Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 37: Chạm và sờ



Cô sờ soạng tôi!

Là một lời lên án nghiêm trọng đến mức nào, để người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ cô giở trò đồi bại với anh.

Có thể thế! Trời ơi … oan ức quá! Rõ ràng cô không hề làm gì, đừng nói ăn đậu hũ, ngay cả vỏ đậu còn chưa được đụng vào nữa cơ mà.

Hứa Luật cố gắng nghĩ lại tối qua cô làm gì mà đi ‘sờ soạng’ anh. Cuối cùng, cuối cùng cũng nghĩ ra rồi … thì ra là lúc đó … cơ mà chưa đến một giây đồng hồ nữa.

Hứa Luật phản bác: “Cái đó quá lắm cũng chỉ là chạm một cái”. Không thể nào được coi là sờ … cô chả ‘sờ’ thấy gì cả.

Còn ngụy biện?!?

Đường Tố chỉnh nghĩa, nói rõ lại: “ ‘Chạm’ chỉ là touch … nhừng sờ soạng là ‘feel’!”. Anh rõ ràng cảm nhận được … vậy không phải sờ là gì, đụng chạm thế quái nào!

Được rồi! Coi như việc ‘đụng chạm’ hai người không định nghĩa giống nhau.

“Vì vậy … Bộ dạng quái gở của anh sáng nay chỉ bởi do tôi sờ anh ‘một cái’ mà anh không vui sao?”

Hứa Luật cảm thấy rất oan ức, chẳng hề làm gì mà cũng bị buộc tội.

Đường Tố phản đối cô dùng từ không chính xác: “Không phải là không vui!” Thế nhưng, nhất thời anh không tìm ra được từ nào mô tả cảm giác của mình khi ấy.

“Chán ghét?”, Hứa Luật đưa thêm từ cho anh lựa chọn.

“Không đúng!” Từ này lại càng sai, anh không chán ghét.

Hứa Luật cho miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, ngửa đầu nhìn anh: “Không phải không vui, không phải chán ghét … vậy là cảm giác khá thích rồi!”

Ánh sáng ban mai chiếu lên gương mặt cô, đôi mắt to đen sáng ngời rực rỡ. Lúc này trông cô tràn đầy nữ tính, lấp lánh trong ánh mặt trời.

Cảm giác rất thích!

Ý niệm này vừa xuất hiện, Đường Tố ngẩn ra, sau đó cau có mặt mày … tại sao anh lại có ý nghĩ điên khùng này. Quả thực quá xấu hổ!

Suy nghĩ đường đột này khiến anh đau đầu. Thôi rồi kích thích tố trên người cô tiết ra càng ngày càng mãnh liệt? Uống sữa đậu nành quả thật tác dụng quá mạnh. Anh đã đứng xa như vậy mà vẫn bị ảnh hưởng.

Mặc dù hormone là một thực thể không thể nhìn thấy nhưng khoa học đã chứng thực nó tồn tại đồng thời cũng sản sinh ảnh hưởng giữa người và người.

Cô nói đúng, anh không hề có cảm giác chán ghét.

Nửa ngày trời mà vẫn không thấy anh đáp lại. Trong khi Hứa Luật cho rằng anh sẽ không tiếp tục câu chuyện thì thanh âm đặc biệt trầm thấp và thu hút của Đường Tố truyền đến: “Không sai! Là khá tốt … Rất mềm, trơn nhẵn, mịn màng.”

Dứt lời, gương mặt anh cứng đờ. Cái gì mềm, cái gì trơn nhẵn, mịn màng … mấy từ này xuất phát từ miệng của anh sao? Quá thô lỗ! Quá mất tiền đồ!

Mấy tính từ này cũng khiến Hứa Luật kinh hãi. Những từ có tính chất khiêu khích cao độ thế này lại dễ dàng nghe được từ miệng của anh. Hứa Luật đưa tay đỡ trán. Nhìn anh đi, một thân thuần khiết, mang cảm giác cấm dục mạnh mẽ lại nói câu này, thật hay ảo đây? Có thể coi là lời khen tặng? Cô có cần cô đáp tiếng cám ơn không?

Hứa Luật quýnh quáng, cảm giác như cô là người bị ăn tàu hủ. Rõ là cô ‘chạm’ anh, bây giờ cảm giác ngược lại, giống như cô mới là nạn nhân bị sờ mó vậy nè?

Hứa Luật đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh trên tay vẫn đang cầm tách café. Bàn tay trắng nõn đặt trên chiếc tách đen tuyền, sức tương phản rất lớn. Các đốt ngón tay rõ rệt, rất đẹp, bàn tay của người làm nghệ thuật.

Ngày hôm qua cô ‘sờ’ anh ở đâu? Là mu bàn tay??? Đúng! Không sai. Cảm giác đụng vào mu bàn tay Đường Tố thế nào nhỉ? Mẹ nó … lúc đó chỉ là vô tình chạm phải đâu kịp cảm nhận.

