Parker rời khỏi tòa nhà và đứng một lúc trong bóng tối. Lúc đó đã là gần sáng. Đường phố vắng lặng đen thẫm và ẩm ướt sương mù. Không có ai ở quanh đó cả. Anh tự hỏi điều gì đã xảy ra nếu như anh bước đi và không bao giờ quay trở lại nữa.
Những ý nghĩ cứ mơ hồ lẫn lộn. Anh không phải tuýp người dễ dàng rời bỏ thứ gì. Chúa đã giúp anh điều đó. Giờ thì anh cảm ơn Chúa rằng anh không còn cảm thấy gì ngoài sự tê liệt.
Andi Kelly đang nằm cuộn tròn trên xe, lù xù trong chiếc áo jacket dày cộp của anh để ở ghế sau. Cô nhảy nhổm dậy như con thú bật trong chiếc hộp bí mật khi Parker mở cửa xe chui vào.
– Giống trộm xe quá nhỉ. – Anh nói. – Em đúng là nhà báo bẩm sinh.
– Ban nãy em đã nhón trộm chiếc chìa khóa dự phòng của anh. Em vào được nhưng lại không khởi động xe được.
Cô ngọ nguậy trên ghế và quay sang nhìn anh chằm chằm. Parker nổ máy và bật máy sưởi. Đèn tín hiệu lóe lên màu xanh.
– Anh thế nào, Kev?
– Miễn bình luận.
– Hết sức rồi à?
– Miễn bình luận. Anh không thể nói gì lúc này, Andi. Không phải bây giờ. Đau lắm.
– Anh không cần phải như thế. – Cô nói. – Em chỉ muốn chia sẻ thôi mà. Em luôn biết cách lắng nghe.
– Làm sao mà thế được. – Anh châm chọc. – Em có im lặng bao giờ đâu.
– Em đa tài lắm, em có thể dùng mánh khóe.
– Ồ, em luôn có thứ gì đó dùng được nhỉ?
– Diane Nicholson có phải là bạn anh không? – Cô hỏi một cách dè dặt.
Parker gật đầu. Anh dán mắt vào đồng hồ công tơ mét, một thứ trần tục và vô nghĩa, hy vọng những dòng cảm xúc đang dâng lên trong anh sẽ dịu dần. Anh đang đau đớn. Đau đớn thay cho Diane và đau đớn vì cô.
– Em thực sự lấy làm tiếc.
Anh lại gật đầu, óc anh như muốn nổ tung lên. Andi nhặt chiếc túi trên sàn xe, lục lọi bên trong và lấy ra một bình rượu. Cô đưa nó cho anh.
– Làm một ngụm nhỏ đi. Ông nội em vẫn khuyên thế hồi chúng em còn nhỏ. Ông cứ như bảo mẫu ấy. Ông dạy tụi em chơi bài poker để rồi ông lột hết tiền của tụi em.
Parker cố gắng cười thành tiếng. Anh cầm bình rượu và rót một hớp rượu scotch hảo hạng vào cổ họng.
– Eddie Davis đã tỉnh và nói được rồi. – Andi nói. – Anh bạn Metheny của anh nói đúng. Hắn thực là chưa bao giờ dùng não vào việc gì cả. Bộ não kỳ diệu để trong đầu hắn chỉ là một đống nhầy bẩn thỉu và khó ngửi. Theo nguồn tin giấu tên của bệnh viện, hắn sẽ ra viện chỉ trong vài ngày tới.
– Khốn kiếp. – Parker thốt lên. – Nó không đáng được cứu chữa và bước đi sau khi bị bắn vào đầu như thế. Thằng Rob Cole cũng sẽ ị lên đầu người khác mà ra khỏi nhà tù. Ngày mai hắn sẽ lại trở thành công dân tự do.
– Ừ, nhưng hắn có giết ai đâu. – Andi nói.
Không hoàn toàn như thế, Parker nghĩ thầm, nhưng anh không nói ra điều đó.
– Anh biết không, hắn sẽ bán bản quyền câu chuyện cho một hãng phim và nhất định đòi đóng vai chính trong đó.
– Thôi đi. Em làm anh ước gì chính mình cũng bị một phát súng vào đầu như thế. – Parker nói. – Có thông tin gì về Abby Lowell không?
– Cô ấy rất vững vàng. Chỉ đến khi nào những vết sưng quanh xương sống xẹp dần đi thì người ta mới có thể nói chính xác được rằng cô ấy có gặp thương tổn vĩnh viễn hay không. Một hai ngày nữa thôi.
Họ im lặng một lúc lâu. Giọng hát khê khàn của Diana Krall phát ra từ stereo trên xe, trầm đục và buồn bã. Một bản hợp âm hoàn hảo cho một đêm như thế này.
– Anh cảm thấy cả thế giới này đang tan ra và mỗi người chúng ta trôi dạt trên một hòn đá tảng rồi tan ra như bụi bay trong gió. – Parker nói.
– Không phải thế đâu. Anh đâu có một mình, Kev. – Andi nói. – Không ai trong chúng ta như thế cả.
– Em không thuyết phục được anh đâu.
– Anh sẽ làm được. Anh về nhà đi. Hãy ngủ hai ngày liền. Hãy gọi cho em bất cứ khi nào anh cần sự chia sẻ. – Cô nhướn nhướn đôi lông mày.
Anh mỉm cười miễn cưỡng.
– Anh vui vì chúng ta lại gặp nhau, Andi.
– Em cũng thế.
– Anh sẽ đưa em ra xe nhé.
– Xe em để ngay đây mà – Cô ra dấu về phía chiếc Miata màu ánh bạc đang đậu ngay bên cạnh.
Cô nghiêng người và hôn lên má anh. Cô cũng choàng tay qua vai anh nữa.
– Bảo trọng nhé, Kevin.
Anh gật đầu. Nhưng khi phóng xe qua những đường phố vắng lặng để trở về khu phố Tàu, anh nhận ra rằng anh đang ước gì không phải quan tâm đến bản thân mình nữa. Anh đã chiến thắng trong trận này nhưng bị mất mát quá nhiều. Đây là một đêm mà lẽ ra anh phải tìm đến một nơi ấm áp để chui vào, nhưng người mà anh muốn chia sẻ chiến thắng này đã đi xa rồi. Anh thấy mất mát trong lòng. Cảm thấy mất mát thay cho chính cô. Vĩnh viễn. Và giờ chẳng còn việc gì để làm nữa ngoài việc than khóc.