Dòng Máu

Chương 39



Vào lúc mà cảnh sát viên Hiller và trung sĩ Gaskins vớt xác cô gái lên khỏi sông Thames thì cách đó mười dặm về phía bên kia của London, thám tử Max Hornung đang bước vào phòng tiếp tân bằng đá cẩm thạch xám – và – trắng của New Scotland Yard. Chỉ cần bước qua cánh cổng huyền thoại cũng đã mang lại cho anh ta cảm giác tự hào. Tất cả bọn họ đều là một phần của đại đoàn thể. Anh ta rất thích thú với địa chỉ điện tín của Scotland Yard: HANDCUFFS 1.

Max rất thích tiếng Anh. Vấn đề duy nhất của anh ta bây giờ là liệu họ có đủ khả năng để giao tiếp với anh ta hay không. Người Anh nói tiếng mẹ đẻ của mình một cách rất kỳ lạ.

Người cảnh sát ngồi sau bàn tiếp tân hỏi:

– Tôi có thể giúp gì cho ông.

Max quay sang anh ta.

– Tôi có một cuộc hẹn với thanh tra Davidson.

– Xin ông cho biết tên?

Max nói, chậm rãi và rõ ràng:

– Thanh tra Davidson.

Người cảnh sát nhìn anh ta nói với vẻ thú vị.

– Tên ông là thanh tra Davidson?

– Tên tôi không phải là thanh tra Davidson. Tên tôi là Max Hornung.

Người cảnh sát nói với vẻ xin lỗi:

– Xin lỗi thưa ông, nhưng ông có nói được chút ít tiếng Anh không?

Năm phút sau Max đã ngồi trong văn phòng của thanh tra Davidson, một người đàn ông trung niên cao lớn với khuôn mặt hồng hào và hàm răng vàng khấp khểnh. Đúng là “type” dân Anh điển hình, Max vui sướng nghĩ.

– Qua điện thoại, ông nói rằng ông rất hứng thú với thông tin về Sir Alec Nichols với tư cách là người bị tình nghi trong một vụ giết người.

– Ông ta là một trong nửa tá.

Thanh tra Davidson nhìn anh ta chằm chằm.

– Ngón chân thiếu của ông ta bị đông lạnh à?

Max thở dài. Anh ta nhắc lại những gì mình vừa nói, chậm rãi và cẩn thận.

– À – Viên thanh tra suy nghĩ một lát. – Để tôi cho anh biết tôi sẽ phải làm gì. Tôi sẽ chuyển anh qua Phòng lưu trữ hồ sơ tội phạm C- 4. Nếu họ không có tài liệu gì về ông ta, chúng ta sẽ thử ở C- 11 và C- 13, tình báo hình sự.

Tên của Sir Alec Nichols không hề có trong bất cứ một hồ sơ nào. Nhưng Max biết anh ta có thể lấy được tài liệu cần thiết ở đâu.

° ° °

Sáng sớm hôm ấy Max đã điện thoại cho một số giám đốc làm việc trong City, trung tâm tài chính của London.

Phản ứng của họ rất giống nhau. Khi Max xưng tên, tất cả bọn họ đều tỏ ra lo lắng, vì tất cả những người làm kinh doanh trong City đều có một cái gì đó phải giấu diếm, và danh tiếng của Max Hornung như một vị thần trả thù trong giới tài chính đã vang lừng khắp bốn bể. Lúc Max thông báo rằng anh ta đang truy tìm thông tin về một người nào khác, họ đã hăng hái hợp tác với anh ta.

Max bỏ ra hai ngày để viếng thăm các ngân hàng và công ty tài chính, các tổ chức định giá tín dụng và văn phòng thống kê nhân khẩu. Anh ta không có hứng thú nói chuyện với những người ở những chỗ đó, anh ta chỉ có hứng thú trò chuyện với các máy điện toán của họ.

Max là một thiên tài về việc sử dụng máy điện toán. Anh ta có thể ngồi trước máy và sử dụng nó như một nghệ sĩ bậc thầy. Bất kể máy dùng ngôn ngữ nào Max cũng am hiểu. Anh ta đã dùng máy kỹ thuật số và các máy ngôn ngữ cấp thấp cũng như cấp cao. Anh tá nắm vững các loại FORTRAN và FORTRAN IV, IBM 307 s khổng lồ và PDP 10 s và 11 s và ALGOL 68.

