Với Larry và Noelle, ba tháng tiếp sau đó là một trong những thời kỳ thơ mộng hiếm hoi, mọi việc đều suôn sẻ, một thời kỳ kỳ diệu hết ngày tiếp đến ngày kia, không có một đám mây u ám nào đe doạ trên nền trời. Trong những ngày gìơ làm việc Larry lao vào những công việc bay mà chàng thích thú, và cứ mỗi khi có thời gian rảnh rỗi chàng lại tới biệt thự ở Rafina để hưởng một ngày hoặc có khi là một ngày nghỉ cuối tuần, thậm chí có khi cả một tuần lễ với Noelle. Lúc đầu Larry ngại rằng việc bố trí như vậy sẽ trở thành một thói quen cứng nhắc buộc chàng phải vào nề nếp mà chàng rất căm ghét song cứ mỗi lần chàng trông thấy Noelle, chàng lại đâm ra say mê hơn, rồi chàng lại háo hức mong chờ những phút được chung sống bên nàng.
Mỗi khi nàng phải hủy bỏ một ngày nghỉ cuối tuần vì một chuyến bay bất ngờ cùng Demiris, Larry ở lại một mình tại biệt thự, chàng đâm ra ghen tửc khi nghĩ đến cảnh Noelle đang cặp kè cùng Demiris. Đến khi chàng gặp lại Noelle Page tuần sau đó, nàng thấy ngạc nhiên xen với thú vị trước sự nôn nóng của chàng.
– Anh nhớ em không? – Nàng hỏi.
Chàng gật đầu:
– Nhớ lắm.
– Tốt.
– Demiris thế nào?
Nàng ngập ngừng một lát:
– Khoẻ ra.
Larry nhận thấy nàng ngập ngừng điều gì:
– Sao vậy?
– Em nghĩ điều anh đã bảo với em.
– Điều gì?
– Anh nói anh căm ghét cái cảm giác phải chui lủi như một kẻ phản bội. Em cũng có thích gì đâu. Cứ một phút giây bên cạnh Constantin, em lại muốn là được ở bên anh. Larry ạ, một lần em có bảo anh rằng em cần ở anh mọi thứ. Em nói đúng như vậy đấy. Em không muốn anh chia sẻ với bất kỳ ai. Em muốn anh cưới em ngay.
Chàng nhìn nàng, ngạc nhiên, vì hoàn toàn bị bất ngờ.
Noelle vẫn chằm chằm nhìn chàng:
– Anh có muốn cưới em không?
– Em biết là anh muốn điều đó lắm. Nhưng làm thế nào được? Em vẫn bảo với anh rằng Demiris sẽ có hành động một khi lão phát hiện ra việc làm của chúng ta cơ mà.
Nàng lắc đầu:
– Lão không thể phát hiện được. Chừng nào chúng ta thông minh và có kế hoạch thật khéo léo. Lão có phải là chủ của em đâu. Larry, em sẽ từ bỏ lão. Lão sẽ không làm gì được. Lão có nhiều tự trọng lắm, không thể ngăn trở được em đâu. Một hai tháng nữa anh hãy bỏ việc đi.
– Chúng ta lần lượt từng người một bỏ đi thật xa, về Mỹ chẳng hạn. Chúng ta có thể cưới nhau bên đó. Em có rất nhiều tiền đủ đáp ứng nhu cầu của chúng ta. Em sẽ tìm thuê cho anh một hãng máy bay hoặc một trường hàng không hoặc một việc gì đó tùy anh thích.
Chàng đứng, lắng nghe nàng trình bày và chàng cân nhắc giữa những thứ chàng sẽ phải từ bỏ với những thứ chàng sẽ có được trong tương lai. Mà chàng sẽ từ bỏ cái gì nào? Công việc làm phi công đáng ghét này ư? Nghĩ đến chuyện chàng sẽ làm chủ những chiếc máy bay riêng, lòng chàng thấy hơi rộn ràng chút đỉnh. Chàng sẽ có một chiếc Mitchell riêng. Mà có thể là một chiếc DC-6 vừa mới ra lò. Loại có bốn động cơ cải tiến, chở được tám mươi lăm hành khách. Và Noelle nữa, phải, chàng rất cần có Noelle. Lạy Chúa, vậy chàng còn ngần ngại nỗi gì?
– Vợ anh thì sao đây? – Chàng hỏi.
– Bảo với cô ta rằng anh muốn ly dị.
– Anh không biết liệu cô ấy có chấp thuận không.