Đột nhiên Hứa Luật giác ngộ một chuyện: Cơ hội tốt thế mà cô không biết nắm lấy, quá đáng tiếc!

Khụ! Khụ! Dẹp … dẹp ngay tâm địa đen tối đó qua một bên, cô thu dọn bát dĩa trên bàn: “À … Gần đến giờ rồi … đi thôi!”

Sáng thứ tư, hai người bọn họ đều có tiết, cũng như thường ngày, hai người cùng nhau chuẩn bị đến lớp. Vẫn như cũ, người trước người sau.

Thật sự trong lòng Hứa Luật rất muốn biết Đường Tố sẽ giảng dạy như thế nào. Đáng tiếc, hai người bị trùng giờ nên cô không cách nào chứng kiến phong thái lên lớp của anh. Mà Đường Tố một tuần lại chỉ có một ngày đứng lớp.

Ánh sáng chiếu vào thân ảnh anh, bóng người đổ về phía đằng sau, Hứa Luật dẫm chân lên bóng anh mà đi.

Hứa Luật cảm thấy Đường Tố là người đàn ông rất tuyệt. Không chỉ là đẹp trai không thôi mà ngay cả khí chất cũng mang đến cảm giác rất đặc biệt.

Quá mức đặc biệt chứ còn gì nữa … cô chạm một cái thôi mà đã phát điên lên như vậy rồi. Nhớ đến chuyện xảy ra sáng nay cô cười thầm, đặc biệt câu ‘Cô sờ soạng tôi!’ của anh!

Bây giờ nghĩ đi nghĩ lại thấy …rất đáng yêu.

Đường Tố vẫn mặc chiếc áo gió màu đen, hai tay đút túi quần, đôi chân thon dài bước rất nhanh, phong thái hoạt bát. Hứa Luật chăm chăm quan sát anh, không ngờ anh đột nhiên dừng bước, suýt chút nữa cô va vào lưng anh.

Đường Tố quay đầu nhìn cô, đôi mắt trong vắt như bầu trời lúc hừng đông.

“Sao? Làm sao?”, vừa rồi cô đột ngột dừng bước, chưa kịp lùi về sau duy trì khoảng cách. Cô cứ như thế ngửa đầu nhìn anh.

Tên đàn ông này nhan sắc quả thật mê người!

Đường Tố mắt nhìn phía trước: “Đi tới đây … cùng đi!”

“Hả???”

Đường Tố thấy cô vẫn đứng yên tại chỗ, nên anh chủ động lùi về sau mấy bước, đứng ngang bằng cô: “Đi thôi!”

“… Ờ!”, được vài bước Hứa Luật phát hiện đôi chân thon dài bên cạnh rõ ràng phải giảm tốc để sóng bước cùng cô: “Đường Tố! Anh cứ đi trước đi!”

Đường Tố: “Không cần!”

Hứa Luật nhún nhún vai: “Được thôi … tùy anh!”

Đường Tố quét mắt nhìn cô: Hừ! Đừng tưởng tôi không biết cô nhìn lén sau lưng tôi!

Anh không quen có người đồng hành, lại còn phải đi bằng nhau nên có mấy lần anh bước nhanh hơn, nhưng kịp thời điều chỉnh tốc độ. Anh phân tích chiều cao, độ rộng bước chân … sau đó đã tìm được tiết tấu để chung bước với cô.

Nhìn đi … chỉ cần phân tích đúng hướng việc gì cũng thành công. Đường Tố cong môi, trong lòng cực kỳ đắc ý. Còn chuyện hormone nữ kia … đợi anh phân tích được, nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa. Đường Tố chắc chắn như thế.

Hai người sánh vai, không nói lời nào. Hứa Luật vừa đi vừa nghĩ đến án mạng hôm qua, không biết bên Đội trưởng Lý điều tra thế nào rồi. Nguồn gốc của nạn nhân đã tìm được chưa, khoanh vùng được nghi phạm chưa?

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng còi xe máy inh ỏi. Hứa Luật bừng tỉnh, ngẩng đầu thì thấy chiếc xe máy đang lao nhanh về phía cô. Người lái xe hiển nhiên không ngờ đến có người ở giữa đường …

Hứa Luật giật mình, vừa định nhảy lên. Cô quên mình đang đi giày cao gót chứ không phải đôi giày thể thao, vì thế, quýnh lên, người chưa nhảy mắt cá đã trật sang một bên.

Chiếc xe máy phanh gấp, nhưng do khoảng cách quá gần … khi gần đụng trúng thì đột nhiên trọng tâm cơ thể thay đổi, chân nhấc khỏi mặt đất, bầu trời xanh lam trước mắt cô xoay một vòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.