Cát Bụi Thời Gian

Chương 41



Chiếc máy bay chuyên cơ 727 đang ở độ cao mười hai ngàn thước trên bầu trời Grand Canyon. Đó là một ngày dài mệt nhọc. Nlưng vẫn chưa hết đâu Megan nghĩ.

Cô đang trên đường tới California để ký một số giấy tờ sẽ mang lại cho Scott Industries một triệu hecta đất rừng ở phía Bắc San Frandsco. Cô đã vớ được món bở.

Đó là lỗi ở họ, Megan nghĩ bụng. Đáng lẽ họ chả nên lừa mình. Hẳn mình là kế toán đầu tiên của tu viện Cistereian mà họ vấp phải.

Cô cười vang. Một người phục vụ tiến đến chỗ cô.

– Thưa cô Scott, cô có cần gì không?

Cô nhìn ngăn đựng báo và tạp chí. Cô bận rộn với công việc tới mức không có thời gian để đọc cái gì.

– Lấy giúp tôi tờ Thời báo New York.

Bài báo đăng ở trang nhất như nhảy khỏi trang. Một bức ảnh của Jaime Miro, dưới đó là những dòng chữ: Jaime Miro, kẻ cầm đầu của ETA, phong trào phân liệt cấp tiến người Basque tại Tây Ban Nha, đã bị cảnh sát bắn bị thương và bắt sống trong một vụ cướp nhà băng chiều hôm qua tại Sevihe.

Felix Carpio, một kẻ khác trong số bọn khủng bố bị bắn chết tại trận. Nhà đương cục đã tiến hành truy tố Miro kể từ khi…

Megan đọc hết bài báo và ngồi lặng đi một lúc lâu, bồi hồi nhớ lại quá khứ. Nó giống như một giấc mơ xa thẳm, được chiếu qua một tấm màn mỏng, mờ ảo và không thực.

Cuộc chiến tranh này sẽ chóng kết thúc. Chúng ta sẽ giành được những gì chúng ta cần bởi nhân dân đứng sau chúng ta… Tôi muốn em chờ tôi…

Ngày trước, cô đã đọc trong một cuốn sách về nền văn hóa một nước nào đó, nói rằng: nếu bạn cưu mang cho một người một lần thì bạn sẽ phải chịu trách nhiệm cho mạng sống của người đó suốt đời. Vậy mà cô đã cứu Jaime tới hai lần một lần ở trong lâu đài bỏ hoang và lần kia ở quảng trường. Bây giờ mình để họ giết anh ta thì mình sẽ bị nguyền rủa.

Cô với tay nhắc máy nói bên cạnh ghế ngồi nói với viên phi công:

– Quay lại! Chúng ta sẽ trở về New York!

* * *

Một chiếc xe đã đậu sẵn để đón cô tại sân bay La Gnardia, và tới khi cô đến trụ sở vào hai giờ sáng thì Lawrence Gray cũng đang đợi cô ở đó. Cha của anh đã từng là luật sư của công ty trong nhiều năm và đã về hưu. Người con trai của ông rất sáng sủa và nhiều tham vọng.

Chẳng cần mào đầu, Megan hỏi ngay:

– Jaime Miro. Anh có biết gì về anh ta không?

Anh ta đáp ngay lập tức:

– Là một kẻ khủng bố người Basque. Thủ lĩnh của ETA. Anh vừa đọc được tin hắn ta đã bị bắt cách đây một hai ngày gì đó.

– Phải, chính phủ sẽ phải đưa anh ta ra xử. Em muốn có người ở đó. Ai là luật sư bào chữa giỏi nhất nước?

– Theo anh là Curtis Hayman.

“Không được, con người đó quá lịch sự. Ta cần một kẻ ác ôn một chút – cô nghĩ một lát – Lấy Mike Rosen”.

– Ôi Megan, hắn đã được đặt hàng đến hết hai trăm năm nữa.

– Gọi điện cho hắn. Em cần hắn ở Madrid trong phiên tòa. Anh nhăn trán:

– Chúng ta không thể dính vào một vụ xử công khai ở Tây Ban Nha được.

– Chắc chắn là có thể. Chúng ta là những người bạn của bị cáo. Anh ngắm nhìn cô một lúc, rồi nói:

– Em có bằng lòng cho anh hỏi một câu hỏi riêng tư?

– Được, hỏi đi!

– Anh sẽ thể hiện tuyệt vời…

– Larry…

– Sao em?

– Để sau hẵng – giọng cô như có thép.

* * *

Hai mươi phút sau, Lawrence Gray quay trở lại phòng Megan.

– Mike Rosen đang ở máy. Anh nghĩ mình đã dựng hắn dậy. Hắn muốn nói chuyện với em.

Megan cầm máy điện thoại.

– Ông Rosen? Thật là vinh hạnh. Chúng ta chưa một lần gặp mặt, nhưng tôi có cảm giác ông và tôi sẽ trở thành những người bạn thân thiết. Bao nhiêu người đang lấy Scott Industries làm cái bia để tập kiện cáo, cho nên tôi đang tìm một người để lo tất cả những vụ kiện cáo này. Tên của ông là cái tên sẽ còn được nhắc tới nhiều, dĩ nhiên tôi đã chuẩn bị cho ông một khoản rất lớn để…

– Thưa cô Scott?