– Đừng yêu cầu – Noelle đáp – Mà anh phải bắt cô ta ly dị – Những tiếng cuối cùng nàng nói với giọng đanh thép hơn.
Larry gật đầu:
– Được rồi.
– Anh yêu của em, anh sẽ không bao giờ phải nuối tiếc đâu Em hứa là như vậy – Noelle nói.
***
Đối với Catherine, thời gian đã mất đi cái điệu rạch ròi, nàng rơi vào trạng thái mất cảm giác thời gian, ngày và đêm lẫn lộn như một. Hầu như Larry không bao giờ có mặt ở nhà. Đã từ lâu nàng cũng thôi không gặp gỡ những người bạn của họ, bởi vì nàng không có đủ cam đảm để đưa ra lý do giải thích hoặc giáp mặt với mọi người. Bá tước Pappas đã năm lần bảy lượt cố tìm cách gặp nàng, song cuối cùng ông cũng đành chịu. Nàng chỉ có thể quan hệ với mọi người một cách gián tiếp tức là qua điện thoại, thư từ hoặc điện tín mà thôi. Khi đối mặt, nàng sẽ câm lặng như tượng đá, các câu chuyện chỉ càng làm nàng thấy tầm phào, chán ngắt. Thời gian và con người mang đến cho nàng nỗi đau khổ, Catherine chỉ còn tìm thấy sự lãng quên kỳ diệu duy nhất trong men rượu. Rượu làm cho nàng dịu đi nỗi đau, làm cho những lời khước từ không đến nỗi quá khốc liệt và những sự thật đập vào mắt mọi người không đến nỗi tàn nhẫn.
Lúc đầu khi Catherine mới đến Athens, nàng vẫn năng viết thư cho William Fraser, trao đổi tin tức cho nhau biết những hoạt động mới nhất của bạn bè và kẻ thù chung của nhau. Tuy nhiên, từ khi Catherine có chuyện với Larry, nàng không còn đủ can đảm viết cho Fraser nữa. Ba lá thư gần đây của ông không được nàng trả lời, lá thư cuối cùng thậm chí cũng không được mở ra xem. Nàng không còn đủ cam đảm đối mặt với bất kỳ chuyện gì xảy ra ngoài lòng tự trọng mà nàng đã bị mắc bẫy tại đó.
Một hôm có bức điện gửi cho Catherine, rồi liền một tuần nó vẫn nằm yên vị trên bàn, không được mở ra cho đến khi cửa phòng mở và William Fraser xuất hiện.
Catherine nhìn ông chằm chằm, không tin vào mắt mình nữa, nàng thốt lên:
– Bill, anh Bill Fraser?
Ông bắt đầu nói. Nàng nhận thấy đôi mắt ông có vẻ kích động sau đó chuyển sang một trạng thái khác, trạng thái bàng hoàng chấn động.
– Anh Bill thân yêu – Nàng nói – Anh đang làm gì ở đây vậy?
– Anh sang Athens có công chuyện – Fraser giải thích. – Em không nhận được điện của anh?
Catherine nhìn ông, cố nhớ lại, cuối cùng nói:
– Em không biết.
Nàng đưa ông vào phòng khách đầy những tờ báo cũ, những gạt tàn đầy thuốc và những đĩa thức ăn ăn dở.
Nàng hất tay nói:
– Xin lỗi, chỗ này bừa bộn quá. Dạo này em rất bận.
Fraser ngắm nhìn nàng, băn khoăn:
– Em có được khoẻ không, Catherine?
– Em ư? Tuyệt vời. Anh uống chút đỉnh?
– Mới mười một giờ sáng thôi mà.
Nàng gật đầu:
– Phải. Anh nói chí phải, anh Bill. Giờ này mà uống thì còn quá sớm, song phải thú thật với anh nếu không mừng anh đến đây em sẽ không uống gì đâu. Anh là người duy nhất trên đời này có thể khiến em phải uống một ly rượu lúc mười một giờ trưa.
Fraser não nề nhìn theo Catherine chệnh choạng đi lại phía tủ rượu, rót ra cho nàng một lý lớn, còn ông thì một ly nhỏ hơn.
– Anh có thích rượu Brandy Hy Lạp không? – Nàng hỏi ông khi mang ly rượu đến cho ông – Lúc đầu em rất ghét, nhưng sau cũng quen dần.
Fraser cầm lấy ly rượu rồi lại đặt xuống, hỏi se sẽ:
– Larry đâu rồi?
