Giết Người Đưa Thư

Chương 15



Theo người phụ nữ Pakistan đã quản lí bưu điện từ ba tháng qua, hộp thư 501 thuộc về một người phụ nữ tên là Allison Jennings. Ngoài ra bà ta không có thêm bất kì thông tin nào về người này. Cô Jennings đã thuê hòm thư này vào năm 1994. Tiền thuê hàng năm được trả bằng ngân phiếu phổ thông để lại trong hộp. Những thông tin này đều được ghi lại trong hồ sơ, mỗi năm một chữ viết khác nhau. Có vẻ như đã rất nhiều người sử dụng Box-4-U để nhằm một mục đích nào đó.

Box-4-U là một địa điểm hẹp và sâu nằm kẹp giữa cửa hàng bán đồ ăn mang về Lebanese và một bà đồng chuyên hành nghề bói bài. Những hòm thư kéo dài thành hàng từ cửa trước đến khu vực quầy thu ngân với những chiếc kệ chất đống hộp các tông, những chiếc phong bì chuyển đường bộ, những cuộn băng dính, giấy xốp hơi gói hàng, những chiếc túi khổng lồ đựng vụn xốp.

Từ phía đằng sau, nếu người ta muốn theo dõi ai đang ra vào thì phải cố lắm mới nhìn được qua đống đồ ấy. Chắc chắn phần lớn những người thuê hộp thư từ trước đến giờ cứ đến rồi đi mà chẳng bị ai để ý. Miễn họ trả tiền thuê đúng hạn, còn chẳng ai quan tâm họ là ai.

Người quản lý cho Allison Jennings thuê hộp thư 501 và đã sao lại bằng lái xe của cô ta rồi kẹp vào phiếu thuê theo đúng quy định. Bằng được cấp tại Massachusetts. Tấm ảnh trên bản sao nhòe nhoẹt mực đen. Parker nhờ người quản lý sao chép hai thứ giấy đó rồi họ quay lại bãi đậu xe vận chuyển hàng.

Ngồi vào xe, Parker bỗng dừng lại ngó nghiêng quầy xem bói của bà đồng. Một tấm biển đèn neon màu hoa oải hương nhấp nháy hàng chữ “Quý bà Natalia, nhà chiêm tinh học”. Bà ta vui lòng chấp nhận cả thẻ visa và thẻ tín dụng.

– Anh có muốn vào xem một chút không? – Ruiz hỏi. – Có khi bà ta xem được tương lai cho anh đấy.

– Tại sao vẫn có người đi xem bói ở một nơi chết tiệt thế này nhỉ? Nếu quý bà Natalie biết trước tương lai, tại sao bà ta không trúng sổ xố đi?

– Có lẽ bà ấy không có số trúng sổ xố.

Parker vào số rồi lùi xe lại. Anh định nói rằng số phận là do con người quyết định. Nhưng sự thật điều đó lại không phản ánh bản thân anh, vậy là anh đành nín thinh. Anh đã tự đứng dậy sau thất bại ở Phòng Cướp của – Giết người bằng cách cố tỏ ra vênh váo tự mãn. Và anh đã lựa chọn ở lại nơi này để né tránh. Anh cũng định sẽ chứng minh bản thân thêm một lần nữa và trở thành người chiến thắng. Nhưng theo logic của Ruiz, có vẻ như đó không phải là số mệnh của anh.

Ruiz đã gọi cho bộ phận cấp giấy phép lái xe để tìm thông tin về Allison Jennings. Ai biết được? Có khi người phụ nữ ấy hóa ra là kẻ bỏ trốn thì sao?

Địa chỉ của người phụ nữ mà Box-4-U còn lưu lại trên máy là một tòa nhà gạch đỏ ở khu vực lân cận thành phố, nơi mà tất cả mọi thứ, kể cả người dân đều đã bị lãng quên từ hàng thập kỉ nay. Tô điểm cho khung cảnh ấy là những kẻ vô gia cư chuyên đi bới thùng rác, đến đêm thì lăn ra ngủ trước cửa một căn nhà nào đó. Phía bên kia tòa nhà của Allison Jennings, một thằng điên trong chiếc áo paca đã từng là màu trắng đi diễu hành trên vỉa hè và gào thét với nhóm thợ xây đang làm việc trên tòa nhà.

