Một chiếc máy bay quân sự đã chờ sẵn trong một khu vực tư nhân ở sân bay Sheremetyevo II.
Dana rất ngạc nhiên khi thấy chỉ có nàng và Sasa Shdanoff là hai hành khách duy nhất.
– Chúng ta đi đâu đây? – Dana hỏi.
Ông ta nở một nụ cười không lấy gì làm vui vẻ.
– Tới Siberi.
Siberi. Dana thấy bụng mình thắt lại. Ôi.
Chuyến bay kéo dài bốn tiếng đồng hồ. Dana cố gắng gợi chuyện với hy vọng phần nào nắm bắt được cái mà mình sắp phải đối diện nhưng Shdanoff chỉ ngồi yên lặng, mặt lạnh như đá xẻ.
Khi máy bay hạ cánh xuống đường băng nhỏ lọt giữa vùng đất hoang vu, một chiếc Lada 2110 mui kín đã chờ sẵn trên mặt đường phủ tarmac. Dana nhìn quanh khung cảnh hoang vắng nhất mà nàng từng thấy trong đời.
– Chỗ mà chúng ta định đến: có xa đây không? Và chúng ta có trở về không?
– Cách một quãng ngắn thôi. Phải hết sức cẩn thận.
Đó là đoạn đường gập ghềnh dẫn đến một nơi trông như ga tầu hoả nhỏ. Sáu người bảo vệ mặc đồng phục đứng trên thềm.
Lúc Dana và Shdanoff tiến về phía họ, cả đám đưa mắt liếc trang phục nghèo nàn của Dana. Một người chỉ nàng và cười.
– Ngon quá nhỉ.
– Trông nàng mới hấp dẫn làm sao!
Shdanoff nheo mắt đầy ngụ ý và nói điều gì đó bằng tiếng Nga rồi tất cả cùng cười phá lên.
Mình chẳng muốn biết, Dana nghĩ.
Shdanoff lên tầu và Dana đi theo, bối rối hơn bao giờ hết. Chuyến tàu này có thể đi đâu trong vùng lãnh nguyên hoang vu tuyết phủ này. Bầu không khí trên tầu cũng băng giá như ở ngoài trời. Đầu máy bắt đầu hoạt động và chỉ vài phút sau con tàu đã đi vào một đường hầm sáng sủa ăn sâu vào lòng núi. Dana nhìn những tảng đá ở hai bên đường, có cảm giác như mình đã lọt vào một giấc mơ kỳ quái.
Nàng quay sang Shdanoff.
– Làm ơn cho tôi biết chúng ta đang đi đâu thế này?
Con tầu đột ngột dừng lại.
– Đến nơi rồi.
Họ bước xuống và đi về phía toà nhà gạch cách đó khoảng một trăm mét. Đằng trước toà nhà là hai hàng rào dây thép gai gớm ghiếc cùng những người lính vũ trang đầy đủ. Lúc Dana và Shdanoff đi đến cửa, đám lính đồng loạt giơ tay chào.
Shdanoff thì thào:
– Khoác lấy tay tôi, hôn tôi và cười to vào.
Jeff sẽ không bao giờ tin chuyện này đâu, Dana nghĩ. Nàng khoác tay ông ta rồi hôn vào má ông ta, cố nặn ra một tiếng cười vô nghĩa.
Cánh cửa được kéo sang bên và họ đi qua, tay trong tay. Đám lính ghen tị nhìn theo Shdanoff khoác tay một cô điếm đẹp hết chỗ chê. Trước sự ngạc nhiên của Dana nơi mà họ đi vào chỉ là tầng trên cùng của trạm thang máy đi xuống phía dưới. Họ vào thang máy và cánh cửa đóng sập vào.
Lúc bắt đầu đi xuống, Dana hỏi:
– Chúng ta đi đâu?
– Xuống dưới núi.
Thang máy tăng dần tốc độ.
– Xuống có sâu không? Dana hồi hộp hỏi.
– Khoảng hơn một trăm mét.
– Chúng ta đi một trăm mét xuống dưới núi? Tại sao? Ở dưới đó có cái gì? Dana nhìn ông ta với vẻ ngờ vực.
– Rồi cô sẽ biết.
