Một nữ giám thị to khỏe, vẻ mặt sắt đá với bộ tóc nâu đen đang nói với những tù nhân mới đến. “Một số trong các người sẽ ở lại đây trong một thời gian dài, rất dài. Chỉ có một cách sống ở đây thôi, đó là quên đi thế giới bên ngoài. Các người có thể sống thoải mái hoặc nặng nề. Chúng ta có những quy định ở đây, và các người phải tuân thủ nó. Chúng ta sẽ bảo cho các người biết lúc nào phải dậy, lúc nào làm việc, lúc nào thì ăn, và lúc nào thì vào to let. Nếu vi phạm bất kỳ một quy định nào, thì lúc đó các người sẽ mong thà chết đi được còn hơn. Chúng ta muốn giữ mọi thứ bình yên và biết cách đối xử vôi những kẻ gây rối như thế nào”. Mắt bà ta hướng tới Tracy. “Bây giờ các người sẽ được kiểm tra sức khỏe. Rồi sẽ đi tắm và sẽ được đưa tới các” buồng giam. Vào buổi sáng các người sẽ nhận các công việc phải lao động trong ngày. Xong”. Bà ta quay ra.
Một cô gái trẻ xanh nhợt đứng bên Tracy dụt rè. “Xin lỗi, có thể”.
Bà giám thị quay lại vẻ mặt hầm hầm. “Câm mẹ cái mồm lại. Ngươi chỉ nói khi người ta hỏi thôi, hiểu chưa? Điều đó là tất cho ngươi đấy, đồ cứt”.
Giọng lưỡi cũng như từ ngữ làm cho Tracy giật mình. Mụ giám thị vẫy người gác ở cuối phòng. “Đưa những con chó láo xược này ra khỏi đây đi”.
Tất cả bị lùa ra ngoài, theo dọc một hành lang hẹp rồi tới một căn phòng lớn trắng toát, nơi một người đàn ông to béo vận chiếc áo bờ lu bẩn thỉu đang chờ săn bên cái bàn dài.
Một nữ giám thị hô, “Xếp hàng” và xua những người phụ nữ đứng thành một hàng dài.
Người đàn ông mặc áo bờ lu nói, “Tôi là bác sĩ Glosco, thưa các quý cô. Lột ra!”.
Đám tù nữ nhìn nhau ngơ ngác. Một trong số họ cất lời “Cởi đến thế nào?”.
“Các người không hiểu thế nào là lột hả? Cởi quần áo ra … cởi tất”.
Họ chậm chạp làm theo. Một số ngượng ngùng, một số thấy nhục nhã, một số khác thản nhiên. Phía bên trái Tracy là người đàn bà trạc bốn mươi, run rẩy, và phía bên phải là một cô gái ốm nhom, đến thảm hại, coi bộ chừng mới mười bẩy, mười tám. Da cô ta đầy những nốt mụn nhỏ.
Gã bác sĩ ngoắc ngoắc người phụ nữ đứng đầu hàng. “Nằm lên trên và dạng chân ra”.
Người phụ nữ ngập ngừng.
“Nhanh lên. Bao nhiêu người phải chờ cô đấy”.
Cô ta đành làm theo. Gã bác sĩ đút chiếc ống soi vào trong âm đ*o của cô.
Vừa xem hắn vừa nói. “Có bệnh hoa liễu gì không”.
“Không”.
“Ta sẽ thấy điều đó ngay thôi”.
Sau cô, một người phụ nữ khác nằm lên trên bàn. Khi gã bác sĩ bắt đầu đút cái ống soi vào đó, Tracy kêu lên, “Hãy khoan”.
Gã ta dừng lại và ngẩng lên nhìn một cách ngạc nhiên, “Cái gì?”.
Mọi người đều nhìn Tracy. Nàng nói. “Tôi … Ông chưa khử trùng cái dụng cụ đó”.
Bác sĩ Galosco mỉm cười chậm rãi và lạnh lùng. “Ồ, ở đây chúng ta lại có một bác sĩ phụ khoa nữa cơ đấy. Cô lo ngại vi trùng lây lan phải không. Đi xuống đứng cuối hàng”.
“Sao cơ?”.
“Không hiểu tiếng Anh chăng? Đi xuống”.
Tracy vẫn không hiểu ra sao, lặng lẽ xuống đứng ở cuối cùng.