Nơi này đã bị phá và đang được xây dựng lại do cuộc xâm lấn của người dân thành thị. Tấm biển quảng cáo những căn hộ xa hoa từ một, hai đến ba phòng ngủ hứa hẹn sẽ biến nơi đây thành một quận mới. Trên bản dự án hoàn thiện của người nghệ sĩ ấy không thấy sự xuất hiện của gã vô gia cư đang gào thét kia.

– Họ bị điên à? – Ruiz nói. – Ai đầu óc bình thường mà lại chịu chuyển đến đây. Ở đây có cái khỉ gì ngoài những ngôi nhà nứt nẻ và mấy gã tâm thần không nhà không cửa chứ?

– Cứ đợi đấy, chờ họ mở quầy Starbucks ở góc phố. – Parker nói. – Rồi sẽ có những người hàng xóm mới, những dân đô thị trẻ tuổi. Rồi cô sẽ phát hiện ra giá cả của những vật liệu trái phép đang rót xuống mái nhà. Rồi những người có thu nhập trung bình sẽ không có khả năng sống ở đây đâu. Đó là một thảm kịch của xã hội.

– Anh nghĩ người phụ nữ đó vẫn còn quanh quẩn ở đây sao?

Parker nhún vai.

– Ai biết được? Cô ta khai tờ phiếu đó từ mười năm trước. Giờ cô ta chết rồi cũng nên. Thằng nhóc Damon này có thể đã mua lại hòm thư của cô ta hoặc là người thuê sau. Nó phải ở đâu đó quanh đây nếu như đang sử dụng hòm thư ấy.

– “Đâu đó quanh đây” là một phạm vi rộng lớn. Trung tâm Los Angeles rộng bốn dặm rưỡi bao gồm Khu Phố Tàu, Little Tokyo, khu vực tài chính, khu vực thời trang trang sức và trung tâm hội nghị. Rất nhiều khu, rất nhiều người.

Parker lái xe vào bãi đỗ của nhà ga rồi quay sang người cộng sự của mình.

– Đầu tiên, hãy đưa tờ đơn xin việc của Damon cho phòng xét nghiệm dấu vân tay. Xem họ có thể phát hiện điều gì trùng khớp với vũ khí giết người không. Rồi hãy gọi đến Massachusetts. Tìm trong địa phương tất cả những người có tên Allison Jennings. Sau đó kiểm tra trên máy tính xem có vụ nào tương tự vụ Lowell ở Los Angeles trong hai năm qua. Và gọi đến công ty điện thoại kiểm tra chi tiết cuộc gọi từ những người đưa thư của Speed.

Ruiz tỏ ra hết sức chịu đựng.

– Gì nữa không thưa sếp?

– Hãy kiểm tra tất cả các cuộc gọi. Thằng nhóc Damon có thể đã gọi điện mà cũng có thể không. Hãy lấy ghi âm cuộc gọi từ văn phòng và nhà riêng của Lowell nữa.

– Và ngài sẽ làm gì trong khi tôi thực hiện những thứ chết tiệt ấy?

– Tôi sẽ nói chuyện với Abby Lowell và tìm ra lý do tại sao tên cô ta lại xuất hiện trên báo. Cô ta sẽ thích nói chuyện với tôi hơn với cô.

– Làm sao anh lại biết chắc điều đó được nhỉ?

Anh toét miệng cười, nụ cười trứ danh của Kev Parker.

– Bởi vì đó là tôi, búp bê ạ.

Tống khứ được Ruiz, Parker lái xe đến thẳng văn phòng của Lenny Lowell. Anh muốn đi quanh hiện trường vụ án và con phố đó vào ban ngày, khi không có những bộ cảnh phục cùng những nhà tội phạm học, các thực tập sinh và mấy thằng ngu của Phòng Cướp của – Giết người quanh quẩn làm anh rối trí. Anh cảm thấy bình tĩnh và thật tập trung khi làm việc theo cái cách rùng rợn này, dành thời gian ở nơi mà nạn nhân đã chết.