– Larry ư? Ôi dào, cái gã Larry đó đang bay đi đâu không rõ. Y làm việc cho một lão giàu nhất trên đời. Demiris làm chủ mọi thứ, kể cả con người Larry.
Ông nhìn nàng hồi lâu:
– Larry có biết em nghiện rượu không?
Catherine dằn mạnh chiếc ly xuống bàn, loạng choạng đứng lên trước mặt ông, phẫn nộ hỏi.
– Anh nói gì vậy? Larry có biết em nghiện rượu không? Ai bảo em nghiện rượu? Em chỉ mừng vì gặp lại người bạn cũ, thế mà lại định sinh sự với người ta?
– Catherine. Anh định…
– Anh tưởng anh có thể vào đây để kết tội tôi là kẻ nát rượu đấy phải không?
– Anh xin lỗi, Catherine – Fraser đau khổ nói – Anh nghĩ rằng em cần đến sự giúp đỡ.
Nàng đáp lại:
– Anh nhầm rồi. Tôi không cần ai giúp đỡ cả. Anh có biết vì sao không? Bởi vì tôi… tôi tự… tự lực…
Nàng cố tìm lời để diễn đạt, cuối cùng đành chịu:
– Tôi không cần ai giúp đỡ.
Fraser nhìn nàng một hồi, rồi nói:
– Bây giờ anh phải đi dự một hội nghị. – Tối nay đi ăn với anh nhé.
– Được thôi – Nàng gật đầu.
– Thế nhé, anh sẽ đón em lúc tám giờ.
Catherine nhìn theo Bill Fraser khi ông bước ra khỏi cửa. Sau đó nàng chới với trở lại phòng ngủ, rồi từ từ mở cửa phòng tắm, trừng trừng nhìn vào tấm gương treo ở đằng sau cửa. Nàng đứng sững người ra.
Trong con người nàng vẫn còn có một cô gái nhỏ bé xỉnh xắn được ông bố yêu quý, vẫn còn là một cô nữ sinh đại học trẻ trung đứng trong phòng của motel với Ron Peterson và nghe hắn nói “Lạy Chúa, em là cô gái đẹp nhất anh từng gặp từ trước đến nay, Catherine ạ” rồi Bill Fraser ôm nàng trong đôi cánh tay và bảo “Em đẹp quá, Catherine ạ”, rồi đến Larry nói “Em rực rỡ, Cathy ạ” và bây giờ nàng đứng ngắm thân hình mình trong tấm gương, rên rỉ: “Cô là ai vậy?” rồi người đàn bà buồn rầu, người chảy thượt trong gương bắt đầu khóc tức tưởi, vô vọng, những giọt nước mắt lạnh ngắt chảy xuống bộ mặt gớm guốc, sưng mọng. Nhiều giờ sau tiếng chuông cửa đổ dồn. Nàng nghe tiếng Bill Fraser gọi ở ngoài: “Catherine? Catherine? Em có ở nhà không?”
Sau đó chuông còn reo thêm mấy lần nữa, cuối cùng giọng nói cũng chấm dứt, tiếng chuông cũng ngừng réo, và Catherine còn lại một mình với con người xa lạ trong gương kia.
Chín giờ sáng hôm sau Catherine đi taxi đến phố Patission. Ông bác sĩ tên là Nikodes, một người đàn ông to con, vạm vỡ, mái tóc bạc bờm xờm, khuôn mặt thông minh với đôi mắt hiền từ, và điệu bộ cung cách thoải mái.
Một cô y tá đưa Catherine vào văn phòng riêng của bác sĩ Nikode ông chỉ chiếc ghế cho nàng:
– Xin mời bà ngồi, bà Douglas.
Catherine ngồi xuống ghế, vẻ hồi hộp căng thẳng.
– Bà làm sao vậy?
Nàng bắt đầu nói, nhưng sau đó dừng ngay lại, vẻ ngơ ngác. Nàng nghĩ: Lạy Chúa, mình nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Cuối cùng nàng nói:
– Tôi cần ông giúp đỡ.
Giọng nàng khô khốc nghẹn tắc, nàng muốn uống một ly rượu.
Ông bác sĩ ngả người ra sau ghế, ngắm nhìn nàng.
– Bà bao nhiêu tuổi?
– Hai mươi tám – Nàng quan sát nét mặt ông khi nàng nói ra điều đó. Ông ta cố giấu một vẻ sửng sốt song nàng đã nhận ngay ra được và thấy hài lòng vì chuyện đó.
– Bà là người Mỹ?
– Vâng.
