David, tôi biết là mình không nên quấy rầy, nhưng tôi nghĩ anh nên trình bày” chuyện này với tòa án”.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”.
“Mấy hôm nay anh có lên mạng Intemet không”.
“Không. Tôi đang bận mà”.
“Ờ, Nội dung phiên tòa đã có đầy trên đó rồi. Họ bàn luận với nhau ở mục tán gẫu”.
“Thật là lố lăng”, David nói,. “Nhưng có cái gì khiến anh phải gọi điện cho tôi”:
“Tồi tệ lắm, David. Họ nói rằng Ashley có tội và sẽ bị kết án. Họ diễn ra điều này sinh động lắm. Cậu không thể tưởng.tượng được họ tàn nhẫn đến mức nào đâu”.
David bất ngờ nghĩ ra, nói. “Chúa ơi! Nếu có người nào trong bồi thẩm đoàn cũng vào mạng Internet ở mục đó”.
“Điều bất lợi chính là ở chỗ đó. Chỉ cần một ai đấy trong số họ lên mạng là tất cả sẽ truyền tay nhau và cùng sẽ bị ảnh hưởng. Cậu nên đề nghị xử lại, hoặc ít nhất thì cũng phải cách ly toàn bộ bồi thẩm đoàn”.
“Cảm ơn, Jesse. Tôi sẽ làm như thế”. David đặt ống nghe xuống. Anh trở lại nhà hàng nơi Sandra đang chờ. Nàng hỏi. “Xấu đi à?”.
“Xấu đi”.
Sáng hôm sau, trước khi phiên tòa bắt đầu, David yêu cầu gặp chánh án Williams. Anh được đưa vào văn phòng của bà, cùng với Mickey Brennan.
“Ông muốn gặp tôi à?”.
“Vâng, thưa bà thẩm phán. Đêm qua tôi mới phát hiện ra phiên tòa đã là chủ đề số một trên Intemet. Tất cả mọi người đều nói về nó và họ đều đòi kết tội thân chủ của tôi. Việc này rất bất lợi cho phía chúng tôi. Và, tôi chắc rằng nếu có vị nào trong bồi thẩm đoàn có máy tính nói mạng hoặc trao đổi với bạn bè thường hay lên mạng thì việc này sẽ có ảnh hưởng rất xấu đến công việc bào chữa của tôl. Vì thế, tôi đề nghị được xử lại.
Bà ta nghĩ ngợi một lúc. “Không chấp nhận”.
David cố kiềm chế mình. “Hoặc là tôi đề nghị các thành viên bồi thẩm đoàn phải bị cách ly ngay …”.
“Ông Singer, áp lực hàng ngày ở tòa đã quá đủ rồi. Phiên tòa này đã là chủ đề số một trên các phương tiện thông tin đại chúng toàn thế giới. Tôi đã cảnh cáo ông đừng biến nó thành trò hề, nhưng ông đâu có nghe tôi”. Bà đứng dậy.
“Được, đây là trò hề của ông. Nếu. ông muốn bồi thẩm đoàn phải bị cách ly, ông nên đề nghị trước khi phiên tòa diễn ra. Vả lại tôi cũng có thể không chấp nhận lời đề nghị đó cơmà. Còn gì nữa không?”.
David ngồi yên, trong bụng rối bời. “Không, thưa thẩm phán?”.
“Vậy hãy về phòng xử ngay”.
Mickey Brennan đang hỏi đồn trưởng Dowling.
“Đồn phó Sam Blake đã gọi điện báo cho ông biết ông ấy sẽ ở lại nhà bị cáo qua đêm để bảo vệ cô ta phải không” “Có phải cô ta đã nói với ông ấy rằng ai đó đang đe dọa mạng sống của mình?
“Đúng vậy”.
“Đồn phó Blake có gọi lại cho ông nữa không”?
“Không. Tôi chỉ nhận được cú điện báo rằng có người tìm thấy xác cậu ấy ở ngõ sau nhà cô Patterson mà thôi”.
“Vạ dĩ nhiên là ông đến đó ngay?”.
“Vâng”.
“Ông đã thấy gì?”.
Ông ta nuốt khan. “Cái xác của Sam bọc trong một tấm khăn trải giường đẫm máu. Bị đâm chết và bị rạch nát người, hệt như hai nạn nhân kia.
“Như hai nạn nhân kia ư?” Vậy là các vụ án đều có cùng một kiểu giết người?”.
“Đúng vậy”.
“Dường như là do một người làm ra?”.
David đứng lên “Phản đối”.
“Phản đối hữu hiệu”.
