Không Có Gì Mãi Mãi

Chương 11



Seymour Wilson, chủ nhiệm khoa nội của bệnh viện Embarcadero Country là con người bất lực trước công việc vô biên. Có quá nhiều bệnh nhân, lại quá ít y bác sĩ, và quá ít thời gian trong một ngày. Ông cảm thấy mình giống như thuyền trưởng một con tàu đang đắm, chạy lăng xăng một cách vô hiệu để cố bít lại lỗ rò.

Hiện tại, mối lo trước mắt của bác sĩ Wilson là Honey Taft. Trong khi một số bác sĩ có vẻ rất thích cô ta thì những bác sĩ nội trú và y tá đáng tin cậy vẫn tiếp tục báo cáo rằng Taft không có khả năng làm việc.

Wilson rút cục phải tới gặp Ben Wallace.

– Tôi muốn tống khứ một trong các bác sĩ của chúng ta, – Ông nói. – Đám nội trú cùng ê kíp nói với tôi rằng cô ta không có năng lực.

Wallace đã nhớ ra Honey. Cô ta là người có điểm cao kỳ lạ và một lời giới thiệu rực rỡ.

– Tôi không hiểu. – Ông nói. – Hẳn có nhầm lẫn gì đây ông đăm chiêu giây lát rồi tiếp. – Seymour, tôi bảo anh cách này. Tay nào khét tiếng nhất trong đám nhân viên của anh?

– Bác sĩ Ted Allison.

– Xong rồi. Sáng mai phái Honey Taft đi tua với Allison. Yêu cầu hắn báo cáo lại về cô ta. Nếu hắn cũng bảo cô ta thiếu năng lực, tôi sẽ tống cổ ngay.

– Có lý đấy Wilson nói. – Cám ơn Ben.

Vào bữa trưa, Honey kể với Paige là cô được phân công đi tua với bác sĩ Allison sáng ngày mai.

– Tớ biết lão ta, – Paige nói, – tiếng tăm lão khiếp lắm.

– Tớ cũng nghe đồn vậy, – Honey trầm ngâm.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong bệnh viện Seymour, Wilson đang nói chuyện với Ted Allison, một tay kỳ cựu với hai mươi năm trong nghề. Ông ta đã từng là một sĩ quan quân y trong hải quân và ông ta vẫn còn tự hào với cái trò “đá đít”.

Seymour Wilson nói.

– Tôi muốn ông để mắt chặt chẽ tới bác sĩ Taft. Nếu cô ta không qua được, loại luôn. Ông hiểu chứ?

– Hiểu!

Ông ta đang mong một cú như thế này. Cũng như Seymour Wilson, Ted Allison khinh miệt những kẻ dốt nát. Hơn nữa, ông ta lại mang một niềm tin mạnh mẽ rằng nếu đàn bà muốn có mặt ở ngành y, họ phải làm y tá.

Sáu giờ sáng hôm sau, đám nội trú tập trung ở hành lang để bắt đầu tua của họ. Cả nhóm gồm bác sĩ Allison, Tom Bensson – trợ lý trưởng của ông ta và năm bác sĩ nội trú, trong đó có Honey Taft.

Allison nhìn Honey nghĩ. Được lắm, bà thầy thuốc, để xem bà làm ăn ra sao. Rồi ông ta quay sang lệnh cho cả nhóm.

– Đi nào!

Bệnh nhân đầu tiên ở phòng số 1 là một cô gái nằm trên giường trùm khăn kín mít. Em đang ngủ khi cả nhóm lại gần.

– Tôi muốn tất cả các vị hãy xem biểu đồ của cô bé này. – Bác sĩ Allison nói.

Đám nội trú xúm vào nghiên cứu biểu đồ bệnh án. Bác sĩ Allison quay sang Honey.

– Bệnh nhân này bị sốt, người ớn lạnh, bải hoải, biếng ăn, kèm theo ho và viêm phổi. Chẩn đoán của cô thưa bác sĩ Taft?

Honey đứng đó, cau mày im lặng.

– Thế nào?

– Vâng, – Honey nói trầm ngâm. – Có thể nói cô bé đã mắc bệnh vi rút vẹt – sốt do vẹt.

Allison nhìn cô ngỡ ngàng.

– Điều gì điều gì khiến cô nghĩ vậy?

– Triệu chứng điển hình của bệnh vi rút vẹt và tôi được biết cô ta đi làm ngoài giờ ở cửa hàng bán vẹt. Bệnh lây từ những con vẹt ốm.

Allison gật đầu chậm chạp.

– Rất… rất tốt. Cô biết cách điều trị chứ?

– Vâng. Tetraxyline cho mười ngày, nằm nghỉ tuyệt đối trên giường và uống thật nhiều nước.