– Vâng?

– Tôi không ngại mấy cái việc vặt đó, nhưng cô làm tôi khó nghĩ quá.

– Tôi không hiểu ông nói gì.

– Thế thì để tôi nói thẳng cho cô biết. Đừng có ỡm ờ nữa. Bây giờ là hai giờ sáng, ai lại đi thuê người làm vào hai giờ sáng thế này.

– Thưa ông Rosen…

– Gọi tôi là Mike. Chúng ta sắp sửa là những người bạn thân thiết, đúng không nào? Nhưng bạn bè thì phải tin nhau. Larry bảo cô muốn tôi đi Tây Ban Nha để giải cứu cho một kẻ khủng bố người Basque nào đó đang ở trong tay cảnh sát.

– Anh ta không phải là một kẻ khủng bố – Megan bắt đầu phản ứng, nhưng kịp dừng lại – Vâng, thưa ông!

– Thế có chuyện gì vậy? Hắn ta kiện Scott Industries vì súng bị hóc à?

– Anh ta…

– Thật đáng tiếc, bạn ạ. Tôi không thể giúp bạn được công việc bề bộn tới mức sáu tháng nay tôi đã bỏ tắm. Tôi có thể tiến cử với cô vài luật sư.

“Không, Jaime Miro cần đến ông”. Megan nghĩ. Một nỗi tuyệt vọng đột ngột ập đến. Tây Ban Nha là một thế giới khác, một thời đại khác. Giọng cô vỡ ra buồn bã:

– Thôi được. Đây là chuyện hoàn toàn riêng tư. Xin lỗi vì đã nói quá thẳng thắn với ông.

– Hay lắm, Đó chính là cái những người chỉ huy phải làm. Hoàn toàn riêng tư thì lại là chuyện khác, Megan. Tôi đang khao khát muốn được nghe người đứng đầu Scott Industries có mối quan tâm gì trong việc cứu mạng một kẻ khủng bố Tây Ban Nha. Có thể đi ăn trưa vào ngày mai không?

– Chắc chắn rồi! – Cô sẽ không để bất cứ điều gì cản đường mình.

– Một giờ, tại nhà hàng Le Cirque? – Megan thấy phấn chấn hẳn.

– Nhất trí.

– Cô đặt hàng trước nhé. Nhưng tôi phải báo trước với cô một điều.

– Gì vậy?

– Tôi có một bà vợ ồn ào lắm đấy.

Hai người gặp nhau tại nhà hàng Le Cirque và khi đã yên vị, Mike Rosen nói:

– Bên ngoài, trông cô ưa nhìn hơn trong ảnh. Tôi xin cược rằng ai cũng sẽ nói với cô như thế.

Ông ta rất lùn và ăn mặc cẩu thả. Nhưng không một chút cẩu thả nào trong đầu óc. Đôi mắt ánh lên một vẻ thông minh sắc sảo.

– Cô đã khơi dậy sự tò mò trong tôi – Mike Rosen nói – Cô quan tâm gì ở Jaime Miro?

Có bao điều để kể. Nói sao hết được. Megan chỉ nói:

– Anh ta là một người bạn. Tôi không muốn anh ta chết. Rosen nhổm trên ghế.

– Tôi đã lướt qua một chồng báo sáng nay về anh ta. Nếu Chính phủ của Don Juan Canos hành quyết hắn dù chỉ một lần, thì hắn ta cũng đã nổi tiếng lắm rồi.

– Chỉ đọc những lời buộc tội anh bạn cô thôi, họ cũng đủ khản giọng – Rosen quan sát nét mặt của Megan – Xin lỗi, nhưng tôi phải trung thực, Miro quả là một người bận rộn. Anh ta cướp nhà băng, phá hủy xe, giết người…

– Anh ta không phải là kẻ giết người. Anh ta là một người yêu nước. Anh ta luôn chiến đấu cho các quyền sống của dân tộc mình.

– Phải, phải, anh ta cũng là người hùng của cô. Vậy cô muốn tôi phải làm gì?

– Cứu anh ta.

– Megan chúng ta là những người bạn tốt của nhau tới mức tôi sẽ phải nói với cô một sự thật. Đến Chúa Giêsu cũng không thể cứu được anh ta đâu. Cô đang đi tìm một phép mầu mà…

– Tôi tin vào phép mầu. Ông giúp tôi chứ? Rosen nhìn cô một lát.

– Giúp cái quái gì, bạn bè gì, đã thử món pa tê này chưa? Tôi nghe bảo họ làm món này cho người ăn kiêng.

* * *

Bức điện từ Madrid gửi bằng máy FAX viết “Đã nói chuyện với một chục luật sư hàng đầu của châu Âu. Họ từ chối bào chữa cho Miro. Đã cố gắng vào được chỗ xử như một người bạn của bị cáo. Tòa án bác yêu cầu của tôi Có thể tìm được cho bạn một phép màu, nhưng Giêsu vẫn chưa tỉnh giấc. Đang trên đường về. Cô nợ tôi một bữa trưa. Mike”.