– Bà hiện đang sống ở Athens?
Nàng gật đầu.
– Bà ở đây đã được bao lâu rồi?
– Có đến ngàn năm. Chúng tôi chuyển về đây từ trước cuộc chiến tranh Peloponnesi.
Bác sĩ mỉm cười.
– Thỉnh thoảng chính tôi cũng có cảm giác như vậy.
Ông mời nàng một điếu thuốc, cố gắng giữ cho ngón tay của mình khỏi run rẩy. Bác sĩ nhận thấy điều đó. Ông châm thuốc cho nàng.
– Bà cần tôi giúp như thế nào, bà Douglas?
Catherine nhìn ông, không biết phản ứng ra sao.
Nàng thì thào:
– Tôi không biết. Tôi không biết.
Hiện nay bà cảm thấy thế nào?
– Tôi bị bệnh. Chắc là tôi bệnh rất nặng. Tôi đã sa sút nhiều.
Nàng biết rằng nàng không khóc, thế mà nước mắt cứ giàn dụa trên đôi má.
– Bà có uống rượu không, bà Douglas? – Ông bác sĩ nhẹ nhàng hỏi.
Catherine hoảng hốt nhìn ông, nàng cảm thấy bị dồn đến chân tường, vội đáp:
– Thỉnh thoảng thôi.
– Uống bao nhiêu?
Nàng hít một hơi dài:
– Không nhiều. Điều đó… điều đó phụ thuộc vào…
– Hôm nay bà đã uống ly nào chưa? – Ông hỏi.
– Chưa.
Ông ngồi, quan sát nàng, rồi nhẹ nhàng bảo:
– Thực ra thì dáng vóc bà chưa đến nỗi xấu. Bà có hơi quá trọng lượng chút đỉnh, thân thể bà hơi đẫy đà, bà lâu nay không chăm sóc làn da và mái tóc. Đằng sau những cái đó bà là một người đàn bà trẻ trung vô cùng hấp dẫn.
Nàng oà khóc. Ông ngồi yên lặng để mặc nàng khóc.
Giữa tiếng nức nở, Catherine nghe mơ hồ có tiếng chuông trên bàn ông kêu mấy lần, song ông bác sĩ không quan tâm đến nó. Cuối cùng cơn nức nở cũng dịu xuống.
Catherine rút khăn tay ra xỉ mũi:
– Xin lỗi ông. Ông… ông có thể giúp tôi được không?
Điều đó hoàn toàn tùy thuộc vào bà – Bác sĩ Nikodes đáp – Chúng tôi chưa rõ vấn đề của bà là gì.
– Ông cứ nhìn kỹ tôi đây này – Catherine đáp.
Ông lắc đầu.
– Thưa bà Douglas, đó không phải là bệnh mà là một triệu chứng. Xin lỗi vì sự lỗ mãng của tôi song nếu tôi có thể giúp được gì cho bà thì chúng ta phải hoàn toàn thành thực với nhau. Khi một người đàn bà trẻ đẹp như bà mà phải sống buông thả, ắt phải có lý do gì tác động rất mạnh. Chồng bà vẫn còn sống?
– Vào những ngày cuối tuần, ngày nghỉ.
Ông chăm chú nhìn nàng.
– Bà vẫn chung sống với ông ấy chứ?
– Khi nào anh ấy ở nhà.
– Ông ấy làm gì?
– Phi công riêng của Constantin Demiris.
Nàng nhận thấy có một biểu hiện trên nét mặt của ông bác sĩ. Không rõ ông phản ứng lại khi nghe nhắc đến tên Demiris hay ông biết chuyện gì về Larry, nàng không rõ, vội hỏi:
– Ông có nghe nói về chồng tôi?
– Không – (Song có thể ông đã không nói thật) – Bà Douglas, bà có yêu chồng bà không?
Catherine định đáp thì nàng lại ngừng ngay. Nàng hiểu điều nàng sắp nói ra đây sẽ rất quan trọng, không chỉ đối với bác sĩ, mà cả với nàng nữa. Đúng, nàng yêu chồng và cũng đúng là nàng căm ghét anh ta, và đúng là có những lúc nàng cảm thấy giận dữ sôi sục đến mức nàng có thể giết y, và cũng đúng rằng có những lúc nàng cảm thấy tràn ngập yêu thương chàng đến mức là nàng sẵn sàng vui vẻ được chết cho chàng và nói chung biết dùng từ nào để diễn đạt được hết nhỉ? Có lẽ đó chính là tình yêu.