Anh ta thành thạo COBOL, được lập trình cho kinh doanh, BASIC, được cảnh sát sử dụng, APL tốc độ cao được thiết kế riêng cho đồ thị và đồ hoạ. Max cũng nói chuyện được với LISP và APT, rồi cả PL- 1. Anh ta cũng nắm được mã nhị phân, hỏi các đơn vị số học và đơn vị CPV, và các máy in tốc độ cao trả lời các câu hỏi của anh ta với tốc độ 1100 dòng một phút.

Những chiếc máy tính khổng lồ đã thu hút tin tức như những chiếc máy bơm tham lam, tích trữ lại, phân tích chúng, ghi nhớ chúng và bây giờ chúng đang tuôn vào tai Max, thì thầm những điều bí mật mà chúng đã giấu kỹ trong căn hầm có điều hoà nhiệt độ.

Không có gì là bất khả xâm phạm, không có gì là an toàn cả. Trong một nền văn minh như ngày nay, sự riêng tư chính là một sự lừa dối, là chuyện hoang đường Mọi công dân đều bị vạch trần, những điều bí mật sâu kín nhất cũng bị phơi bày, chờ bị xem xét.

Mọi người bị ghi vào hồ sơ nếu có số An ninh xã hội, số bảo hiểm, bằng lái xe hay tài khoản ngân hàng.

Họ được ghi vào danh sách nếu họ đóng thuế hoặc rút bảo hiểm thất nghiệp hoặc phúc lợi xã hội. Tên của họ được lưu giữ trong các máy điện toán nếu họ được một chương trình y tế bảo trợ, đã ký giấy cầm cố nhà, sở hữu một chiếc xe hơi hoặc xe đạp hay có tiền tiết kiệm hay tài khoản ký gửi. Các máy điện toán biết tên của họ nếu họ đã ở trong bệnh viện hay đang phục vụ trong quân ngũ, có giấy phép câu cá hay săn bắn, đã nộp đơn xin cấp hộ chiếu, hoặc điện thoại, hoặc điện, nếu họ đã kết hôn hoặc ly dị hoặc mới chào đời.

Nếu một người biết xem ở đâu và nếu như người đó kiên nhẫn, tất cả sự thật sẽ phơi bày trước mắt.

Max Hornung và các máy điện toán có một sự hoà hợp tuyệt vời. Chúng không cười nhạo giọng nói của Max, cách mà anh ta nhìn, hoặc hành động hoặc trang phục của anh ta. Đối với các máy điện toán thì Max là một người khổng lồ. Chúng kính nể sự thông minh của anh ta, tôn thờ anh ta, yêu quý anh ta. Chúng hạnh phúc được tiết lộ những bí mật của chúng cho anh ta, chia sẻ những câu chuyện nhí nhố thú vị của chúng về những kẻ khờ khạo đã tự mình tìm đến cái chết. y như cuộc nói chuyện phiếm của hai người bạn cũ.

– Hãy nói về Sir Alec Nichols, – Max nói.

Máy điện toán bắt đầu. Chúng cho Max một bức phác hoạ chính xác về Sir Alec, vẽ bằng các con số, mã nhị phân và biểu đồ. Trong vòng hai giờ Max đã có bức tranh ghép của nhà tài chính nầy.

Nhiều bản sao các biên nhận ngân hàng và các tấm séc bị huỷ bỏ cùng các hoá đơn thanh toán đang trải ra trước mắt anh ta. Điều băn khoăn đầu tiên của Max là một loạt các tấm séc với số tiền lớn, tất cả đều ký cho “Người cầm phiếu” – được trả tiền bởi Sir Alec Nichols. Số tiền nầy đã đi đâu? Max nhìn xem có khoản nào chi cho các công việc kinh doanh hay chi tiêu cá nhân hoặc đóng thuế không. Nhưng không hề. Anh ta quay trở lại với bản liệt kê các khoản chi lần nữa! Một tấm séc cho White s Club, một hoá đơn ở chợ thịt, chưa thanh toán… một chiếc áo ngủ ở tiệm John Bates… Guinea… một hoá đơn khám răng chưa thanh toán… Anabella… một chiếc áo dài vải Challis của tiệm Saint- Laurent ở Paris… một hoá đơn từ White Elephant, chưa thanh toán… một biên lai thuế John Windham, tiệm làm đầu… chưa thanh toán… bốn áo dài của Yves Saint- Laurent. Rive Gauche… tiền công của gia nhân.

