Phòng nghỉ của nhân viên sau sân khấu.
Chu Tây toàn thân chỉ mặc bộ đồ lót, mắt cá chân và cánh tay bị trói, miệng bị bịt lại, nằm bất tỉnh trên sàn, trên người đất cát vung vãi, xung quanh là những tấm hình chụp đều là của Chu Tây …
Người đầu tiên phát hiện ra Chu Tây là một người trợ lý khác của Đường Túc, sau khi anh ta phát hiện thì ngay lập tức thông báo cho Đường Túc.
Đường Túc bàn giao cho người trợ lý trông coi hiện trường, không cho phép ai đến gần, còn cô ta mau chóng gọi cho Đường Tố.
Hứa Luật và Đường Tố chạy tới cùng lúc với Đường Túc.
Chỉ cần nhìn sơ Đường Tố đã đoán ra được ‘Khuôn mẫu’ của vụ này.
“Tên sát nhân giả danh nhiếp ảnh gia Harvey Glatman.”
Hứa Luật không chú ý anh đang nói gì, ngay lập tức tiến lên kiểm tra tình hình của Chu Tây, hơi thở rất yếu, mạch đập bất ổn.
Cám ơn trời đất! Chỉ là hôn mê!
Hứa Luật: “Mau gọi xe cấp cứu!”
Đường Túc đã gọi 120 từ sớm, cho trợ lý ra ngoài cổng đợi sẵn, còn phía dư luận cô ta cũng đã chuẩn bị lời giải thích ứng phó: Một nhân viên làm việc quá sức nên té xỉu.
“Thiếu mất một phân đoạn!”, Đường Tố nhướn mày, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó lấy điện thoại gọi cho Mạc Thông.
“Haizza! Hôm nay ngọn gió nào khiến cậu gọi điện thoại cho tôi …”
“Bên ông có một vụ án? Nạn nhân là phụ nữ trung niên, trên người có dấu vết gậy đánh trọng thương đả thương hoặc vết dao đâm, cổ bị tất chân siết lại, thi thể phát hiện ở nơi công cộng, đồng thời trên người cũng có một tấm hình, bức ảnh chính là hình ảnh của bà ta …”
Không đợi Mạc Thông dứt lời, Đường Tố đã nói nguyên một tràng dài, một lúc lâu sau Mạc Thông mới tỉnh trí: “Cậu … cậu … Làm sao cậu biết???”
“Vậy là được rồi!”
“Cái gì được rồi?”, Mạc Thông mù mờ: “Đường Tố! Cậu đừng nói lấp lửng … Có phải cậu biết chuyện gì không …”
“Đưa thông tin vụ án đó qua cho tôi. Đúng rồi! Tiện thì kêu thêm mấy người lại đây!”, Đường Tố đọc địa chỉ cho ông ta.
“Làm gì?”, Mạc Thông vẫn chưa hiểu, vừa đưa tư liệu, lại còn muốn có người.
“Giữ cửa!”
“Cái gì!”, bắt cảnh sát giữ cửa cho cậu ấy??? Anh chàng này càng ngày càng quá đáng.
“Bên này phát sinh vụ án khác.”
“Sao cơ!!!”
“Đừng đi xe cảnh sát, cảnh sát phải mặc thường phục.”
Tu tu tu tu …
Mạc Thông trợn mắt, chưa kịp nói tiếng nào đã bị ngắt điện thoại, lẩm bẩm chửi vài tiếng nhưng không dám trễ nải, lập tức cho thủ hạ thay thường phục, đưa tư liệu đến.
Hai mươi phút sau Mạc Thông và cấp dưới đến nơi, Chu Tây đã được đưa lên xe cấp cứu, Hứa Luật đi cùng theo xe, còn Đường Tố ở lại.
“Chuyện này rốt cục là sao?”, Mạc Thông mù mờ.
Đường Tố không trả lời ông ta, nghiêm túc đọc tư liệu vụ án mô phỏng tên ‘Sát nhân bóp cổ ở Boston’. Căn cứ tư liệu, nạn nhân là La Mỹ Phụng, là chủ gia đình, mỗi tối bà đều đến quảng trường khiêu vũ. Tối hôm ấy bà đi bằng cửa sau và không thấy quay về, đến sáng hôm sau thi thể được phát hiện trên đường.
Theo kết quả của pháp y, nạn nhân bị siết chết, trên người có các vết thương do gậy đánh cùng vết đâm, tất cả đều là vết thương sau khi chết …
“Có chút ý nghĩa!”, Đường Tố nở nụ cười, gương mặt hưng phấn.
