Nếu Còn Có Ngày Mai

Chương 4



Tin tức về vụ Tracy Whitney xuất hiện trên trang đầu tờ New Orleans, cùng với tấm hình nàng do cảnh sát cung cấp và khi Tracy bị dẫn ra khỏi phòng xử án nàng đã chạm trán với một đám phóng viên truyền hình. Nàng muốn giấu mặt vì nhục nhã song không thể tránh khỏi các ống kính. Bản thân Romano đã là tin tức, và việc ông ta bị mưu sát bởi một cô gái trộm cắp xinh đẹp thì lại còn là tin hấp dẫn hơn nữa. Với Tracy, dường như nàng đã bị vây bọc bởi toàn kẻ thù. Charles sẽ giải thoát cho mình. Nàng cứ tự nhủ vậy. Ôi lạy Chúa, hãy để Charles giải thoát cho con. Con không thể sinh con trong nơi tù ngục.

Cho mãi tới sáng hôm sau, viên trung sĩ trực ban mới cho phép Tracy dùng điện thoại. Hamet trả lời. “Văn phòng ngài Stanhope đây”.

“Harriet, Tracy Whitney đây. Tôi muốn nói chuyện với ông Stanhope”.

“Đợi một chút, cô Whitney”. Nàng nghe thấy giọng lưỡng lự của người thư ký. “Tôi sẽ … tôi sẽ coi xem ngài Stanhope có đây không”.

Sau một lúc chờ đợi đầy lo lắng? cuối cùng Tracy nghe thấy tiếng anh, nàng đã có thể òa khóc lên vì mừng rỡ. “Charles”.

“Tracy hả? Phải em không, Tracy?”.

“Vâng, anh yêu quí. Ôi, Charles, em đã cố liên lạc với anh”.

Anh đang phát đlên lên đây, Tracy! Báo chí đầy những câu chuyện điên rồ về em. Anh không thể tin được.

“Không hề có chuyện đó, anh. Không hề. Em …”.

“Sao em không gọi anh?”.

“Em đã cố gọi anh mà không được. Em …”.

“Giờ em ở đâu?”.

“Em … em đang trong nhà giam ở New Orleans.

Charles, họ sắp đưa em vào tù vì một việc em không hề làm”. Nàng nức nở.

“Bình tĩnh. Nghe anh nào. Báo chí đưa tin em đã bắn một gã nào đó. Không phải vậy chứ?”.

“Em có bắn hắn, song …”.

“Vậy ra là đúng?”.

“Chuyện vậy mà không phải vậy, anh ạ. Không phải thế chút nào. Em có thể giải thích cho anh. Em …”.

“Tracy, có phải em đã nhận tội mưu sát và đánh cắp bức họa phải không”.

“Vâng, Charles song chỉ vì …”.

“Lạy Chúa, nếu cần tiền đến thế thì em phải nói với tôi chứ … Lại toan giết một ai đó … Tôi không thể tin được chuyện này. Cha mẹ tôi cũng vậy. Tln về cô được đưa lên hàng đầu của tờ Philađelphia (News) sáng nay là lần đầu tiên có một vụ bê bối dính dáng tới gia đình Stanhope”.

Chính sự kiềm chế ghê gớm trong giọng nói của Charles đã làm Tracy nhận thấy sự lo ngại sâu sắc của anh. Nàng đã trông chờ vào anh một cách tuyệt vọng, và anh lại ở về phía với bọn họ. Nàng cố để không kêu lên. “Anh yêu, em cần có anh. Tới đây với em đi. Anh có thể làm sáng tỏ mọi chuyện”.

Một phút im lặng kéo dài. “Có vẻ như chẳng còn gì để làm sáng tỏ nữa.

Đúng vậy, vì cô đã thú nhận mọi việc.

Gia đình tới không thể chấp nhận dính líu tới chuyện này. Chắc cô cũng thấy đấy. Đây là một sự bất ngờ khủng khiếp. Rõ ràng là chưa bao giờ tôi biết cô cả”.

Mỗi lời như một nhát búa giáng xuống. Cả thế giới sụp đổ trước mắt nàng.

Chưa bao giờ nàng lại cảm thấy cô độc đến thế. Chẳng còn ai. “Còn … còn về đứa con thì sao?”.

“Cô sẽ phải làm điều gì mà cô cho là tốt nhất đối với đứa con của cô”.

Charles đáp. “Tôi xin lỗi, Tracy”. Và điện thoại bị ngắt.

Nàng đứng đó, tay vẫn nắm chặt chiếc ống nghe câm lặng.

Một tù nhân đứng sau cất tiếng, “Nếu xong rồi, cô bạn, để tôi gọi luật sư của tôi”.

Khi Tracy được đưa lại phòng giam, người nữ giám thị nhắc. “Sáng mai, người ta sẽ đưa cô đi vào lúc năm giờ”.

Nàng có một người tới thăm. Otto Schmidt dường như già sọp đi đến mấy tuổi trong ít giờ đồng hồ kể từ khi Tracy gặp lần cuối. Trông bác ta có vẻ bệnh.

“Tôi tới chỉ để nói với cô rằng vợ chồng tôi rất buồn lòng. Chúng tôi biết, dù gì chăng nữa thì cũng không phải là lỗi của cô”.

Giá mà Charles đã nói thế?

“Vợ chồng tôi sẽ có mặt trong buổi tang lễ bà Dons ngày mai”.

“Cảm ơn bác, bác Otto”.

Họ sẽ chôn cả hai mẹ con nàng vào ngày mai, Tracy thầm nghĩ, cay đắng.