– Vâng, đúng thế – Nàng đáp.
– Ông ấy có yêu bà không?
Catherine nghĩ đến những người phụ nữ khác đã xuất hiện trong cuộc đời Larry, nghĩ đến sự thiếu chung thủy của chàng và nàng lại liên tưởng đến người đàn bà lạ lùng trong gương tối hôm qua, nàng không thể trách Larry về việc chàng không tha thiết đến nàng. Nhưng ai mà biết được những chuyện gì xảy ra trước? Người đàn bà trong gương dẫn tới sự phụ bạc của chàng hay sự phụ bạc của chàng đã đưa tới tình trạng người đàn bà trong gương?
Hai gò má nàng lại ướt đầm nước mắt? Catherine lắc đầu tuyệt vọng:
– Tôi… tôi không biết.
– Bà đã bao giờ bị suy nhược thần kinh chưa?
Nàng chăm chú nhìn ông, thận trọng hơn:
– Chưa. Thế theo ông, tôi suy nhược thần kinh sao?
Ông vẫn nghiêm sắc mặt. Ông nói chậm rãi, cần nhắc từng lời.
– Bà Douglas ạ, tâm lý con người là hết sức tinh tế. Nó có thể chịu được rất nhiều đau đớn nhưng đến khi sự đau đớn đó trở thành không thể chịu được nữa, nó có thể chui vào ẩn náu sâu kín trong tâm hồn là cái mà chúng ta mới bắt đầu khám phá. Nhưng tình cảm của bà rất căng thẳng đấy – Ông nhìn nàng một lát rồi nói tiếp – bà tìm đến sự giúp đỡ của người khác như vậy là rất tốt.
Catherine vội chống chế.
– Tôi biết là tôi hơi bị xáo động. Vì vậy tôi mới uống rượu để vơi sầu.
– Không phải – Ông ta nói thẳng ra – Bà uống là để lảng tránh sự thật – Nikodes đứng dậy đi về phía nàng – Theo tôi có rất nhiều việc chúng ta có thể làm ở đây. Tôi nói chúng ta là có ý ám chỉ cả bà và tôi. Song vấn đề sẽ không đơn giản.
– Theo ông thì cần phải làm gì?
Trước hết tôi sẽ gửi bà đến một phòng khám để kiểm tra toàn bộ sức khoẻ. Tôi có cảm tưởng rằng người ta sẽ không phát hiện một tổn thương nào ở bà. Sau đó bà sẽ phải cai rượu. Rồi tôi sẽ kê cho bà một chế độ ăn uống kiêng khem. Như vậy đã được chưa?
Catherine ngập ngừng, rồi gật đầu.
Bà sẽ ghi tên tham gia một trường thể thao, tại đó bà sẽ phải luyện tập đều đặn để giữ thân hình trở lại thon thả: Tôi có một chuyên gia lý liệu pháp rất giỏi sẽ giúp bà bằng xoa bóp. Mỗi tuần một lần bà sẽ phải đi mỹ viện. Tất cả những chuyện đó mất khối thì giờ đấy, bà Douglas. ạ. Bà lâm vào trạng thái này không phải một sớm một chiều, do đó muốn thay đổi cũng không phải một sớm một chiều. – Ông mỉm cười một cách quả quyết – Song tôi có thể hứa với bà chỉ sau vài tháng, thậm chí có thể vài tuần, bà sẽ bắt đầu nhận thấy một người phụ nữ khác hẳn trong con người bà. Khi bà ngắm mình trong gương, bà sẽ cảm thấy tự hào khi chồng bà trông thấy bà, ông sẽ nhận ra rằng bà rất hấp dẫn biết dường nào.
Catherine nhìn ông, lòng nàng thấy phơi phới. Hình như một gánh nặng không thể chịu được đã được cất đi, và bỗng nhiên nàng có được một cơ may mới mẻ để sống khác đi ông bác sĩ tiếp lời:
– Bà cần phải hiểu rõ rằng tôi chỉ có thể gợi ý cho bà chương trình này mà thôi. Còn bản thân bà mới là người phải thực hiện chương trình đó.
Catherine sôi nổi nói:
– Vâng, tôi sẽ làm. Tôi hứa là sẽ thực hiện.
– Trước hết, điều quan trọng nhất là phải bỏ rượu.
– Đúng là như vậy – Catherine đáp và nàng cảm thấy đúng như thế?
