Họ có năm người:
Đồn trưởng Dowling, hai cảnh sát mặc thường phủ và hai cảnh sát mặc cảnh phục. “Tất cả trong phòng khách nhìn Ashley đang ngồi thu mình trên ghế rấm rứt khóc.
Đồn trưởng Dowling lên tiếng, “Cô là người duy nhất có thể giúp chúng tôi, cô Patterson”.
Ashley nhìn họ và gật đầu thở của nàng có vẻ ngắt quãng. “Tôi … tôi sẽ. cố gắng”.
“Hãy bắt đầu lại từ đầu. Đồn phó Blake đã ở đây qua đêm?”.
“Vâng Chính tôi đã yêu cầu ông ấy. Lúc ấy tôi đã quá sợ hãi”.
“Nhà này chỉ có một phòng ngủ?”.
“Vâng”.
“Thế đồn phó Blake đã ngủ ở đâu?”.
Ashley chỉ vào cái đi văng, nơi để gối và chăn.
“Ở đây”.
“Cô đi ngủ lúc mấy giờ?”.
Ashley nghĩ một lúc. “Khoảng … nửa đêm.
Chúng tôi uống trà, nói chuyện và tôi đã cảm thấy an tâm hơn. Tôi mang chăn gối ra cho ông ấy, sau đó thì vào phòng ngủ”. Nàng cố kiềm chế cảm xúc.
“Đó là lần cuối cô gặp ông ấy phải không?”.
“Vâng.”.
“Và sau đó thì cô ngủ luôn?”.
“Tôi không thể ngủ ngay được. Cuối cùng tôi phải uống thuốc ngủ. Và tôi nhớ là mình chỉ thức dậy khi nghe tiếng phụ nữ hét to ở dưới con hẻm mà thôi”.
Nàng bắt đầu run rẩy.
“Cô có nghĩ là ai đó đã vào đây và giết chết ông ấy không?”.
“Tôi … tôi không biết”. Ashley trả lời. “Có ai đó đã thường xuyên lọt vào nhà tôi. Hắn còn viết những lời đe dọa trên tấm gương trong phòng tắm”.
“Ông ấy đã kể cho tôi nghe qua điện thoại rồi”.
“Có thể ông ấy đã nghe thấy cái gì và … và đi ra ngoài kiểm tra”.
Đồn trưởng Dowling lắc đầu. “Tôi không nghĩ là ông ấy lại trần truồng đi ra ngoài đâu”.
Ashley khóc to. “Tôi không biết! Tôi không biết. Đó chỉ là cơn ác mộng thôi”. Nàng lấy tay bưng mặt lại.
Đồn trưởng Dowling hỏi. “Tôi muốn xem xét căn nhà một chút. Tôi cố cần lấy lệnh khám xét không?”.
“Dĩ nhiên không. Ông cứ tự nhiên”.
Ông ta gật đầu với hai người mặc thường phục. Một người đi vào phòng ngủ.
Người kia đi vào bếp.
“Cô và ông ấy đã nói chuyện gì?”.
Ashley hít một hơi dài. “Tôi:.. kể về những chuyện đã xảy ra với tôi. Ông ấy rất …” Nàng nhìn ông đồn trưởng. “Tại sao ai đó lại muốn giết ông ấy? Tại sao?”.
“Tôi không biết, cô Patterson. Chúng tôi đang điều tra đây”.
Trung úy Elton, người vừa đi vào bếp đã đứng ở ngưỡng cửa. “Tôi muốn gặp riêng ông đồn trưởng một chút”.
“Xin lỗi cô”.
Đồn trưởng Dowling vào bếp.
“Gì cơ?”.
Trung úy Elton nói, “Tôi tìm thấy cái này trong bồn rửa bát đây”. Anh ta giơ lên một con dao làm bếp đẫm máu. “Nó vẫn chưa được rửa.
Tôi nghĩ chúng ta sẽ lấy được dấu vân tay ở đây.
