Jace không nhận ra cái người đang đi về phía mình, ở đằng sau Eddie. Từ khoảng cách này, ánh sáng hết sức mù mờ. Và khi cái người kia tiến lại gần hơn nữa, Jace cũng chỉ thấy thấp thoáng qua đôi vai to bè của Eddie.
– Thằng này chỉ cần tiền thôi. – Hắn nói.
Davis hơi ngoái lại. Jace vẫn hướng khẩu hai mươi hai li thẳng mặt hắn nhưng đã kéo lại ngang ngực.
Davis đứng nghiêng để có thể nhìn được người kia mà vẫn quan sát được Jace.
Người kia nói.
– Tấm phim đâu?
– Tiền đâu? – Jace hỏi, chỉ trong vòng một giây nó đã có thể nhận ra rằng kẻ thứ ba kia là một phụ nữ.
Cô ta nhìn Davis.
– Nó là ai thế?
– Người trung gian. – Davis đáp.
– Anh không làm được việc gì nên hồn hơn à?
– Tôi đã xử Tricia Cole rất đẹp cho cô rồi còn gì.
– Tôi đã trả tiền cho việc đó rồi. Và đó là tất cả những gì tôi liên tục phải làm. – Giọng cô ta run lên vì giận dữ. – Trả tiền, trả tiền và trả tiền.
– Này, cô muốn giây với chó thì phải thế cưng ạ. Đâu có giống như cô gọi người hầu ra để giết con rắn trong vườn. Cô muốn một kẻ phải chết thì đây là kết quả.
– Tôi không thể làm chuyện này nữa. – Cô ta nói, cố gắng nuốt nước mắt. – Dừng lại thôi. Tôi muốn dừng lại. Tôi không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này. Tôi chỉ muốn hắn phải trả giá thôi. Nhưng khi nào thì tôi có thể dừng cái việc phải trả tiền này lại?
– Ngay bây giờ. – Davis nói. – Lạy Chúa, thôi cái việc khóc lóc đi. Thằng nhóc kia có tấm phim. Và cô trả cho nó năm ngàn đô. Cô trả phí tìm kiếm cho tôi. Thế là xong. Tuần tới Cole sẽ ra hầu tòa. Cô đã làm tốt cái phần của cô khiến cho hắn không có nhân chứng rồi. Giradello thì không thể đợi nổi cái việc treo cổ hắn lên.
– Tiền đâu? – Jace hỏi lại bằng vẻ mất kiên nhẫn và bị kích động.
Người phụ nữ đang xách theo một chiếc túi ni lông màu đen. Cô ta quăng nó lên phía trước khoảng bốn feet.
Jace nhìn chiếc túi và gật đầu với Davis.
– Xem bên trong đi.
Davis tiến đến chỗ chiếc túi, ngồi xổm xuống và mở nó ra.
– Có rồi nhóc. Mày lại mà kiểm tra đi.
Jace bước xéo sang một bước và cố gắng nhìn vào bên trong túi mà không phải cúi người. Mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi thậm chí nó không nhìn thấy ánh sáng của lưỡi dao Davis vung lên và xỉa vào bụng nó.
Parker hét lên trong máy bộ đàm.
– Chạy đi, chạy đi, chạy đi.
Vứt cái ống nhòm sang bên, anh lao vút ra khỏi chỗ nấp.
Nhưng thậm chí khi anh hét lên “Cảnh sát đây” thì Diane Nicholson vẫn rút súng ra và bắn vào đầu Eddie Davis.
Dan Metheny nhảy ra khỏi chiếc ghế đá công viên, vũ khí trong tay, miệng hét lên.
– Đứng im. Mẹ kiếp.
Nhưng Diane vẫn tiếp tục chạy khi Metheny nổ đến năm phát súng. Parker quát anh ta.
– Đừng nổ súng. Đừng nổ súng.
Anh chỉ xuống đất lúc chạy vọt qua và hét lên với Metheny.
– Hãy giữ cho nó sống.
Anh chạy hết tốc lực theo Diane bằng cái đầu gối khốn khổ và liên tục hét gọi tên cô.
Anh chỉ còn cách cô gần hai mươi mét. Cô vẫn tập thể thao thường xuyên nên chạy rất nhanh. Cô đang hướng về phía chiếc xe của mình.
Cô đã về đến chiếc Lexus, giật mạnh cửa xe và chui vào trong.
Khi Parker đến nơi thì động cơ đã nổ. Chiếc xe vọt qua mặt anh. Parker nhảy phắt lên mui xe. Anh quẳng súng đi để có thể bám chặt cả hai tay khi Diane ngoặt vô lăng. Chiếc xe ngoặt xiên xẹo và hất Parker sang một bên y như chú bò tót hất người chăn bò.
Anh ngã lăn ra đất, lăn tròn nhưng ngay lập tức đứng vội lên.
Tuy nhiên chiếc Lexus không đi nổi một trăm mét vì xe của Jimmy Chewalski đã hụ còi lao tới từ hướng ngược lại và chắn ngang đường tẩu thoát của nó.
Parker đã đến được chỗ chiếc xe, thở hổn hển trong khi Diane lao ra khỏi xe. Cô bị vấp, ngã khuỵu gối xuống. Cô ngước lên nhìn Parker, khẩu súng vẫn ở trong tay.
– Diane. – Parker nói. – Vì Chúa, bỏ súng xuống.
Cả Chewalski và người đồng nghiệp đều đã rút súng ra, miệng thì la hét.
Diane nhìn họ, nhìn Parker. Thái độ của cô biểu lộ một nỗi đau đớn mà Parker chưa bao giờ có thể hình dung nổi. Khuôn mặt của cô lúc này đã xé nát lòng anh.
– Chúa ơi, Diane, anh xin em. – Parker van xin. – Em bỏ súng xuống đi.
***
Diane thấy mình như đã thoát hồn khỏi xác và giờ linh hồn của cô đang quan sát diễn biến mọi chuyện.
Cô vẫn đang cầm súng. Còn những tay cảnh sát kia thì chĩa súng vào cô.
Cô vừa bắn một người vào đầu.
Cô đã thuê hắn giết vợ người tình cũ.
Cô không biết con người này. Con người đang tồn tại trong cô có thể làm được những điều ấy.
Tình yêu điên cuồng đã biến thành lòng căm hận. Đã hơn một lần cô nói với hắn rằng cô sẽ làm bất kỳ điều gì vì hắn: nói dối vì hắn, chết vì hắn, hy sinh phẩm giá vì hắn, và từ bỏ tất cả những gì mà cô có được. Cái ý nghĩ ấy giờ làm cô phát ốm.
– Diane, anh xin em. – Parker chìa tay ra. Nét mặt của anh làm trái tim cô tan chảy. – Em bỏ súng xuống đi.
Làm sao mình có thể làm việc này chứ? Cô tự hỏi chính mình. Làm sao mình lại có thể gặp chuyện này chứ?
Đã quá muộn để có câu trả lời. Đã quá muộn để thay đổi bất cứ điều gì. Đã quá muộn…