Vài phút sau thang máy bắt đầu giảm tốc độ. Cuối cùng nó dừng lại và cánh cửa tự động mở ra.
– Chúng ta đến nơi rồi, cô Evans.
– Nhưng đây là nơi nào?
Họ đi được hơn sáu mét thì Dana đứng sững lại vì choáng váng. Nàng thấy mình đang nhìn xuống con phố của một thành phố hiện đại với những cửa hàng, hiệu ăn và nhà hát. Đàn ông và đàn bà đi bộ trên các vỉa hè và Dana chợt nhận ra không ai phải mặc áo khoác ngoài cả. Nàng bắt đầu thấy ấm dần lên.
Dana quay sang Shdanoff.
– Chúng ta đang ở dưới lòng núi à?
– Đúng vậy?
– Nhưng… – Nàng nhìn những cảnh tượng lạ thường trải ra trước mắt mình. – Tôi không hiểu. Đây là đâu?
– Tôi đã nói rồi. Krasnoyarsk-26.
– Một kiểu hầm tránh bom à?
– Ngược lại như thế. Shdanoff nói một cách khó hiểu.
Dana lại nhìn những công trình hiện đại quanh mình.
– Ông uỷ viên, nơi này được xây lên với mục đích gì?
Ông ta ném cho Dana một cái nhìn gay gắt.
– Tốt hơn là cô không nên biết những gì mà tôi không định nói cho cô.
Dana cảm thấy cần phải cảnh giác.
– Cô có biết gì về chất phóng xạ không?
– Không nhiều lắm.
– Chất phóng xạ chính là nhiên liệu của đầu đạn hạt nhân, yếu tố then chốt của vũ khí nguyên tử. Mục đích tồn tại duy nhất của Krasnoyarsk-26 là sản xuất chất phóng xạ. Một trăm nghìn nhà khoa học và kỹ thuật viên sống và làm việc ở đây, cô Evans. Họ được ăn các món ăn ngon nhất, mặc quần áo đẹp nhất và ở những căn nhà tiện nghi nhất. Nhưng cũng có một hạn chế duy nhất.
– Vâng!
– Họ phải đồng ý không bao giờ được rời khỏi đây.
– Ý của ông…
– Họ không thể đi ra ngoài. Không bao giờ. Họ phải cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Dana nhìn những người đang đi trên con phố ấm áp và nghĩ. Điều này không thể là sự thật.
– Họ sản xuất chất phóng xạ ở đâu?
– Tôi sẽ chỉ cho cô.
Một chiếc xe goòng đi tới.
– Đi thôi. – Shdanoff lên xe và Dana lên theo ông ta. Họ đi xuống con đường chính và cuối cùng chui vào hệ thống đường hầm rắc rối.
Dana nghĩ đến những công việc phi thường và bao nhiêu năm dài đằng đẵng bỏ ra để xây dựng nên thành phố này. Vài phút sau đèn trong hầm bắt đầu sáng lên và chiếc xe goòng dừng lại. Họ đang ở trước một phòng thí nghiệm khổng lồ, sáng rực rỡ.
– Xuống đi.
Dana bước theo Shdanoff và kinh hoàng nhìn quanh. Trong hang động mênh mông là ba lò phản ứng khổng lồ. Hai cái đã im hơi lặng tiếng còn cái thứ ba vẫn tiếp tục hoạt động xung quanh nó là vô số các chuyên viên kỹ thuật.
Shdanoff nói.
– Ba lò phản ứng này có thể sản xuất đủ chất phóng xạ để cứ ba ngày là chế tạo được một quả bom nguyên từ – ông ta chỉ tay vào lò đang hoạt động. – Mỗi năm nó vẫn cho ra đời nửa tấn chất phóng xạ, đủ để làm một trăm quả bom. Khối lượng chất phóng xạ cất ở phòng bên trị giá đến vài chục tỷ đô la.
Dana hỏi:
– Ông uỷ viên, họ đã có ngần ấy rồi, tại sao còn sản xuất thêm làm gì nữa?
– Họ không thể tắt lò phải ứng vì chất phóng xạ cung cấp nhiên liệu cho thành phố ngầm này. Lò phản ứng mà ngừng hoạt động là ở đây sẽ không còn ánh sáng, không còn sức nóng và mọi người sẽ bị chết rét một cách nhanh chóng.