Kostoff, người đi vào phòng ngủ cũng vội vã chạy vào bếp. Anh ta cầm theo chiếc nhẫn ngọc có đính kim cương. “Tôi tìm thấy nó trong hộp trang sức. Nó giống hệt với lời mô tả bên Quebec gửi sang về chiếc nhẫn mà Jean Claude Parent tặng Toni Prescott”.
Ba người im lặng nhìn nhau.
“Không còn nghi ngờ gì nữa.” Dowling phá tan không khí im lặng. Ông thận trọng cầm lấy con dao làm bếp cùng chiếc nhẫn rồi quay lại phòng khách.
Ông ta giơ con dao lên và hỏi. “Cô Patterson, đây là dao của cô?”.
Ashley nhìn nó. “Vâng, hình như là vậy. Sao cơ?”.
Đồn trưởng Dowling giơ tiếp cái nhẫn lên.
“Cô đã nhìn thấy cái nhẫn này bao giờ chưa?”.
Ashley lắc đầu. “Chưa”.
“Chúng tôi tìm thấy nó trong hộp đồ trang sức của cô”.
Ông thấy rõ nàng hoang mang tột độ.
Ashley thì thầm. “Tôi … Ai đó đã nhét nó vào đấy.”.
“Ai đã làm việc đó chứ?”.
Mặt nàng tái nhợt đi.
“Tôi không biết”.
Một nhân viên khác đi vào gọi. “Đồn trưởng?”.
“Ờ, Bakel Ông ta lôi Baker ra góc nhà. “Bên cậu có cái gì?”.
“Chúng tôi phát hiện ra vết máu ở hành lang và trong thang máy. Hình như là cái xác đã bị bọc trong khăn trải giường, bị kéo lê vào thang máy và bị vứt ở ngõ sau”.
“Cứt!” Đồn trưởng Dowling quay sang Ashley.
“Cô Patterson cô đã bị bắt. Tôi sẽ cho cô biết quyền lợi của mình. Cô có quyền không nói nhưng những gì cô nói có thể sẽ là bằng chứng chống lại cô trước tòa. Cô được phép gọi luật sư cho mình. Nếu cô không có, tòa án sẽ cử người đứng ra bảo vệ quyền lợi cho cô”.
Khi họ về đến đồn cảnh sát, đồn trưởng Dowling nói. “Lấy dấu tay rồi đưa cô ta vào phòng giam”.
Ashley thực hiện các thủ tục như một cái máy. Khi tất cả đã xong, đồn trưởng Dowling lên tiếng. “Cô được phép gọi một cú điện thoại”.
Ashley nhìn ông ta và lí nhí trả lời. “Tôi không gọi cho ai cả” Mình không thể gọi cho bố được.
Đồn trưởng Dowling nhìn nàng theo người cảnh sát đi ra. “Thật là mắc dịch.
Các anh đã xem báo cáo kiểm tra nói dối của cô ta chưa. Đọc nó thì tôi dám thề là cô ta hoàn toàn vô tội”.
Kostoff bước vào. “Sam đã làm tình trước khi chết. Chúng tôi đã cho chiếu tia cực tím lên thân thể và tấm khăn bọc xác ông ấy. Đã có kết quả về tinh dịch và dịch âm đ*o trên đó. Chúng ta …”.
Đồn trưởng Dowling lầm bầm. “Chờ đó!” Ông đã chần chừ quá lâu để báo cho em gái cái tin này. Nhưng giờ cũng phải làm thôi. Ông ta thở dài và nói,”.
Tôi sẽ quay lại ngay”.
Hai mươi phút sau, Dowling gõ cữa nhà Sam.
“Ồ, một niềm vui bất ngờ”, Serena thốt lên.
“Sam có về cùng anh không?”.
“Không, Serena. Anh phải hỏi em một câu trước đã. Nó có vẻ không được tế nhị lắm”.
Bà ta nhìn ông ngạc nhiên, “Vâng?”.
“Em … em có làm tình với Sam trong vòng từ sáng qua đến hôm nay không?
Vẻ mặt bà ta lập tức thay đổi. “Cái gì? Chúng em … không Tại sao anh lại …?
Sam không trở về, phải không?”.