Nàng thức suốt đêm, nằm trên chiếc giường hẹp, mắt nhìn trân trối lên trần nhà. Trong óc nàng câu chuyện với Charles cứ lặp đi lặp lại mãi. Anh đã không cho nàng kịp mở miệng phân trần.

Nàng phải nghĩ tới đứa con. Nàng đã được đọc về những phụ nữ sinh con nơi tù ngục, nhưng đó là những chuyện xa xôi với cuộc sống của nàng, tới mức dường như nàng đã đọc về những người ở một hành tinh khác. Giờ đây chuyện đang xảy ra với chính nàng, và nàng sẽ phải làm điều mà nàng cho là tất nhất đối với đứa con của mình. Charles đã nói thế. Thế nhưng, nàng nghĩ, họ sẽ không để mình có nó. Họ sẽ cướp nó khỏi tay mình bởi lẽ mình sẻ ở trong tù mười lăm năm tới. Tất nhất là để nó không bao giờ biết mẹ nó cả.

Nàng nức nở.

Lúc năm giờ sáng, một người gác, cùng đi có một nữ giám thị, bước vào phòng giam. “Tracy Whitney?”.

“Dạ”. Nàng ngạc nhiên với giọng nói của chính mình.

“Theo lệnh của tòa hình sự tiểu bang Louisiana khu vực Orleans, cô sẽ được đưa tới nhà tù nữ Nam Louisialla. Hãy động tay động chân đi, cô bạn”.

Nàng được dẫn dọc theo hành lang, ngang qua những phòng giam chật ních tù nhân. Hàng chuỗi tiếng la ó.

“Đi bình yên, cô bé …”.

“Nói coi giấu bức tranh ở đâu, Tracy bé bỏng, tôi sẽ chia khoản tiền này với cô …”.

“Nếu tới Ngôi nhà lớn, hãy tìm Ernestine Littlechap. Chị ta sẽ trông nom săn sóc cô …”.

Tracy đi ngang chiếc máy điện thoại mà nàng đã dung để gọi Charles. Tạm biệt, Charles.

Nàng đứng trong cái sân rộng. Một chiếc xe nhà tù màu vàng với những ô cửa có song sắt đã đậu ở đó, máy vẫn nổ đều đều. Một nửa tá phụ nữ đang ngồi trong xe, có hai lính gác cầm súng đứng canh. Tracy nhìn từng khuôn mặt những người bạn đồng hành. Có khuôn mặt đầy vẻ thách thức, một khuôn mặt khác mệt mỏi, còn thì đầy thất vọng. Họ sẽ là những người bị giam hãm, như những con vật. Tracy băn khoăn không biết họ đã phạm những tội gì và liệu có ai trong họ cũng vô tội như nàng không, và tự hỏi không biết bọ sẽ thấy gì từ vẻ mặt nàng.

Chuyến đi trên chiếc xe chở tù tưởng như dài vô tận, nóng nực và hôi hám, song Tracy không có ý thức gì về chuyện đó. Nàng thu mình lại, không còn biết gì về những người khác hay về cảnh quan tưới xanh hai bên đường. Nàng đang ở một nơi khác, một thời điểm khác.

Nàng là một cô bé nhỏ xíu trên bãi biển cùng cha mẹ, và cha đang mang nàng trên vai, đi thẳng ra biển, khi nàng kêu lên thì cha nói, đừng làm một cô bé nữa, Tracy, rồi ông thả nàng xuống làn nước lạnh. Khi nước trùm qua đầu nàng hoảng sợ và bị sặc, thì cha lại nâng lên rồi lại làm lại như thế, và từ đó Tracy sợ nước khủng khiếp.

Giảng đường trường đại học đầy chật, sinh viên cùng cha mẹ hay bà con của họ. Nàng là đại biểu sinh viên, và đã nới trong mười lăm phút. Bài diễn văn của nàng chan chứa những ý tưởng cao đẹp, những cách đề cập thông minh tới quá khứ và những ước mơ ngời sáng về tương lai. Vị trưởng khoa đã trao tặng nàng chiếc chìa khóa Kapa. Con muốn mẹ giữ nó cơ, Tracy nói với mẹ, và nét tự hào trên gương mặt nàng thật là đẹp …

Mẹ, con sẽ đi Philadelphia. Co có chỗ làm ở trong một nhà băng ở đó. Nàng đã nói thế.

Annie Mahler, cô bạn thân nhất đã gọi dây nói cho nàng. Bạn sẽ yêu Philađelphia cho mà coi, Tracy. Đời sống văn hóa của nó tuyệt lắm. Phong cảnh đẹp, và nơi đây thiếu phụ nữ lắm. Ý tôi muốn nói, đàn ông ở đây thật sự đói khát phụ nữ. Tôi có thể kiếm cho bạn một chỗ làm ở trong nhà băng nơi tôi đang làm việc …”.

Charles đang làm tình với nàng. Nàng nhìn bóng anh trên tường và nghĩ, biết bao cô gái muốn được ở vị trí của mình nhỉ? Charles là một món bỏ. Và ngay tức khắc nàng thấy xấu hổ với ý nghĩ đó. Nàng yêu anh. Và lại cảm thấy tội lỗi.

“Này? Tôi đang nói với cô đấy. Điếc à? Đi”.

Tracy ngước nhìn. Nàng đang ở trong chiếc xe chở tù màu vàng. Nó đã dừng trước một khu vực được bao bọc bởi những bức tường xám xịt, ảm đạm. Một dãy tường rào cỏ lưới thép gai ở bên trên vây quanh lấy khoảng năm trăm mẫu Anh đồng cỏ và rừng – đó là toàn bộ khu nhà tù nữ Nam Louisiana.

“Ra ngay”, một cảnh sát quát. “Tới nơi rồi”.

Nơi đây là địa ngục.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.