Allison quay sang cả nhóm.

– Các vị có nghe thấy không? Bác sĩ Taft hoàn toàn đúng.

Họ chuyển sang bệnh nhân tiếp theo.

Allison nói.

– Kiểm tra biểu đồ của người này, ta thấy bệnh nhân bị nổi nhiều cụm nhọt, chảy máu, mệt mỏi. Hãy đưa ra chẩn đoán.

Một bác sĩ nội trú hỏi ướm:

– Có vẻ như một loại viêm phổi.

Bác sĩ thứ hai phát biểu.

– Có thể là ung thư.

Allison quay sang Honey.

– Chẩn đoán của cô là gì, bác sĩ Taft?

Honey trông vẻ đăm chiêu.

– Ngay từ đầu, tôi đã muốn nói đây là bệnh bụi do sợi, một dạng ngộ độc chất thạch miên. Biểu đồ cho biết bệnh nhân làm việc ở xưởng sản xuất thảm.

Ted Allison không giấu nổi sự thán phục.

– Xuất sắc! Thật xuất sắc! Cô biết cách điều trị chứ?

– Rất tiếc, hiện nay chưa có cách chữa trị riêng cho trường hợp này.

Ấn tượng càng mạnh mẽ. Trong hai giờ tiếp theo đó Hunter đã chẩn đoán được một ca hiếm có của hội chứng Ruiter, một trường hợp viêm xương biến dạng và một ca sốt rét.

Khi tua của họ kết thúc, bác sĩ Allison bắt tay Honey.

– Tôi không phải là người dễ bị gây ấn tượng nhưng tôi muốn nói rằng bác sĩ sẽ có một tương lai sán lạn.

Honey đỏ mặt.

– Cám ơn bác sĩ Allison.

– Và tôi nhất định sẽ bảo với Ben Wallace như vậy. Ông ta nói và bước đi.

Tom Bensson, trợ lý trưởng của bác sĩ Allison nhìn Honey, mỉm cười.

– Nửa tiếng nữa gặp nhau nhé, cô em!

Paige cố tránh khỏi đường đi của bác sĩ Athur Kane – 007, nhưng hễ có dịp là lão lại nhờ Paige phụ mổ và mỗi lần gặp lão ta lại càng sấn sổ hơn.

– Sao em không chịu đi với anh? Chắc em có của người khác rồi chứ gì?

Hoặc:

– Này cưng, anh ngắn người thật nhưng đâu phải chỗ nào cũng ngắn. Em hiểu anh muốn nói gì không?

Paige đã tới mức khiếp sợ mỗi khi phải làm việc với lão. Hết lần này tới lần khác, cô phải chứng kiến Kane tiến hành những phẫu thuật không cần thiết và lôi ra những cơ quan lành lặn của bệnh nhân. Một hôm, trong khi cùng Kane tới phòng mổ, cô hỏi.

– Hôm nay chúng ta sẽ mổ gì, bác sĩ?

– Mổ ví của ông ta! – Lão nhìn vẻ mặt của Paige. – Đùa đấy mà, cô em.

– Lẽ ra phải cho lão làm ở lò mổ hay hàng thịt. – Paige tức giận kể với Kat sau đó – Lão ta không có quyền mổ xẻ bửa bãi người ta.

Sau một ca phẫu thuật cực kỳ vô lý, Kane quay sang Paige và lắc đầu.

– Tệ quá. Tôi không biết ông ta có qua nổi không?

Paige không thể giấu được sự phẫn nộ nữa. Cô quyết định nói chuyện với Tom Chang.

– Cần phải có ai đó báo cáo về Kane. Ông ta đang giết bệnh nhân đấy.

– Bạn cứ quá lo.

– Không đâu. Thật kinh khủng khi họ để cho lão điên ấy làm phẫu thuật. Đó là tội ác. Cần phải đưa lão ra trước hội đồng kỷ luật.

– Thế thì hay ho gì? Cần phải có thêm những bác sĩ khác ra làm chứng nhưng chẳng ai muốn dây vào lão. Đây là một cộng đồng khép kín và chúng ta phải sống trong đó, Paige ạ. Hầu như không thể có chuyện một bác sĩ ra làm chứng chống lại bác sĩ khác. Tất cả chúng ta đều có nhược điểm và chúng ta cần đến nhau rất nhiều. Hãy bình tĩnh lại. Mình sẽ đưa bạn đi ăn trưa.

Paige thở dài.

– Thôi được, nhưng thật là một hệ thống chấy rận.

Vào bữa trưa, Paige hỏi.

– Cậu và Sye thế nào rồi.

Phải mất một lúc Tom mới đáp lại.

– Mình… bọn mình vẫn gay lắm. Công việc đã triệt phá cuộc hôn nhân của mình. Mình không biết phải làm sao đây.