Anh không chắc mình có tin vào ma quỷ không, nhưng anh tin rằng có những linh hồn. Anh tin vào điều căn bản tạo nên sự sống ấy, thứ năng lượng quyết định sự tồn tại của mỗi người. Thỉnh thoảng khi còn lại một mình ở hiện trường, anh nghĩ mình có thể cảm thấy những trường năng lượng vẫn nấn ná đâu đó quanh anh. Nhưng cũng có những lúc không có gì ngoài sự vắng lặng đến trống rỗng.

Quãng đời trước đây, khi còn là một thành viên của Phòng Cướp của – Giết người, anh chỉ biết đến bản thân mà không cảm nhận được gì về những người xung quanh, còn sống hay đã chết. Điều tốt đẹp mà anh nhận được sau thất bại đó là sự nhận thức. Anh đã biết lùi lại để nhìn rõ hơn những gì xung quanh.

Dưới ánh sáng ban ngày, quang cảnh chẳng có gì hấp dẫn hơn buổi đêm, nhất là khi trời đang mưa. Thực ra còn không bằng ban đêm nữa. Trong một buổi sáng ảm đạm thế này, vẻ cũ kĩ, bẩn thỉu và mệt nhọc của nơi này càng không thể che giấu.

Văn phòng của Lowell nằm trong một tòa nhà nhỏ hai tầng dường như được xây dựng từ cuối những năm năm mươi. Góc nhà sắc nhọn, mái bằng. Những ô cửa bằng kim loại bạc phếch màu xanh nhờ nhợ, màu hồng, màu vàng nhạt, khung cửa sổ bằng nhôm. Bên kia đường, tiệm giặt là mở cửa 24/24 giờ trong tuần nằm chỗm hỗm. Một căn nhà gạch thấp tè không ra phong cách gì.

Những loại luật sư bào chữa cặn bã khấm khá hơn thì có văn phòng ở Beverly Hills hay Century City, những nơi xinh đẹp bậc nhất thế giới. Chốn này chỉ dành cho những sinh vật ăn thịt hạng bét treo biển hiệu. Tuy nhiên đối với Parker dường như Lenny đã làm rất tốt công việc của hắn.

Chiếc Cadillac của Lowell đã được mang đi để điều tra. Chiếc xe vẫn còn mới nhưng lại bị đập phá. Địa chỉ nhà riêng của hắn là một căn hộ cao cấp ở một trong những khu mới nhất thành phố gần trung tâm Staples. Một nơi xa xỉ đối với một gã mà khách hàng của hắn thường phải dùng đến cánh cửa quay ở văn phòng bảo lãnh.

Parker tự hỏi tại sao tên sát nhân lại mạo hiểm đập vỡ cửa kính chiếc Cadillac trong khi hắn chỉ muốn số tiền trong két sắt?

Liệu đó có phải một hành động trả đũa? Một khách hàng cũ hay người nhà của khách hàng không thoát tội và đổ lỗi cho Lowell? Động cơ giết người là trả thù và số tiền chỉ là thứ phụ? Hay tên sát nhân đang săn đuổi thứ gì đó mà hắn không tìm thấy trong văn phòng? Nếu đúng là như vậy, vụ án mạng này quả là phức tạp hơn nhiều. Ngoài số tiền trong két, một gã như Lenny Lowell liệu còn có thứ gì đáng giá để đến nỗi bị giết?

Parker gỡ giấy niêm phong hiện trường ra rồi bước vào cửa sau của văn phòng. Mùi khói thuốc lâu ngày ám vào những tấm ván tường giả gỗ và nhuộm vàng cái trần nhà ốp gạch cách âm. Chủ nhân có vẻ rất thực dụng khi chọn một tấm thảm lót sàn màu đất.

Bên trái là phòng tắm. Các giám định viên đã kiểm tra một lượt bằng cách lấy dấu vân tay, nhặt những sợi tóc trong ống cống nhưng không tìm thấy vết máu. Nếu tên giết người bị dính máu của Lowell, chắc hắn đủ thông minh để không lau rửa ngay tại đây.

Kế đó là văn phòng của Lowell. Một nơi diện tích vừa phải giờ tràn ngập giấy, phấn lấy dấu vân tay chuyên dụng và những mẩu giấy đánh dấu vị trí chứng cứ trên tấm thảm. Máu của gã luật sư thấm vào tấm thảm thành những vệt loang mờ không nhìn rõ (một quảng cáo hay cho những nhà sản xuất: Giấu được cả những vệt máu lớn). Những chiếc ngăn kéo bị lôi tuột ra khỏi tủ hồ sơ và bàn làm việc.