“Bây giờ nếu cô không phản đối”, gã bác sĩ nói, “chúng ta sẽ tiếp tục”. Gã đút cái ống soi vào cơ thể người đàn bà, và Tracy chợt hiểu tại sao nàng phải là người đứng cuối. Gã sẽ kiểm tra tất cả mọi người với cùng cái dụng cụ không được khử trùng đó, và nàng sẽ là người cuối cùng. Và gã vẫn sẽ dùng nó để kiểm tra nàng. Tracy giận sôi lên. Gã có thể kiểm tra riêng từng người thay vì cố tình chà đạp lên lòng tự trọng của họ. Thế mà họ cứ im. Nếu tất cả cùng phản đối. Đã đến lượt nàng.
“Lên bàn, bà bác sĩ”.
Tracy lưỡng lự song còn có sự lựa chọn nào đâu, nàng trèo lên bàn, nhắm mắt lại, cảm thấy hắn kéo chân nàng dạng ra và sau đó cái ống soi lạnh ngắt đã ở trong nàng, thăm dò, tới lui và làm nàng đau đớn. Hắn đã cố tình.
Nàng nghiến chặt hai hàm răng.
“Có bệnh giang mai hoặc lậu không?” Gã bác sĩ hỏi.
“Không”. Nàng sẽ không nói với hắn về cái thai.
Không thể nói với đồ quái vật này. Nàng sẽ nói với ông tổng giám thị.
Nàng cảm thấy cái ống soi bị rút ra một cách thô bạo và gã Gloseo mang vào tay đôi găng cao su. “Xong rồi”, gã nói. “Đứng thành hàng và cúi người xuống.
Chúng ta sẽ xem xét những cặp mông xinh xắn của các người”.
Tracy không kìm được. “Tại sao lại phải làm -thế!
Gã lừ mắt. “Tôi sẽ nói cho cô tại sao, thưa bác sĩ. Bởi lẽ hậu môn là nơi cất giấu tốt đấy. Tôi đã tìm thấy nhiều ma túy từ những tiểu thư như cô. Nào cúi xuống”. Và gã đi dọc theo hàng chọc tay vào hậu môn từng người một.
Tracy cảm thấy ghê tởm, giận lên tận cổ và bắt đầu ọe.
“Mày mà ói ra đây thì tao sẽ ấn mặt mày vào đó”. Gã quay sang nói với đám lính gác. “Dẫn chúng đi tắm. Hôi thối lắm”.
Cầm theo quần áo, đám tù nữ trần truồng đi dọc theo hành lang tới một căn phòng bê tông lớn với một tá buồng tắm toang hoang.
Để quần áo vào trong góc”. Một nữ giám thị ra lệnh. “Dùng xà bông tẩy uế để sẵn đó. Hãy cọ rửa sạch sẽ mọi chỗ, và gội đầu nữa”.
Tracy bước trên sàn bê tông ram ráp vào dưới vòi hoa sen. Những tia nước thật” lạnh. Nàng kỳ cọ thật mạnh, lòng thầm nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ sạch nữa. Đây là loại người gì không biết? Sao chúng có thể đối xử với những người khác như theo” Mình không thể chịu nổi mười lăm năm sống thế này.
Một người gọi nàng, “Này cô kia! Hết giờ”. Tracy bước ra và một nữ tù khác bước vào thay chỗ. Nàng được trao một chiếc khăn mỏng cũ kỹ chỉ đủ lau khô nửa người.
Khi người tù cuối cùng tắm xong, họ được dẫn tới phòng cấp phát, nơi có những giá đựng quần áo do một người tù tự giác trông coi, người này ước chừng vóc dáng từng tù nhân để phát cho những bộ đồng phục màu xám:
Hai bộ đồng phục, một cặp quần lót, hai xu chiêng, hai đôi giày, hai váy ngủ, một dây mang băng vệ sinh, một bàn chải đánh răng, và một túi đựng đồ giặt. Những nữ giám thị đứng coi trong khi đám nữ tù mặc váy áo. Khi đã xong, họ được lùa tới một phòng khác ở đó có một tù tự giác khác đang điều chỉnh chiếc máy ảnh gá trên giá đỡ.
“Đứng sát vào tường bên kia”.
Tracy tiến tới sát tường.
“Nhìn thẳng”.
Tạch.
“Quay đầu sang phải”.
Tạch.
“Sang trái”.
Tạch.
“Đi lại bàn”.