– Thật là kinh khủng. Dana nói. Nếu…
– Khoan đã. Những gì tôi đã cho cô biết đang trở nên tồi tệ đi rất nhiều. Nền kinh tế nước Nga hiện nay không đủ sức trả tiền cho các nhà khoa học và kỹ thuật viên làm việc ở đây. Đã nhiều tháng qua họ không được lĩnh lương. Những căn nhà xinh đẹp của họ đã xuống cấp nghiêm trọng và họ không có tiền sửa sang chúng. Tất cả tiện nghi đã mất hết. Mọi người ở đây đang trở nên chán nản cực độ. Có đã thấy điều nghịch lý chưa? Số phóng xạ ở đây trị giá hàng chục tỷ đôla, còn những người chế tạo ra chúng lại sắp sửa chết vì đói.
Dana từ từ nói:
– Và ông nghĩ là họ có thể bán chất phóng xạ cho các quốc gia khác?
Ông ta gật đầu.
– Trước khi Taylor Winthrop trở thành đại sứ ở Nga, đám bạn bè đã cho ông ta biết về Krasnoyarsl-26 và hỏi ông ta có muốn làm ăn không.
Sau khi nói chuyện với những nhà khoa học ở đây, những người đang có cảm giác bị nhà nước của mình phản bội, ông ta đã sẵn sàng bắt tay vào việc. Nhưng việc này rất phức tạp, và ông ta phải chờ đến khi mọi thứ được thu xếp đâu vào đấy.
Ông ấy cứ như người điên. Ông ấy nói cái gì như là “mọi thứ đã được thu xếp đâu vào đấy”.
Dana thấy khó thở.
– Ngay sau đó, Taylor Winthrop trở thành đại sứ của Mỹ ở Nga. Winthrop và đồng sự của ông ta cộng tác với vài nhà khoa học phản bội và họ bắt đầu buôn lậu chất phóng xạ cho mười hai quốc gia, bao gồm Libya, Iran, Iraq, Pakistan, Bắc Triều Tiên và Trung Quốc.
Sau khi mọi thứ đã được thu xếp! Chức đại sứ quan trọng với Taylor Winthrop bởi vì ông ấy phải điều hành công việc này.
Ông uỷ viên tiếp tục.
– Cũng dễ thôi, bởi vì một khối lượng chất phóng xạ nặng cỡ quả bóng tennis là đủ để sản xuất một quả bom hạt nhân, cô Evans ạ. Taylor Winthrop đã kiếm được hàng tỷ đôla. Họ tiến hành công việc rất sạch sẽ và không ai có mảy may nghi ngờ gì! – Giọng ông ta chua chát hơn. – Nước Nga đã trở thành một cửa hàng bánh kẹo, nhưng thay vì mua bánh kẹo, người ta có thể mua bom nguyên tử, xe tăng, máy bay chiến đấu và các hệ thống tên lửa.
Dana cố gắng tiêu hoá những gì nàng đang nghe.
– Tại sao Taylor Winthrop bị giết?
– Ông ta trở nên tham lam và quyết định làm một mình. Khi đồng sự của ông ta biết được chuyện này, hắn buộc ông ta phải chết.
– Nhưng… nhưng tại sao lạí phải giết cả nhà ông ta?
– Sau cái chết của vợ chồng Taylor Winthrop, cậu con trai Paul lại định tống tiền tay đồng sự kia, vậy là cậu ấy cũng phải chết. Rồi hắn ta quyết định sẽ không để một người con nào của Winthrop có cơ hội tìm hiểu về vụ chất phóng xạ này nên hắn ra lệnh giết luôn hai người kia và sắp xếp cái chết của họ trông giống như một vụ tai nạn.
Dana nhìn ông ta hồi hộp:
– Ai là đồng sự của Taylor Winthrop?
Uỷ viên Shdanoff lắc đầu.
– Bây giờ cô biết thế là đủ rồi, cô Evans. Tôi sẽ cho cô biết tên hắn khi cô đưa được tôi ra khỏi nước Nga. – Ông ta nhìn đồng hồ. – Chúng ta phải đi thôi.