Bác sĩ cũng có lý: Nàng đã uống rượu để quên sự đời. Bây giờ nàng đã có một cái đích và nàng biết là nàng đang đi về đâu Nàng sẽ phải tranh thủ cảm tình của Larry.
Nàng đáp mạnh mẽ:
– Tôi nhất định sẽ không đụng đến một giọt rượu nào nữa.
Ông bác sĩ đọc được biểu hiện trên nét mặt của nàng, tỏ vẻ thoả mãn:
– Tôi tin bà, bà Douglas ạ.
Catherine đứng dậy. Nàng nhận thấy thật lạ lùng sao thân hình nàng lại vụng về, ù lì đến thế, song tất cả rồi sẽ thay đổi. Nàng mỉm cười:
– Có lẽ tốt nhất là tôi sẽ đi về mua một số quần áo cỡ người thon thả.
Bác sĩ viết mấy chữ gì đó lên một tấm thiếp:
– Đây là địa chỉ của một phòng khám bệnh. Họ sẽ chờ bà tới. Bao giờ bà khám bệnh xong tôi sẽ gặp lại bà sau.
Khi ra đến ngoài phố, Catherine tìm một chiếc taxi, rồi nàng chợt nghĩ: Gạt phắt chuyện đó đi. Có lẽ nên bắt tay ngay vào luyện tập từ giờ phút này. Và thế là nàng cuốc bộ. Khi đi ngang qua một tủ kính bày hàng, nàng đứng lại để ngắm hình mình trong tấm kính.
Nàng đã quá vội vàng khi đổ lỗi cho Larry về chuyện chàng đã làm lơi lỏng quan hệ giữa hai vợ chồng, song nàng cũng chưa có lúc nào tự chất vấn xem phần nào thuộc về lỗi của nàng. Tại sao chàng lại phải trở về một ngôi nhà với một người thảm hại như nàng? Con người đàn bà kỳ lạ kia đã chậm chạp len lỏi dần vào trong nàng một cách tinh vi mà nàng không hề hay biết. Phải, tất cả thuộc về quá khứ. Từ nay trở đi nàng sẽ không nhìn về đằng sau nữa mà nàng chỉ hướng tới một tương lại tuyệt vời thôi.
Catherine đã tới khu Salonika sang trọng. Nàng đi ngang qua một mỹ viện, và nàng bỗng hứng lên quay lại đi vào mỹ viện. Phòng tiếp khách làm bằng đá cẩm thạch tráng, lộng rãi, thanh nhã. Một cô nhân viên cao ngạo ngó nhìn Catherine, vẻ chê bai:
– Dạ, thưa bà cần gì ạ?
– Tôi muốn có một cuộc hẹn vào sáng mai – Catherine đáp – Tôi muốn sửa lại toàn bộ. Làm lại chu đáo – Đột nhiên nàng chợt nhớ ra tên của người chuyên gia làm tóc – – Tôi cần gặp ông Aleko.
Chị nhân viên lắc đầu:
– Thưa bà, tôi không thể sắp xếp cho bà được, bà có thể hẹn gặp người khác vậy.
Catherine trả lời kiên quyết:
– Nghe tôi nói đây. Chị báo cho ông Aleko biết như vậy nếu không tôi sẽ đi khắp Athens này để nói với mọi người rằng tôi là một khách hàng thường xuyên của ông ta, mà đầu tóc như thế này đây.
Người đàn bà kia trợn tròn mắt ngạc nhiên, vội đáp:
– Vâng, để tôi… tôi cố gắng thu xếp. Mời bà tới đây lúc mười giờ sáng vậy.
– Cảm ơn – Catherine cười khẩy – Tôi sẽ tới – Rồi nàng bỏ về.
Nàng thấy trước mặt có một tiệm nhỏ mang biển đề ngoài cửa sổ “Bà Piris – Đoán hậu vận”. Nàng cảm thấy quen quen, rồi chợt nhớ ra hôm Bá tước Pappas đã kể cho nghe câu chuyện về bà Piris. Hình như chuyện về một viên cảnh sát và con sư tử, song nàng không nhớ hết mọi chi tiết. Catherine không tin vào chuyện bói toán, song bất chợt nàng nảy ra ý muốn vào bói một quẻ xem sao. Nàng muốn được vững tin, được người khác khẳng định cho nàng những tình cảm mới mẻ của nàng đứng trước tương lai, cho nàng biết rõ cuộc đời rồi sẽ tươi đẹp, lại đáng sống.
Nàng mở cửa bước vào tiệm.
