Bóng Tối Kinh Hoàng

Chương 4



Một vụ án mạng nữa xảy ra tối qua… xác nạn nhân được phát hiện dưới gầm cầu…

Với Diane Stevens thời gian đã dừng lại. Nàng bước đi thơ thẩn bên trong căn hộ đầy ắp kỷ niệm, nghĩ ngợi: Không còn ai an ủi… Không còn được thấy hơi thở ấm áp… Không được nhìn lại Richard, quanh ta bốn bức tường gạch lạnh tanh, mãi mãi im lìm bất tận.

Diane nằm co mình trên chiếc ghế dài hai mắt nhắm nghiền, nhớ lại Richard hỏi nàng: “Ngày cưới em muốn anh tặng món gì?”. Em đã nói không muốn gì hết. Lúc nầy em muốn được một món quà. Anh quay về lại với em. Cho dù không được nhìn thấy anh. Hãy ôm em vào lòng. Anh đang ở đâu đây kia mà, em cần hơi ấm trong vòng tay anh, bàn tay anh sẽ nắn lên ngực trần… Em muốn được nghe lại câu nói anh khen em làm món cơm chiên ăn ngon miệng… muốn được nghe anh nói thôi đừng kéo tấm ra xuống giường… em muốn được nghe anh nói yêu em. Nàng không làm sao ngăn được nước mắt tuôn trào. Không làm sao được.

***

Từ khi hay tin Richard bị giết chết, Diane ẩn mình trong căn hộ tối tăm một cõi không muốn lên tiếng mỗi khi nghe tiếng chuông reo hay tiếng người gõ cửa. Nàng như một con thú mang thương tích đầy mình tìm nơi lẩn trốn. Nàng muốn nhận lấy đau thương một mình.

Richard, đã bao nhiêu lần em muốn lên tiếng “em yêu anh” để được nghe anh lên tiếng “anh yêu em”. Mà sao em chưa muốn nói ra. Em thật là điên rồ. Giờ đây em thèm muốn được nghe thấy anh nói, nàng nghĩ.

Nằm nghe mãi tiếng chuông reo, tiếng gõ cửa bên ngoài Diane không cầm lòng, đứng lên rón rén bước ra.

Thì ra Carolyn Ter người bạn thân thiết nhất đang đứng chờ. Cô ta nhìn Diane.

– Trông cậu thể thảm ghê. – Giọng nói nhỏ nhẹ – Mọi người chạy đi tìm cậu muốn gặp cho được.

– Xin lỗi Carolyn, mình thấy không thể…

Carolyn nắm tay Diane.

– Tớ hiểu. Nhưng còn bao nhiêu bạn bè muốn gặp cậu.

Diane lắc đầu.

– Không. Thật không…

– Diane, coi như Richard không còn nữa, chỉ còn lại một mình cậu lo liệu. Không nên tránh xa bạn bè thân thương. Tớ sẽ báo tin cho mọi người.

***

Bạn bè Diane và Richard người gọi máy, người thì tới nhà để được ngỏ lời chia buồn sâu sắc nhất.

– Diane cậu nghe đây. Richard giờ đã yên nghỉ… Anh ấy đã về với Chúa.

– Richard đã về với nhà Trời, soi sáng cho em…

– Chàng đã đến một miền đất bình yên…

– Chàng đã được gặp các thiên thần…

Diane úp mặt muốn kêu gào.

Người đến chia buồn không ngớt. Paul Deacon người giúp triển lãm tranh Diane đến chia buồn, ông quàng tay qua người Diane nói.

– Tôi muốn đến ngay nhưng mà…

– Tôi hiểu.

– Tôi thương tiếc Richard, một người đàn ông hiếm có. Nầy Diane, em không thể lánh xa mọi người. Mọi người trông chờ được thưởng thức thêm nhiều tác phẩm mới.

– Tôi không thể. Không còn có ý nghĩa gì nữa, Paul. Hết rồi.

Nàng không muốn bị thuyết phục.

**

Ngày hôm sau nghe chuông cửa reo, Diane lưỡng lự bước ra. Nàng ghé mắt nhìn qua lỗ khoá, bên ngoài dường như là một nhóm người, chưa hiểu sao, Diane mở cửa nhìn ra. Khoảng một chục thiếu niên đứng chờ ngoài cửa.

Một đứa cầm bó hoa trên tay.

– Chào bà Stevens.