Dana quay lại nhìn lò phản ứng lần cuối cùng, cái lò vẫn đang sản xuất chất phóng xạ hai mươi bốn giờ một ngày.
– Chính phủ Mỹ có biết gì về Krasnoyarsk-26 không?
Shdanoff gật đầu.
– Ồ, có. Họ sợ nó lắm. Uỷ ban năng lượng của nhà nước cô đang nỗ lực làm việc với chúng tôi để tìm cách giảm bớt tính chết chóc của những lò phản ứng này. Vậy mà… – ông ta nhún vai.
Trong thang máy, Shdanoff hỏi:
– Cô có quen thuộc với FRA không?
Dana nhìn ông ta và thận trọng trả lời.
– Có.
– Họ cũng dính vào vụ này.
– Cái gì? – Và sau đó nàng chợt nhận ra. Đó là lý do vì sao tướng Booster cảnh cáo mình nên tránh xa ra.
Họ lên đến mặt đất và ra khỏi thang máy Shdanoff nói.
– Tôi có một căn hộ ở đây. Chúng ta sẽ tới đó.
Khi họ bắt đầu đi dọc theo con phố, Dana trông thấy một phụ nữ cũng ăn mặc như nàng, đang khoác tay một người đàn ông.
– Người đàn bà đó…
– Tôi đã nói với cô rồi. Một vài người được đưa gái làm tiền vào đây trong ngày. Nhưng đến đêm đám gái này phải về khu vực được canh gác. Họ không được biết chuyện gì xảy ra đây.
Khi họ đi, Dana nhận thấy đa số các cửa hàng đều trống rỗng.
Tất cả tiện nghi đã mất hết. Nền kinh tế nước Nga hiện nay không đủ sức trả tiền cho các nhà khoa học và kỹ thuật viên làm việc ở đây. Đã nhiều tháng qua họ không được lĩnh lương. Dana nhìn lên toà nhà cao tầng ở góc đường và nhận ra một dụng cụ kỳ lạ gắn ở trên cao thay cho vị trí của một chiếc đồng hồ.
– Cái gì vậy?
– Máy đo Geiger, dùng để cảnh báo trong trường hợp các lò phản ứng sinh chuyện. – Họ rẽ vào một phố toàn là các căn hộ. – Căn hộ của tôi ở đây. Chúng ta phải ở đây một lát để không ai nghi ngờ gì. FBS kiểm tra tất cả mọi người.
– FBS à?
– Ừ. Cũng còn được gọi là KBG. Họ đổi tên, nhưng đó cũng là tất cả những gì họ thay đổi.
Căn hộ rộng rãi và cũng đã một thời tiện nghi, nhưng bây giờ thì trở nên tồi tàn. Rèm cửa bị rách, các tấm thảm đã sờn, đồ đạc cũ kỹ.
Dana ngồi xuống, nghĩ đến những gì Sasa Shdanoff nói về FRA. Jeff đã từng bảo nàng. Đó chỉ là cái vỏ bọc, mục đích chính của họ là theo dõi sự phát triển công nghệ nước ngoài. Taylor Winthrop đã từng lãnh đạo FRA, làm việc với tướng Booster. Mình sẽ tránh tướng Booster càng xa càng tốt.
Và cuộc gặp của nàng với Boosdter. Bọn phóng viên khôn nạn các người không thể để cho người chết yên nghỉ được sao? Tôi cảnh cáo cô nên tránh xa địa ngục ra. Tướng Vitor Booster có cả một tổ chức bí mật để thực hiện những vụ giết người.
Và Jack Stone đang cố bảo vệ nàng. Hãy cẩn thận. Nếu Victor Booster biết tôi đã nói chuyện với cô…
Mật thám của FRA ở khắp mọi nơi và Dana chợt thấy mình thật trần trụi.
Sasa Shdanoff nhìn đồng hồ.
– Đến giờ về rồi. Cô đã biết làm cách nào để đưa tôi ra khỏi đất nước này chưa?
– Rồi. – Dana chậm rãi nói. – Tôi nghĩ là tôi đã biết cách sắp xếp. Nhưng tôi cần chút ít thời gian.