– Rồi đâu sẽ vào đó thôi. – Paige an ủi.

– Nhưng không bao giờ còn như xưa nữa. – Chang nói ảm đạm.

Paige ngẩng đầu lên nhìn anh. Chang quả quyết.

– Mình sẽ tự tử nếu cô ấy bỏ mình.

Sáng hôm sau, Athur Kane được bố trí một ca mổ thận. Chủ nhiệm khoa phẫu thuật bảo với Paige.

– Bác sĩ Kane đề nghị cô phụ mổ cho ông ta ở phòng số 4.

Mồm miệng Paige bỗng nhiên khô khốc. Cứ nghĩ đến việc phải gần lão cô cũng đã thấy lợm giọng rói.

– Có thể gọi người khác không ạ? – Paige dè dặt hỏi.

– Ông ấy đang đợi cô, bác sĩ Paige.

Paige thở dài.

– Thôi được.

Khi Paige đi xong đôi găng, ca mổ đã bắt đầu.

– Giúp tôi một tay, cưng. – Kane bảo Paige.

Bụng của bệnh nhân đã được quét một lớp dung dịch Iode và đường rạch đã thực hiện ở phần bụng trên, phía bên phải, ngay dưới khung xương sườn. Rất tốt, cho đến lúc này, Paige nghĩ.

– Dao mổ!

Y tá chính đưa cho bác sĩ Paige con dao mổ.

Lão ta ngẩng lên.

– Bật nhạc!

Một tích tắc sau, nhạc từ đĩa CD đã vang lên.

-Hăng hái lên nào. – Lão ta quay sang Paige. – Bắt đầu bovie, cô em.

– Cô em, Paige nghiến chặt răng và cầm lấy bovie một dụng cụ đốt điện. Cô bắt đầu đốt cầm máu các động mạch để giảm bớt lượng máu trong ổ bụng. Ca mổ tiến triển tốt.

– Tạ ơn Chúa, Paige nghĩ.

– Gạc.

Y tá chính đưa cho Kane một miếng gạc.

– Tốt. Hút đi. – Lão ta cắt quả thận khi nó vừa lộ ra. – Con quỷ nhỏ đây rồi. Hút nữa. – Lão gắp quả thận lên bằng forcep. – Được rồi. Khâu ông ta lại thôi.

Lần đầu tiên mọi việc đều xuôn xẻ, nhưng vẫn có cái gì đó làm Paige lo lắng. Cô nhìn sát quả thận hơn.

– Nó có vẻ lành lặn. Cô cau mày, băn khoăn.

Trong khi bác sĩ Kane bắt dầu khâu cho bệnh nhân, Paige vội chạy tới chỗ hình chụp X quang trên khung được chiếu sáng. Cô quan sát một thoáng rồi khẽ kêu lên.

– Ôi lạy Chúa!

Bác sĩ Kane đã cắt nhầm phải bên thận tốt.

Ba mươi phút sau, Paige ở trong văn phòng của Ben Wallace.

– Lão lôi quách quả thận lành lặn ra và để lại quả bị bệnh! – Giọng Paige run run. – Phải tống tên đồ tể đó vào tù.

Ben Wallace nói, mềm mỏng:

– Paige, tôi đồng ý với cô là chuyện đó thật đáng tiếc nhưng rõ ràng không phải do chủ tâm. Đó chỉ là một sơ suất, và…

Một sơ suất? Bệnh nhân sẽ phải sống nhờ bằng máy móc suốt đời. Phải có ai trả giá cho chuyện này chứ.

– Hãy tin tôi, chúng ta sẽ có một sự kiểm tra, đánh giá.

Paige biết điều đó có nghĩa là gì: Một nhóm bác sĩ sẽ xem xét lại sự việc xảy ra nhưng sẽ được tiến hành hết sức bí mật và thông tin sẽ được giữ bí mật với công luận và với chính bệnh nhân.

– Bác sĩ Wallace…

– Paige, cô là một thành viên trong đội chúng ta. Cô phải có tinh thần đồng đội.

– Lão ta không có quyền làm việc trong bệnh viện này. Hay bất cứ bệnh viện nào khác.

– Cô cần nhìn toàn cục. Nếu ông ta bị đuổi việc sẽ gây ra dư luận xấu và làm tổn hại đến thanh danh của bệnh viện. Chúng ta có thể phải đương đầu với các đoàn thanh tra.

– Nhưng còn những người bệnh thì sao?

– Chúng ta sẽ gắt gao hơn với bác sĩ Kane. – Ông ta nhoài người tới trước. – Tôi sẽ cho cô vài lời khuyên.