– Cô đang làm xáo trộn hiện trường vụ án đấy. – Parker nói.

Phía sau bàn làm việc, Abby Lowell giật mình, há hốc miệng vì kinh ngạc.

– Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi, anh làm tôi sợ. – Cô đặt tay lên ngực như để giữ cho tim khỏi vọt ra khỏi lồng ngực.

– Tôi phải đặt câu hỏi rằng cô đang làm gì ở đây, cô Lowell? – Parker nói và kéo chiếc ghế từ phía bên kia bàn ra. Tay vịn của ghế lốm đốm những vệt máu. – Chúng tôi đã phải niêm phong hiện trường là có lý do.

– Các anh đã thu xếp xong việc chôn cất chưa? – Cô gái đã bình tĩnh trở lại. – Anh có biết cha tôi để hợp đồng bảo hiểm ở đâu không? Anh gọi đến công ty đó cho tôi được không? Còn chúc thư của ông? Tôi chắc là ông có để lại di chúc nhưng chưa biết ở đâu. Tôi không biết ông muốn được chôn hay hỏa táng. Anh giúp tôi được chứ, thám tử Parker?

Parker lắc đầu.

– Không, tôi không thể. Nhưng nếu trước đó cô gọi cho tôi thì lẽ ra tôi có thể đến đây gặp cô và giúp cô tìm kiếm. Tôi sẽ biết cô đã chạm vào và di chuyển những gì hay có lấy gì khác ngoài di chúc và hợp đồng bảo hiểm của cha cô không.

– Anh đang buộc tội tôi đấy à? – Cô nhướn đôi lông mày nhỏ cong duyên dáng.

– Không. Tôi chỉ nói thế thôi. Đó là nguyên tắc, cô Lowell. Tôi không quan tâm việc nạn nhân là cha của cô. Tôi cũng không quan tâm đến chuyện cô cho rằng mình có quyền vào cái văn phòng này. Công việc đối với tôi rất rõ ràng. Từ giây phút cha cô tắt thở, ông ta trở thành trách nhiệm của tôi. Tôi trở thành người bảo vệ của ông ta.

– Thật không may cho cha tôi vì các anh không ở đây để bảo vệ ông ấy khỏi bị giết. Tôi không định nói cá nhân anh. Tôi muốn nói tới Phòng Hình sự Los Angeles.

– Chúng tôi không thể đoán trước tội ác xảy ra ở đâu và khi nào. – Parker nói. – Nếu điều đó xảy ra thì có khi tôi phải rời khỏi ngành mất. Và thành thật mà nói, cô mới là người muốn bảo vệ cha cô hơn chúng tôi. Cô biết thói quen, bạn bè và chắc hẳn cũng biết cả kẻ thù của ông ấy. Có thể cô biết ông ấy vướng vào chuyện gì để đến nỗi bị sát hại như vậy.

Cô gái tỏ vẻ hoài nghi.

– Có phải anh đang nói rằng vì tôi mà một tên sát nhân nào đó đã lẻn vào văn phòng của cha tôi và giết chết ông ấy? Anh lạ thật đấy. Sao anh lại có thể vô tình như thế chứ?

– Cô sẽ không muốn biết đâu. – Parker nói. Anh bỏ mũ ra và vắt chân chữ ngũ. – Tối qua hình như cô không được nhạy cảm như vậy, nếu cô không ngại tôi sẽ nói. Cô bước vào một căn phòng, nơi cha cô nằm đó cho người ta vẽ phấn xung quanh. Cô có vẻ buồn vì bị hỏng kế hoạch ăn tối hơn nhỉ?

– Tại sao? Vì tôi không gục xuống than khóc à? Vì tôi đã không hóa điên à? Tôi không phải kiểu người dễ kích động như thế, ông thám tử ạ. Nhưng tôi đã khóc một mình. Anh đâu biết gì về mối quan hệ giữa hai cha con tôi.

– Vậy thì cô hãy cho tôi biết về mối quan hệ đó đi? Cô và cha cô có gần gũi không?

– Tất nhiên, theo cách riêng của chúng tôi.