Khi máy bay hạ cánh xuống Moscow, có hai chiếc xe chờ sẵn. Shdanoff trao cho Dana một mấu giấy.
– Tôi đang ở cùng một người bạn ở khu Chiaka. Không ai biết tôi ở đó. Đó là nơi mà các cô gọi là “căn nhà an toàn”. – Đây là địa chỉ. Tôi không thể về nhà mình nữa. Tám giờ tối mai cô đến địa chỉ này. Tôi phải biết kế hoạch của cô.
Dana gật đầu.
– Được. Tôi phải gọi cú điện đã.
Về đến đại sảnh của khách sạn Soyuz, người đàn bà ngồi sau bàn cứ nhìn Dana chằm chằm. Mình không trách bà ta. Mình phải đi thay ngay cái đồ quỷ này đã.
Trong phòng nàng, Dana thay quần áo trước khi gọi điện. Nàng thầm cầu nguyện khi nghe bên kia đổ từng hồi chuông dài. Nhanh lên. Nhanh lên. Rồi giọng của Cerar vang lên:
– Nhà riêng của ông Hudson.
– Cesar, ông Hudson có nhà không? Dana thấy mình như ngừng thở.
– Cô Evans. Rất vui khi nghe thấy giọng cô. Có, ông Hudson có nhà. Cô chờ cho giây lát.
Người Dana như nhẹ bẫng đi. Nếu ai có thể giúp Sasa Shdanoff trốn sang Mỹ thì Roger Hudson chính là người đó.
Một lát sau nàng nghe thấy giọng ông ta.
– Dana?
– Roger, ồ, cảm ơn Chúa vì đã gặp được ông.
– Chuyện gì vậy? Cô không sao chứ? Cô đang ở đâu?
– Ở Moscow. Tôi đã tìm ra nguyên nhân Taylor Winthrop và gia đình ông ta bị sát hại!
– Cái gì? Lạy Chúa. Làm sao cô…
– Tôi sẽ kể hết khi gặp được ông. Roger, tôi rất ngại nhưng tôi lại phải làm phiền ông một lần nữa. Có một nhân vật quan trọng người Nga muốn trốn sang Mỹ. Ông ta tên là Sasa Shdanoff. Mạng sống của ông ta đang gặp nguy hiểm. Ông ta biết được câu trả lời cho tất cả những chuyện đã xảy ra. Chúng ta phải nhanh chóng đưa ông ta đi. Ông có giúp được không?
– Dana, không ai trong chúng ta nên dính vào những chuyện như vậy. Có thể cả hai sẽ gặp rắc rối to đấy.
– Chúng ta phải nắm lấy cơ hội này. Chúng ta không có sự chọn lựa nào khác nữa. Chuyện này rất quan trọng. Nó phải được thực hiện.
– Tôi không thích thế, Dana.
– Xin lỗi vì đã lôi kéo ông vào, nhưng tôi không còn biết trông cậy vào ai khác.
– Mẹ kiếp, tôi… – Ông ta dừng lại. – Thôi được. Điều tốt nhất nên làm ngay lúc này là đưa ông ta đến đại sứ quán Mỹ. Ở đó ông ta sẽ được an toàn cho đến khi chúng ta làm xong kế hoạch đưa ông ta qua Mỹ!
– Ông ta không muốn vào đại sứ quán Mỹ. Ông ta không tin họ.
– Thế thì không còn cách nào khác. Tôi sẽ gọi điện cho ông đại sứ và bảo ông ta lo bảo vệ Shdanoff. Ông ta hiện giờ đang ở đâu?
– Ông ta đợi tôi ở khu Chiaka. Ông ta sống cùng người bạn. Tôi sẽ đến đó gặp ông ta, lát nữa thôi.
– Cũng được, Dana, đón ông ta xong, hãy đi thẳng đến đại sứ quán. Đừng dừng lại ở bất kỳ chỗ nào.
Dana thấy nhẹ cả người.
– Cảm ơn, Roger. Ý tôi là cám ơn ông rất nhiều.
– Cẩn thận nhé, Dana.
– Vâng.
– Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
***
“Cảm ơn, Roger. Ý tôi là cảm ơn ông rất nhiều Cẩn thận nhé, Dana.”