Nó trao bó hoa cho Diane.

– Cám ơn các cậu? Nàng sực nhớ bọn trẻ nầy là ai.

Bọn trẻ: những cầu thủ trong đội bóng do Richard huấn luyện.

Diane nhận được rất nhiều hoa chia buồn, điện e-mail, những món quà lần nầy thực sự khiến nàng xúc động hơn cả.

– Các cậu vô đây! – Diane nói.

Bọn trẻ ùa vô bên trong.

– Gia đình chúng em rất đau buồn và thương tiếc vô cùng.

– Chồng của bà là một người quả cảm.

– Ông ấy sống hết mình vì mọi người!

– Ông là một nhà huấn luyện thể thao tuyệt vời.

Diane muốn ngăn dòng nước mắt lại nói:

– Cám ơn mấy cậu. Ông ấy thường nói rất tự hào vì mấy cậu.

Nàng hít vô một hơi nói.

– Các cậu uống nước ngọt giải khát nhé hay là…?

Tim Holm cậu bé chơi bóng dã cầu lên tiếng:

– Dạ thôi, cám ơn bà Stevens. Chúng em đến đây để tỏ lòng thương tiếc ông. Bọn em chung tiền mua hoa phúng điếu hết mười hai đô-la. Dù thế nào chúng em cũng thương tiếc ông vô cùng.

Diane nhìn theo lặng lẽ nói:

– Cám ơn mấy cậu. Tôi hiểu là Richard sẽ nhắc tới mấy cậu đã đến nơi đây.

Nàng đứng nhìn theo bọn trẻ nói lời chào từ biệt ra về.

Diane nhìn theo bước chân bọn trẻ ra về sực nhớ lại lần trước được xem Richard huấn luyện đội banh. Ông đứng nói trước đám cầu thủ trẻ như một người bạn đồng trang lứa, lời nói dễ thấm vô tâm hồn trẻ thơ, bọn trẻ mến phục ông từ đó. Nàng nhớ lại ngày hôm đó nàng đã yêu ông.

Ngoài trời tiếng sấm ầm ầm, vài giọt mưa hắt lên cửa sổ. Mưa rơi. Hôm ấy là một ngày nghỉ cuối tuần…

– Em thích đi picnic?

Richard hỏi:

– Em thích chứ. – Anh cười – Hãy đợi đấy, chúng ta sẽ làm một buổi picnic đơn giản thôi. Trưa mai anh đến đón em.

Hôm ấy trời nắng đẹp, Richard tổ chức picnic ngay tại Central Park. Đồ đạc bày biện cả một giỏ món ăn nào thịt bò bít tết, món jambon… phó mát… hai phần paté… đủ thứ món uống gần nửa chục món tráng miệng.

– Đủ cho một tiểu đội! Còn ai muốn tham gia với chúng ta? Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu nàng. Còn thiếu ngài mục sư? Hai má nàng đỏ ửng.

Richard nhìn theo nàng.

– Em thấy được chứ.

– Được không hở?

Chưa bao giờ em được vui như hôm nay, Diane nghĩ, nàng nói ngay:

– Được, Richard.

Richard gật đầu:

– Khá lắm. Ta khỏi chờ đủ quân số! Nào ta nhào vô.

Trong bữa ăn qua những câu chuyện kể chàng và nàng mới thấy khăng khít hơn. Mối dục tình dâng trào, hai trái tim cùng đập một nhịp. Giữa chừng trời bỗng đổ mưa. Thoáng chốc hai người ướt như tắm.

Richard mặt mũi buồn xo:

– Anh lấy làm tiếc vì trời đổ mưa. Lẽ ra ta phải phòng xa – nhà báo nói không mưa, vậy là hỏng cả buổi picnic hơn nữa…

Diane xích lại gần nhỏ nhẹ nói.

– Vậy hở anh.

Nàng ngã vô vòng tay anh, hai môi gắn chặt với nhau hơi thở sôi sục dâng tràn khắp thân người. Khi nàng chịu buông ra nói.

– Ta nên thay quần áo ấm.

Chàng cười.

– Em khá lắm, đừng để nhiễm lạnh…

Diane lên tiếng:

– Về nhà em hay nhà anh?

Richard đứng ngây người ra.

– Diane, em nói thật sao? – Anh định hỏi – Nhưng mà… ta không thể ở lại đây.

Diane lặng lẽ nói.

– Em biết.