– Là thế nào vậy?

Cô thở dài, nhìn đi chỗ khác, rồi lại nhìn ra sau. Mối quan hệ của cô với cha mình, cũng như hầu hết các mối quan hệ khác, phức tạp hơn mức cô muốn cố gắng duy trì. Ít ra thì cũng phức tạp hơn mức cô muốn anh ta hiểu.

– Chúng tôi như bạn ấy. Lenny không tham gia gì nhiều trong vai trò của một ông bố. Ông ấy không có gì nổi bật. Ông ấy không chung thủy với mẹ tôi. Ông ấy uống rượu nhiều. Với ông, thời gian quý giá mà ông dành cho tôi lúc tôi còn nhỏ là kéo tôi tới trường đua hay quán bar, nơi mà rồi ông quên hẳn sự có mặt của tôi. Bố mẹ tôi ly hôn lúc tôi mới chín tuổi

– Thế tại sao cô không ghét ông ấy?

– Bởi vì ông là người bố duy nhất của tôi. Và cũng bởi vì, ngoài những lỗi lầm ấy, ông không phải là kẻ tồi tệ. Ông chỉ không sống như tôi đã mong đợi mà thôi.

Với vẻ lo lắng bồn chồn, cô bước ra khỏi ghế của bố mình và đi tới đi lui trước các giá sách, hai tay khoanh chéo, mắt nhìn nhanh những thứ chưa bị lục lọi trên giá trong vụ đêm qua.

Trông cô rất đẹp trong chiếc áo len màu ngọc bích, chân váy hợp kiểu và đôi giày da đen.

– Tôi đã giận bố một thời gian dài sau khi ông bỏ đi. Và khi ấy tôi luôn quấn lấy mẹ tôi.

– Nhưng cô đã tha thứ cho ông?

– Khi tôi bắt đầu vào trường thì tôi và bố không gặp nhau, rồi đến một ngày tôi trở thành người lớn. Chúng tôi có thể nói chuyện được với nhau. Tôi muốn trở thành luật sư. Ông ấy cũng quan tâm hơn đến tôi.

– Và thế là bố con cô trở thành những người bạn. – Parker nói. – Đấy chính là lý do tại sao cô gọi ông ấy là Lenny thay cho từ bố.

Cô lại nhìn đi chỗ khác, không muốn anh nhận ra những xúc cảm trào dâng khi nhớ về bố. Nhưng không giấu được, dòng nước mắt tràn ngập đôi mắt sẫm tối, hàm dưới mím chặt. Một sự kìm nén sắt đá, Parker nghĩ.

Anh giả sử có thể đó là điều mà một cô bé gái đã phải cố học trong khi bố cô ta bận rộn với cuộc đua thứ sáu ở Santa Anita. Và cô bé đã làm gì khi bố mẹ mâu thuẫn, khi bố cô bỏ đi, và rồi lại xuất hiện trong cuộc đời cô. Cô ta vẫn cố tự chủ, vẫn cố kìm nén. Và cô ta dễ dàng vượt qua những khó khăn đó nếu như không để cho thứ gì có thể đâm thủng lớp áo giáp bên ngoài.

– Cô có biết người bạn nào của bố mình không? – Parker hỏi nhỏ. – Hay kẻ thù chẳng hạn? Đã bao giờ ông ấy gặp nguy hiểm chưa?

Cô ta dường như mỉm cười. Một điều gì đó mà cô không hề muốn chia sẻ với anh.

– Lenny luôn tìm kiếm một thiên thần. Có lẽ rốt cuộc ông đã tìm thấy. Tôi không biết liệu ông có tham gia vào vụ việc gì không. Tôi thực sự không biết. Ông không hề nói cho tôi biết điều gì tương tự. Chúng tôi thường chỉ nói chuyện về lớp học, về chuyện ông muốn tôi làm việc cùng ông khi tôi đã trở thành luật sư. Rồi chúng tôi đi tới trường đua.

Cô cố sức nói ra câu cuối cùng. Mối quan hệ của cô với cha mình đã khép lại. Chỉ có khoảng thời gian này họ là bạn và ông đã gợi nhớ cho cô điều mà cô khao khát khi còn nhỏ. Cô đã bước vào nghề của ông với hy vọng làm hài lòng ông, dù chủ ý hay không.