“Vâng”.
“Chúng ta sẽ nói chuyện sau”.
Hết băng.
***
Bảy giờ ba mươi, Dana luồn ra ngoài khách sạn Soyuz bằng lối dành cho nhân viên. Nàng đi xuống một ngõ nhỏ, run rẩy trong cơn gió cắt da cắt thịt. Dana cài chặt áo khoác nhưng cái lạnh vẫn ngấm vào tận xương tuỷ. Nàng đi bộ qua hai đoạn phố, chắc chắn rằng mình không bị ai theo dõi. Tới ngã tư đông người đầu tiên, nàng vẫy một chiếc taxi và cho tài xế địa chỉ mà Sasa Shdanoff đã đưa nàng. Mười lăm phút sau chiếc xe dừng lại trước một toà cao ốc bình thường.
– Tới đợi cô chứ?
– Không.
Shdanoff có thể cũng có xe. Dana lấy vài đôla trong túi đưa ra và người tài xế gần như vồ lấy chúng. Nàng nhìn theo chiếc xe đi khỏi rồi bước vào bên trong toà nhà. Hành lang vắng tanh. Nàng nhìn mảnh giấy trong tay mình, căn hộ 2B. Nàng đi lên cầu thang và tới tầng hai. Không có ai quanh đó cả. Hành lang dài đang trải rộng ra trước mắt nàng.
Dana bắt đầu chậm rãi đi dọc nó, nhìn những con số trên các cánh cửa. 5BE… 4BE… 3BE… Cửa căn hộ 2BE chỉ khép hờ. Dana cảm thấy căng thẳng. Rất cẩn thận nàng đẩy nó ra và bước vào. Căn hộ tối om.
– Ông uỷ viên…? Nàng chờ đợi. Không có tiếng trả lời. – Uỷ viên Shdanof!
Bầu không khí im lặng nặng nề.
Trước mặt nàng là phòng ngủ và Dana tiến về phía đó.
– Uỷ viên Shdanoff?
Lúc Dana bước vào phòng ngủ tối om, nàng vấp phải một vật gì và ngã xuống đất. Nàng đang nằm trên một thứ mềm mềm và ẩm ướt. Tràn đầy nỗi sợ hãi, Dana cố gắng bò dậy. Nàng lần dọc theo tường cho đến khi sờ tay được vào cái công tắc. Nàng bấm nó và cả căn phòng bỗng tràn ngập ánh sáng. Tay nàng đầy những máu. Vật mà nàng đã vấp phải chính là cái xác của Sasa Shdanoff. Ông ta nằm ngửa, ngực đầm đìa máu, cổ họng bị một nhát cắt dài từ bên này sang bên kia.
Dana rú lên. Cùng lúc đó nàng nhìn lên giường và thấy xác của một phụ nữ trung niên với cái túi nylon trùm kín đầu. Dana thấy mình như muốn quỵ xuống.
Thu hết sức lực, nàng quay người và chạy như điên xuống cầu thang.
Hắn ta đứng tại cửa sổ căn hộ trong toà cao ốc đối diện, lắp đạn vào khẩu AR – 7 có ống giảm thanh. Hắn sử dụng ống ngắm loại 3-6, đạt độ chính xác tuyệt đối trong phạm vi sáu mươi mét. Hắn làm việc này một cách từ tốn với tác phong của một tay chuyên nghiệp.
Đây quả là công việc đơn giản. Người đàn bà kia sẽ ra khỏi toà cao ốc trong vài phút tới. Hắn mỉm cười khi nghĩ đến sự kinh hoàng của cô ta lúc phát hiện ra hai cái xác đẫm máu. Và bây giờ thì đến lượt cô ta.
Cửa toà cao ốc bên kia mở tung ra và hắn cẩn thận tì khẩu súng vào vai. Qua ống ngắm, hắn thấy gương mặt Dana khi nàng chạy ào ra phố, nhìn quanh một cách kinh hoàng, cố xác định xem mình phải đi đường nào. Hắn cẩn thận cho nàng lọt vào đúng tầm ngắm rồi mới nhẹ nhàng đẩy cò.