Mạc Thông: “Có ý gì? Tôi đã nó cậu đừng ra vẻ thần bí, cậu biết hung thủ là ai thì mau nói đi!” Mạc Thông cho rằng dằn vặt một người phụ nữ thành ra như vậy không biết hung thủ có thâm cừu đại hận đến mức nào, hoặc chính là có tâm lý biến thái.
Nếu là tâm lý biến thái, vậy chính là sở trường của Đường Tố.
“Mạc Thông! Đừng để những dấu vết bên ngoài đánh lừa phán đoán của ông, đây chỉ là vụ án giết người bình thường.”
“Bình thường?”
“Hung thủ chỉ là tình nhân của bà ta, điều tra trong đám bạn khiêu vũ.”
Nhóm bạn của La Mỹ Phụng thường tụ tập mỗi ngày, nữ có nam có, mỗi người đều có bạn nhảy cố định.
*
Phía bên Hứa Luật, cô đưa Chu Tây đến bệnh viện, rồi gọi điện thoại báo cho Tô Tử Khiêm tình hình bên này.
“A!!!!”, Chu Tây nằm trên giường rên khẽ một tiếng.
Hứa Luật trông thấy cô ta tỉnh dậy, liền tiến đến dò hỏi: “Sao rồi, còn chỗ nào cảm thấy khó chịu không?” Không ngờ khi Chu Tây nhìn thấy người cạnh giường là Hứa Luật đột nhiên hét lên: “Cứu mạng … Cứu mạng …”
“Chuyện gì!”, nghe thấy tiếng kêu la, Tô Tử Khiêm nhanh chóng đẩy cửa chạy vào.
Phản ứng của Chu Tây cũng khiến Hứa Luật giật mình.
Chu Tây nhìn thấy Tô Tử Khiêm như gặp được cứu tình: “Anh Tử Khiêm, cô ấy … cô ấy muốn hại em … Mau bắt cô ta …. Cô ấy muốn giết em…”
Đối mặt với lời buộc tội của Chu Tây, Hứa Luật chỉ còn cách nở nụ cười gượng gạo, đưa mắt ra hiệu với Tô Tử Khiêm, rồi bước ra ngoài, để Tô Tử Khiêm hỏi chuyện cô ta.
Ra khỏi phòng bệnh, Hứa Luật gọi cho Đường Tố.
“Alo!”
Đầu dây bên kia là giọng nam trầm ấm, khiến Hứa Luật cảm giác được sự ấm áp len lỏi trong tim.
*
Kết thúc cuộc trò chuyện với Đường Tố không lâu, Tô Tử Khiêm bước đến Hứa Luật, kể tất cả mọi tình huống cho cô.
Theo lời khai của Chu Tây: Cô ta nhận được tin nhắn của Hứa Luật nên đến nơi theo cuộc hẹn. Vừa bước vào trong, cổ cô ta bị siết chặt, trong phòng không sáng, nhìn mơ hồ thì trông thấy dáng người giống như Hứa Luật, sau đó cô ta rơi vào hôn mê.
Hứa Luật vốn dĩ chưa bao giờ nhắn tin cho Chu Tây, ngay cả số điện thoại của cô ta cô cũng không biết.
Tô Tử Khiêm dĩ nhiên tin Hứa Luật không làm chuyện này. Thế nhưng, lời khai của Chu Tây rất bất lợi với Hứa Luật.
Mà nơi đây là thành phố Tân, không phải thành phố Giang.
Sau khi lấy khẩu cung của Chu Tây, Hứa Luật trở thành nghi phạm duy nhất.
“Không thể là cô ấy, suốt buổi trình diễn cô ấy đều ở bên tôi, không rời đi!”
Ngay cả lời khai của Đường Tố không thể giúp Hứa Luật thoát khỏi hiềm nghi bởi vì thân phận của anh là ‘Bạn trai’ của Hứa Luật. Theo pháp luật quy định, chứng cứ từ người thân của nghi phạm có sức thuyết phục rất nhỏ, chỉ khi nào bên Sở Tư Pháp không tìm ra bất cứ manh mối có giá trị nào mới có thể tiếp nhận những thông tin ấy, người thân thuộc bao gồm luôn cả bạn trai/bạn gái.
Cho dù anh có là Đường Tố cũng không thể làm trái quy định pháp luật.