Parker im lặng trong giây lát, ánh mắt nhìn vô định vào những đống đồ lặt vặt trên bàn. Abby Lowell tiếp tục đi lại chậm rãi. Anh cho rằng cô ta muốn thoát ra khỏi đây. Ngay cả những người vô tội cũng chẳng ai muốn dính líu tới cảnh sát cả. Tuy nhiên anh chưa biết làm cách nào để tìm ra việc cô ta liệu có liên can gì tới vụ án hay không.

– Cô chịu trách nhiệm tổ chức buổi tang lễ chứ? – Anh hỏi. – Ông ấy còn người thân nào khác không?

– Ông có một người anh trai sống ở vùng ven New York, một con gái trong cuộc hôn nhân đầu, tên là Ann. Đã nhiều năm rồi tôi không gặp chị ấy. Tôi nghĩ là chị ấy đã chuyển tới Boston. Ngoài ra ông còn ba bà vợ cũ nữa. Chẳng bà nào buồn khóc thương cho ông cả.

– Và cô là người duy nhất tha thứ cho ông ấy?

Cô không bình luận gì, cũng chẳng thừa nhận điều anh nói. Cô nhấc chiếc xách tay da màu đen dưới nền nhà lên và đặt nó trên mặt bàn. Nó rất hợp với đôi giày của cô.

– Ngài thám tử, anh không phiền nếu tôi hút thuốc chứ? – Cô hỏi, tay đã rút một điếu thuốc ra khỏi bao Newports.

Anh cứ để cô đưa điếu thuốc lên miệng, chuẩn bị châm lửa rồi mới nói.

– Tôi không muốn cô hút thuốc ở đây.

Cô cau mày nhìn anh và vẫn châm lửa hút. Cô vừa thả khói thuốc vào trần nhà ám đầy nicotin vừa nói.

– Tôi hỏi anh thế chỉ là theo phép xã giao thôi.

Cô đứng dựa vào một bên bàn. Nét mặt như trong bức vẽ Erté, những đường cong huyền ảo, duyên dáng của thời kỳ đầu trường phái nghệ thuật Deco. Nước da cô tựa gốm sứ. Mái tóc dài xõa ra sau đen nhánh. Trông cô chẳng có nét gì của Lenny cả. Parker phân vân liệu người con gái này đã quá may mắn. Anh cũng không biết liệu có phải cô ta đang cố làm anh phân tán không.

– Cô Lowell, tối qua sau khi rời khỏi đây cô có nói chuyện với ai không?

– Không, tôi đi thẳng về nhà.

– Cô cũng không gọi điện cho mẹ cô à? Nói cho bà biết về cái tin buồn này ấy?

– Mẹ tôi đã mất cách đây năm năm rồi. Bà bị ung thư.

– Tôi thành thật xin lỗi. – Parker nói như một cái máy. – Nhưng cô không gọi cho bạn bè ư? Bạn trai chẳng hạn?

Cô thở dài, tỏ vẻ mất hết kiên nhẫn, dập tắt điếu thuốc lá, lại bắt đầu đi tới đi lui.

– Anh đang cố tìm kiếm điều gì vậy, thám tử? Nếu anh muốn hỏi gì thì hãy cứ hỏi đi. Chúng ta không phải bày trò trả lời đến hai mươi câu hỏi về đời tư như thế. Tôi còn phải lo sắp xếp nhiều việc và có giờ học vào lúc mười một giờ. Chúng ta có thể thôi đi được không?

Parker nheo mắt.

– Giờ học? Không có ngày nghỉ để dự lễ tang, để tìm hiểu xem lý do gì khiến bố cô bị giết chết chưa đầy hai mươi tư giờ trước hay sao?

– Bố tôi đã mất rồi. Tôi chẳng thể thay đổi được điều gì nữa. – Bước chân tới lui của cô có vẻ gấp gáp hơn. – Ông đã bị giết chết. Tôi không thể hiểu nổi điều đó. Tôi cũng không biết làm thế nào mà người ta lại có thể làm được điều ấy. Sẽ ích gì đây nếu tôi mặc đồ ngủ, nằm ở nhà và nghiền ngẫm sự vô nghĩa của cuộc sống? Tôi có vẻ lạnh lùng với anh, thám tử Parker ạ, nhưng tôi chỉ giải quyết việc này theo cách nào có ý nghĩa nhất đối với tôi: Tiến lên phía trước, làm những gì cần phải làm bởi tôi biết sẽ chẳng ai làm điều gì cho tôi cả.