Ngay lúc đó, một chiếc xe bus đỗ xịch trước toà nhà và đường đi của loạt đạn đụng ngay vào nóc chiếc xe làm văng cả một mảnh trần xe xuống đất. Tay sát thủ nhìn xuống với vẻ hoài nghi. Một vài viên khác đập vào bức tường của toà nhà còn mục tiêu thì không hề hấn gì. Đám đông vừa ùa ra khỏi xe vừa la hét rầm trời. Hắn biết phải rời khỏi chỗ này ngay. Cô ta vẫn đang chạy trên phố.
Không sao cả. Những người khác sẽ giải quyết cô ta.
***
Dana đang ở trong sự kinh hoàng tột độ và nàng không còn biết đến cái rét thấu xương cũng như cơn gió quất ào ào vào mặt. Chạy qua hai đoạn phố, nàng trông thấy một khách sạn và nhảy vội vào.
– Điện thoại? – Nàng nói với nhân viên đứng sau quầy.
Anh ta nhìn bàn tay đẫm máu của nàng và lùi lại.
– Điện thoại? Dana gần như hét lên.
Một cách sợ hãi, anh ta chỉ tay vào buồng điện thoại ở góc tiền sảnh. Dana vội vã đi tới. Nàng rút ra một cái thẻ và bằng những ngón tay run rẩy, nàng bấm số tổng đài.
– Tôi muốn gọi điện về Mỹ. – Tay nàng vẫn còn run lên. Qua hàm răng lập cập, nàng đọc cho tổng đài số thẻ của mình và số điện thoại của nhà Roger Hudson.
Sau quãng thời gian chờ đợi tưởng như vô tận, Dana nghe thấy giọng Cesar.
– Nhà ông Hudson.
– Cesar? Cho tôi gặp ông Hudson. – Giọng nàng nghẹn lại.
– Cô Evans?
– Nhanh lên, Cesar, nhanh lên!
Một phút sau là giọng của Roger.
– Dana?
– Roger? – Nước mắt đang rơi trên má Dana. – Ông ấy… ông ấy chết rồi. Họ g… giết ông ấy và bạn ông ấy.
– Cái gì? Lạy Chúa, Dana. Tôi không biết… cô có bị thương không?
– Không… nhưng họ đang định giết tôi.
– Bây giờ cô nghe kỹ nhé. Đêm nay sẽ có chuyến bay của Air France đi Washington. Tôi sẽ đặt chỗ cho cô.
Nhớ đừng để bị theo dõi. Đừng đi taxi ra sân bay. Cô đi thẳng đến khách sạn Metropol. Khách sạn này có tuyến xe bus thường trực ra sân bay. Nhớ đi lẫn vào đám đông. Tôi sẽ đợi cô ở Washington khi cô đến nơi. Vì Chúa, cô phải hết sức cẩn thận!
– Vâng, Roger. Cảm ơn ông.
Dana dập máy. Nàng đứng bất động ở đó hồi lâu, không thể xua đi hình ảnh hai cái xác đẫm máu của Shdanoff và bạn ông ta ra khỏi đầu. Rồi nàng hít một hơi dài, ra khỏi buồng điện thoại, đi qua cặp mắt nghi ngờ cửa nhân viên lễ tân và bước ra ngoài màn đêm lạnh giá.
Một chiếc taxi đỗ xịch bên cạnh nàng và tay tài xế ló đầu ra hỏi nàng bằng tiếng Nga.
– Không, Dana trả lời. Nàng bắt đầu bước nhanh trên phố. Nàng phải về khách sạn Soyuz đã.
***
Roger dập máy, ông ta thấy Pamela xuất hiện trên ngưỡng cửa.
– Dana từ Moscow gọi điện về hai lần. Cô ta đã biết tại sao cả nhà Winthrop bị giết.
– Vậy thì chúng ta phải cho cô ta đi xa ngay lập tức. Pamela nói.
– Anh đã làm rồi. Anh giao việc này cho một tay bắn tỉa, nhưng đã có cái gì đó nhầm lẫn.
Pamela nhìn ông ta với vẻ coi thường.
– Anh ngốc lắm. Gọi lại cho họ đi. Và, Roger…?
– Gì cơ?
– Bảo họ làm sao cho giống một vụ tai nạn.