Trên bàn có thiết bị lấy dấu vân tay. Những ngón tay của Tracy được lăn trên một tấm da tẩm mực, rồi được in lên một tấm bìa trắng.
“Tay trái. Tay phải. Lau tay vào kia. Xong”.
Chị ta nói đúng. Tracy cay đắng nghĩ. Thế là xong. Mình chỉ còn là một con số. Không tên, không cả diện mạo.
Một người gác chỉ Tracy. “Cô Whitney phải không”.
Ông tổng giám thị muốn gặp cô, theo tôi”.
Tim Tracy rộn lên. Sau cùng thì Charles đã làm gì đó. Tất nhiên là anh đã không bỏ nàng, cũng như nàng vậy thôi. Giờ đầy anh đã có thời gian để nghĩ lại và nhận ra rằng anh vẫn yêu nàng. Anh hẳn đã nói chuyện với ông tổng giám thị và giải thích về sự nhầm lẫn tồi tệ đã xảy ra. Nàng sắp được trả lại tự do.
Nàng được dẫn theo một hàng lang khác, qua hai cánh cửa sắt nặng nề có người gác. Khi đi qua cánh cửa thứ hai, nàng suýt bị ngã vì một tù nhân khác.
Chị ta cao lớn, một người đàn bà bự con nhất mà Tracy từng thấy. Cao hơn mét tám và nặng phải chừng tạ rưỡi, có bộ mặt rỗ nhằng nhịt, với cặp mắt màu vàng hung dữ. Tóm lấy tay Tracy để đỡ nàng đứng vững, mụ ta ép cánh tay mình lên cặp vú nàng.
“Này?” Mụ nói với người gác, “Chúng ta có một con cá tươi rói. Cho cô ta vào chỗ tôi được không?”.
“Rất tiếc. Cô ta đã được chia buồng rồi, Berthal”.
Người đàn bà dữ tướng ấy đập tay vào mặt Tracy. Nàng né tránh và bà ta cười to. “Được thôi, quả bóng nhỏ bé. Bertha Lớn sẽ gặp cô sau. Ta còn nhiều thời gian. Cô sẽ chẳng đi đâu được cả”.
Tới phòng tổng giám thị. Tracy như xỉu đi vì hồi hộp. Charles có ở đó không? Hay anh cử luật sư riêng tôi?
Viên thư ký của tổng giám thị gật đầu với người gác. “Ông ấy đang chờ cô ta. Đợi một chút”.
Tổng giám thị George Brannigan ngồi sau chiếc bàn tồi tàn đang xem xét giấy tờ. Ông ta trạc tứ tuần, vẻ gầy gò, khuôn mặt nhạy cảm, cả nghĩ và cặp mắt sâu màu nâu. Ông đã phụ trách nhà tù nữ Nam Louisiana được năm năm. Vốn là một nhà tội phạm học hiện đại và với nhiệt tình ông đến đây quyết tâm thực hiện những cải cách nhanh chóng cho tù nhân. Song ông đã thất bại, cũng giống như những người tiền nhiệm khác.
Khu trại này ban đầu được xây để giam hai tù nhân một phòng thế mà giờ đây mỗi phòng phải chứa tới bốn hoặc sáu. Ông cũng biết rằng ở nơi khác đều như vậy cả. Các nhà tù trong nước đã quá chật chội và quá thiếu nhân viên.
Hàng nghìn tội phạm bị giam cầm ngày đêm nuôi dưỡng sự căm giận và âm mưu báo thù. Đó là một hệ thống ngu ngốc và dã man, song nó vẫn tồn tại.
Ông bấm máy nói với thư ký:
“Được. Đưa cô ta vào”. Người gác mở cánh cửa dẫn vào phòng trong và Tracy bước vào.
Tổng giám thị Brannigan ngước nhìn người phụ nữ đứng trước mặt. Trong bộ quần áo tù xám xịt và khuôn mặt tái xanh vì mệt mỏi, Tracy trông vẫn đẹp với gương mặt đáng yêu và ngay thẳng, và Brannigan băn khoăn liệu cô ta sẽ giữ như vậy được bao lâu. Ông đã đặc biệt quan tâm tới nữ tù nhân này vì ông đã đọc về cô ta trên báo chí và đã nghiên cứu hồ sơ. Cô ta phạm tội lần đầu, chưa tiền án tiền sự, vả mười lăm năm tù là một bản án khắc nghiệt quá mức bình thường. Cộng thêm việc Joc Romano là người cáo buộc đã làm cho bản án thêm phần ngờ vực. Song ông chỉ đơn giản là người coi ngục. Ông không thể tác động gì vào bộ máy này. Chính ông là một phần của nó.
