghĩ về những gì mà em phải từ bỏ vì anh.

Anh còn nhớ niềm hạnh phúc vì được em chọn, anh với đôi bàn tay không chút của cải nhưng đầy âu yếm.

Anh còn nhớ lúc đó, anh đã khát khao tìm kiếm sức mạnh như thế nào để trở thành một ai đó, tự thề với mình là sẽ trả lại cho em tất cả những gì đã bắt em phải hy sinh.

— ———

Tôi gọi điện cho Betty hai hay ba ngày một lần. Còn cô ấy, cô ấy không bao giờ gọi cho tôi, tự buông mình theo từng giờ đang trôi qua, theo từng ngày đang trốn chạy, cố gắng quên đi chính bản thân mình.

Hiếm khi cô ấy trả lời điện thoại của tôi và nếu có thì luôn đáp bằng một giọng không để lộ chút cảm xúc. Cô ấy thậm chí còn tìm cách rút ngắn những cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Còn Pierre, nó luôn từ chối nói chuyện với tôi, luôn tìm ra một cớ nào đó để lảng đi lúc Betty nhấc điện thoại. Họ vẫn không hiểu được việc tôi bỏ đi, chuyển công tác của tôi ở nước ngoài. Vì thế, mỗi cuộc gọi đều khiến cho tôi nghẹn ngào trong những cảm xúc trái ngược và hỗn độn.

Nhưng tôi không khóc, không phát điên lên.

Không điều gì trong tôi được phép biểu hiện ra ngoài.

Ít nhất có thể.

Tôi ra sức dồn tất cả những thứ tình cảm tiêu cực ấy vào nỗi đau của mình. Tôi muốn biến thứ năng lượng mãnh liệt ấy thành một luồng căm hận được tích tụ một cách kiên nhân chờ đợi ngày trọng đại.

— ———

Tên thủ lĩnh sẽ có buổi thuyết giảng ngoài phố, như thường lệ. Đứng trên bục dựng lên trước thềm nhà dành cho những dịp như thế này, hắn phát biểu cho khoảng một trăm người vẫn thường nghe hắn nói.

Tôi tiến đến gần, để nghe thấy hắn, nhìn thấy hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.