Khi nào hành nghề riêng, cô phải có thiện chí với những đồng nghiệp khác. Bằng không, cô sẽ chẳng làm ăn được gì đâu. Tôi có thể nói chắc chắn với cô như vậy.

Paige đứng lên.

– Vậy là ông sẽ không làm gì?

– Tôi đã nói rồi, chúng tôi sẽ làm cái việc kiểm tra đánh giá nội bộ.

– Và chỉ có thế thôi?

– Chỉ có thế thôi.

– Thật vô lý, – Paige nói. Cô đang ăn trưa với Kat và Honey trong căng tin.

Kat lắc đầu.

– Nào ai bảo cuộc đời phải có lý đâu.

Paige nhìn khắp gian phòng lát gạch men trắng vô khuẩn.

– Cái chốn này khiến mình phát ngấy. Tất cả đều bệnh hoạn.

– Nếu không họ đã chẳng vào đây, – Kat nói.

– Tại sao chúng ta không làm một bữa tiệc nhỉ? – Honey gợi ý.

– Một bữa tiệc? Cậu nói cái gì thế? – Kat hỏi.

Giọng Honey bỗng sôi nổi hẳn:

– Chúng ta có thể đặt rượu và ít đồ ăn cho tử tế, một bữa tiệc ra tiệc. Mình nghĩ chúng ta phải làm một cái gì đó mà vui vẻ lên.

Paige nghĩ một lát.

– Các cậu biết không, sáng kiến không tồi. Chúng ta làm đi!

– Thoả thuận rồi nhé. Để tớ tổ chức cho, – Honey nói. – Chúng ta sẽ làm sau chuyến đi tua ngày mai.

Athur Kane sán lại gần Paige trong hành lang.

Giọng lão lạnh ngắt.

– Mày là một con bé hỗn xược. Phải có ai đó dậy cho mày câm miệng!

Và lão ta bỏ đi.

Paige nhìn theo lão, nghi hoặc. Wallace đã kể với lão. Lẽ ra ông ta không nên làm như thế. Nếu cô bị mang tiếng là một người chuyên tố cáo các bác sĩ đồng nghiệp… Mình có nên làm thế nữa không? Paige nghĩ ngợi. Nhất định là có!

Tin về bữa tiệc do ba nữ bác sĩ tổ chức lan ra nhanh chóng. Tất cả các bác sĩ nội trú đều góp tiền vào. Một thực đơn phong phú được đặt tại nhà hàng Erme và rượu được mang đến từ cửa hàng bên cạnh.

Bữa tiệc được bắt đầu vào hồi năm giờ ở phòng nghỉ dành cho bác sĩ. Rượu và đồ ăn được đem đến lúc 4 giờ 30. Thật là linh đình. Những đĩa hải sản và tôm hùm, tôm he, nhiều loại patê, thịt băm viên Thuy Điển, mỳ xào nóng, hoa quả và các món tráng miệng.

Khi Paige, Kat và Honey đến lúc 5 giờ, trong phòng đã đầy chật đám nội trú hăng hái, sinh viên thực tập và các y tá Paige quay sang Honey.

– Thật là sáng kiến tuyệt diệu!

Honey mỉm cười.

– Cám ơn.

Tiếng thông báo dội lên từ loa phóng thanh.

– Bác sĩ Finley và Kettler đến phòng cấp cứu. Stat.

Hai bác sĩ đang cắn dở con tôm nhìn nhau thở dài rồi vội vã rời khỏi phòng.

Tom Chang lại gần Paige.

– Chúng ta phải tổ chức tiệc mỗi tuần. – anh nói.

– Đúng đấy. Chúng ta…

Tiếng loa lại xổ ra.

– Bác sĩ Chang… phòng 317… Bác sĩ Chang… phòng 317.

Và một phút sau.

– Bác sĩ Smythe… phòng cấp cứu số 2… bác sĩ Smythe đến phòng cấp cứu số 2.

Loa phóng thanh không dừng lại nữa. Trong vòng ba mươi phút gần như tất cả bác sĩ và y tá đều bị gọi tới một ca cấp cứu nào đó. Honey nghe gọi tên mình, rồi Paige và Kat.

– Mình không thể tin nổi điều đang xảy ra. – Kat nói. – Các cậu có biết người ta vẫn thường nói đến thần hộ mệnh không? Mình nghĩ số mệnh ba chúng ta đã bị bùa chú bởi một con quỷ.

Đó là một lời tiên tri.

Sáng thứ hai tuần sau, khi Paige hết phiên trực và trở ra xe, hai lốp xe đã bị rạch nát. Cô nhìn chằm chằm, không sao tin nổi. Phải có ai đó dạy cho mày câm miệng!

Về đến căn hộ, cô bảo Kat và Honey.

– Phải coi chừng Athur Kane. Hắn điên đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.