Sức chứa thức ăn của Andi Kelly dường như không tuân theo bất cứ một quy luật tự nhiên nào. Cô ăn uống như thể một con sói, sẵn sàng đớp vào tay bất kì một người phục vụ nào định mang đĩa của cô đi trước khi từng mẩu thức ăn trên đĩa được dọn sạch sẽ.
Parker kinh ngạc nhìn cô. Tại thành phố Los Angeles, phụ nữ không hào hứng với việc ăn uống. Phân nửa số phụ nữ anh quen nếu đến tiệm Morton chắc chắn sẽ gọi món salad rau diếp với một miếng tôm rồi sau đó ngồi nhìn đến hết buổi.
Nhưng Andi Kelly lại không phải loại người ấy. Theo kinh nghiệm ít ỏi của Parker, dường như lúc nào Andi cũng luôn là chính mình. Không hối tiếc, không lẩn tránh, không mánh khóe. Cô nói và làm những gì mình muốn, mặc những gì mình thích. Cô mang tới một bầu không khí tươi mới đầy hương quế – anh đã nhận ra mùi nước hoa của cô ngay từ lúc gặp mặt. Cô chào anh như thể một người bạn thân vừa mới gặp từ hai hôm trước, cứ thể ngồi xuống và trò chuyện.
Đang căng thẳng nên anh không ăn được nhiều. Mỗi khi lao vào điều tra giống như lần này, một vụ án đầy kích thích và thử thách, cảm giác bồn chồn lo lắng lại đẩy anh tới chỗ hành động không ngừng đến quên ăn, quên ngủ. Lần này dù chưa đến mức ấy, nhưng anh thấy cũng đã có những dấu hiệu như thế rồi. Lúc này anh cảm thấy chúng giống như những cơn sang chấn nhẹ trước trận động đất vậy.
– Cái thằng nhóc Caldrovics ấy nói rằng nó được trả tiền cho vụ của anh. – Kelly thông báo cho anh lúc cắn miếng bít tết bò thượng thặng.
Parker nhấp ly Cabernet.
– Ai trả?
Cô chớp mắt.
– Anh đang đùa đấy à? Những thằng như thế từ lúc lọt lòng mẹ đã biết cắn vào cổ anh để uống máu rồi bước qua xác anh mà trèo lên đỉnh cao danh vọng. Nó chẳng nói đâu.
– Dần cho nó một trận. – Parker gợi ý, mặt đần ra.
– Anh nghĩ em là ai chứ? Là cớm à?
– Vì thấy em bảo là em già đến sắp chết rồi.
Kelly càu nhàu và cắt thêm một lát thịt tẩm nước quả nữa.
– Em còn quá nhiều thứ để sống. Em biết là trông mình cũng tử tế và người ta chỉ nhận xét về những khía cạnh chấp nhận được thôi. Nhưng bên cạnh đấy thì vẫn còn những cái đáng chán khác. – Cô chĩa con dao ăn vào anh. – Em sẽ cắn ngập xương thằng nhóc ấy nếu moi được thứ gì cho mình.
– Em không phải là người duy nhất muốn làm thế đâu. – Parker khẽ thú nhận, ánh mắt nhìn khắp quanh cảnh xung quanh.
Ẩn phía sau vùng Melrose tươi tốt ở khu vực thời thượng phía Tây Hollywood, nhà hàng Morton là sự hồi tưởng về ánh hào quang của Hollywood xưa kia với những tay chơi và trùm buôn, đặc biệt là những vận động viên quyền Anh hạng nặng. Những đối tượng này không bao giờ ngừng khẩu vị thịt đỏ. Tất cả bọn họ xuất hiện ở những bàn ăn VIP ở phía cây cọ thứ hai kia, nơi dễ dàng chiêm ngưỡng người khác và được người khác chiêm ngưỡng.
Nhìn quanh, Parker tự hỏi liệu không biết có kẻ nào nghe lén câu chuyện của anh với Kelly không.
– Con gái của Lowell đã gọi lại cho anh. Hôm nay có kẻ nào đó đã xới tung căn hộ của cô ta lên, dọa giết cô ta. Hành hung nữa, cô ta nói thế.
– Cô ta nói thế à? – Kelly nhướng mày.
– Hắn đã đánh ngã cô ấy. Nhưng trông cô ấy chẳng sao cả.
– Anh không biết rằng về nguyên tắc nghi ngờ nạn nhân là mắc sai lầm à?
– Nạn nhân của anh là Lenny Lowell, kẻ vẫn đang còn nằm trong nhà xác kia kìa. Theo những gì anh biết thì cô con gái cũng sẽ được chia phần trong di chúc. Nhưng cô ta còn tìm kiếm thứ gì đó ngoài tờ di chúc của bố cô ta. Và cô ta đã nói dối anh về việc đó. Nếu cô ta có mặt ở hiện trường trước khi anh đến đó thì anh cần phải được biết. Đó là lý do vì sao anh muốn thằng nhóc bạn em giải thích về bài báo in trên tờ Daily Planet.
Kelly ngả người ra sau ghế, ánh mặt lộ vẻ hài lòng khi nhìn chiếc đĩa trống không chỉ còn vương chút mỡ rán và tiết. Cô chùi miệng bằng khăn ăn và thở hắt ra.
– Thế này nhé, Kev. Thằng nhóc nói rằng nó nhận được cú điện thoại từ bộ phận ghi hình…
– Mẹ kiếp. Nó chưa bao giờ đến hiện trường. Nếu nó lấy thông tin từ bộ phận ghi hình thì tại sao nó không đến hiện trường? Nó chưa bao giờ nói chuyện với anh. Cũng không ai nói gì với anh về thằng phóng viên đó.