Max hỏi máy điện toán ở Trung tâm cấp bằng lái xe.

Khẳng định, Sir Alec sở hữu một chiếc Bentley và một chiếc Morris.

Có cái gì đó sai lầm. Không hề có hoá đơn của thợ máy. Max cho máy điện toán kiểm tra lại bộ nhớ.

– Không có một hoá đơn nào như thế tồn tại trong vòng bảy năm qua.

– Chúng ta quên cái gì chăng? Máy điện toán hỏi.

– Không, Max trả lời. Bạn không hề quên.

Sir Alec không dùng đến thợ máy. Ông tự sửa các xe hơi của mình. Một người có khả năng cơ khí như thế sẽ không gặp khó khăn gì khi gây sự cố cho một thang máy hoặc một chiếc xe Jeep. Max Hornung nghiền ngẫm những hình vẽ khó hiểu mà các bạn anh ta đang bày ra trước mặt với sự hăng say của một nhà Ai Cập học đang phiên dịch một tổ hợp chữ tượng hình vừa mới được khám phá. Anh ta còn tìm thấy thêm nhiều bí mật khác nữa. Sir Alec đang chi tiêu rất nhiều, nhiều hơn cả số thu nhập của ông ta.

Lại một đầu mối khác.

Các bạn bè của Max trong City có những mối quan hệ trong rất nhiều khu vực. Trong vòng có hai ngày Max biết thêm rằng Sir Alec đang mượn tiền của Tod Michaels, chủ nhân một câu lạc bộ ở Soho.

Max quay sang máy điện toán của Sở Cảnh sát và đưa ra vài câu hỏi. Chúng lắng nghe, và chúng trả lời. Vâng, chúng tôi đã có thông tin của Tod Michaels cho ông. Đã từng bị buộc nhiều tội, nhưng chưa bao giờ bị kết án. Bị tình nghi dính vào các vụ tống tiền, buôn ma tuý, mại dâm và cho vay nặng lãi.

Max đi đến Soho và hỏi thêm nhiều vấn đề. Anh ta phát hiện ra Sir Alec Nichols không hề cờ bạc. Nhưng vợ ông thì có.

Khi Max kết thúc, trong đầu Max không còn nghi ngờ gì về việc Sir Alec đang bị tống tiền. Ông ta có nhiều hoá đơn chưa thanh toán, ông ta cần tiền gấp. Ông ta có cổ phần trị giá hàng triệu đô la nếu chúng được bán đi.

Sam Roffe đã chặn đường ông ta, và bây giờ là Elizabeth.

Sir Alec Nichols có động cơ giết người.

Max kiểm tra Rhys Williams. Các máy đã cố hết sức nhưng kết quả thu được chẳng có bao nhiêu.

Máy điện toán thông báo rằng Rhys Williams là đàn ông, sinh ra tại xứ Wales, ba mươi tư tuổi, chưa kết hôn. Một giám đốc của Roffe và Các con. Lương tám mươi nghìn đô la một năm, cộng cả tiền thưởng. Một tài khoản tiết kiệm với số dư hai mươi lăm nghìn bảng, một tài khoản séc với số dư trung bình tám trăm bảng.

Có một tủ sắt ký gửi ở Zurich, chứa những gì không biết. Có vô số thẻ mua hàng trả chậm và bằng thẻ tín dụng. Phần lớn các món hàng mua như thế là dành cho đàn bà. Rhys Williams không có hồ sơ phạm tội. Anh ta đã làm cho Roffe và các con được chín năm.

– Không đủ, Max nghĩ. Gần như không đủ. Dường như Rhys Williams đã lẩn trốn sau các máy điện toán.

Max nhớ người đàn ông đã tỏ ý che chở thế nào khi anh ta hỏi chuyện Elizabeth sau đám tang của Kate Erling. Ai đã khiến anh ta phải bảo vệ cho Elizabeth? Hay là bản thân anh ta?

Sáu giờ chiều hôm đó Max đặt một chỗ trên chuyến bay bình dân của hãng Alitalia tới Rome.

— —— —— —— ——-1 Handcuffs: còng số tám.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.