Từ bên ngoài ánh sáng chói chang vào nhà, nàng phải mất một lúc lâu mới quen được bóng tối của căn phòng như một cái hang sâu. Nàng nhận ra có một cái quầy bar ở góc phòng với một chục chiếc bàn cùng ghế. Một người bồi vẻ mệt mỏi tiến lại phía nàng, nói bằng tiếng Hy Lạp.
– Cảm ơn, tôi không uống gì đâu – Catherine bảo.
Nàng thấy thú vị khi nghe chính những lời mình nói ra, nàng nhắc lại một lần nữa:
– Không uống gì đâu. Tôi chỉ muốn gặp bà Piris thôi. Bà ấy có ở đây không?
Người bồi chỉ vào một chiếc bàn trống ở góc phòng, Catherine tiến lại đó, ngồi xuống ghế. Vài phút sau, nàng cảm thấy có người đang đứng bên cạnh, nàng ngẩng nhìn lên.
Người đàn bà đó già khụ, gầy nhom, vận toàn đồ đen. Khuôn mặt bà ta đã bị thời gian làm cho quắt queo chỉ còn là những góc cạnh lỗi lõm.
– Bà muốn gặp tôi? – Bà ta dùng một thứ tiếng Anh rời rạc.
– Vâng – Catherine đáp – Tôi muốn cụ bói cho một quẻ.
Bà già ngồi xuống, giơ một bàn tay, người bồi bàn tiến lại phía bàn mang theo một tách cà phê đen đặc quánh đặt trên một chiếc khay.
– Tôi không uống đâu – Catherine bảo – Tôi…
– Hãy uống đi – Bà già Piris bảo.
Catherine ngạc nhiên nhìn bà lão, sau đó nhấc ly cà phê lên và nhấm ngụm đầu tiên. Cà phê đặc và đắng.
Nàng đặt chiếc ly xuống.
– Uống nữa đi – Bà lão bảo.
Catherine định phản đối, song lại nghĩ:
– Thật quái đản. Bọn họ không kiếm được tiền bằng việc bói toán thì họ cũng gỡ lại được bằng tiền cà phê. Nàng lại nuốt một ngụm cà phê nữa. Thật là ti tiện.
– Uống nữa đi – Bà Piris bảo.
Catherine nhún vai, uống nốt ngụm cuối cùng.
Ở đáy ly còn một chút cặn đặc quánh. Bà Piris gật đầu, nhoài người ra cầm lấy chiếc ly từ tay Catherine. Bà nhìn chòng chọc vào nó một hồi lâu, im lặng không nói gì.
Catherine ngây người ngồi, cảm thấy ngớ ngẩn. Một cô gái duyên dáng, thông minh như mình lại ngồi ở một chỗ như thế này quan sát mặt mụ già khú đế người Hy Lạp chăm chăm nhìn vào ly cà phê rỗng không để làm gì nhỉ?
– Bà từ một nơi rất xa – Người đàn bà kia bỗng nói.
– Rõ là như vậy – Catherine trâng tráo nói.
Bà Piris nhìn thẳng vào mắt nàng, cái nhìn của bà lão già khiến nàng ớn lạnh.
– Bà hãy về nhà đi.
Catherine nuốt nước bọt:
– Tôi… tôi đang ở nhà mà.
Bà hãy trở về nơi bà đã xuất phát.
– Nghĩa là… về Mỹ?
– Về đâu cũng được. Miễn là mau mau đi khỏi nơi này?
– Tại sao vậy? – Catherine cảm thấy mỗi lúc một hoảng sợ, hỏi lại – Có chuyện gì?
Bà lão chỉ lắc đầu. Giọng nói nghiệt ngã, bà ta cảm thấy khó khăn mới chọn được lời:
– Tất cả đang vây quanh bà đấy.
– Cái gì?
– Đi ngay! Giọng bà già càng thêm hối thúc, giọng nói cao, rít lên như tiếng mãnh thú bị trọng thương.
Catherine bắt đầu thấy sởn tóc gáy.
– Bà đang doạ tôi ư? – Nàng rên rỉ – Xin bà hãy nói rõ cho tôi biết có chuyện gì vậy?
Bà lão lắc đầu, đôi mắt long sòng sọc:
– Bà phải đi ngay trước khi có chuyện đó xảy ra.
Catherine cảm thấy hoảng hốt ngày một tăng. Nàng thấy khó thở.
– Trước khi cái gì xảy ra?
Bộ mặt bà nhăn nhó vì đau đớn, khủng khiếp:
– Cái chết đang săn đuổi bà đấy.