– Cứ đối mặt với nó đi, rồi sau cô sẽ rối trí. – Parker nói, nhổm lên khỏi chiếc ghế dính đầy vết máu. Anh ta tới chỗ cô vừa đứng, cũng dựa vào phía cuối bàn.

– Cô Lowell à, tôi đã làm cảnh sát gần hai mươi năm nay. Tôi biết những người còn sống đều cố xoa dịu nỗi đau theo cách của riêng mình. Có lần tôi điều tra một vụ án. Một phụ nữ bị giết hại trong một vụ cướp xe hơi. Áo khoác của cô ta mắc vào cửa xe khi thủ phạm cố đẩy cô ra khỏi xe. Cô ta bị kéo lê một quãng dài. Thật là kinh khủng. Chồng cô ta là một nghệ sĩ, một họa sĩ nổi tiếng. Để thoát khỏi sự đau buồn, anh ta tự giam mình trong xưởng vẽ. Anh ta vẽ liền ba mươi sáu tiếng đồng hồ, không ăn, không ngủ. Suốt ba mươi sáu tiếng đồng hồ trong xưởng vẽ, anh ta nổi xung lên, ném lung tung, nào là thuốc màu, chổi vẽ, hộp đựng màu, tất cả những gì mà anh ta vớ được. Anh ta liên tục la ó, gào thét, rồi thì khóc lóc thảm thiết. Trợ lý của anh ta gọi cho tôi bởi cô ấy sợ anh ta bị chấn thương thần kinh, và lo rằng anh ta có thể sẽ tự vẫn. Cuối cùng mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Anh ta bước ra khỏi xưởng vẽ, không nói chuyện với một ai cả, tắm táp rồi đi ngủ. Tôi và người trợ lý đi vào xưởng vẽ để xem anh ta đã làm gì trong suốt thời gian ở trong đó. Anh ta đã vẽ đến hơn chục bức tranh sơn dầu khổ lớn. Những bức họa thật tuyệt vời, đẹp hơn bất kỳ bức họa nào anh ta đã từng vẽ trước đó. Đến tranh của Pollock có khi cũng chẳng sánh được. Mọi cảm xúc đều được thể hiện trên các họa phẩm: đau buồn, giận giữ, nỗi thương tiếc khôn nguôi. Khi tỉnh dậy, anh ta quay trở lại xưởng vẽ và phá tan từng bức tranh một. Anh ta nói chúng là của riêng anh, không phải để cho ai ngắm cũng được. Rồi anh ta chôn cất vợ mình và tiếp tục sống.

Abby Lowell nhìn anh chằm chằm, cố gắng phán đoán xem anh cho là cô sẽ phản ứng ra sao, cô nghĩ gì và đây là kiểu thủ thuật gì.

Parker xòe bàn tay.

– Mọi người đều xử lý theo cách riêng của mình.

– Vậy tại sao anh còn xét đoán tôi nhỉ?

– Không phải thế. Tôi cần phải tìm hiểu mọi thứ, cô Lowell ạ. Đó là công việc của tôi. Thí dụ, tôi cần phải biết xem tại sao tờ Times sáng nay lại nói rằng cô, một sinh viên hai mươi ba tuổi ở trường Luật Tây Nam, đã phát hiện ra thi thể của bố cô.

Có cái gì đó chợt lóe lên trong ánh mắt Abby Lowell, trên cả nét mặt cô, nhưng nó chỉ thấp thoáng rồi biến mất. Không phải sự tức giận, mà có lẽ ngạc nhiên thì đúng hơn. Và khuôn mặt cô lạnh lẽo trở lại.

– Tôi không biết. Điều đó không đúng. Anh cũng biết đó không phải là sự thật. – Cô nói giọng cảnh giác. – Lúc nhận được điện thoại thì tôi đang ở nhà hàng. Và tôi không quen biết phóng viên nào cả. Mà nếu có quen tôi cũng chẳng nói chuyện với họ.