– Ồ, nó kể là nó đã trao đổi với người có trách nhiệm về việc này rồi và đã kiểm tra lại thông tin qua một người khác ở phòng điều tra những cái chết bất thường.
– Nó hỏi ai ở phòng hình sự Los Angeles? Nó hỏi ai ở phòng điều tra những cái chết bất thường? – Parker hỏi, như thể chính Kelly đã vạch hướng viết bài cho thằng nhóc vậy.
– Này, đừng có thủ tiêu người đưa tin nhé. – Cô nhấp nốt ngụm scotch cuối cùng. – Anh đã yêu cầu em tìm những thông tin có thể. Và em kể với anh những gì mà em đã tìm ra. Em lấy thông tin này từ sếp đấy.
Parker thở dài, nhăn mặt, rà soát lại mẩu tin trong óc.
– Thế ông ta nghĩ sao nếu như cái thằng nhóc đó không tiết lộ nguồn thông tin của cái câu chuyện vớ vẩn này?
– Chắc anh lại quên Luật bổ sung thứ nhất quy định về nguồn thông tin không rõ ràng rồi. Chẳng ai có trách nhiệm phải nói cho anh biết họ lấy nguồn tin bẩn ấy ở đâu ra.
– Cản trở quá. – Parker than phiền. – Đây là vụ điều tra giết người. Nếu cái thằng ngớ ngẩn kia có được thứ gì đó, nếu nó đã nói chuyện với ai đó…
– Có lẽ anh phải lôi Chúa ra dọa nó thôi. – Kelly nói. – Anh bẫy nó dễ hơn em. Nếu không nó sẽ nghĩ là em chèn ép nó, gây rắc rối cho nó, ăn cắp tin của nó. Anh có thể, ồ em cũng không biết nữa, dần cho nó một trận hay đại loại thế. Dọa bắt nó vì tội vi phạm luật giao thông, sau đó tống nó vào tù và làm nó mất việc trong khi nó kết thân với các bạn tù.
– Anh mua cho em bít tết ở nhà hàng Morton chỉ để đổi lấy mỗi cái tên thằng nhóc ấy thôi sao?
– Thì anh chỉ bảo em làm thế thôi mà. Anh phải nghĩ đến chiều hướng tốt hơn sau đó để mà chiêu đãi em thêm nữa chứ. – Kelly gợi ý với một nụ cười ngọt ngào. Đôi mắt cô xanh như mắt người Pháp, tóc có màu như người Ireland và trông kiểu như tự cắt vậy. Nó xù lên thành chỏm trên đầu cô nhưng nhìn rất hợp với khuôn mặt.
Parker mỉm cười lắc đầu.
– Chơi với em đúng là phiêu lưu thật, Andi.
– Phiêu lưu lên thiên đường. – Cô thì thầm đầy vẻ kịch tính và nhíu mày.
– Cái tin này được lên trang như thế nào? – Parker hỏi.
– Tin chậm. Họ gấp thời gian quá nên cần một cái tin lấp chỗ trống. Thế là Caldrovics được hai inches trên báo.
Máy điện thoại rung lên ở thắt lưng. Anh tháo nó ra khỏi đai và liếc nhìn vào màn hình. Số di động của Diane.
– Xin lỗi em chút nhé. – Anh nói và đứng lên. – Anh phải gọi điện cho một người quan trọng hơn em.
Kelly chớp mắt.
– Anh thì chỉ thích mang em đi làm cảnh thôi.
Parker không nói gì và đi ra ngoài để gọi lại. Từ ngoài biển, một làn sương muối lạnh giá trắng như bạc đã dần bao quanh thành phố. Parker có thể cảm thấy sương đang ngấm vào anh đến tận xương tủy, khiến anh tiếc là đã không mang theo cái áo khoác.
Diane nhấc máy ngay khi hồi chuông đầu tiên chưa dứt.
– Em có làm gián đoạn cuộc hẹn hò nóng bỏng của anh không đấy? – Cô hỏi.
– Không hẳn thế.
– Anh đang ở đâu?
– Nhà hàng Morton. Thế còn em?
– Tòa nhà Peninsula. Một bữa tiệc huy động quỹ cho ủy ban công tố. Em vừa mới nghe thấy người ta nhắc đến tên anh xong.
– Thế à? Thế sau đó có đứa nào nhổ bọt không?
– Đấy là Giradello và Bradley Kyle.
Parker không nói gì. Mọi thứ xung quanh anh dường như chững lại trong vài giây trong khi anh đang cố gắng phân tích thông tin vừa rồi.
– Kev? Anh còn đó không?
– Ừ, đây đây. Cụ thể là thế nào?
– Em chỉ nghe được vài từ thôi. Đại khái là Kyle vừa được chỉ định làm cái gì đó để làm gì đó nhưng không làm được.
– Và nó nhắc đến tên anh à?
– Đầu tiên hắn nhắc đến một cái tên em không quen biết, rồi đến tên anh.
– Cái tên kia… em có nhớ mang máng được không?
– Em không biết nữa. Vì cái tên đó chẳng liên quan gì đến em cả.
– Cố nhớ lại xem nào. – Parker nín thở và chờ đợi.
Diane ậm ừ một chút trong khi cố nhớ lại.
– Em nghĩ là nó bắt đầu bằng chữ D. Desmond hay Devon gì đó. Chắc thế.
Một luồng điện chạy vọt qua người Parker.
– Damon.