“Xin mời ngồi”, ông nói.
Tracy sung sướng được ngồi xuống. Hai đầu gối nàng mỏi nhừ. Ông ấy sắp nói với nàng về Charles và khi nào thì nàng được tha ra.
“Tôi đã xem hồ sơ của cô”. Ông tổng giám thị bắt đầu. Charles đã yêu cầu ông ta làm thế, nàng nghĩ.
“Tôi cho rằng cô sẽ ở đây với chúng tôi một thời gian dài. Án của cô là mười lăm năm”.
Những lời đó làm Tracy choáng váng. Có gì. đó nhầm lẫn chết người.
“Ông … ông chưa nói chuyện với … với Charles ư?” Nàng lắp bắp vì sợ hãi.
Ông nhìn thẳng vào nàng, ngạc nhiên. “Charles? ” Và nàng hiểu. Lòng dạ nàng nôn nao. “Xin ông”. Nàng nói, “Xin ông hãy nghe tôi. Tôi không có tội.
Tôi không phải ở đây”.
Ông đáp. “ôTòa án đã kết tội cô. Điều tốt nhất mà tôi có thể khuyên cô là hãy cố gắng gìn giữ. Một khi cô biết chấp nhận thời hạn của án tù, cô sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều. Không có đồng hồ ở đây, trong nhà tù, mà chỉ có những cuốn lịch”.
Mình không thể bị giam ở đây mười lăm năm, Tracy nghĩ trong tuyệt vọng.
Mình muốn chết đi. Lạy Chúa, xin cho con được chết. Song mình không được chết, phải không nào? Mình sẽ giết cả đứa con mình mất. Nó cũng là con của anh nữa, Charles. Sao anh không có ở đây để giúp đỡ em? Đó là lúc nàng bắt đầu căm thù anh ta? …
“Nếu có chuyện gì đặc biệt:”, tổng giám thị Brannigan nói, “ý tôi muốn nói, nếu như tôi có thể giúp gì cho cô, tôi mong cô tới gặp tôi”. Thậm chí ngay khi vừa nói, ông biết ngay sự vô nghĩa trong những lời của mình. Cô ta còn trẻ trung xinh đẹp và tươi tắn. Những con mụ điếm đàng trong tù sẽ vồ ngay lấy cô ta như những con thú. Ngay cả một buồng giam riêng cũng không có để ông có thể dành cho cô ta. Gần như tất cả các buồng giam đều có rà những con sói cái kiểm soát. Tổng giám thị Brannigan đã nghe nhiều lời đồn đại về những vụ hãm hiếp trong buồng tắm, trong nhà xí, và ban đêm thì ở các lối đi. Song đó chỉ là những lời xì xào vì nạn nhân của những vụ này sau đó hoặc lả luôn luôn câm lặng hoặc là chết.
Ông nói ôn tồn. “Với những cư xử tất, cô có thể được phóng thích sau mười hai hay …”.
“Không!” Đó là tiếng thét của sự tuyệt vọng. Tracy cảm thấy những bức tường của căn phòng đổ sập xuống nàng. Nàng đứng chồm dậy, gào thét. Người gác vội lao tới chộp lấy Tracy.
“Nhẹ thôi”, Brannigan ra lệnh cho anh ta.
Ông ngồi đó, bất lực trông theo cô gái bị dẫn đi.
Nàng được dẫn theo mấy dãy hành lang, ngang qua những buồng giam đầy những tội phạm, mỗi người một vẻ Da đen có, trắng có, nâu có, và cả vàng. Họ nhìn chằm” chặp vào Tracy khi nàng đi ngang và kêu lên với nàng bằng cả chục giọng nói khác nhau. Những tiếng la hét của họ chẳng còn gây cảm giác gì cho nàng.
“Con cá đêm …”.
“Cô bạn Pháp …”.
“Cô bé tươi tắn …”.
“Súc thịt tươi …”.
Chỉ tới khi về tới buồng giam của mình Tracy mới hiểu ý nghĩa những người đàn bà muốn ám chỉ gì khi họ gọi nàng là “Súc thịt tươi …”.