– Và cô cũng không nói chuyện với ai sau khi cô rời khỏi văn phòng đêm qua chứ?

Cô lộ vẻ bực tức.

– Tôi đã nói với anh rồi. Không là không. – Rồi cô nhìn đồng hồ, thay đổi tư thế, tay đã đặt lên túi xách.

– Thế trước đó thì sao? Cô có gọi điện cho ai từ nhà hàng hay trên xe lúc dọc đường cô tới đó không? Một người bạn chẳng hạn, hay một người họ hàng?

– Không. Và tôi đảm bảo anh có thể ghi âm các cuộc trò chuyện qua điện thoại của tôi nếu anh không tin tôi. – Cô khoác túi lên vai và nhìn ra cửa trước. – Tôi phải đi đây. Tôi có hẹn với người phụ trách tang lễ lúc mười một giờ.

– Tôi lại cứ nghĩ là cô tới lớp.

Đôi mắt đen chớp chớp vẻ khó chịu.

– Lớp học bắt đầu vào lúc một giờ. Tôi nói nhầm. Tôi có nhiều việc nên phải ghi trên lịch, ngài thám tử ạ. Anh biết cách liên hệ với tôi nếu anh cần thêm thông tin gì.

– Tôi có thể tìm cô.

Cô bắt đầu đi ngang qua người anh để ra ngoài. Parker cũng đi ra và nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.

– Cô không muốn biết khi nào thì thi thể của bố cô sẽ được đưa ra khỏi nhà xác à? Tôi chắc chắn là người phụ trách tang lễ cần biết điều đó.

Abby Lowell nhìn vào mắt anh.

– Thi thể của bố tôi sẽ chỉ được đưa ra khỏi nhà xác sau khi khám nghiệm tử thi. Người ta cho biết cũng phải mất vài ngày, hay phải đến cả tuần. Tôi muốn mọi việc được thu xếp ổn thỏa để tôi còn sớm vượt qua được chuyện này.

Parker để cho cô đi. Cô có vẻ điềm tĩnh của một trợ thủ ném dao. Anh phân vân không biết liệu còn điều gì ẩn giấu sau hình ảnh người con gái nhỏ bé, đơn độc đầy tự vệ ấy.

Anh đảo mắt trên mặt bàn với bao ý nghĩ ngổn ngang và những gì quan sát được bộn bề trong tâm trí. Cô ta đã ra đi tay không, không có dấu hiệu gì của những thứ cô ta đến đây để tìm kiếm: sổ bảo hiểm thân thể, hay di chúc của Lenny.

Anh đi ra xe, lấy chiếc máy ảnh hiệu Polaroid và quay trở vào trong. Anh chụp hết mặt bàn, cả tủ đựng hồ sơ đang mở và khu vực dưới nền nhà quanh chiếc bàn. Sau đó anh cẩn thận nâng một chiếc phong bì nhựa màu đen ra khỏi ngăn kéo đang mở. Mặt trước phong bì có dòng chữ gắn tem màu vàng: Ngân hàng quốc gia thành phố. Bên trong phong bì chẳng có gì. Chỉ còn vết của một chiếc chìa khóa nhỏ đựng trong chiếc túi nhựa gắn chặt. Chìa khóa két an toàn.

Parker thả mình vào chiếc ghế da rất to của Lenny Lowell và nhìn quanh phòng, cố gắng tưởng tượng xem Lenny đã có thể nhìn thấy gì khi ngồi trong lãnh địa của mình. Ông ta có thể tập trung vào cái gì được. Tấm ảnh Abby trên mặt bàn rơi xuống đất. Anh nhìn xuống phía dưới bên cạnh chiếc ghế. Hai cuốn sách nhỏ quảng cáo du lịch nằm ở dưới gầm bàn. Parker lẫy mũi giày dịch chúng ra dần dần.

HÃY XẢ HƠI TRÊN THIÊN ĐÀNG. QUẦN ĐẢO CAYMAN.

– Tốt rồi, Lenny. – Anh nói với căn phòng không một bóng người. – Tôi hy vọng giờ này ông đang ở trên thiên đàng. Nhưng tôi tưởng tượng ông đang tới nơi dành riêng cho các luật sư cặn bã. Tôi hy vọng ông nhớ mang theo cả kem chống nắng nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.