Rồi bà già đứng vụt dậy và biến vào phòng phía sau.
Catherine ngồi ngây người ra đó, trống ngực đập thình thịch, hai bàn tay run rẩy, nàng phải nắm chặt hai tay lại để khỏi run. Nàng đưa mắt nhìn người bồi và chực gọi một ly rượu, song lại thôi. Nàng không muốn những lời của mụ già kia làm hỏng tương lai của nàng. Nàng ngồi nán thêm một lúc nữa, thở rất sâu cho đến khi nàng lấy lại được bình tĩnh, một lúc lâu sau nàng mới đứng lên, cầm lấy ví và đôi găng tay lên, bước ra khỏi tiệm rượu. Ra đến giữa trời nắng chói chang Catherine lại cảm thấy dễ chịu.
Nàng thật ngu xuẩn để cho mụ già kia đe doạ. Cần phải chặn đứng ngay những nỗi hoảng sợ như vậy đừng để nó ảm ảnh đe doạ mình. Catherine tự nhủ: Từ nay trở đi, mình nên tìm đến với những niềm vui nho nhỏ thôi.
Nàng bước vào căn phòng của nàng. Cảnh tượng thật đáng buồn. Bụi phủ khắp nơi. Quần áo vứt lung tung khắp phòng. Kể cũng lạ rằng trong lúc say rượu những điều như vậy nàng không nhận ra được. Phải rồi, việc luyện tập đầu tiên của nàng là phải dọn dẹp chỗ này cho đâu vào đó.
Nàng định đi vào bếp thì có tiếng đóng ngăn kéo trong phòng ngủ. Tim nàng bỗng đập mạnh. Nàng thận trọng tiến về phía cửa phòng ngủ.
Larry đang ở trong phòng ngủ. Một chiếc valy đóng kín đang đặt trên giường và chàng đang chuẩn bị đóng xong chiếc valy thứ hai. Catherine đứng yên lặng một lúc, ngắm nhìn chàng làm, nàng nói:
– Nếu đó là vì sự nghiệp Chữ Thập Đỏ thì em cũng xin chào thua.
Larry liếc nhanh nhìn nàng:
– Tôi sắp đi đây.
– Lại đi cho Demiris?
– Không – Chàng nói liền không ngừng – Chuyến này là đi cho tôi. Tôi sắp đi xa khỏi đây.
– Larry…
– Không phải thảo luận gì nữa.
Nàng bước nhanh vào phòng ngủ, cố hết sức trấn tĩnh:
– Nhưng… nhưng có một chuyện này. Cần phải thảo luận kỹ với anh. Hôm nay em đã tới khám bác sĩ. Ông ấy cho biết em sẽ khoẻ mạnh bình thường. Lời nói của nàng tuôn ra trôi chảy – em sẽ cai không rượu chè gì nữa, rồi…
– Catherine, hết rồi! Tôi muốn ly dị với cô!
Lời nói đó như những trái đấm giáng vào bụng nàng.
Nàng đứng ngây ra, cắn chặt răng, cố giữ cho nước mắt đắng khỏi tuôn trào lên họng làm cho nàng muốn nôn thốc nôn tháo ra. Nàng nói chậm rãi, cố giữ giọng không run:
– Larry. Em không trách anh. Nhiều chuyện là do lỗi tại em – Có thể phần lớn là tại em. – Nhưng mọi chuyện rồi sẽ thay đổi. (Nàng giơ một bàn tay ra cầu xin). Em chỉ muốn xin anh cho em một cơ hội.
Larry quay mặt lại nhìn nàng. Đôi mắt đen của chàng đầy lạnh lùng, khinh bỉ.
– Tôi yêu một người khác. Tôi chỉ muốn ở cô một điều, đó là ly hôn.
Catherine đứng ngây người ra một hồi lâu, sau đó nàng quay trở lại phòng khách, ngồi xuống đi văng, ngó nhìn một cuốn tạp chí mốt quần áo của Hy Lạp, trong khi Larry đóng xong đồ đạc. Nàng nghe nói tiếng chàng nói vọng sang: “Luật sư của tôi sẽ đến làm việc với cô”, sau đó thì tiếng cửa đóng sầm lại, Catherine ngồi đó, lần giở những trang tạp chí, đến khi nàng giở đến trang cuối cùng nàng đặt nó ngay ngắn vào đúng giữa bàn, đi vào phòng tắm, nàng mở tủ thuốc lấy ra một lưỡi dao cạo và rạch vào cổ tay mình.