Phiên tòa được ấn định bắt đầu vào ngày mười bảy tháng Chín.

– Hủy bỏ các cuộc hẹn – Megan bảo người trợ lý – Tôi có vài việc phải lo ở Madrid.

– Cô sẽ đi trong bao lâu, thưa cô?

– Tôi chưa biết.

Megan vạch chiến lược cho cô khi máy bay bay qua Đại Tây Dương. Phải có một cách, cô nghĩ. Ta có tiền, ta có quyền lực, chìa khóa là tay thủ tướng. Ta phải gặp hắn trước khi phiên tòa bắt đầu. Để sau thì muộn mất.

* * *

Cuộc gặp gỡ giữa Megan với thủ tướng Leopoido Martinez diễn ra hai mươi bốn giờ đồng hồ sau khi cô đặt chân tới Madrid. Ông mời cô tới dự cơm trưa tại cung Moneloa.

– Cám ơn ngài đã cho phép tôi được gặp sớm như thế – Megan nói – Tôi biết ngài còn bận trăm công ngàn việc..

Ông giơ tay lên phản đối:

– Cô Scott yêu quý của tôi, khi người đứng đầu một hãng quan trọng như Scott Industries bay đến đất nước tôi để gặp tôi thế này, tôi chỉ có thể coi là vinh dự. Xin hãy cho biết tôi có thể làm gì giúp cô nào.

– Sự thật là tôi tới đây để giúp ngài đấy. – Megan nói – Tôi chợt nảy ra ý nghĩ rằng với một số nhà máy chúng tôi có trên đất Tây Ban Nha, chúng tôi chưa tận dụng được tiềm năng mà đất nước ngài đã dành cho.

– Vâng? – Lúc này ông ta đã chú ý lắng nghe, mắt sáng lên.

– Scott Industries đang nghĩ đến việc mở một nhà máy điện tử khổng lồ. Nhà máy này sẽ thu hút khoảng chừng một nghìn tới một nghìn rưởi lao động. Nếu thành công như chúng tôi tin chắc, thì chúng tôi sẽ mở nhiều nhà máy sản xuất vệ tinh nhân tạo.

– Và cô chưa quyết định sẽ đặt nhà máy tại nước nào?

– Đúng như thế. Cá nhân tôi thì thích đặt tại Tây Ban Nha, nhưng phải nói thẳng, thưa ngài, một số người trong Ban quản trị của tôi không được hài lòng lắm trước tình hình quyền bình đẳng ở đất nước ngài.

– Thực vậy sao?

– Vâng. Họ cảm thấy những người chống lại một số chính sách của nhà nước bị đối xử khắt khe quá.

– Theo cô, cô có trường hợp nào cụ thể?

– Quả thực, tôi cũng cố nghĩ. Jaime Miro chẳng hạn. Ông thủ tướng nhìn cô chằm chằm.

– Tôi hiểu, và nếu khoan dung với Jaime Miro, chúng tôi sẽ nhận được nhà máy điện tử này và…

– Và nhiều nữa – Megan quả quyết nói với ông – Các nhà máy của chúng tôi sẽ nâng cao mức sống ở bất cứ nơi nào chúng có mặt.

Ông thủ tướng nheo mắt:

– Tôi sợ rằng còn một vấn đề nhỏ.

– Vấn đề gì? Chúng ta có thể tiếp tục thương lượng.

– Đây là một vấn đề không thể mang ra thương lượng được, cô Scott. Danh dự Tây Ban Nha không thể đem bàn. Cô không thể hối lộ, mua chuộc hay đe dọa chúng tôi được.

– Xin hãy tin tôi. Tôi không…

– Cô đến đây với những của bố thí và muốn chúng tôi bóp méo Tòa án để làm hài lòng cô? Xin hãy nghĩ lại, cô Scott Chúng tôi không cần cái nhà máy của cô.

Mình đã làm tình hình thêm xấu, Megan nghĩ bụng, tuyệt vọng.

* * *

Vụ án kéo dài sáu tuần rong một phòng xử án được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt và không cho công chúng vào dự.

Megan ở lỳ Madrid, hằng ngày theo dõi chặt chẽ tin tức phiên tòa – thỉnh thoảng Mike Rosen lại gọi điện cho cô.

– Tôi hiểu những gì cô đang phải trải qua, cô bạn ạ. Tôi nghĩ cô nên trở về thì hơn.

– Tôi không thể, Mike. Cô tìm cách gặp Jaime.

– Tuyệt đối không ai được vào.

* * *

Ngày cuối cùng của phiên tòa, Megan đứng bên ngoài phòng xử án, lẫn vào một biển người. Như một dòng suối, các phóng viên đổ ra khỏi tòa. Megan chặn một người lại.

– Thế nào?

– Tòa tuyên bố hắn phạm đủ các thứ tội. Hắn sẽ phải nhận hình phạt thắt cổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.