“Xin lỗi quý tòa. Thế sau đó ông làm gì, ông đồn trưởng?”.
“Ờ, cho đến trước lúc đó thì Ashley Patterson vẫn chưa hề bị nghi ngờ.
Nhưng sau khi chuyện này xảy ra thì chúng tôi đã bắt giữ và lấy dấu vân tay cô ta”.
“Tiếp theo?”.
“Chúng tôi gửi dấu tay cho FBI và nhận được kết, quả hết sức rõ ràng”.
“Ông có thể nói kết quả đó cho bồi thẩm đoàn nghe không?”.
Đồn trưởng Dowling quay về phía bồi thẩm.
“Dấu tay của Ashley hoàn toàn phù hợp với những dấu tay mà FBI có được từ những vụ án trước”.
“Cảm ơn ” ông đồn trưởng”. Brennan nhìn David. “Tới lượt ông”.
David đứng dậy và tiến gần đến bục nhân chứng “Ông đồn trưởng, chúng tôi thấy ông viết trong tờ khai ở phiên tòa này rằng con dao có dính máu được tìm thấy trong gian bếp căn hộ của Ashley Patterson?”.
“Đúng”.
“Nó được giấu như thế nào?” Bọc trong cái gì? Hay được cất ở một chỗ khó tìm thấy?”.
“Không. Nó vẫn để đớ như bình thường”.
“Để đó như bình thường? Để đó bởi một người không có cái gì phải giấu giếm. Một người vô tội và”.
“Phản đối”.
“Phản đối hữu hiệu”.
“Tôi không còn gì để hỏi”.
“Mời nhân chứng về chỗ”.
Brennan nói. “Xin quý” tòa cho phép … Ông ta ra hiệu cho một người ngồi ở cuối phòng và người này đi lên, mang theo tấm gương lấy từ phòng tắm của Ashley Patterson, trên đó có dòng chữ viết tay “MÀY PHẢI CHẾT”.
David đứng dậy. “Cái gì đây?”.
Thẩm phán Williams quay sang Brennan.
“Ông Bennan …?”.
“Đây chính là miếng mồi mà bị cáo đã sử dụng để nhử đồn phó Blake đến nhà mình rồi ra tay giết chết ông ta. Nó được lấy ra từ phòng tắm nhả bị cáo”.
“Phản đối, thưa quý tòa. Chuyện này không liên quan”.
“Tôi sẽ chứng minh rằng nó có liên quan”.
“Chúng ta sẽ xem xe.m. Ông có thể tiếp tục”.
Brennan đặt tấm gương để cho bồi thẩm đoàn trông thấy.
“Tấm gương này được lấy từ phòng tắm của bị cáo”. Ông ta nhìn bồi thẩm đoàn. “Như các vị thấy đấy, hàng chữ viết tay nguệch ngoạc này là MÀY PHẢI CHẾT. Đây chính là lý do để bị cáo dụ đồn phó Sam Blake đến bảo vệ cô ta”.
Ông ta quay sang chánh án Williams. “Tôi xin được gọi nhân chứng tiếp theo, bà Laura Niven”.
Một phụ nữ trung niên bước vào, bước lên bục nhân chứng và đọc lời tuyên thệ.
“Bà làm việc ở đâu, bà Niven?”.
“Tôi làm ở Cơ quan hành chính San Jose”.
“Bà làm công việc gì ở đó?”.
“Tôi là chuyên gia tự dạng”.
“Bà làm ở đó bao lâu rồi, bà Niven?”.
“22 năm”.
Brennan hất đầu về phía tấm gương. “Bà đã thấy tấm gương này chưa?”.
“Rồi”.
“Và bà đã kiểm tra nó chứ?”.
“Vâng”.
“Và bà cũng đã có mẫu chữ viết tay của bị cáo chứ?”.
“Vâng”.
“Bà đã kiểm tra nó chưa?”.
“Bà đã so sánh hai mẫu chữ chưa?”.
“Rồi”.
“Kết luận như thế nào?”.
“Do cùng một người viết”.
Tiếng xì xào nổi lên trong phòng.
“Bà muốn nói rằng chính Ashley Patterson đã tự viết lên tấm gương?”.
“Đúng vậy”.
Brennan quay sang David. “Tới lượt ông”.
David lưỡng lự. “Anh liếc Ashley. Nàng cúi gằm mặt xuống bàn lắc đầu.
“Tôi không có gì để hỏi” …
Chánh án Williams nhìn David. “Không hỏi gì sao, ông Singer?”.