Nửa giờ sau đã về tới nhà Diane, vứt bỏ lớp quần áo ướt họ ôm chầm lấy nhau, những bàn tay tìm lấy những bàn tay lần tới những vùng nhạy cảm và khi không thể chờ lâu hơn nữa chàng với nàng dìu nhau vô giường.

Richard thật dịu dàng êm ái say đắm cuồng nhiệt ngoài sức tưởng tượng, hai đầu lưỡi giao nhau chờn vờn như từng đợt sóng ấm áp vỗ vô bờ cát êm dịu và chàng ấn sâu vô sát mí tràn lấp lên khắp người nàng.

Cuộc ái ân qua hết một buổi trưa cho đến tận đêm khuya, hai trái tim hoà nhập làm một, không lời nào tả xiết.

Trong khi chờ Diane làm món ăn sáng, Richard hỏi:

– Em chịu lấy anh không, Diane?

Nàng quay lại nhìn, nói khẽ:

– Hở, chịu chứ.

***

Một tháng sau đến ngày cưới, ngày hôm đó thật êm đềm và đẹp đẽ vô cùng, bạn bè, người thân đến chúc mừng và Diane nhìn qua Richard mặt mày tươi cười rạng rỡ, nàng nhớ lại lời bà thầy bói nghĩ thật lố bịch, nàng cười thầm.

Tuần trăng mật sẽ là một nơi trên đất Pháp, nhưng Richard từ phòng làm việc gọi về:

– Anh vừa nhận được việc mới không thể bỏ đi xa. Hay là ta dời lại vài tháng nữa? Em yêu, anh rất tiếc.

– Thế thì cũng được thôi, anh yêu.

– Em muốn đi nhà hàng ăn trưa với anh bữa nay?

– Em muốn chứ.

– Em thích món ăn Pháp, anh sẽ đưa em tới một nhà hàng Pháp, nửa giờ nữa anh sẽ đến đón em.

Nửa giờ sau Richard đến nơi chờ bên ngoài:

– Kìa em. Anh phải tiễn đưa khách hàng ra sân bay, ta cùng đi ra đó rồi đi ăn trưa sau.

Nàng níu lấy người anh:

– Được thôi.

Chàng đưa nàng ra sân bay Kennẻdy, Richard nói:

– Ông ta có máy bay riêng. Ta đến đó gặp.

Lính gác cho hai người đi vô khu vực dành riêng nơi chiếc Challenger đang đậu. Richard nhìn quanh:

– Ông ta chưa thấy tới. Mình lên máy bay ngồi chờ.

– Vâng.

Hai người bước lên cầu thang leo vô trong chiếc phi cơ hạng sang. Tiếng máy đang khởi động.

Người tiếp viên từ trong buồng lái bước ra.

– Chào hai ông bà.

– Chào anh, – Richard nói.

Diane mỉm cười:

– Chào anh.

Hai người ngồi nhìn theo anh ta khoá cửa cabin.

Diane nhìn qua Richard:

– Còn bao lâu nữa thì khách hàng mời tới nơi?

– Không lâu đâu.

Tiếng động cơ mấy bay gầm rú lên lăn bánh từ từ tiến ra đường băng.

Diane nhìn qua cửa sổ mặt mũi tái nhợt.

– Richard, máy bay đang cất cánh.

Richard ngạc nhiên nhìn lại Diane:

– Em nói thiệt chứ?

– Nhìn ra ngoài kìa. – Nàng hoảng hốt.

– Nói… Nói với người phi công…

– Em muốn anh nói sao?

– Dừng lại!

– Không được. Anh ta đang chuẩn bị cất cánh – một thoáng lặng lẽ Diane nhìn qua Richard, nàng trố mắt – Anh tính đưa em đi đâu?

– Ồ anh đã nói với em rồi kia mà? Ta đi qua bên Pháp, em thích món ăn Pháp.

Nàng thở hắt ra một hơi mặt mũi biến sắc:

– Richard, em chưa muốn tới Paris ngay lúc nầy! Em không mang theo quần áo, không son phấn. Em không…

Richard điềm nhiên:

– Hình như bên Paris có nhiều cửa hàng.

Nàng nhìn theo một lúc, rồi choàng tay qua người anh.

– Ồ, anh đùa đấy hở. Em yêu anh.

Anh mỉm cười.

– Em muốn đi hưởng tuần trăng mật. Thì đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.