“Anh không muốn kể ra chuyện này, nhưng cậu ấy”.
“Anh ấy bỏ em đi theo con điếm kia, phải không? Em biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Em không trách anh ấy đâu. Em đúng là một bà vợ không ra gì. Em …”.
Serena, Sam đã chết”.
“Em luôn quát mắng anh ấy. Em thật sự không muốn làm vậy. Em còn nhớ …”.
Dowling cầm tay em gái. “Serena, Sam chết rồi”.
“Có một lần bọn em ra biển và …”.
Ông nắm bả vai Serena lắc mạnh. “Nghe anh nói này, Sam chết rồi”.
“Và bọn em còn đi picnic nữa …”.
Nhìn Serena, Dowling biết là cô em có nghe và có nhận thức được những gì ông nói.
“Ở đó một người xông đến và nói, Đưa hết tiền đây. Còn Sam thì nói cho tôi xem khẩu súng của anh nào”.
Dowling để mặc Serena nói. Em gái ông đang bị sốc. Nó không dám tin vào sự thật. Ông tự nhủ đó là Sam. Hãy kể cho em nghe về người đàn bà kia đi. Cô ta có đẹp không? Sam nói với em lúc nào trông em cũng đẹp nhưng em biết là không phải vậy. Sam nói thế, chỉ để làm em thấy dễ chịu, vì anh ấy rất yêu em.
Sam sẽ không bao giờ bỏ em. Sam nhất định sẽ quay lại. Rồi anh xem. Anh ấy vẫn còn yêu em …” Serena lảm nhảm.
Đồn trưởng Dowling ra nhấc điện thoại và bấm số “Cho y tá đến đây ngay”.
Rồi ông đi tới, vòng tay ôm em gái mình. “Mọi việc rồi sẽ ổn thôi”.
“Em đã kể cho anh nghe lúc Sam và em …”.
Mười lăm phút sau, y tá có mặt.
“Chăm sóc bà ấy cho cẩn thận”. Đồn trưởng Dowling nói.
Có một cuộc họp nhỏ trong phòng đồn trưởng Dowling. “Có điện gọi ông từ đường dây”.
Đồn trưởng nhấc ống nghe. “Tôi đây?”.
“Đồn trưởng, tôi là nhân viên đặc biệt Ramirez ở tổng bộ FBI – Washington.
Chúng tôi mướn cung cấp cho ông vài thông tin về vụ giết người hàng loạt của các ông. Chúng tôi không có hồ sơ của Ashley Patterson, vì cô ta chưa có tiền án nào cả, hơn thế, trước năm 1988, ở California người ta lại không đòi phải lấy dấu ngón tay cái khi cấp bằng lái xe”.
“Tiếp tục đi”.
“Lúc đầu, chúng tôi nghĩ đó là lỗi cửa máy tính nhưng khi kiểm tra lại thì …”.
Đồn trưởng Dowling ngồi nghe đến năm phút, vẻ hoài nghi hiện rõ trên nét mặt. Cuối cùng ông lên tiếng. “Anh chắc là không có sự nhầm lẫn nào chứ? Có vẻ như … Tất cả bọn họ ….? Tôi hiểu … Cảm ơn anh rất nhiều”.
Ông đặt ống nghe xuống rồi ngồi thừ ra … Sau đó ông ngẩng lên. “Đó là xét nghiệm của FBI ở Washington. Họ vừa kiểm tra tổng thể các dấu vân tay trên xác các nạn nhân. Jean Claude Parent ở Quebec đã cùng với một phụ nữ Anh tên Toni Prescott khi anh tá bị giết”.
“Đúng”.
“Richard Melton ở San Francisco thì cùng với cô Alette Peters người Ý”.
“Đúng”.
“Và đêm qua đến lượt Sam Blake cùng Ashley Patterson”.
“Đúng”.
Đồn trưởng Dowling hít một hơi dài. “Ashley Patterson …”.
“Sao cơ”.
“Toni Prescott …?”.
“Sao cơ?”.
“Alette Peters …”.
“Sao cơ?”.
“Tất cả chỉ là một người mà thôi”.