David đứng lên. – “Không. Tất cả những lời khai này đều vô nghĩa”. Anh quay sang phía bồi thẩm đoàn. “Ông công tố viên sẽ phải chứng minh rằng Ashley Patterson đều biết các bị cáo và không có động cơ ạ”.
Chánh án Williams giận dữ nói to. Tôi đã cảnh cáo ông rồi. Đây không phải là chỗ dạy luật pháp cho bồi thầm đoàn. Nếu …”.
David bùng lên. Bà đã để ông ta đi quá xa vời”.
“Đủ rồi, ông Singer. Xin ông hãy lại đây”.
David đến gần bà ta.
“Tôi sẽ kiện ông về thái độ của ông trước tòa và kết tội ông một đêm trong trại giam ngay sau phiên tòa này kết thúc”.
“Khoan đã, thưa quý tòa. Bà không thể …”.
Bà ta nói dứt khoát. “Tôi đã kết án ông rồi. Hay là ông muốn thêm một đêm nữa?”.
David đứng nhìn bà ta hít một hơi thở sâu.
“Vì thân chủ của tôi, tôi sẽ … tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân”.
“Một quyết định khôn ngoan”. Chánh án Williams gõ búa.
“Phiên xử tạm hoãn”. Bà ta quay sang viên mõ tòa. “Khi phiên tòa kết thúc, tôi muốn ông Singer phải vào trại giam”.
“Vâng, thửa chánh án”.
Ashley quay sang Sandra. Chúa ơi! Chuyện gì xẩy ra vậy?”.
Sandra nắm chặt tay nàng. “Đừng lo. Cô phải tin vào David”.
Sandra gọi điện cho Jesse Quiller.
“Tôi biết rồi”, ông nói, “qua các bản tin, Sandra. Tôi không trách David đã mất bình tĩnh đâu. David luôn bị bà chánh án xử từ đầu đến giờ. Song cậu ấy đã làm gì để bà ta dịu lại vậy?”.
“Tôi không biết, Jesse. Chuyện càng ngày càng tồi tệ Anh nhìn bồi thẩm đoản mà xem. Họ ghét Ashley ra mặt. Họ chỉ chờ để kết tội cô ấy thôi. Nhưng sắp đến lượt bên biện hộ rồi. David sẽ làm họ phải thay đổi”.. “Hy vọng là thề”.
Chánh án Williams ghét anh, và chuyện này ảnh hưởng xấu đến Ashley.
Nếu anh không làm một cái gì đó để cải thiện tình hình thì Ashley có thể sẽ phải lên ghế điện. Mà anh thì không thể để chuyện đó xẩy ra được”.
“Vậy anh định làm gì Sandra hỏi. David thở dài. “Rút lui khỏi vụ này”.
Cả hai người đều biết hậu quả của nó. Báo chí sẽ ầm ầm lên về thất bại của David.
“Thế ra anh không bao giờ nên nhận nó”.
David cay đắng. “Bác sĩ Patterson tin tưởng anh sẽ cứu được con gái ông ấy, nhưng anh đã …” Anh không thể nói tới được nữa.
Sandra vòng tay ôm chặt David. “Đừng lo, anh yêu. Mọi việc sẽ lại tốt đẹp thôi mà”.
Mình đã làm mọi người thất vọng, David nghĩ. Ashley, Sandra … Mình sắp bị Công ty sa thải, không có việc làm mà đứa bé lại Bắp ra đời. Mọi thứ sẽ lại tốt đẹp thôi mà.
Đúng.
Sáng hôm sau, David yêu cầu gặp chánh án WilllamB trong văn phòng của bà. Mickey Brennan cũng có mặt.
Thẩm phán Williams hỏi. “Ông muốn gặp tôi à ông Singer?”.
“Vâng, thưa thẩm phán. Tôi muốn rút lui khỏi vụ này”.
“Thế là thế nào”.
David chậm rãi trả lời. “ôTồi cho rằng mình không phảí là người thích hợp với nó. Tôi nghĩ mình đang làm hại thân chủ của mình. Tôi muốn được thay thế”.
Thẩm phán Williams nói khẽ. “Ông Singer, nếu ông nghĩ rằng tôi để ông ra đi và bắt đầu lại phiên tòa này, tiêu phí thêm không biết bao nhiêu tiền bạc và thời gian, thì ông đã nhầm to rồi đấy. Câu trả lời là không. Ông có hiểu không”.
David nhắm mắt lại cố ép mình phải bình tĩnh. Rồi anh mớ mắt ra và nói “Vâng, thưa bà chánh án. Tôi hiểu bà”.
Anh đã rơi vào mê hồn trận.